Trích đoạn: Rdinh
Những ngày xưa ấy vấn vương
Làm sao che lấp trên đường em đi
Một lời nói lúc chia ly
Vẫn sâu vẫn đậm những gì đa mang
Chút tình dù có muộn màng
Vẫn ân vẫn trọng đá vàng khó phai
Dẫu cho cách trở ngày mai
Lòng này sẽ chẳng nhạt phai hỡi người
thuỵ du
Thụy-Du ơi ! sao lớp này tự-nhiên thơ tếu nó không ra được, mà cứ bấm máy là nó ra thơ trữ-tình không hè, mà đôi khi lại còn muốn ra loại thơ trữ-tình kiểu quan-họ đây này. đừng có cười anh nhé, mà cũng không được cười ruồi nữa đó nhe.
Mối duyên thắm của đôi mình
Trước sau hẹn giữ vẹn tình đôi ta
Cho dù đôi ngã cách xa
Cũng xin một gánh mặn mà đa mang
Cùng nhau một chữ đá vàng
Khắc ghi tấc dạ nào màng tháng năm
Phương trời ấy có xa xăm
Mong anh cũng hẹn đăm đăm một lòng
Đừng nên mang dạ đèo bồng
Em mà biết được sẽ không tha nào.....
Lúc ấy đừng hỏi tại sao
Mỗi người một ngã xanh xao tim buồn....
thụy du
Vui lên đi anh Rdinh ơi ! Em không có cười anh đâu,cười ruồi lại càng không có nữa mà....Chỉ mong anh vui lên thôi!
Em khuyên anh không đèo bòng
Bụng anh sao cứ lòng thòng nổi tham
Biết rằng sai, quấy vẫn làm
Ra đường thấy đẹp muốn thêm em về
Chỉ sợ cái áo tua-te
Nên anh đành phải ngủ hè trước thôi
T.D. ới ! có thương tôi
Thì hãy ra dắt để tôi vô nhà
Nhưng chớ để quên mấy bà
Để ngoai sân đó sao ra thơ cùng
Vào nhà tụi mình ngâm chung
Áo rách , quần rách cũng đành chịu thôi
Chẳng qua là cái số trời
Áo rách tí...nhưng đưọc sơi nhiều bà
Vậy em cứ vá tà-tà
Công lớn.. anh thương nhất nhà là em./
Rdinh
Có câu ông chả bà nem
Hẳn rằng anh chẳng kiêng khem vĩa hè
Thôi thì kéo bạn kéo bè
Cho thành cả đám ngủ hè cho vui
Lúc ấy thì đừng than xui
Du ơi em nỡ chôn vùi tình anh
Ngủ hè cũng chẳng an lành
Mười hai bà trước đủ canh anh rồi
Em thì cứ vui cứ chơi
Áo anh họ xé đáng đời anh chưa?
Nhưng mà nói thật xin thưa
Áo anh có rách em chưa vá liền
Dù em đây có thật hiền
Cũng vài câu để xỏ xiên anh à
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ nhiều chỉ có khổ mà anh ơi
Ai bảo ra đường lả lơi
Liếc ngang liếc dọc để đời khổ đau
Thôi thôi anh chớ có rầu
Để đấy em vá công đầu tính em
thuỵ du
Du đây chẳng hổ tiếng hiền
Ừ anh một tiếng mái hiên cho nằm
Cho bỏ cái tật lăm lăm
Vợ nhiều cho khổ ra nằm mái hiên
Tội ghê trông thấy thương liền
Co ro nằm ngủ hết tiền hô-teo (hotel)
Trông như là con nhà nghèo
Đầu đường xó chợ đói meo vĩa hè
Tội nghiệp cho anh thật nè
Thôi kệ mở cửa, vĩa hè em tha
Cho anh vào ngủ trong nhà
Chăn êm nệm ấm ruột rà thương nhau
Mười hai bà vợ trước sau
Một lòng yêu mến khỏi đau cõi lòng
Ai bảo chung một kiếp chồng
Gặp ông háo sắc cũng đồng như nhau
Thì thôi cùng trước cùng sau
Nhịn nhục cho khỏi càu nhàu ghen tương
Ai qua được nỗi đoạn trường..?
thuỵ du
Anh Rdinh ơi,chỉ là thơ tếu cho vui thôi nha,nhưng dù sao em cũng xin lỗi anh nếu lời lẽ trong thơ có gì khiếm nhã nhé !
Không sao đâu Thụy-Du ơi, chỉ là thơ vui thì có gì phải câu nệ, đôi khi anh dùng những tiếng hơi xuồng-xã chút mong TD cũng thông-cảm nhe, vì thơ vần nó cứ tuôn ra như vậy thời nó mới có ý của câu sau, bởi vậy người ta gọi là hứng thơ mà.
Chúc em vui. Rdinh
Thôi thì cũng chỉ một lần
Em tha cho đó anh cần nữa không?
Có cho anh chẳng dám mong
Nào là kiến chích muỗi mòng đốt chân
Lần sau nếu có lần chần
Ngủ hè ba bữa, ngoài sân đợi nè
Cho chừa cái tật be-he
Còn ham vợ bé, vĩa hè đợi anh
Làm sao có giấc mộng lành
Toàn kiến với muỗi ! Chết anh chưa nè ?
Nói vậy chứ tội anh nghe
Đưa dầu em xức khoẻ re anh liền
"Ăn được ngủ được là tiên"
"Không ăn không ngủ mất tiền thêm lo"
Một lần này bỏ qua cho
Lần sau nhớ chớ nằm co ngoài đường
Cũng tại gặp ai cũng thương
Cho nên muỗi kiến vấn vương anh hoài
Này hỡi anh Rdinh đẹp chai
Một lần anh tởn tới mai không còn....
thuỵ du
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/58199/2FB8FA8870614CE6B31D32D6A66BE552.jpg[/image]
D D T = Một loại thuốc dùng diệt kiến rất hiệu-nghiệm , nhưng có độc hai cho người.
Cách này quả thật rất hay
Khá khen anh thật hổng ngay chút nào
Kiếm đủ cách để xé rào
Thuốc phun như thế kiến nào không thua
Em bầu anh chức Mùi Vua
Mười hai bà thiệt cũng chưa vừa lòng
Bao nhiêu mới đủ hả ông?
Ông ra con số là xong liền mà
Cứ kiếm tiền đủ mua nhà
Còn tiền nuôi vợ mua quà cho con
Cày năm ba job mỏi mòn
Sức tàn hơi kiệt sắt son một đời
Bao giờ mới sợ anh ơi?
thuỵ du