Cuộc Sống Thường Ngày
Đừng Trách Nhé Em Anh đã biết em trách nhiều rồi đấy Không nói ra nhưng anh thấy thế mà. Vần thơ buồn như héo úa nhành hoa Lệ lấp lánh đọng bên khoé mắt. Anh hiểu lắm nên lòng mình đau thắt Như mưa rơi mặn đắng làn môi Mong rằng em hãy hiểu rõ anh thôi. Đến với em anh hoàn toàn là thật Đừng trách nhé anh chỉ lo mình mất Thì khác chi như đèn tắt đêm khuya. Mình đang gần lại hoá chia ly Đừng trách nhé khiến lòng anh lo lắng. Nếu có lỗi anh xin làm tia nắng Sưởi cùng em những trống vắng đêm đông Sưởi cho em khỏi trống trải trong lòng. Vui lên nhé em ơi! đừng trách nữa. TrungDũng .
Đừng Trách Nhé Em
Anh đã biết em trách nhiều rồi đấy
Không nói ra nhưng anh thấy thế mà.
Vần thơ buồn như héo úa nhành hoa
Lệ lấp lánh đọng bên khoé mắt.
Anh hiểu lắm nên lòng mình đau thắt
Như mưa rơi mặn đắng làn môi
Mong rằng em hãy hiểu rõ anh thôi.
Đến với em anh hoàn toàn là thật
Đừng trách nhé anh chỉ lo mình mất
Thì khác chi như đèn tắt đêm khuya.
Mình đang gần lại hoá chia ly
Đừng trách nhé khiến lòng anh lo lắng.
Nếu có lỗi anh xin làm tia nắng
Sưởi cùng em những trống vắng đêm đông
Sưởi cho em khỏi trống trải trong lòng.
Vui lên nhé em ơi! đừng trách nữa.
TrungDũng
KHÔNG TRÁCH
Em không trách nhưng lòng thắt mắc
Vì cớ sao nắng tắt lịm màu hồng
Sao vừng đông chẳng mãi ở trong lòng
Một ngày lại có chiều buông khói nhạt.
Trời chiều về xanh bay nơi khác
Không cho em những khúc hát mộng mơ
Không cho em tình khúc hy vọng chờ
Đem mây xám làm ơ thờ mắt biếc.
Nhìn mây trôi mà lòng nao nao xiết
Vô bến bờ còn biết gặp lại không
Xa xôi rồi thuyền dong ruổi viễn đông
Cho bến vắng ngống trông người viễn xứ.
Xa xôi mãi hỡi ơi người lữ thứ
Em vẫn chờ bến mộng buổi tà dư
Ngày hoài vọng đêm nghe sương tuyết đổ
Em không trách nhưng lệ tràn cứ đổ
Khúc nhạc lòng sóng vỗ vào hư vô...!!!
Hàn Băng
Hãy Nói Đi Em Em ơi!Nhé mình vẫn chung đường chứ? Hay là em đang lo sợ điều gì Dõi nhìn theo nhịp chân bước em đi. Anh lại nghĩ hình như em giận dỗi Nếu như đúng anh là người có lỗi Hãy nói ra ta cởi mở cùng nhau Và em ơi chỉ cần nói một câu Anh sẽ hiểu từ nay không thế nữa. Đừng em nhé nếu chúng mình dang dở Thì còn đâu lối xưa cũ vẫn đi Tim anh rồi như tuyết trắng tan đi. Giữa trưa nắng chẳng còn dấu vết Em ơi!hãy nói cho anh biết.? TrungDũng
Theo anh
Lẽo đẽo theo anh lòng vẫn sợ
Phố xá đông người lạc chân thơ
Có một ngã ba buồn khắc khoải
Một mình em ở lại bơ vơ !
Có nhiều khi ngày ngả bóng chiều
Em đứng lặng bên bờ sông vắng
Lén nhìn anh qua cầu lẵng lặng
Nước mắt chảy dài ướt chiều phai
Bước theo anh không nhìn con phố
Sợ dòng người tấp nập đổ xô
Sợ lạc tay anh đêm ngơ ngác
Đêm lạc loài với trái tim khô
Lam Hồng Minh
Tự Trách Mình Anh tự trách vì sao mình vụng dại Chẳng có gì cho ngày 8 tháng 3. Người ta thì nô nức tặng hoa Anh lại cứ âm thầm lặng lẽ Anh không biết tại sao mình như thế. Không có hoa thì tặng vầng trăng Cả trời sao lấp lánh nước sông ngân Trao cho em ấm áp nắng xuân. Và như thế anh thoả lòng mong ước Anh xin lỗi vì đã không nói trước Thiếu nhành hoa nhưng có được trời sao Cho tâm hồn em thoả chí bay cao Đón gió mới ngọt ngào tinh khiết. TrungDũng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2009 13:19:48 bởi Trần Trung Dũng >
Dấu Hỏi Anh tự đặt cho mình dấu hỏi Tại vì đâu em hờn dỗi bấy nay? Hẹn em về khi mỗi lúc qua đây Để anh biết mượn lời bầy tỏ. Em im lặng làm sao anh hiểu rõ Khiến anh thêm lo lắng đến nao lòng Hè đã sang rực rỡ cánh phượng hồng Rải đầy lối chúng mình vẫn bước. Tiếng ve kêu nhắc nhở lời giao ước Em nhớ không hay đã quên rồi. Giờ vắng em anh xao xuyến bồi hồi Như thấy thiếu một điều gì không thể thiếu. Rồi hôm nay nhìn cánh hoa hàm tiếu Nỗi nhớ trào dâng anh lại tự hỏi mình Tại vì đâu bỗng chốc thấy buồn tênh? TrungDũng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2009 09:52:23 bởi Trần Trung Dũng >
Tự Trách Mình Anh tự trách vì sao mình vụng dại Chẳng có gì cho ngày 8 tháng 3. Người ta thì nô nức tặng hoa Anh lại cứ âm thầm lặng lẽ Anh không biết tại sao mình như thế. Không có hoa thì tặng cả vầng trăng Cả trời sao lấp lánh nước sông ngân Trao cho em cả ánh nắng xuân. Và như thế anh thoả lòng mong ước Anh xin lỗi vì đã không nói trước Thiếu nhành hoa nhưng có được trời sao Cho tâm hồn em thoả chí bay cao Đón gió mới ngọt ngào tinh khiết. TrungDũng
Ôi sao đẹp cả vùng trời sao đẹp Em nhìn hoài tìm kiếm ngôi sao em Có vì sao le lói hình như quen Không biết đấy có phải sao em không nhỉ 8/3 không phải là mùa phượng Vĩ Đứng sân trường mưa đổ nặng bờ mi Nhớ thật nhiều dòng lưu bút còn ghi Hình ảnh và chữ chi chít nhớ Từng ngày qua hường về phương trời nớ Có thầy cô bạn cũ mái trường xưa Và mỗi năm 8/3 cành hoa hồng anh mua Tặng em nhỏ để em dâng lên cô giáo... H B
Tự Trách Mình Anh tự trách vì sao mình vụng dại Chẳng có gì cho ngày 8 tháng 3. Người ta thì nô nức tặng hoa Anh lại cứ âm thầm lặng lẽ Anh không biết tại sao mình như thế. Không có hoa thì tặng cả vầng trăng Cả trời sao lấp lánh nước sông ngân Trao cho em cả ánh nắng xuân. Và như thế anh thoả lòng mong ước Anh xin lỗi vì đã không nói trước Thiếu nhành hoa nhưng có được trời sao Cho tâm hồn em thoả chí bay cao Đón gió mới ngọt ngào tinh khiết. TrungDũng
Hoa Sao Nở Ánh Nắng Xuân
Tinh tú ngàn sao ngập trời hoa
Chiếu sáng trong em tình thật thà
Ngày 8 tháng 3 hoa sao nở
Em cứ ngỡ mình là Hằng Nga
Sao cài vương miện đón mùa xuân
Đón anh trời đất cũng ân cần
Sông ngân đưa lối đèn giăng sáng
Để cho mọi người gặp tình thân
Để anh về mãi ở bên em
Chia cùng năm tháng gió mây mềm
Sáng mai nắng ghé lên vầng trán
Tháng 3 sưởi ấm khắp mọi miền
Lam Hồng Minh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2009 16:17:08 bởi Lam Hồng Minh >
Mong Muốn Chân Thành Anh cũng muốn được làm tia nắng Để gió hôn sâu lắng mặn nồng. Sưởi cho em ấm áp cõi lòng Không lạnh giá đêm đông dài trống trải. Và anh muốn rồi đây mãi mãi Sánh vai em đi hái ngàn hoa Trao cho em những khúc tình ca Luôn hát tiếp những lời bất diệt. Rồi anh muốn chẳng bao giờ ly biệt Được gần nhau tha thiết cho nhau. Được gần nhau như những cặp bồ câu Có một mối tình đầu chung thuỷ. TrungDũng
Tặng Hoa Anh đã tặng em một bông hoa thắm Rực lửa hồng ấm áp thiết tha Hương nồng say vang mãi khúc em ca Bao âu yếm mặn mà đằm thắm. Em đã đến như ngàn tia nắng ấm Trái tim anh vui ngây ngất ngắm nhìn. Rạng rỡ cười lấp lánh ánh bình minh Trong sâu thẳm anh thấy mình hạnh phúc. Cuộc đời đó vẫn đang nhiều gấp khúc Ngại ngần không khi giông bão vẫn còn Quê hương xưa ta đi mãi đường mòn Đường kỷ niệm nằm trong ký ức Đến hôm nay đã qua nhiều nhịp bước Liệu được còn như trước không em? Đừng để rồi chỉ thấy mãi bóng đêm Hoa héo úa bên thềm hiên vắng... TrungDũng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: