VỊNH GHẾ Thệnh mãi cho nên mặt phẳng lì
Trẻ già trai gái chẳng kiêng chi
Cao bành lấn thế thì bưng bợ
Thấp thế co cơ lại đẩy đì
Chắc mộng may khi ông đẽo, đục
Rơ càng rủi lúc mợ quăng, ghì
Sinh thời bận bịu chi cho cực
Thà cứ thăng bằng khúc gỗ bi.
14.06.04
Nguyệt Sương ***
VÒNG NHẬP THẾ Thấm thoát trăm năm, một cõi về
Đời người quanh quẩn chốn lầm mê
Không không, có có, lo tiền của
Dại dại, khôn khôn… chạy nấm mồ !
“Phú quí vinh hoa, sinh lễ nghĩa”
Hàn vi thất thế, chuốc nhiêu khê
Tử quy sinh ký, cung trần lụy
Cát bụi nhân tình lấp nẻo quê.
Hoàng Tâm ***
TỰ SỰ Mới đó nay đà năm mấy niên
Cuộc đời ngắn ngủi - gắng bình yên
Thủy chung giữ vẹn không sầu nhớ
Tâm sự phôi pha ít muộn phiền
Phú quý chẳng màng nơi khổ lụy
Thanh bần lại chuộng chốn an nhiên
Mặc ai đen trắng dòng nhân thế
Sau trước hồn ta tắm ngọc tuyền.
Nguyễn Thy Tần ***
ẤM TRÀ ĐẦU THU Cạnh ấm, lá sầu khẽ khẽ rơi
Hơi may chớm đã báo thu rồi
Lửa đùa quanh đáy đưa môi liếm
Nước máy trong lòng khởi nhạc sôi
Gấm vóc vườn thơ chăm tưới thấm
Vàng son đất tổ rót tô bồi
Chung trà đợi khách tri âm đến
San sẻ hương nồng tỏ khúc nôi.
Trung Sơn (Trương Xuân Thạnh) ***
TÌNH CỐ HƯƠNG Quê xưa xa ngóng một phương trời
Hàng giậu nhà bên áo lụa phơi
Muôn dặm tha hương sông núi chuyển
Nửa đời viễn xứ tháng năm trôi
Ngày xanh ý chí theo chưa tới
Tóc bạc tâm tình nhớ khó nguôi
Đầu ngẩng nhìn trăng ngờ khói phủ
Đài thu lá ghẹo đốm vàng rơi.
Sài Gòn, Thu 2002
Phạm Thăng ***
HƯƠNG CHIỀU Nhẹ gót chiều đi gượm bóng tà
Lửa tim hồng đượm bước sương pha
Qua bao thác loạn thơ cầm lệ
Đến mấy thanh bình nhạc ánh hoa
Ngước dốc đài vinh hương gió tán
Lui vườn cỏ nội lộc mai hòa
Hiên tây tiễn nắng nhòa sương tím
Cánh hạc mây ngàn lãng đãng xa.
Đặng Ái Thi ***
HƯƠNG BIỂN Về Thẫm Thẫm Mây trắng lộng hình biển tuyết pha
Sóng ru lưng cát khúc trường ca
Trăng côi lơi lả đầu ghềnh bạc
Buồm lẻ mơ hồ cuối nẻo xa
Dìu dặt gió ngân đàn kẽ đá
Não nùng tử gọi bạn trên hoa
Đêm nay hương biển tràn hoan lạc
Một áng trong ngần chạm tóc ta.
Biển Phước Hải 27.112001
Nguyễn Hoàng Thi ***
ĐÊM KHÔNG NGỦ Phòng vắng đêm đông rũ lặng màn
Trót thương ai ấy dạ nào an
Trăng khuya lách cửa đùa chăn phấn
Gió lạnh khoèo then giỡn nệm vàng
Thầm khóc bẽ bàng duyên phận ngỏ
Ngẫm cười chua chát nhạc tình đàn
Tàn canh thổn thức gà vang sớm
Xuyên bóng sương mờ dấu chửa tan.
2004
Nguyễn Ngọc Thịnh ***
TÚ XƯƠNG Chồng hay thi hỏng, vợ hay sinh,
Nặng gánh áo cơm, nặng gánh tình.
Lặn lội thân cò dường nẫu phận.
Gùn ghè trường ốc chửa sôi kinh.
Thám, nghè, giải, cử… chìm thin thít
Ký, nghị, bồi, thông… nổi bập bình
Cả giận mớ đời đâm ác khẩu
Ai người tri kỷ… có cười khinh !?…
Đinh Hà Triều