ĐÔI VẦN CẢM - XÚC - -- Rdinh ---
MƯA CHIỀU Lá bay lơi-lả liêu-xiêu Gió đưa đẩy hạt mưa chiều đong-đưa Ai còn giữ kỷ-niệm xưa Có nhìn bong-bóng dưới mưa phập-phồng Nói sao hết chuyện của lòng Gỡ sao hết mối tơ hồng vương mang Nhịp đời khấp-khểnh lang-thang Tình chung thuở ấy sang trang thuở nào Bóng câu đã ngả qua chiều Con chim quyên mộng tiếng kêu cuối ngàn Đường tràn giấc mộng dở-dang Tỉnh ra đã thấy sương lan trắng đầu Nghe mưa rắc hạt rì-rào Nghe tâm dao động xuyến-xao lạ thường Phải chi tình chẳng vấn-vương Mặc mưa bong-bóng về nguồn chảy xuôi RĐinh
KARA Cơm khét OKE Ka-ra em hát ô-kê Ngồi nghe em hát mà phê cả người Duyên duyên cái miệng em cười Như trong cổ-tích anh người gặp tiên Giọng cao em cất tiếng lên Hồn anh bay bổng lên trên thượng tầng Thế rồi giọng lại xuống trầm Êm êm như thể anh nằm nghe thơ Mặt tươi em đẹp như hoa Thân son õng-ẹo khi xa khi gần Nhạc lên nhấm-nhảy nhịp chân Tay vuốt mái tóc tay cầm micro Tiếng ca như sóng xô bờ Cao như non Thái thấp (như) hồ mùa Thu Vui ca em mải vi-vu Thoảng mùi cơm\ khét mà như mất hồn Lời ca em bỗng bặt tuôn Chỉ còn tiếng nhạc cô-đơn ậm-òe Rỗi ngồi hưởng thú đam mê Nhạc vàng cơm cháy, nồi khê _ mẹ buồn RĐinh
THU SANG Thu sang trời đã thu sang Nước hồ bảng-lảng in làn mây trôi Mịt-mùng nhìn chốn xa-xôi Chân mây biền-biệt nghe đời quạnh-hiu Bình-minh rồi lại tím chiều Cánh chim bạt gió liêu-xiêu khoảnh trời Theo luồng gió cuốn chơi-vơi Đưa về tận chốn phương trời nào hay Chân mòn gót đã dạn-dầy Tuyết sương nhuộm tóc, áo gầy sờn vai Thu sang chẳng đợi chờ ai Gió hiu-hắt thổi vàng rơi xuống chiều RĐinh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2018 09:10:09 bởi Nguyệt Hạ >
SÓNG VÀ NẮNG Sóng đùa nhảy phứa lên bờ Rủ cơn nắng xuống mặt hồ lăn-tăn Dắt đi tận chốn xa-xăm Cùng nhau tình-tự ngoài tầm mắt trông Sóng cưng nắng sóng bế bồng Ấp yêu đùa giữa mênh-mông xa bờ Tình yêu như một bài thơ Nắng cùng sóng dệt giấc mơ bao điều Ngày tàn nắng đổ liêu-xiêu Nắng loang gờn-gợn tím chiều hắt-hiu Hoàng-hôn nắng tắt lưng đèo Chỉ còn sóng vỗ cô-liêu ven bờ RĐinh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2018 09:09:17 bởi Nguyệt Hạ >
Ơ KÌA ! … THU Ơ kìa ! Thu mới bước sang Phố tôi nay ngập lá vàng phới bay Thu xưa đã trở về dây Lá rơi lại để cây gầy cành trơ Bước hài ai đạp lá khô Nghe trong xào-xạc lá xơ-xác tàn Chiều chìm sương mỏng dần lan Tiếng thu đoàn-tụ nghe chan-chứa tình ! RĐinh
LÁ CUỐI MÙA Ngoái nhìn theo cảnh mùa sang Xem bao chiếc lá trở vàng rung rơi Rồi về đâu ? hỡi lá ơi ! Để cây đứng lặng giữa đời chơ-vơ Thời-gian chẳng đợi chẳng chờ Khi xanh cây lá, khi trơ thân cành Khi vui trái chín, trái xanh Đung-đưa cùng với lá cành xôn-xao Cuối mùa lá trở vàng au Gió đưa chiếc lá bay vèo qua song RĐinh
MỘT Thoáng Với VĂN MIẾU/QUỐC TỬ GIÁM Hà thành ngắm cảnh thời vua Bao sỹ-tử trước ganh đua chốn này Người ăn vóc, kẻ học hay Bia tiến-sỹ dựng bên này bên kia Trải năm tháng sang bao mùa Còn nét đẹp thời-gian chưa phai màu Chẳng vui sao thấy lao-xao Chẳng đông mà lắm kẻ vào người ra Hàng cây bóng rũ la-đà Gió thì-thào gởi khách xa lời chào Khuê-văn-các mốc phủ rêu Dấu in để vết bao triều-đại qua Hồ vuông thắm sen nõn-nà Sắc khoe cùng thiếu-nữ tà áo bay Giàn non bộ lác-đác bày Bon-sai vặn-vẹo phô cây tuổi già Đền trong thờ những nho gia Có vua Lê, Lý nguy-nga ngai vàng Kìa hai thiếu nữ điệu-đàng Cất cao giọng hát… tình-tang…những là Cung-đình hát tiếng … í… a… Mà ta lỗi nhịp câu ca của lòng Mái đền ai xếp cong-cong Oằn mình viên ngói giữa dòng thời-gian Dẫu còn rộn bước quan-san Thoảng tiếng ngọc chạm mảnh hồn lất-lây Lối mòn thả mỏi dấu giầy Nhớ ông tiến-sỹ những ngày bên hiên Lầu chuông trống tiếng vang rền Cân đai với mũ cánh chuồn sắc vua Chân đưa bước mấy cho vừa Lang-thang tưởng nhớ ngày xưa cái thời RĐinh
TẾT VỀ Tết về Tết đến thật gần Trải năm tháng đã bao lần Xuân qua Tết về quê vẫn chốn xa Nhìn Khuê-văn-các đậm-đà tình quê Tết về tia nắng vàng hoe Nhìn hoa tuyết rụng tư bề trắng phau Tết về ai có nhớ nhau Gởi câu chúc Tết mộng cầu Xuân tươi Ý tình người có buông lơi Ta xin gởi trọn những lời chúc Xuân RĐinh
.
HẸN VỚI TẾT Tết về vội-vã đi ngay Tết ơi có nhớ những ngày bên ta Rượu trà bánh trái mứt hoa Cỗ bàn nhậu nhẹt với bà con thân Cháu con tươm tất áo quần Cửa nhà sạch đẹp muôn phần khang-trang Ban thờ tiên tổ rỡ-ràng Cuộc sinh hoạt lại nhộn-nhàng xiết bao Gặp nhau câu chúc lời chào Hạnh-phúc, sức khỏe, hầu bao tràn đầy Thế mà Tết bỏ nơi đây Theo ba trăm sáu chục ngày nắng mưa Gian lao biết mấy cho vừa Vượt bao đường đất chẳng chừa ngày xuân Qua vùng Hạ đỏ ba trăng Tim hoa sen nở, kiếm bông phượng hồng Qua đồng ruộng lúa chín vàng Bắt con muôm-muỗn dài càng nhảy xa Tết đi chẳng ngại quan hà Không sợ cảnh sát cùng là công an Không sợ cướp cạn dọc đường Chận ăn mãi lộ bên phường bên thôn Tết đi có lạnh lẽo không Giọt ngâu lắc-thắc- nỗi lòng quạnh-hiu Heo may gió tạt từng chiều Vàng sân ối lá đến liêu xiêu lòng Thê rồi qua cảnh mùa Đông Để xem tuyết rụng buốt lòng thế nhân Tết đi khắp nẻo xa xăm Hẹn cùng Tết nhé mùa Xuân nhớ về RĐinh
.
