Bồ công anh trong mưa- Mọi ng đọc thử và cho em ý kiến nhé!
syringa 24.09.2008 00:49:14 (permalink)

Bồ công anh trong mưa
 
-“Mưa long lanh như giọt nước mắt người thiếu nữ trong một đêm không sao”.
-Nhưng anh không thích mưa.
-Phải chăng vì anh đang đứng dưới một bầu trời không mưa?
 
-Những vì sao lấp lánh kì lạ quá. Nhìn xem, rõ ràng là chúng sáng hơn mọi ngày.
-Đúng thế. Mai chắc nắng to.
-Nghĩa là trời đẹp. Đi đâu đó chơi cho khuây khoả chứ?
    Hắn không đáp.
 
-Em muốn đi biển .
-Không được. Lạnh chết, lại đang mưa.
-Nhưng mưa thì mới không phải nghe tiếng biển khóc.
-Sao em cứ nghĩ bi quan thế?
-Vì em buồn.
    Thế là nàng khóc, không ngần ngại. Nước mắt nàng ướt sũng cái khăn tay và cả vạt áo comple mới cứng của hắn. Hắn thở dài, im lặng. Tự dưng thấy bối rối và khó chịu với cả sự im lặng của nàng. Không phải nàng khóc không ra tiếng mà là đã quen không nức nở thành tiếng khi khóc. Vì thế hắn ghét nàng như thế.
 
-Còn nhớ nàng sao?
-Không.
-Thế thì ngại gì nữa?
-Phiền lắm.
-Tại sao?
    Nghe lạ lẫm quá. Nàng không bao giờ hỏi “Tại sao?”, thường chỉ có hắn hỏi.
 
-Nhiều lời quá.
-Vậy đi nhé?
-Không.
-Sao cứ luôn cố chấp thế?
-Vì buồn.
    Ơ, hắn thấy ngạc nhiên với chính mình. Hắn đã nhắc lại câu nói của nàng à? Hắn còn nhớ nàng rõ ràng quá nhỉ? Kí ức cứ tự nhiên ùa về không kịp suy nghĩ gì nữa. Kỳ vậy nhỉ?
 
-Cái gì kỳ?
-Cầu vồng.
-Có gì kỳ?
-Sao cứ phải đi sau cơn mưa?
-Mưa đâu mà mưa, em không thấy đang nắng to à?
-Vậy cũng kỳ. Không có nắng thì cầu vồng cũng mất luôn.
-Em ngừng kiểu suy nghĩ vẩn đó lại có được không?
-…
-…
-Anh, giá mà không có cầu vồng, chỉ có mưa thôi.
    Lần đó mưa suốt một tuần. Mưa rả rích không ngừng nghỉ. Như con mèo hen lúc lâm chung nuối tiếc cuộc đời cứ gầm gừ mãi. Hắn thấy bực với mưa và cả với nàng. Ước gì không ước, ước mưa làm chi? Nhớ lại hắn mới nhận ra, tháng bảy đương nhiên phải có mưa, mà mưa dài lê thê. Người ta gọi “mưa ngâu” – mưa cho những cặp tình nhân.
 
-Mưa thì anh không ra khỏi nhà đâu, bẩn lắm.
-Em biết rồi, em đi dạo một mình.
-Đi luôn đi, bị cảm anh cũng không tới thăm đâu.
 
-Coi chừng chỗ đó trơn lắm!
-Kệ tao.
-Thì kệ, nhưng trông mày cứ như sắp tự tử vậy.
-Điên.
-Mày mới điên. Người chết là hết, ám ảnh mãi ích gì?
-Im coi, cái gì trăng trắng dưới kia thế?
 
-Em chắc chắn đó là bồ công anh mà.
-Anh có mù đâu mà không thấy nó là hoa lau chứ.
-Không, là bồ công anh. Nó bay được mà.
-Nói kỳ vậy?
-Anh xem em thổi này…
 
-Về thôi.
-Đến đây rồi lại về? Mày không thắp được nén hương sao?
-Tao bảo về. Bồ công anh bay khắp nơi làm tao dị ứng.
-Mắt mày có có vấn đề à? Đây toàn là hoa lau với xuyến chi, đào đâu ra cái của báu ấy?
-Thế à?
-Chắc tại khói, mặt mày đỏ quá.
    Đỏ đâu mà đỏ, từ sau khi tỏ tình với nàng, hắn đâu có đỏ mặt thêm lần nào nữa? Trời nóng ghê.
-ỐI! Chạy xe kiểu gì thế?
-Bụi khó nhìn đường thôi.
-Mày còn bênh nó? Thôi đứng yên đây để tao đánh xe ra. Mẹ kiếp, dân quê còn chạy ẩu thế này chả trách dân thành phố…
     Hắn khựng lại. À … Ra là trời đang nắng. Phải mưa thì biết đâu cán chết người rồi nhỉ? Lucky or unlucky? ...
 
 
 Hà Nội, 17 tháng 11, 2007
Thuỷ An 649
 
 
 
 
#1
    Cherry Royce 24.09.2008 21:27:37 (permalink)
    Hi, Syranga!
    Cherry vừa đọc xong truyện của bạn. Truyện tương đối đơn giản, nhưng lối viết lại rất lạ và độc đáo. Mình rất thích lối viết như thế. Nhưng cách viết này có lẽ chỉ đem lại cho mọi người sự thích thú ban đầu, chứ không thể làm mọi người nhớ mãi như những câu chuyện tình buồn có cốt truyện khác. Nó thậm chí là hơi khó hiểu với một số người ngại suy nghĩ. Tuy nhiên chuyện văn kén độc giả là chuyện rất bình thường, nếu nó là sở trường của bạn thì hãy cố phát huy nó nhé! Chúc bạn luôn vui và thành công.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9