MỜI BẠN GHÉ NHÀ CHƠI
Khóc ... ĐÔI KHI Đôi khi chợt nhớ môi anh Hôn em đắm đuối một thời còn xanh Đôi khi lòng vẫn bảo rằng Đừng yêu nhiều quá để rồi khổ đau Đôi Khi ước muốn về sau Gặp được ai đó hiểu em một lần Đôi Khi ngõ vắng tần ngần Nhớ lắm ánh mắt một lần qua đây Đôi khi giật mình thức dậy Cơn mơ vừa đến hoang đường trong ta Đôi khi ta muồn thật xa ! Cho quên ngày tháng gặp anh lừa mình Đôi khi cũng muốn chung tình Nhưng mà lòng bảo dại khờ làm chi Đôi khi mấy nỗi lâm ly Cho ta khóc xuốt đường đời _ đang đi .................... Phong Phong Linh _____________________________
PHONG PHONG LINH
Đừng làm thương điều mà mình không muốn giết chết.
Cảm giác sợ chết còn đáng sợ hơn chính cái chết.
Đôi khi anh nhớ về em
Ngày xưa hoa tím anh đem tặng nàng
Đôi khi anh lòng bàng hoàng
Vì nhớ ngày ấy em sang ngang rồi
Đôi khi tim anh bồi hồi
Vì anh nhớ mãi mắt môi em cười
Đôi khi chỉ nhớ mà thôi
Nhưng sao tim nhói nghẹn lời mình anh
Đôi khi tỉnh giấc mộng lành
Tỉnh mơ anh lại mình anh thẩn thờ
Đôi khi anh muốn em về
Cho lòng ta lại vẹn thề bên nhau
Đôi khi tình cũng muốn trao
Cho người khác ấy vơi đau lòng sầu
Đôi khi thấy tình lắng sâu
Cho mưa cứ khóc giọt ngâu đường dài
hungho
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2008 15:40:45 bởi hungho_08 >
Khóc ... ĐÔI KHI Đôi khi chợt nhớ môi anh Hôn em đắm đuối một thời còn xanh Đôi khi lòng vẫn bảo rằng Đừng yêu nhiều quá để rồi khổ đau Đôi Khi ước muốn về sau Gặp được ai đó hiểu em một lần Đôi Khi ngõ vắng tần ngần Nhớ lắm ánh mắt một lần qua đây Đôi khi giật mình thức dậy Cơn mơ vừa đến hoang đường trong ta Đôi khi ta muồn thật xa ! Cho quên ngày tháng gặp anh lừa mình Đôi khi cũng muốn chung tình Nhưng mà lòng bảo dại khờ làm chi Đôi khi mấy nỗi lâm ly Cho ta khóc xuốt đường đời _ đang đi .................... Phong Phong Linh _____________________________
PHONG PHONG LINH
Đừng làm thương điều mà mình không muốn giết chết.
Cảm giác sợ chết còn đáng sợ hơn chính cái chết.
Đôi khi anh nhớ về em
Ngày xưa hoa tím anh đem tặng nàng
Đôi khi anh lòng bàng hoàng
Vì nhớ ngày ấy em sang ngang rồi
Đôi khi tim anh bồi hồi
Vì anh nhớ mãi mắt môi em cười
Đôi khi chỉ nhớ mà thôi
Nhưng sao tim nhói nghẹn lời mình anh
Đôi khi tỉnh giấc mộng lành
Tỉnh mơ anh lại mình anh thẩn thờ
Đôi khi anh muốn em về
Cho lòng ta lại vẹn thề bên nhau
Đôi khi tình cũng muốn trao
Cho người khác ấy vơi đau lòng sầu
Đôi khi thấy tình lắng sâu
Cho mưa cứ khóc giọt ngâu đường dài
hungho
Đôi khi mình chả là mình Mộng mơ với một mối tình đơn phương Đôi khi dẫu tóc điểm sương Vẫn yêu say đắm như đương xuân thì Đôi khi nặng với tình si Mà quên hết cả đường đi lối về
kimrbl
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2008 16:03:48 bởi kimrbl >
Đời đôi khi Đôi khi người đã đi về Nhưng tình xưa cũ hết rồi còn đâu Đôi khi người bỏ sang sông Không một tiếng nói làm anh đợi chờ Đôi khi tưởng chỉ vu vơ Đêm về thao thức bồn chồn năm canh Đôi khi đời thắm hết xanh Ngoảnh lại thì đã mình anh với đời Phong Phong Linh Đôi khi người ngoảnh mặt đi
Nhưng lòng lại lắm sầu bi nhớ người
Đôi khi người đã về rồi
