Anh,
Xuân lại về với muôn loài, Hoa Xuân đua nở, Gió Xuân hiền hoà,
Nhưng nơi đây, lại đón Xuân bằng những cơn gió lạnh, những trận mưa buồn và những cành cây tàn trụi, trơ cành cô đơn đón những cơn gió giá buốt.
Mùa Xuân, mùa Xuân... Quê hương mình, đang nhộn nhịp đón Xuân, Hoa Mai, Hoa đào nhởn nhơ chào Xuấn đến. Chỉ có em đã lạc mất mùa Xuân tự lúc nào.
Vô tư thời gian vẫn trôi trôi mãi, đem những kỷ niệm của chúng ta đi vào dỉ vảng.
Rồi nắng Xuân trở lại, đem những ấm áp, cây xanh lá, hoa trổ nụ, và đem tình ta trở lại với hiện tại, những gì đã mất, kỷ niệm lại trở về trong em, nghe tương tư trở về nhè nhẹ vào hồn, những giọt nước mắt cố ngăn, nhưng đã đong đầy.
Tình đã vội vả ra đi, chưa kịp nói lời yêu mến, thì đã mãi chia phôi.
Bây giờ và mãi mãi về sau, chúng ta còn gì cho nhau nữa, có chăng là những kỷ niệm đẹp và em vẫn ôm mãi trong lòng, mai này hai đường đời đôi ngã, nhưng lúc nào em vẫn nhớ đến anh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2005 04:12:16 bởi ct.ly >