ÔNG ĐỒ . Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực Tàu, giấy đỏ Bên phố đông người qua Bao nhiêu người thuê viết Tấm tắc ngợi khen tài: “Hoa tay thảo những nét Như phượng múa, rồng bay” Nhưng mỗi năm mỗi vắng Người thuê viết nay đâu? Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiên sầu... Ông đồ vẫn ngồi đấy Qua đường không ai hay Lá vàng rơi trên giấy Ngoài trời mưa bụi bay Năm nay đào lại nở Không thấy ông đồ xưa Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ? Vũ Đình Liên Họa thơ ÔNG ĐỒ Của cụ Vũ Đình Liên . Dưới cây hoa đào nở Hình như một bà già Ngồi trên chiếc ghế đỏ Nhìn bóng thiều-quang qua Ông chồng ngồi cầm viết Nghề thơ ráng trổ tài Nghĩ hoài không ra nét Lủng-củng chẳng được hay Chốn sân vườn im vắng Cơn gió thoảng từ đâu Cánh đào ngày phai thắm Lả tả rụng gợi sầu Bà già vẫn ngồi đây Chồng vào nhà chẳng hay Để lỏng buông tờ giấy Làn gió cuốn xa bay Đào chắc nay đã nở Hẳn hồng thắm như xưa Bà muốn thăm chốn cũ Chẳng biết đến bao giờ ! RĐinh
THẾ LÀ THÔI Thôi nhé từ nay ta cách xa Đường đi hai lối biết chăng là Chẳng còn tình-tự câu chung thủy Hết cả mặn nồng tiếng thiết-tha Thôi nhé dường nay ai nấy đi Đành cam rẽ lối bước phân-kỳ Lời yêu lặng tiếng đường hoang lạnh Tình-tự im hơi khúc biệt-ly Thôi nhé từ nay mất nhau rồi Lòng đau hai kẻ bước chia phôi Người đi biệt xứ lòng day-dứt Kẻ ở chốn xưa dạ khó nguôi Thôi thế là thôi.. thôi thế thôi RĐinh
CHỚM THU Thu sang chưa nhuộm lá vàng Đóa hoa đượm săc rỡ-ràng ngày xanh Đàn chim ríu-rít trên cành Vui như ngày ấy chúng mình gặp nhau Đời trôi vùn-vụt qua mau Để thời-gian phải thắm màu nhớ-nhung Dẫu xa cách nẻo nghìn trùng Khó phai mờ nhạt ảnh hình khi xưa Thu sang rắc hạt lưa-thưa Tình so cũng chỉ thể vừa cơn ngâu Còn đâu xưa một nhịp cầu Để ta giang vỹ nối đầu sông tương RĐinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2019 08:38:33 bởi Rdinh >
CHIỀU CHỚM THU Thu sang lá rụng ngập đàng Vườn sau ướt sùng cành vàng ngả-nghiêng Cây cao đỏ rực một miền Heo may nhè-nhẹ thổi xuyên lá cành Trời chiều lặng tiếng chim xanh Cô đơn trái chín mặc tình đung-đưa Lá khô vài chiếc lưa-thưa Xạc-xào vương-vấn cành xưa cội nguồn Xuyên tâm bước tới ngõ hồn Ngẩn ngơ ẩn hiện nẻo đường đã xa Bình-minh lố dạng vừa qua Sương chiều ập xuống tuổi già cuốn theo Qua song chiếc lá bay vèo Bàng-hoàng tỉnh giấc một chiều Thu sang. RĐinh
.
BÊN AO Bên ao năm ấy mưa rào Chúng mình chung nón che đầu trú mưa Tình thơ vương hạt lưa-thưa Trải bao năm tháng bây giờ chưa quên Bên ao năm ấy chiều êm Hái chùm hoa khế kết em mái đầu Em xinh giả đóng nàng dâu Ngờ đâu hoa khế tím mầu nhớ-nhung Bên ao năm ấy ve vang Phượng hồng đỏ rực bước đàng chân qua Cảnh xưa nay đã vợi xa Dáng xưa còn mãi vật vờ trong mơ Bên ao năm ấy sang thu Sen tàn phủ lớp sa mù giăng-giăng Tôi đi chinh chiến bao năm Ao theo cả bước hành quân đêm ngày Hôm nay trở gót lại đây Rực trời kỷ-niệm xanh cây bên đường Xa ao em đã theo chồng Lâng-lâng tôi bước ngập-ngừng bên ao RĐinh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2020 03:11:06 bởi Ct.Ly >
TỰ DƯNG TẾT Thời-gian trôi chảy dài dài Tự-dưng lại có cái ngày Tết ta Hàng quà bày chợ liệt la Tự-dưng gọi chợ Tết và cuối năm Vịt gà hoa quả nhang thơm Tự-dưng làm lễ gia-tiên trong nhà Đền chùa miếu mạo gần xa Tự-dưng đem cúng con gà hộc xôi Đào mai sắc nở khoe tươi Tự-dưng trưng để mọi người tham-quan Ngày nào mà chẳng phải ăn Tự-dưng bày cỗ cúng dâng thánh thần Họ hàng cho chí đông lân Tự-dưng pháo đốt làm ầm-ĩ tai Áo quần vẫn mặc hằng ngày Tự-dưng thay mới đặt bày du xuân Lỗ lời là chuyện bán buôn Tự-dưng chúc lãi gấp hơn năm rồi Sinh, lão, bệnh, tử ... sự đời Tự-dưng chúc khỏe bằng mười năm qua Cỗ bàn nhậu nhẹt bày ra Tự-dưng mời mọc… khề-khà lai-rai Lớn bé khoẻ mạnh thì thôi Tự-dưng chúc tuổi để đời nặng vai Ai ơi hỏi thử câu này Tết ta phải món quà ngày tâm-linh ? RĐinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2020 21:55:37 bởi Rdinh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: