Nhật ký - Chút Nắng Hồng Cho Đời ! của "Những Người Bạn- Bên Tôi"
Chào cả nhà "Những Người Bạn " thân thương...
Topic này sẽ là nơi chia sẽ lưu giữ những cảm xúc, những trăn trở,những ray rứt...của chúng ta ở những chuyến đi, những mảnh đời, những nơi ta đến...
Cả nhà hãy vào đây khi có điều gì muốn chia sẽ nhé...
Chiều nay 01/10/08 mặc dù trời mưa rất lớn ,nhưng theo dự tính ngày mai sẽ đến thăm hỏi tặng ít vật dụng và nấu cho các cụ một bữa ăn ấm tình.Nhờ đứa em chở tới để xem vị trí nấu bếp và một số việc cần thiết... Ngôi chùa nằm giữa nghĩa trang Bình Hưng Hòa ,cảm giác thật lạnh người khi một mình vào chùa (vì đứa em nó đợi từ ngõ) bởi xung quanh tòan là mồ mã ,mà một mình đang đi trong chiều chạng vạng tối ,trời mưa lất phất... Trước hết ghé vào lễ phật Quan Thế Âm ,người đang đứng ngoài lộ thiên ,để cũng cố lòng cho đỡ sợ... Sau đó đi thẳng vào chùa thì thật hỡi ơi...ngôi chùa có 02 gian dành nơi ở cho các cụ già neo đơn không người thân nơi đây ,để "sừng sững " 02 chiếc quan tài... Và thầy Hiền trụ trì nơi đây ,người nuôi dưỡng 16 cụ ,cụ lớn nhất là 86t và nhỏ nhất là 73t bước ra.Thưa chuyện thì được biết cụ Mai Hoa 86t với Cụ Thân 85t mới ra đi ,01 Cụ hồi sáng và 01 Cụ xế trưa... Thật buồn vì chuyện này đã dự định đi từ tuần vừa rồi...chúng con đã không kịp đến thêm với cụ 01 lần nữa...lần trước chúng con có đến khỏang hơn 4 tháng rồi...có hứa sẽ đến lại...mà mãi đến hôm nay thì không kịp nửa... Lòng thành chúng con tiễn 02 cụ về nơi niết bàn an nghĩ...đời cụ đã khổ nhiều rồi...tuổi già không người thân...không người nuôi...phải nương nhờ lòng từ bi của mọi người....đến khi nhắm mắt lìa đời...cũng xin từng mãnh ghép của tình người...thật chua xót làm sao? những người thân sao nở bỏ rơi như thế?... Ôi cuộc đời...chúng con chỉ có tí lòng nhiêu đó giúp phần nào đưa tiển 02 cụ mà thôi... Hai gian nhà nơi các cụ ở...giờ đây là 02 chiếc quan tài..... Cụ Thân 85t..... Cụ Mai Hoa 86t...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2009 07:13:44 bởi Bụi Tím >
Chào Bụi Tím
Mỗi khi nhìn những tấm ảnh do Tím đưa lên, sis thấy đời người thật ai cũng vướng phải, sanh, lão, bệnh , tật
Nếu Tím ghi thêm địa chỉ những nơi Tím đã đi qua, thì tốt quá, hay ở vùng nào cho
những thành viên có đọc qua topic này, họ có thể tự đến đây, hay giúp đở trực tiếp thì tốt quá
Chúc Tím và " hội Nắng Hồng " sẽ đem chút ấm áp cho những người không may mắn này nhé
Chúc vui
Sis yêu ơi ! Đây là nhật ký ,những cảm xúc...của những nơi mà chúng em từng đến ,từng đi qua...những ray rứt những trăn trở...Còn nhiều lắm..viết đầy cả cuốn sổ mà Tím chưa...đem lên được.... Còn bài tường thuật nào Tím đều có ghi đia chỉ rõ ở đấy sis ơi... Vâng đời người vô thường là thế sis nhỉ.... Chúng em sẽ làm ,làm thêm nhiều hơn nửa...những việc đã làm..."Nằng hồng " sẽ đem thêm nhiều tia nắng cho đời sis hén... Tình thân..
Thế là hết một kiếp người BT nhỉ , Thật là đau đớn và xót xa, ai rồi cũng phải cũng phải trãi qua giây phút này, không một ai trong chúng ta có thể thoát được định luật vô thường của cuộc sống, như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng viết "Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi trở thành cát bụi" Thân phận của con người là thế..
Thôi thì mình cũng chỉ biết nguyện cầu cho các cụ được siêu sanh tịnh độ, để không còn chịu sự trầm luân trong cuộc sống vô thường này. Có một bài thơ của thầy Thích Tâm Thiện rất hay, xin mạn phép BT được trính dẫn trong đây nhé
Người từ vô tận tái sinh
Đi qua trần thế mang tình nhân gian
Rồi từ cuộc mộng vừa tan
Quê hương một độ bàng hoàng ra đi
Ngày về bạc tóc hài nhi
Nắng chiều nhẹ đỗ thầm thì trên vai
Giã từ giấc mộng thiên thai
Vô biên ngày ấy Như Lai gọi về.
3g khuya nay...reng reng reng....chuông điện thoại kêu vang....là Bầm nghĩ có chuyện gì rồi... Bởi Bầm sống người thân quen ,bạn bè...ai cũng biết...sau 1g đêm thì chuyện gì hệ trọng lắm mới gọi đt không thì sẽ được nghe câu " Lịch sự tối thừa " còn không vậy? Tiêu Giao gọi về....01 câu ngắn gọn...anh T mất rồi L ơi... Thảng thốt...giật nảy ngưởi như tỉnh ngủ hẳn luôn... Anh Thế sao mất....Một người anh bà con xa nhưng rất chân tình... Nghe nói là máu trắng...ta mới biết mất hơn 1g mới đây thôi...ảnh phát bệnh chưa tới tháng là mất thôi... Tinh thần con người là quan trọng thế đó... Lời hẹn với tôi tháng 7 này về giúp anh đặt may Y để cúng dâng Y thầy ở chùa nơi mẹ anh quy y..... Đúng thật có những chuyện ngày hôm nay ta làm được...nhưng ngày mai ta chưa chắc làm được là đúng thế... Thời gian đối với mình thấy như dài...chán ngắt...vô tận...còn với anh...như đâu còn nửa...thời gian ơi.... 37T cho 01 kiếp người...là dài hay ngắn...hỡi thời gian.... Thắp nén hương cầu nguyện anh ra đi thanh thản nhé...Và cái hẹn 1 ngày anh sẽ cùng "Những Người Bạn " đi thăm 01 vài nơi chắc sẽ là kiếp sau...nếu còn nợ nhau anh Thế nhỉ.... Thời Gian Ơi...!! Còn bao nhiêu nửa thời gian
Để ta lần bước gian nan kết tình
"Những Người Bạn" của chúng mình
Thật trong cõi ảo ..nối nghìn tình thương
Hóa thân hạt bụi ven đường
Xoay đời vàng đá ...tha phương nắng hồng
Tơ tằm giăng khúc mênh mông
Biển dâu phiền lụy chênh chông tấc lòng
Thời gian còn đủ hay không ?
Vòng tròn thiên định ...cuồng ngông tứ bề
Đời đá vàng cũng xanh rêu
Thời gian còn _đủ, thiếu _thừa riêng ai
Bụi Tím.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 14:59:38 bởi Bụi Tím >
Thùng Từ Thiện là chú Heo Đất.... Chiều tối qua sau khi đột xuất đi phát cơm cho bệnh nhân nghèo về, tạt vào siêu thị mua ít đồ...đập vào mắt mình ngay cạnh cửa ra vào là thùng "từ thiện"... Lắm khi mình đi cũng bắt gặp nhiều thùng như thế này, nhưng những lúc ấy hình như tất bật với cuộc sống hay đi chung với bè bạn,người thân..v..v...mình bị chi phối.. Hôm nay một mình và trong đầu chẳng 01 tí gì suy nghĩ...hình như đang bàng quang với tất cả. Thế mà "thùng từ thiện" hôm nay lại khiến mình nhớ lại câu chuyện : Cách đây 03 năm không biết mẹ mình đọc ở báo nào có bài viết về :HAI TỜ BẠC Mẹ cẩn thận cắt ngay ngắn khoảng giấy nhỏ có bài viết ấy về bắt Voi_Con đọc : Nội dung thế này : Thông thường khi xếp tiền vào ví nhiều người thường phân loại tiền, để những tờ bạc cùng mệnh giá nằm sát nhau. Thế nên tờ giấy bạc 1 đồng hiếm khi có được may mắn nằm cạnh tờ giấy bạc 100 đồng. Nhưng rồi một ngày nọ, vô tình người chủ gập hai tờ giấy bạc có giá trị cách nhau một trăm lần thành một cuộn nhỏ. Vui mừng vì được gặp một người bạn lớn, tờ bạc 1 đồng bắt đầu bắt chuyện, hỏi han về thế giới mà tờ bạc 100 đồng kia từng đi qua. Tờ bạc 100 đồng hứng chí khoe: “ Tớ từng có mặt trong tất cả các khách sạn sang trọng nhất, đắt tiền nhất. Các tỉ phú luôn mang tớ đi theo tới các sòng bạc. Tớ làm cho ví của 500 doanh nhân giàu nhất nước Mỹ căng phồng. Tớ từng ở đâu ư? Tớ đã đi từ Nam đến Bắc, tở đã tới hầu hết các nước trên thế gian này…” Nghe tờ 100 đồng kể, anh bạn 1 đồng chăm chú lắng nghe. Nghe xong, tở 1 đồng trầm ngâm nói: “ Quả tình mình chưa bao giờ ở một nơi sang trọng như bạn kể. Nơi tớ có mặt nhiều nhất là những thùng quyên góp giúp người nghèo và trẻ em bất hạnh”. Và không rõ bà giải thích hay dạy Voi_con như thế nào vì tôi ở xa 2 bà cháu, thế mà từ đấy mỗi năm Voi_con đều xin mẹ mua cho 2 hủ bít(heo đất).Một Voi_Con dành bỏ những tiền mà người lớn cho với mệnh giá từ 2ngan vnd trở lên, và 01 còn lại Voi_Con dùng bỏ những tờ tiền mệnh giá từ 1ngan trở xuống 500vnd,200vnd và tiền cắc. Lúc đầu mình không hiểu hỏi thì mẹ mình cười vào bảo kệ nó đi, còn Voi_con thì bảo đó là "bí mật " của con.Người lớn trong gia đình đi chợ hay đi siêu thị về mà tiền cắt văng liệng tùm lum là Voi_Con đi lượm nhặt để mang vào hủ bít cất giữ. Bẵng đi thời gian tết năm đó sắp đến,trường của Voi_con phát động phong trào "lá lành đùm lá rách " cho các em học sinh nghèo mỗi em có bộ đồ mới tết.Năm đó Voi_con học lớp 2 thì phải, thế là bà ngoại chỡ cháu rinh con heo đắt lên trường...(nghe cô giáo kể lại là năm đó heo đất của Voi_con) mua được 5 bộ đồ cho 05 bạn. Và thế là những năm liền sau này Voi_Con đều làm như thế còn dặn mẹ đang ở xa cũng làm như vậy...Giờ nhìn "thùng tù thiện " mới nhớ con heo đất của Voi_con cũng chứa những đồng tiền như thùng từ thiện hiện giờ... Làm được nhiều việc to lớn , nhưng giờ nghĩ lại chỉ một việc nhỏ như vậy mình còn thua Voi_con năm ấy chỉ mới 7t mà thôi, đúng là người lớn đôi khi cũng phải học những điều nhỏ nhặt từ trẻ thơ... Và ý tưởng cùng với mong muốn sao cả nhà chúng ta không làm như thế nhỉ, trong cuộc sống, sinh tồn mua bán chúng ta được thối rất nhiều những đồng bạc cắc,tiền lẻ, rất nhỏ chẳng giá trị gì như 200vnd, 500vnd...Vậy chúng ta thử làm như Voi_con nhé...đem gom những đồng này bỏ vào heo đất...Cuối năm Bầm sẽ xin những chú heo đất này và chúng ta mổ thịt ra để làm 01 cái gì đó giúp thêm cho các cụ già hay trẻ thơ...Cả nhà nhé... Vậy Bầm sẽ làm ngày từ ngày mai....có ai làm theo Bầm ngay ngày mai không nè...Đừng chần chờ cả nhà nhé... Đây là hình những đồng bạc nếu chỉ 01 mình thì nó sẽ chẳng giá trị nhưng khi ta làm như Voi_con thì rất là lớn... [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/AC9E18D838994084AB4498F827A59EC1.jpg[/image]
Bầm gởi những chú heo đất dễ thương...mai cả nhà ra chợ mua để cùng làm nhé... [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/63361B3D87AF435D9863C1EFE1E7501D.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2009 01:34:40 bởi Bụi Tím >
Có 01 chị bạn cũng hay đi kết nối như Bầm...hôm nay chỉ lại bị chính những người em đã kích về chuyện này.... Những người em này cứ theo xin tiền chỉ hoài....nhưng "giúp ngặc chứ ai giúp nghèo " mãi...vì thế họ lại đã kích...bà con trong nhà ko từ thiện lại đi làm cho người dưng... Bị than thở mấy giờ liền em cũng đau đầu lắm chị ơi....ai cũng từng bị thế...việc này em cũng đã trải qua rồi... Cũng chỉ khuyên chị một câu như trong phônne....Chị hãy cố lên...mọi chuyện đều do chị...chị cảm thấy chị làm thế là đúng là vui thì ok rồi... Nhân gian mà biết sao cho vừa chị ơi..... Tặng chị "ngõ cụt " vớ vẩn của chị em mình ...hổng biết có gọi là thơ được ko?...thôi kệ.... Ngõ Cụt....Của Chúng Mình... Biết rằng phía trước là ngõ cụt Nhưng em vẫn đi về nơi ấy Vì con đường đó do em chọn lựa Số mệnh của kẻ vương bụi trần Là thế người ơi Mặc ai chửi mắng đa đoan Thân mình tơi tả,khoắc may nhân ái Ăn cơm nhà đi vác tù tổng Vẫn miệt mài đếm bước gian nan Chiếc áo hư danh có đáng gì ? Nào đâu muốn mình tỏa sáng Xin đừng bao lời đay nghiến Chỉ mong bình yên kết nối niềm đau Một hạt bụi hơn nửa kiếp người Và đủ nhận biết nẻo đời vô thường lắm Và đã trải qua bao lần oan nghiệt Nên chẳng muốn gian dối lộc lừa Con đường đã chọn dẫu ngõ cụt Là do tôi chọn, nhưng đâu đó vẫn còn người khác nữa Thì xin đời nếu có nhìn chê trách Thì ngõ cụt này đâu dẩn lối đến người .. Bụi Tím. 10.04.09 P/S : Post lên nơi đây để muốn chia sẽ cùng chị...và cũng có thể sau này có 01 vài người trong nhóm chúng ta cũng sẽ "gặp sự cố " này... Nhưng nếu đã là "ngõ cụt " chúng ta chọn thì hãy điềm nhiên mà bước đi nhé...ai cũng chọn đại lộ thênh thang cả...thì ngõ cụt như vầy dành cho ai? Đại lộ hay ngõ cụt...tất cả rồi cũng vô thường mà thôi....
Hôm nay gặp 02 chuyện mình lại thấy đau nơi...trái tim...!!! Bao lâu rồi...mình đã bão hòa với niềm đau.
Trưa mình bị biến thành cái túi để người chị ấy than vãn... --------------------------------------------------------------------------- Nhặt Nỗi Đau !!! Chiều đi làm về...chạy ra Nguyễn Văn Trổi tập yoga...đang bon bon trên đường Đặng Văn Ngữ hình ảnh 01 cụ già khoảng hơn 60t oằn vai đẩy chiếc xe rác nhỏ đến trước từng cửa nhà lấy từng bị rác bỏ vào xe. Đây có lẽ là công việc kiếm sống hằng ngày của cụ, chẳng biết con cái cụ nơi đâu mà để cụ còn phải vất vả như vầy. Đang suy nghĩ miên man... Bỗng ! Vụt.... Một túi rác rơi cái phịch tung té trước mặt cụ bên cạnh xe đựng rác... Trước mắt tôi hình ảnh 01 cô gái phải gọi là rất xinh thước tha trong tà áo dài màu xanh của nghành ngân hàng, tuổi đời khoảng chừng 25t trở lại mà thôi. Nụ cười rất tươi và rất vô tư khi thấy cụ ngồi xuống nhặt từng mảnh rác đang tung té mà mình mới quăng ra chắc cùng với suy nghĩ rằng đó là bổn phận là công việc của cụ phải làm... Thắng xe lại, dựng tó tôi bước tới ngồi xuống "nhặt" chung với cụ.... Ánh mắt cô bé ấy nhìn tôi trân trân như nhìn tinh thể lạ từ hành tinh sao hỏa.... Mĩm cười...!!!... Chẳng hiểu vì sao tôi lại buộc miệng hỏi cô bé ấy : Nếu như ông cụ này là bố, chú hay người thân của em thì sao? Hỏi xong...cũng chẳng phải đợi câu trả lời của em. Tôi quay sang chào cụ (vì lúc này cụ đã nhặt xong chuẩn bị đẩy xe sang nhà khác ) Tôi leo lên xe chạy đi, tôi với cụ đi 02 hướng khác nhau bỏ lại em đang còn tầng ngần đứng trước cửa ngôi nhà 03 tầng sang trọng của em hay gia đình em. Câu hỏi của tôi có làm em suy nghĩ để lần sau em ko phải thế nửa ko? hay là em sống trong cuộc sống giàu sang chưa từng giúp đỡ xoa dịu nỗi đau nào...Nên em ko biết điều mình đã làm thế... Ngồi xuống "nhặt" giúp cụ mảnh rác...mà sao trong tôi như "Nhặt nỗi đau " xót xa nào đó... Cả 01 giờ tập yoga hôm nay, đầu óc như trống rỗng...ko tập trung được gì cả.... Sao ko ý thức hành động của chính mình dù đó là việc làm nhỏ nhất! Sao để người khác phải "nhặt nỗi đau" mà sao ko trao cho họ tình thương yêu con người....??? Sài gòn...10.04.09
Ngồi xuống "nhặt" giúp cụ mảnh rác...mà sao trong tôi như "Nhặt nỗi đau " xót xa nào đó...
Tỷ Tím ơi sao em đọc mí chục lần câu nì thấy hay wá chừng...bít bao nhiu lần em cũng rơi vào cảm giác dị mà hông nghĩ ra để viết được ....chị viết thật hay "nhặt nỗi đau" hay wá, Mi cứ lẩm bẫm sao nỗi đau mà chị "nhặt" được...nhưng chừ thí chị viết đọc nghe hay wá sis ui....đúng thiệt muốn thấm được 1 phần của nỗi đau chắc phải "nhặt" ha Chị...Chị đúng là có tâm hồn thi sĩ HAPPY EASTER !
Cụ Mai 81t quê bên Tàu trôi dạt sang đây...những năm cuối đời nương náu mái ấm chùa Từ Hạnh... Đã trả về với cát bụi ngày 12/04/2009 Sinh lão bệnh tử đời người ai cũng phải qua... Cát Bụi...!!!
Có phải chăng , ta chỉ là cát bụi ?
Bám gót chân người qua lối phố buồn tênh
Không!
Giữa thực tại đầy rẫy những ưu phiền
" Ta là một , là riêng là thứ nhất "
Ta vẫn sống trong bộn bề tất bật
Sống vội vàng , sống vồn vã người ơi
Nhưng khi chết đi , liệu ai khóc ai cười ?
Ai sẽ đội mảnh băng tang lạnh lẽo
Đường đời muôn nẻo
Ngõ tình đâu phương
Ta quẩn quanh , thế tục vô thường
Để khi ngoảnh lại
Ai còn
Ai mất
...
?!!
Nhân chuyến đi Bình Thuận cuối tuần sắp tới có nhiều thành viên "Những Người Bạn " tham gia. Ms.Bầm lục lại nhật ký thiện nguyện tìm 01 địa chỉ năm 2007 Bầm có đến, post lên cho mọi người tham khảo và nếu thời gian và đk cho phép, chúng ta hãy dừng chân giây lát nơi đây cả nhà nhé...
"Cứu sống bào nhi" Nhà có tên hẳn hoi: “Nhà Tình Thương”, nằm ở ven thị xã La Gi, tỉnh Bình Thuận, do các nữ tu dòng Mến Thánh Giá Nha Trang phụ trách Chương trình “Cứu sống bào nhi” ra đời khoảng giữa năm 2006 nhưng đã có biết bao cháu bé được cứu sống, ra đời và trở thành thành viên của cộng đoàn. Cất công đi tìm, khuyên nhủ, rồi đưa người mẹ lầm lỡ về cưu mang, cho ra đời đến nay. Bầm chưa có dịp về gặp lại Soeur để thống kê con số cụ thể ,nhưng theo nhật ký vào năm 2008 thì đã lên gần 100 đứa trẻ suýt không được làm người, và hiện tại đang nuôi dưỡng một số thiếu nữ khác đang chờ ngày sinh, thật biết bao nhiêu là công khó của các Soeur, các chị tại đây.
Mà các Soeur có khá giả gì cho cam, mỗi khi đưa về được 1 bà mẹ… lạy chạy ngược hạy xuôi, xin đầu này, nhờ đầu khác từ chai nước mắm, thùng mì tôm hay dăm ba ký gạo, ít hộp sữa… để về lo cho những người đáng thương đang mang trong mình mầm sống. Thế nhưng các Soeur vẫn không lấy đó làm gánh nặng. Các Soeur chỉ có một thao thức, một nỗi ray rứt duy nhất là cũng bằng ấy thời gian, cũng tại những nơi mình đã đến trong thị xã nhỏ bé miền biển này, cùng với việc đưa trên dưới 100 bà mẹ về đây sinh con, thì các chị cũng đã phải đưa đến 5000 (năm ngàn) thai nhi ra đồng mộ buồn để chôn cất, xây lăng. Đó là những đứa trẻ chưa được làm người, chưa bao giờ được bập bẹ gọi tiếng mẹ cha, có khi còn chưa tượng hình, đã bị chính những người tạo ra nó đành lòng bỏ đi, không cho khóc cười với cuộc đời. Mỗi khi đưa một sinh linh bé bỏng lên đồi nghĩa trang là một lần lòng các Soeur co thắt, nuốt nước mắt vào trong. 5000 phần mộ của 5000 thiên thần nhỏ bé đáng thương nằm lạnh lẽo và cô đơn trên đồi là hơn 5000 lần các chị phải khóc tiếc và tái lòng. Đó là những thai nhi được đem về từ những ca phá thai vội vã, vô cảm, từ bệnh viện, phòng mạch tư, và cả từ bãi rác! Xin các linh hồn trong trắng sớm bất hạnh nguyện cầu cho các bé thơ khác trong bụng mẹ được chào đời. Sau mỗi lần đưa các bé về đồng vắng hư không, động lực đi tìm và xin cho bằng được cưu mang những người mẹ trẻ có ý định phá thai lại lớn lên mãnh liệt trong mỗi nữ tu ở ngôi nhà này. Vậy rồi lại tiếp tục lên đường.
Có nhiều trường hợp, khi được những người thiện nguyện hay chính bác sĩ đang chuẩn bị phá thai cấp báo, các chị tìm đến thuyết phục nhưng vẫn thất bại do quyết tâm đến cùng của người mẹ vô tâm. Thế là cả cộng đoàn có nhiều đêm không ngủ. Một lần, biết tin một em gái mới chừng mười tám, đôi mươi đang chuẩn bị bỏ đi đứa con đã nhiều tháng tuổi trong bụng… các chị vội vã đến bệnh viện năn nỉ, hứa hẹn, van xin em nghĩ lại đến hàng giờ đồng hồ, nhưng em vẫn lạnh lùng: “Con không cần gì cả, chỉ không muốn đứa trẻ này ra đời!”. Dao kéo được buông xuống, các chị chỉ biết quỳ bên ngoài cầu nguyện và khóc ròng trong tuyệt vọng sâu thẳm suốt buổi chiều, như chính mình vừa đánh mất cuộc đời của ai đó vậy Dã man hơn là hình thức phá thai muộn (em bé đã ở khoảng 6 - 7 tháng tuổi). Nhân viên y tế sẽ dùng kẹp kim loại đưa vào tử cung mẹ, kẹp và dứt từng bộ phận em bé đứt lìa ra, cho đến khi bé chết! Đau đớn thay, nơi cung lòng ấm áp của mẹ, chính là lò sát sinh không lối thoát dành cho bé.
Một số hình ảnh lâm sàng của các sinh linh bé nhỏ tội nghiệp thu thập được sau khi phá thai muộn:
Niềm Vui Xin Giữ
(Tặng các em tại Trung tâm trẻ HIV Tam Bình – Thủ Đức)
Em đến nơi này trên chuyến tàu không may mắn
Bến ga đời chẳng ở lại được lâu
Dẫu sao mình cũng có duyên gặp gỡ
Niềm vui này xin giữ mãi về sau
Em có lẽ chưa lớn khôn để hiểu
Con virus ngặt nghèo đang chờ chực bên trong
Bất ngờ cướp đi tuổi thanh xuân đầy mộng
Hạnh phúc bình thường là điều ước viễn vông
Cầm tay em bỗng thấy mình xấu hổ
Ánh mắt trong nào gợn chút u sầu
Sao tôi chẳng cầm lòng mà rớm lệ
Em đâu cần ai thương hại em đâu!
Cảm ơn em cho tôi tiếng cười giòn giã
Từ những tâm hồn tinh khiết như sương
Đời tôi có qua bao lần bầm dập
Chẳng sánh bằng niềm bất hạnh em mang
Lã Thế Phong
07/08
Nhịp Nối Tình Thương (Tặng những người bạn của tôi đã mở rộng tấm lòng trước bao mảnh đời bất hạnh) Những con tim vẫn còn mang máu đỏ
Chở niềm tin san sớt mọi nẻo đường
Tôi và em, hai hồng cầu nho nhỏ
Chỉ mong làm nhịp nối của tình thương Em tô đời bằng tâm hồn thánh thiện Tôi, bóng mình che chút nắng lầm than Không thể hết những lối mòn ô trọc Nhưng ít nhiều nâng nhẹ bước gian nan Hạnh phúc tha nhân là niềm vui ta đó Giọt lệ rơi không chỉ để khuây lòng Về dội mát góc tình người khô khốc Cho đời này lai láng những dòng sông Tay kết tay, hai ta cùng nối lại Dù chỉ sợi dây thừng nhen nhúm vượt trũng sâu Kiếp con người lửng lơ bờ vô vọng Chút tấm lòng đủ xoa dịu thương đau Lã Thế Phong 09/2008
Điều Gì Em Muốn Hỏi? (Thương tặng bé Quỳnh Lê, bệnh viện Ung bướu) Ánh mắt đó, điều gì em muốn hỏi? Lá ngoài kia xanh lắm tuổi ngọc ngà Chắc chưa hiểu nỗi đau ngoài sức trẻ Hãy gắng chờ lời đáp nắng mang qua Ánh mắt đó, mây bao giờ nhìn thấy Để mà thương che chở một tâm hồn Đang mong mỏi phép mầu ban ân huệ Chỉ thoáng thôi, chút yên ắng trong lòng Cũng như em, tôi có điều muốn hỏi Búp măng non nào vung vấy tội tình Ai oan nghiệt gieo vào cơn bạo bệnh Nỗi đớn đau em gánh lấy riêng mình Em cứ hỏi, và đòi quyền được sống! Từ trong em vươn sức mạnh phục hồi Làm lá xanh vô tư đùa cùng gió Hong mát đời bằng ước vọng tinh khôi Lã Thế Phong 09/2008