Một ngày hết buồn... :) Buổi sớm mùa xuân giăng hơi sương,
Một vùng nắng trong in bóng nước.
Kìa lũ oanh vàng như hò hẹn,
Cùng chia tay bóng tối đêm trường.
Gió thổi hồn tung bay muôn hướng
Hòa với giao hoan của đất trời.
Lòng như thiêu đốt ngàn hương sắc
Thành đống tro tàn che muôn nơi.
Bất giác chợt buông tiếng thở dài,
Thanh âm ngày ấy sao mềm mại
Khoảnh khắc êm đềm bao nhung nhớ,
Bỗng tràn về một khoảng trời xưa.
Ta và hắn, hai người hai lối,
Cùng dệt nên muôn thảm tơ vàng.
Tiếng yêu chưa bao giờ kịp nói
Vì nghĩ đời chẳng mấy chua cay...
Điều không có cứ ngỡ trong tay,
Để hạnh phúc khô dần như suối cạn.
Dẫu biết đời hai chữ ly tán,
Thiên thu nào có lúc sum vầy?
Ngày hôm nay tình cờ nghe lại
Giọng nói xưa từng khắc mong chờ.
Người ở đây, thanh âm còn đấy,
Mà hồn vô cảm, buồn ngẩn ngơ...
Một thoáng vui, nhưng một thoáng xa lạ,
Người là ai, ta đâu quen biết?
Lòng thay đổi, người xưa đã chết,
Ngậm ngùi... ta cũng chẳng là ta...
TS
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2005 01:53:53 bởi Thủy Sinh >