Nhưng hình bóng cũ xa xôi phương nào
Đôi khi tưởng chỉ là ảo
Nhưng người yêu thật làm nao lòng người
Đôi khi tưởng lời nói chơi
Nhưng là có thật tình rơi lệ tình
hungho
Trích đoạn: hungho_08
Đôi khi người ngoảnh mặt đi
Nhưng lòng lại lắm sầu bi nhớ người
Đôi khi người đã về rồi
Nhưng hình bóng cũ xa xôi phương nào
Đôi khi tưởng chỉ là ảo
Nhưng người yêu thật làm nao lòng người
Đôi khi tưởng lời nói chơi
Nhưng là có thật tình rơi lệ tình
hungho
Chào hungho-08
NHÂN GIAN Đôi khi mình rụng vào đêm Giọt sương thành một ngôi đền trong veo Đôi khi theo ánh trăng treo Thấy trên bìa lá truông đèo Nhân gian. Quảng Nhẫn
TRONG ĐỜI ... ĐÔI KHI Đôi khi lại nhớ rất nhiều Ánh mắt tha thiết một thời em yêu Đôi khi vẫn biết anh điêu Nhưng em vẫn chịu nghe anh ngỏ lời Đôi khi chợt hiểu một điều Rằng anh cũng đã nói yêu nhiều người Đôi khi ta biết mười mươi Anh lỡ hẹn _ bởi anh nhiều tình nhân Đôi khi vụng chộm ái ân Ngoảnh lại chợt sợ _ boàng hoàng làm sao Đôi khi ước muốn khát khao Mình tan biến mất như sao trên trời Đôi khi tiếc nồi một đời Những gì chưa gặp _ ân tình còn vơi Đôi khi sống thật buông lơi Nhưng rồi đêm khóc _ tiếc thời vàng son Đôi khi trông ngóng mỏi mòn Sống sao khắc khổ ... vương buồn đôi khi . ............. Phong Phong Linh
NHÂN GIAN Đôi khi mình rụng vào đêm Giọt sương thành một ngôi đền trong veo Đôi khi theo ánh trăng treo Thấy trên bìa lá truông đèo Nhân gian. Quảng Nhẫn
Có lúc mình rơi giọt sầu
Lạc vào tâm khảm mưa ngâu u hoài
Có lúc thức suốt đêm dài
Rớt từng giọt ngắn giọt dài đêm sương.
hungho
(Cảm ơn Quảng Nhẫn ghé thăm nhà và để lại lưu bút với ý nghĩa nhân gian sâu sắc. Mong mai và mai nữa Sư ca luôn đến nhà đệ thả thơ.)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2008 12:39:49 bởi hungho_08 >
TRONG ĐỜI ... ĐÔI KHI Đôi khi lại nhớ rất nhiều Ánh mắt tha thiết một thời em yêu Đôi khi vẫn biết anh điêu Nhưng em vẫn chịu nghe anh ngỏ lời Đôi khi chợt hiểu một điều Rằng anh cũng đã nói yêu nhiều người Đôi khi ta biết mười mươi Anh lỡ hẹn _ bởi anh nhiều tình nhân Đôi khi vụng chộm ái ân Ngoảnh lại chợt sợ _ boàng hoàng làm sao Đôi khi ước muốn khát khao Mình tan biến mất như sao trên trời Đôi khi tiếc nồi một đời Những gì chưa gặp _ ân tình còn vơi Đôi khi sống thật buông lơi Nhưng rồi đêm khóc _ tiếc thời vàng son Đôi khi trông ngóng mỏi mòn Sống sao khắc khổ ... vương buồn đôi khi . ............. Phong Phong Linh _____________________________
PHONG PHONG LINH
Đừng làm thương điều mà mình không muốn giết chết.
Cảm giác sợ chết còn đáng sợ hơn chính cái chết.
*cảm ơn Phong Linh ghé nhà thăm và thả thơ rất ý tình. Hùng chúc bạn một tuần mới thành công, vui vẻ và hạnh phúc
Có lúc chẳng nhớ gì hơn
Chỉ nhớ một nỗi em hờn giận anh
Có lúc lòng lại chạnh lòng
Thương em hờn dỗi vì anh chậm về
Có lúc anh quên lời thề
Để sầu duyên kiếp, anh về với ai
Có lúc anh trách hình hài
Anh hư hao quá kiếp trai lỡ làng
Có lúc nhớ em sang ngang
Cho người anh mãi vương mang phụ tình
Có lúc anh tự trách mình
Anh vô tâm quá bạc tình chính anh
Có lúc nước mắt vòng quanh
Nhớ thương em lắm trong anh suốt đời.
hungho
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2008 11:43:55 bởi hungho_08 >
Người ra đi từ mùa mưa năm ấy
Tới bây chừ người vẫn cứ bặt tăm
Trời tháng mười trời cứ mãi mưa dầm
Gom gọi lệ âm thầm bao thương nhớ
Ghé trường xưa lòng luống những u hoài
Nhớ miên man tóc ai buông thẳng dài
Rủ mềm mại dáng sương mai bé nhỏ
Chừ giờ ai có còn như thuở nọ
Mắt to tròn ngơ ngác lối thu xưa
Cho nao lòng người dõi bước sau đưa
Âm thầm hẹn lời xưa chưa lần ngỏ
Nay xa xứ bên kia đầu nỗi nhớ
Có bao giờ ai nhớ thưở ngày thơ
Chừ giờ đây có kẻ mãi đợi chờ
Bên xứ nớ bây giờ ai có biết
Đêm trắng đêm cứ nhìn vầng trăng khuyết
người ôm ghì nuối tiếc mộng người xa.
hungho
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/58740/64B8B2A7267547A5865049FAB7DE3369.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2008 12:28:31 bởi hungho_08 >
HỠI CỐ NHÂN HÃY ĐỢI Ta còn chờ quá khứ Một tiếng yêu chung tình Ta còn giữ cho mình Một cuộc tình tan vỡ Ta đã biết làm thơ Từ khi ta biết nhớ Lòng ta vẫn còn mở Hỡi cố nhân ta về Nỗi đớn đau ê chề Thầm rơi niềm đê mê Ta đi rồi sẽ về Hỡi cố nhân hãy đợi Phong Phong Linh
KINH DỊ Ta lủng đọan cả bónh hình cố cựu Đắp tượng đài dựng ngược chắn mai sau Phanh thây nắng chiều buông đao gió chướng Trụy bên trời một mảnh chớm thu nhàu Chẳng ngả ngớn cũng đâu là chừng mực Máu về tim bầm kết tứ thơ đau Nghe tằn tiện khói nhang ngày rưng rức Vỗ tróc tình ngơ ngáo nhuốm sắc màu À uôm đêm vớt mây chìm chết đuối Ừ thì đây trả lại đó vầng trăng Chưa tới hết tận chót hào Qui Muội Đâu dám men đỉnh ngự phối Hàm Hằng Có gì đâu lốc cốc dòng sám hối Cho vẹt mòn gối rủ vệt ăn năn Là thế đó gieo nụ mầm hoang dại Trổ nhánh đời vào nẻo chẳng nguồn căn Rồi một bữa ta thấy mình kinh dị Mé bờ yêu quên bỏ lại em rồi Để phanh phui cả một thời mộng mị Giữa đục trầm ngao ngán thả tình trôi. Quảng Nhẫn 20.08.08
< Sửa đổi bởi: Quãng Nhẫn -- 5.10.2008 0:22:09 > _____________________________
Dựng trai dàn hơ hóng mảnh Kinh đau
Tiếng mõ ưng ức dằn tâm vỗ dội
Nén...tuỳ duyên cháy bốn mùa sương khói
Gồng gánh bao giờ ..
Mà nằng nặc muốn buông trôi.
QUÁI LẠ
Tiếng mỏ khua vang
Ta ngỡ ngàng
Thấy
Sư hổ mang
Hay đạo tràng?
Gương mặt
Vui rồi buồn
Cười rồi khóc
Tiếng mõ khỏ đều
"Lốc cốc"
"Lốc cốc"
"Lốc cốc"
Tiếng mõ khô khào khô khốc
Rồi tiếng ai?
Tiếng ai?
Tiếng ai???!!!...
Tiếng sư!?
Tiếng sư trách móc...
Trách ai?
Tiếng sư tự trách móc???
Chuyện mình
Tư tình
Kỉ niệm xưa nay không tàn phai
Lòng nhớ mãi
Tình trần ai
Ôm mối u hoài
Nợ tình vương mãi nợ vay
Vầng trăng ai xẻ lá lay tình người
Trăng thu vằng vặc lưng trời
Oán người tri kỉ quên lời hẹn xưa
Đêm trắng sao thưa
Người yêu bé nhỏ về chưa
Mây trôi gặp gình
Mong hình bóng cũ
Nghìn trùng mù xa
Trăng chênh chếch bóng trăng ngà
Nửa vầng trăng bạc khóc hoà biệt ly
Nửa trăng sư trả nợ ghi
Tiếng mỏ lốc cốc kinh thi
Sám hối
Ăn năn
Trăng ơi nhốm sắc máu hằng
Tình thơ van vỉ muôn lời ăn năn
Ăn năn
Ăn năn
Tiếng sư:
"Trăng ơi ta trả vầng trăng
Một đời ta mãi ăn năn tội tình..."
Tiếng mỏ gõ lốc cóc...lốc cốc...
Tiếng sư nghẹn ngào
Sư khóc
Sư khóc
Nho nhỏ
Lặng thầm
Giữa hư không
Tiếng ai gọi
Ta thấy sư ngóng
Tan nát lòng
Ta vùng trông
Bỗng
Tỉnh giấc nồng
Kì dị không???
TRông mọi ngả
không có sư
Chỉ mình ta
Tỉnh giấc mơ quái lạ...?! hungho (
Đọc thơ huynh hay quá, cảm xúc dựa theo ý thơ mà hoạ tí cho vơi sầu. Có gì mạo phạm mong huynh lượng thứ)
< Sửa đổi bởi: hungho_08 -- 5.10.2008 2:31:00 > _____________________________
Én xuân lướt dưới tầng mây bạc
Đôi cánh vẫy vùng thả sức bay …
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2008 12:51:54 bởi hungho_08 >
HỠI CỐ NHÂN HÃY ĐỢI
Ta còn chờ quá khứ
Một tiếng yêu chung tình
Ta còn giữ cho mình
Một cuộc tình tan vỡ
Ta đã biết làm thơ
Từ khi ta biết nhớ
Lòng ta vẫn còn mở
Hỡi cố nhân ta về
Nỗi đớn đau ê chề
Thầm rơi niềm đê mê
Ta đi rồi sẽ về
Hỡi cố nhân hãy đợi
Phong Phong Linh
_____________________________
NGƯỜI XƯA ƠI HÃY VỀ
Người xưa ơi hãy quay về
Cho ta vẹn một lời thề bên nhau
Ngày xưa ta từng ước ao
Mai sau đôi đứa thắm màu tình duyên.
Thôi bé đừng có giận nào
Về đây ta sẽ cùng trao lời thề
Đêm trắng ta mơ bé về
Cho tình đôi lứa vẹn thề duyên trao.
hungho
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/58740/46596144E8EF408FA90707D797DD713B.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2008 13:02:32 bởi hungho_08 >
KHI EM KHÓC Khi em khóc Nước mắt lăn thật nhẹ Sao rơi vào hồn tôi Nặng thế! Quãng Nhẫn NƯỚC MẮT EM
Nước mắt em lăn dài trên má
Gieo hồn tôi sóng cả đại dương
Em chớp mắt rung động hạt sương
Tung cánh gió đường băng bối rối.
hungho
EM VÀ THƠ Em và bài thơ viết dỡ Rất giống nhau Vì cả hai đều là nợ Cứ khất lần Sẽ trả ơ mai sau. Quảng Nhẫn TRẢ NỢ EM
Mai sau anh trả tình nào?
Tình em hay tứ thơ trao duyên mình
Nợ tình trả hết chung tình
Kiếp sau lỗi hẹn nợ tình kiếp nao???!!!...
hungho
DUYÊN TU Có duyên ba kiếp Ngồi chung một đò Mới tu hai kiếp Đành còn bơ vơ Quảng Nhẫn TU DUYÊN
Duyên ta tu nợ ba sinh
Nhưng anh tu mới kiếp minh này thôi
Vậy thì hai kiếp còn tội
Tu còn thiếu kiếp li bôi lỡ làng
Anh?
Em?
Tách bến sang ngay
Đò không chung chuyến lỡ làng duyên nhau.
hungho
(Dựa theo ý thơ của tiên sinh để hoạ cùng cho vui)
GỌI BẠN
Nhà còn đây người đi đâu
Nhìn trước nhìn sau khá lâu chẳng thấy
Bạn ơi ta tìm bạn đấy
Chạy biệt đi đâu ông này ô hay!
Có lúc ... Có lúc đã hờn trách tình anh Đã đến rồi đi nỡ sao đành Mắt xưa tối lại chớp long lanh Khóc cả tuổi yêu _ gió trong lành Có lúc giật mình giữa năm canh Bóng anh khuất mất sau lối hẹn Bàng hoàng chợt tỉnh _ tim đau thắt Hóa ra là một giấc chiêm bao Có lúc ở hiện tại khát khao Anh của ngày xưa sẽ quay lại Nhưng rồi chợt tỉnh không có lẽ Ngày qua sẽ về lại hay sao ? Có lúc lòng bỗng thấy nao nao Một ánh mắt ai đó gửi chao Xua tan dĩ vãng trong tiềm thức Lòng buồn uẩn khúc ... có lúc nào ? Phong Linh 16/10/2008 * PL ghé qua thăm bạn, thấy bài thơ của bạn viết " có lúc " hay quá nên cũng muốn mạo muội gửi lại một bài, chúc ban vui
Hôm nay sinh nhật Hùng Hồ
Tớ tặng co cậu một cô trăng này
Cậu vén gió lướt trời mây
Bay nhanh về gặp liền đây người chờ.
Nghinh Tuấn
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/56290/F67A590665C5425584D998701699C639.jpg[/image]
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: