Trẻ em nhiễm HIV - Những cuộc đời cần tình thương & đồng cảm
Trẻ em nhiễm HIV - Những cuộc đời cần tình thương & đồng cảm
Như kế hoạch đã định, đúng 2 P.M., chúng tôi tập trung tại trường anh ngữ Sài Gòn - Canada, gồm thành viên trường, thành viên vntq, nhóm tình nguyện viên Hoa Hứong Dương, chuẩn bị lên đường. Không như những lần trước, tuy là có mưa lất phất chen lẫn với cái nóng bụi bậm của Sài gòn, nhưng không có mưa lớn, nên mọi người được khô ráo hơn. Người chở người ôm những món quà thẳng tiến đến "Trung Tâm nuôi dưỡng trẻ em bị nhiễm HIV " ở địa chỉ 30/3 đường Bà Giang - khu phố 2 - Phường Linh Xuân - Q. Thủ Đức.
Đoạn đường quá xa, cộng thêm cái nắng "héo người " giữa trưa sài gòn, đường đông nghẹt người đi lại, chúng tôi "toản loạn lạc nhau " và thế cứ phải "alô " "thăm chừng " cho nhau ..Nhưng nhiệt huyết chúng tôi có thừa nên khỏang 3h30 chúng tôi cũng đã có mặt đầy đủ nơi đấy .
Vào đến, gặp lúc các em chuẩn bị ăn bữa xế, thế là chúng tôi tạm gởi những món quà nơi góc bàn, và cả nhà chúng tôi cùng kéo ghế ngồi xen kẽ "dụ dỗ " đút cơm các em ...
Tư thế kéo ghế của Thầy LTP...
Em trai này, nickname con Ó ...tình nguyện viên Hoa Hướng Dương ...có một biệt tài dụ dỗ độc chiêu ..."Đeo kính xã hội đen của chú vào mum cơm rất ngon "
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 01:50:37 bởi Bụi Tím >
Trước sự phát triển của đại dịch HIV như hiện nay, dù có nhiều thông tin đại chúng về nguy cơ của nó, nhưng càng ngày càng có nhiều trẻ em bị nhiễm HIV. Và điều tệ hại hơn là số trẻ em nhiễm HIV bị bỏ rơi ngày càng nhiều. Những đứa trẻ vô tội này sẽ sống như thế nào khi sinh ra cùng với sự truyền nhiễm và không cha không mẹ?
Nụ cười các em vô tư thánh thiện làm sao? nhưng được bao lâu? nếu đầy đủ thuốc men thì tuổi thọ các em có thể kéo dài 7- 10 năm nữa...còn nếu không, thì cõi đời này thực sự là chốn tạm.
Chị Nhật Hạ cũng có tài dụ dỗ chứ hỉ ......
Thầy LTP lấy chứng chỉ "hành nghề" bảo mẫu hồi nào dzậy ta....
Hai em, một trai một gái mới sinh ra đã nhiễm HIV bị cha mẹ bỏ rơi ở bệnh viện Phụ Sản, được đưa về nơi đây đang sống lây lất đã được 4 năm rồi. Ôi! số phận côi cút với tương lai vô định... Vì đâu ? Vì đâu ???
Các em ăn xong, rửa miệng, lấy khăn lau sạch sẽ... chuẩn bị ra sân nhận quà ...
Kỷ lục gia chuyện lạ Việt nam Phú Thảo (bạn của Bụi Tím), ngoài tài năng được mọi người công nhận, hôm nay theo chân BT, có thêm tài ..."miệng ai to nào ?"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 01:51:54 bởi Bụi Tím >
Anh Thảo đang cắt hình tặng cho các em lớn tuổi nơi đây ...
Những món quà anh Thảo cắt tặng mấy em ...
Và đã đến giờ cả nhà chúng tôi phải rời khỏi trung tâm các em còn vào bú sữa ,vào lớp học ...v..v...nhưng tôi không quên được ánh mắt trong veo của những trẻ bất hạnh và cả tình yêu thương của lòng nhân ái của các cô bảo mẫu dành cho các em.
Cuối cùng xin thay mắt các bạn trong buổi chiến dịch hôm nay ,chân thành cảm ơn đến trường sài gòn -canada ,bạn Ướt Mi ,nhạc sĩ Vĩnh Huy .và .......đã hỗ trợ tài chính cho chiến dịch này .
Cám ơn kỷ lục gia Phú Thảo đã bỏ thời gian đến vui chơi và tặng món quà tinh thần rất có ý nghĩa cho các em lớp 5,6 nơi đây ...
Cảm ơn Anh LTP,chị Nhật Hạ ,Châu Linh ,nhóm tình nguyện viên Hoa Hưóng Dương , CLB ,và học viên trường Saigon-canada , đã chung tay vào chương trình này ....xin hoan nghênh và trân trọng nhưng tấm lòng như thế ....
Thân ái ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 01:57:01 bởi Bụi Tím >
Xin được gởi vào đây một bài viết thay cho nỗi lòng của những người đi làm công tác từ thiện. NỖI ĐAU Chiều 29/9/2008 chúng tôi gồm những người đại diện cho vnthuquan cùng Hiệu Trưởng và các học viên trường sinh ngữ SaiSon-Canada và các em tình nguyện viên nhóm Hoa Hướng Dương đã đến Tam Bình Thủ Đức thăm các em mồ côi nhiễm HIV Trước mắt tôi là một ngôi trường khá khang trang, rộng rãi và sạch sẽ, ở giữa ngôi nhà là một sân chơi gồm những đồ chơi cầu tuột, đu quay, xích đu..vv. Tiếp đến là những căn phòng thoáng mát và sạch sẽ. Chúng tôi đến vào giờ ăn cơm chiều của các em , có khoảng hơn 30 em độ tuổi từ 1t- 6t , các em ngồi quây quần bên những chiếc bàn dài hình chữ nhật , các em lớn có thể tự múc ăn còn các em nhỏ thì có các cô bảo mẫu đút cho . Chúng tôi ngồi san kẽ với các em phụ các cô bảo mẫu cho các em ăn, có lẽ hôm nay có các cô chú đến chơi vui nên các em ăn cơm nhanh lắm, sau đó chúng tôi cùng các em ra sân lớn sinh hoạt, thương biết bao có những em cứ đi theo chúng tôi nói " Ẵm con đi " khi được chúng tôi ẵm thì các em cứ bám chặt và không muốn buông ra nữa. Các em được phát bánh kẹo, sách vở và quần áo ( Quần áo đi học và quần áo mặc ở nhà ) Điều thương tâm nhất đó là khi chúng tôi lên thăm phòng của các bé sơ sinh những tiếng khóc trẻ thơ vang lên nơi một góc phòng tôi bước đến trong chiếc nôi nhỏ nhắn đôi bàn tay bé bỏng của em đang quờ quạng vào một khoảng không vô hình, em như đang tìm kiếm khao khát và thèm một vòng tay và bầu sữa mẹ ngọt ngào, khi đươc bế lên thì em im lặng và tiếp tục ngủ , em chỉ mới hơn một tháng tuổi , khuông mặt em như thiên thần, thỉnh thoảng em lại dụi đầu vào người tôi như muốn tìm hơi ấm của mẹ.Tôi ôm em vào lòng mà không ngăn được dòng nước mắt xót thương Tuổi thơ của em có tội tình gì mà vừa sinh ra đã phải xa cha lìa mẹ, em có tội tình gì mà bầu sữa mẹ ngọt ngào em không được bú và em có tội tình gì để rồi em phải côi cút trong tình thương của mọi người. Trở về Sài Gòn mà trong tôi vẫn còn đọng lại những hình ảnh thương tâm của những đứa bé vừa sinh ra đời đã mang niềm bất hạnh. NH
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: