Link Fourprit - bản trường ca bất tận
konokowu 05.10.2008 21:50:08 (permalink)

 
DÃY NÚI BROKEN TRIDEN HÙNG VĨ.
 
Đã quá nửa đêm. Từng ánh chớp nhá nhem trong cơn dông soi rọi thêm kết quả của trận chiến. Những kẻ còn sống sót- cả hai bên, đều gắng chút hơi tàn rút về bên kia chiến tuyến. Nhưng trận chiến đã thật sự kết thúc. Con người, đúng, có vẻ như con người đã chiến thắng. Nhưng cái giá phải trả quá đắt.
 
Cuộc chiến khốc liệt nhất, đau thương nhất giữa người và ORC cuối cùng cũng đến hồi kết sau 7000 năm. Những giọt nước mắt của Leo- thủ lỉnh Tứ Đại Thiên Vương nhòa dần theo cơn mưa. Anh ta khóc cho sự chiến thắng, khóc cho cái giá của chiến thắng. Bạn bè của anh, người thân của anh, tất cả về họ giờ chỉ còn là kỉ niệm.
 
Những tên ORC còn sống cố dùng chút sức còn lại tạo thần chú dịch chuyển trốn thoát. Các thiên vương kia đều tỏ ra tức giận khi để cho bọn chúng thoát, chỉ riêng Leo, anh ta không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào khi đứng cạnh bức tượng người chiến sĩ khụy một chân, gục đầu trên thanh kiếm cắm xuống đất. Và đối diện với người chiến sĩ là thân hình khổng lồ khác cũng đã hóa đá - chúa tể Doom.
 
Trác Nghiên quyền vương đặt tay lên vai Leo, cố gắng an ủi anh.
 
- Mọi chuyện đã kết thúc. Chúng ta có thể trở về với cuộc sống bình thường rồi.
 
Kiếm Vương và Hiền Vương cũng đặt tay lên vai Leo, đó có thể thay cho lời an ủi.
 
Leo không nói gì. Anh nhìn vào bức tượng người chiến sĩ. Không! Đó không phải là một bức tượng, đó từng là một chiến binh vĩ đại, người đã thống lĩnh con người trên thế giới đứng dậy chống lại sự áp bức của bọn ORC, người đã hi sinh cả tính mạng của mình để tiêu diệt kẻ thù nguy hiểm nhất- Doom. Nhưng hơn tất cả những Leo có thể cảm nhận được, đó còn là một người bạn, một người em,...một vì vua vĩ đại. Giờ thì tất cả đã không còn gì cứu vãn được.
 
Leo thét lên một tiếng khiến cả một vùng rung chuyển. Khi mọi người còn đang kinh ngạc thì anh đã biến mất vào bầu trời đêm. Các thiên vương đành đuổi theo vì lo lắng cho anh. Trước khi bay đi Trác Nghiên còn quay đầu lại nhìn bức tượng chiến sĩ lần cuối. Những giọt nước mắt chan hòa cùng nước mưa, cô không bao giờ có được người mình yêu thương, và giờ cô đã mất người ấy mãi mãi.
 
Cơn dông càng lúc càng lớn. Những đọt sét vô tình giáng xuống như muốn hủy diệt toàn bộ sự sống còn sót lại ở đây- những tên ORC đang hấp hối.
 
Các thiên vương vừa đi khỏi thì một bóng người lại xuất hiện. Đó là một người thiếu phụ xinh đẹp, khoác trên mình một lớp áo ma thuật có thể khiến cho người mặc nó hoàn toàn vô hình. Người thiếu phụ chỉ để lộ phần đầu của mình ra, cô ta bước đến cạnh bức tượng.
 
Người thiếu phụ nghẹn ngào:
 
- Cluod! Là em, Kasumi đây! Anh trả lời em đi chứ?
 
Kasumi như muốn gục ngã. Cô không tin rằng người chồng thân yêu của mình giờ lại hoàn toàn im lặng đến thế này. Cởi lớp áo tàng hình ra, Kasumi ôm choàng lấy bức tượng khóc nức nở.

 
- Anh đã hứa sẽ trở về với mẹ con em kia mà. Tại sao lại ra thế này, tại sao chứ? Anh nói gì với em đi chứ! Em xin anh đấy.
 
Kasumi đang đau khổ tột cùng. Cô không nhận ra rằng nước mắt của mình vừa nhỏ giọt lên thanh kiếm của bức tượng. Như một điều kì diệu, thanh kiếm đã trở lại bình thường, nó tỏa ra một hơi ấm kì diệu khiến Kasumi choàng tỉnh. Ánh sáng của thanh kiếm phát ra càng lúc càng rộng làm chói lòa cả vùng núi Broken. Ánh sáng lan tới đâu cỏ cây hoa lá đều sống lại đến đó, ánh sáng của sự hồi sinh.
 
Kasumi nhìn vào bức tượng của Cluod, cô cứ hồi hộp chờ đợi, 5 phút, 10 phút, cô tin rằng Cluod sẽ hồi sinh. Đột nhiên có một áp lực rất lớn tỏa ra sau lưng, Kasumi sợ hãi xoay lại. Cô không thể nào tin đó lại là sự thật dù nó đang hiện ra trước mặt mình. DOOM- TÊN ÁC QUỈ ẤY VẪN CÒN SỐNG.
 
Doom nhìn trừng trừng vào Kasumi bằng đôi mắt đỏ rực. Tên ác quỉ không nói một lời nào, hắn cầm cây lưỡi hái khổng lồ đang cháy đỏ của mình lên, lạnh lùng giáng xuống Kasumi. Cô ôm chặt lấy Cluod, thế là hết!
 
Choeng! Một tiếng va chạm lớn đẩy Doom văng mạnh ra sau. Kasumi ngạc nhiên khi thấy mình còn sống. Tên Doom bật dậy, mặc dù đã đuối sức nhưng trông hắn vẫn còn rất nguy hiểm. Hắn điên cuồng vung lưỡi hái xuống một lần nữa. Lần này hắn bị đẩy đi mạnh hơn nhưng cũng còn đủ tỉnh táo để nhận ra thứ gì vừa hất hắn đi- vòng bảo vệ của thanh kiếm Tứ Hồn.
 
Tứ Hồn Tuyệt Kiếm là một thanh kiếm có sự sống, nó có thể nhận ra đâu là chủ nhân của mình. Nếu chủ nhân chết kiếm cũng sẽ chết, chủ nhân sống thì kiếm sống. Kasumi biết điều đó, cô nở nụ cười rạng rõ quay sang nhìn Cluod. Vẫn im lặng, bức tượng đá lạnh lẽo không một chút sự sống nào cả.
 
Doom xuất hiện sau lưng Kasumi tự lúc nào. Hắn giương đôi mắt đỏ rực rợn người nhìn cả hai người rồi cười một cách điên cuồng.
 
- Vậy là hắn đã chết thật rồi sao? Quả nhiên là ta mạnh hơn hắn, ha ha...ha ha ha!
 
Doom chỉ tay vào thanh kiếm.
 
- Cái mà ta thua chính là ngươi đấy, Tứ Hồn Kiếm- thanh kiếm đã từng nhuốm máu của cha ta- Ruond vĩ đại. Ta căm thù ông ta, tại sao ông ta lại có thể nhúng tay vào việc tạo ra ngươi kia chứ.
 
Doom giơ lưỡi hái lên, hắn ta không dùng đến sức mạnh ma pháp lên lưỡi hái nữa. Cây lưỡi hái trở nên lạnh lẽo, tên bạo chúa dùng hết lực giáng xuống. Choeng! Vòng bảo vệ vẫn còn tác dụng, tuy nhiên nó không đủ sức đánh bật kẻ thù đi nữa. Tên Doom trở nên điên cuồng, hắn bổ từng nhát chát chúa vào vòng bảo vệ.
 
- Ngay cả khi chết dưới lưỡi hái của ta, ông ta vẫn cứ khăng khăng bảo ta đừng bao giờ tìm cách chống lại ngươi. Tại sao, tại sao ông ta lại đề cao người đến thế.
 
Mặt đất càng lúc càng lung lay theo từng cú đánh của Doom, có vẻ như Tứ Hồn kiếm không giăng kết giới được lâu nữa.
 
- Suốt 7000 năm qua ngươi luôn khiến cho ta mất ăn mất ngủ, hôm nay ta lại suýt mất mạng vì ngươi kia mà. Tại sao giờ ngươi lại yếu đuối như thế kia chứ, chỉ biết đứng đó chịu đòn thôi sao. Tại sao ngươi không chết theo tên lạc loài ấy, ngươi sống lại làm gì chứ. Không lẽ ngươi nghĩ còn có người mạnh hơn cả Cluod hay sao? Ngươi nghĩ có người đánh bại được ta sao?
 
Kết giới chưa bị phá nhưng thanh kiếm có vẻ đã bị lún xuống đất sâu hơn, nó không thể giữ được lâu nữa. Tên Doom cũng đã kiệt sức, hắn thở hồng hộc nhìn Kasumi.
 
- Loài người! Lũ nô lệ đáng thương. Ta sẽ bắt các ngươi tận hưởng thế nào là cuộc sống địa ngục.
 
Doom giơ lưỡi hái lên cao rồi giáng xuống bằng tất cả sự phẫn nộ của mình. Thế là hết thật rồi sao. Kasumi khóc. Cluod đã chết, với cô anh còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Anh chết đồng nghĩa với việc cô không muốn sống trên đời này nữa. Thế mà giờ đây cô lại khóc, cô không muốn chết. Và cái lý do khiến cô không muốn chết đó đã cứu sống cô.
 
Lưỡi hái dừng lại ngay sát vòng bảo vệ vô hình. Một đứa bé từ đâu xuất hiện bám vào chân hắn cười đùa. Đứa chỉ mới một tuổi nên không biết gì, nó thích thú ôm chầm lấy chân tên ác quỉ chơi đùa. Đứa bé đó không ai khác chính là con của Kasumi và Cluod. Khi Kasumi đến đây đã bồng theo đứa bé và giấu nó vào trong chiếc áo tàng hình. Cô không ngờ là thằng bé lại bò ra ngoài được. Nó là niềm hi vọng cuối cùng của thế giới này, vì nó là con của Cluod Fourprit vĩ đại.
 
- Mái tóc bạch kim. Ha ha...ha ha ha! Thì ra đây là lý do ngươi sống lại đấy sao Tứ Hồn Kiếm. Ngươi nghĩ nó sẽ giết được ta sao? Được! Hôm nay chính ta sẽ dặp tắt niềm hi vọng của ngươi. Ta sẽ tiêu diệt kẻ kế thừa này để ngươi mãi mãi chỉ là một thanh kiếm vô dụng. Ngươi hãy xem đây.
 
Tên Doom túm lấy áo thằng bé quằng lên trên không. Tội nghiệp đứa bé ngây thơ, nó vẫn cứ cười đùa thích thú khi đang lơ lửng, không biết rằng mạng sống của mình chỉ còn đếm bằng giây. Khi đứa bé rơi đến tầm mắt, hắn lạnh lùng chém lưỡi hái xuống một nhát.
 
- KHÔNG!!
 
Kasumi dùng hết bản năng người mẹ của mình chạy ra khỏi kết giới, nhào đến ôm chặt lấy đứa bé, cứu nó trong gang tất. Nhưng chính cô lại không thoát khỏi được nhát chém ấy.
 
Một dòng máu tuôn ra sau lưng Kasumi, cô gục xuống nhưng vẫn cố gắng lấy thân mình che chắn cho đứa bé.
 
Doom lạnh lùng bước đến. Dù hắn đã sống mấy ngàn năm nhưng hắn vẫn không hiểu được tình cảm của loài người. Hắn không bao giờ hiểu được rằng tại sao con người có lúc giết hại lẫn nhau lại có thể hi sinh vì nhau đến thế. Trong đầu hắn luôn tự hỏi không biết con người thật sự là giống loài gì đây. Hắn không cần hiểu, giờ mục tiêu của hắn chính là đứa bé này. Chỉ cần tiêu diệt được nó thì hắn có thể an tâm thâu tóm cả thế giới này. Lưỡi hái lại được nâng lên.
 
- Giờ thì không còn ai có thể cứu được ngươi nữa, nhóc à.
 
Doom đột nhiên khựng lại. Hắn nhận ra có một nguồn áp lực lớn phát ra từ đứa bé, một áp lực rất mạnh, mạnh như cha của nó. Đứa bé đột nhiên càng lúc càng phát sáng rồi lơ lửng trên không. Đôi mắt của nó đã biến đổi, đó không còn là đôi mắt đen long lanh trẻ thơ nữa.
 
Doom run rẩy.
 
- Rồng! Ngươi là rồng. Không thể nào! Ngươi chỉ là một đứa bé.
 
Thì ra một giọt máu từ khóe miệng của Kasumi vô tình rơi vào mặt thằng bé khiến nó trỗi dậy chính bản năng của mình. Đôi mắt vàng rực thú tính ấy nhìn tên Doom lạnh lẽo, cơ thể của thằng bé cũng dần thay đổi theo, những cái vảy dần dần xuất hiện. Thanh kiếm Tứ Hồn như bị kích thích thêm hút đứa bé lại càng gần.
 
- Ta không để ngươi toại nguyện đâu.
 
Doom hét lên điên cuồng, hắn chém mạnh xuống người thằng bé nhưng đã muộn. TAY ĐỨA BÉ ĐÃ CHẠM VÀO CHUÔI KIẾM.
Một tiếng nổ vang trời khiến cho cảnh vật nhòe ra dần trước mắt Kasumi. Cô nghe được gào thét của gió, của đất đá, của cả sinh vật nơi đây. Tất cả đều bị vụ nổ cuốn đi hết, gần như toàn bộ dấu vết của cuộc chiến.
 
Ánh sáng ấy dần dần tan mất. Như một điều kì diệu khi mà cô không bị vụ nổ cuốn đi mất. Nhưng Kasumi không quan tâm, cô đang lo lắng cho đứa con của mình.
 
Khi ánh sáng tan đi, vật đầu tiên xuất hiện trước mắt cô chính là Tứ Hồn Tuyệt Kiếm, chính thanh kiếm đã cố cứu mạng cô. Nhưng thanh kiếm không cứu lấy thân xác Cloud, nó biết rằng chủ nhân của nó đã chết, nó muốn cô phải chấp nhận sự thật là Cluod đã ra đi vĩnh viễn.
 
Tiếng khóc òa của trẻ sơ sinh vọng lại phía dưới thanh kiếm. Con trai của cô, hậu duệ của dòng họ Fourprit vẫn còn sống. Kasumi không chứng kiến sự biến đổi của thằng bé lúc nãy nên vẫn đinh ninh rằng chính Cloud đã hiện về cứu sống mẹ con cô. Kasumi cố gắng lết đến chỗ thằng bé, vết thương trên lưng quá nặng và cô biết mình không thể qua khỏi. Chính tiếng khóc của thằng bé là động lực để cô trườn đến cạnh nó. Kasumi chạm tay vào mặt thằng bé, cô gắng lấy hơi thầm thì một câu thần chú khiến thằng bé ngủ ngon lành và cô gục xuống...
 
Trong đầu Kasumi lúc này luôn văng vẳng tiếng gọi của Cluod. Vết thương trên người cô không còn đau nữa, cô mở mắt ra. Cô thấy Cluod đang đứng cạnh bên cô, anh ấy chìa tay ra. Giọt nước mắt của Kasumi rơi xuống, cô nắm lấy tay Cloud và bước đi...
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2008 15:17:49 bởi konokowu >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9