trang thơ Hoàng Gia Anh
HỒI HƯƠNG Xa cách bao năm mới trở về Tình nhà tình nước lẫn tình quê Khói lam tỏa nóc nhà bên xóm Khóm trúc đong đưa ngọn gió chiều. Giồng đậu nương khoai chờ nước tưới Cách đồng lúa trở đất phì nhiêu Xóm làng mọi giới luôn canh tác Xây dựng quê nghèo đẹp mến yêu. Vợ hiền nghe tiếng mừng run rẩy Quăn bỏ nồi niu gọi các con Gọi các con ơi Bố đã về Thâm tình sống lại giửa làng quê. Cho nhau giây phút từng thương nhớ Trọn cả đêm mừng phụ tử thê .
BIỂN CHIỀU
Lời thơ em bay theo gió Xuyên qua ánh nắng mặt trời Bay vào đại dương mây trắng Nhẹ nhàng rung cảm hồn tôi Em viết từng trang thơ mới Ý thơ sao quá tuyệt vời Hồn thơ như nguồn suối mát Chảy vào tận đáy lòng tôi Em đăng tình thơ lên net Say sưa nghe bé chuyển lời Thơ em là dòng máu nóng Âm thầm sưởi ấm tim tôi Lời thơ em bay qua núi Xuyên qua bốn biển địa cầu Nghe sao lòng mình thương quá Biển chiều tôi đang về đâu Về đâu...về đâu ?
Làng Tôi
Sanh ra giữa chốn quê nghèo Mẹ già vất vả con theo trường làng Học đường ngói đỏ tường vàng Sau trường có mấy cây bàng sum sê Chung quanh đồng ruộng miền quê Giồng khoai nương đậu từ bề tăng gia Cổng làng mọi giới đi qua Học sinh trai gái trẻ già chen nhau Người ra trước kẻ theo sau Quần xăng tới hán da màu ngâm ngâm Dù rằng nắng cháy da thâm Nước ngâm thân xác ao đầm đìa sen Không danh lợi chẳng bôn chen Nào phân giàu có sang hèn quê tôi Trường làng trống giục liên hồi Chùa làng gõ mõ trên đồi dốc cao Kiển làng dân chúng xôn xao Đình làng mấy cụ thân hào chăm lo Sông làng vài mụ chò đò Chợ làng sớm hẹn chiều hò gặp nhau Biển làng lưới quát lưới cao Gái làng đôi má hồng xinh xinh Trai làng cũng máu hữu tình Cùng nha hò hẹn đầu đình gốc đa Đêm trăng tà áo thướt tha Làng quê nào thiếu bông hoa tuyệt vời Sanh ra đạp đất đội trời Làng tôi mãi nhớ trọn đời thâm ghi
Chắng Dối Yêu
Có ai hiểu được nghĩa tình yêu Nhận xét tùy theo góc mỗi chiều Yêu không thố lộ là yêu trộm Trộm nhớ thầm thương mới thật yêu Yêu vì thể xác thường là dối Dối được lòng nhau dối bởi yêu Trăm thương cũng có đôi lần dối Chỉ dối lời thôi chẳng dối yêu
Nỗi Lòng Chinh Phụ Cảnh chinh chiến, lan tràn cát bụi Cõi hồng trần, gặp buổi trân chuyên Chiến tranh khối lửa triền miên Tang thương tràn ngập, đảo điên thế này. Bom đạn nổ long trời chuyển đất Khói bụi bay che mất tầng mây Mạng người nằm ở tầm tay Dân tình chết chóc tháng này chiến chinh. Thân chiến sĩ khó bề chọn lọc Mộ anh hùng đất mọc đầy non Giao tranh kẻ mất người còn Chàng ơi biết thiếp mảnh hồn lo xa. Nợ nước non ta thời phải trả Oán hờn này từng bửa không quên Công chàng tổ quốc ghi trên Tình chàng thiếp ấp ủ bên mộng lòng. Thiếp ao ước cánh chim theo dõi Bay tìm chàng ngoài cõi quan san Để xem cuộc chiến chinh tàn Quân chàng chiến thắng muôn ngàn hổ beo. Truy kích địch lần theo sanh tử Gót chân chàng ngàn dặm bôn ba Anh hùng trước trận xông pha Áo hoen thuốc súng như là mực in.
Mừng chiến thằng dồn vang tiếng trống Nhạc quan reo sung bổng cầm tay Nước non giữ nước non này Hồn thiên Tổ Quốc cờ bay bùi ngùi. Xác của giặc chôn vùi trận tuyến Thế quân chàng chuyển biến Động Tây Trùng trùng lớp lớp cờ bay Chiến công chàng để mai này sử ghi. Người chinh phụ lấy gì hy vọng Tháng ngày mơ hình bóng chinh phụ Chàng đi đã mấy mùa thu Nhớ thương từng phút mịt mỳ bóng mây. Chàng đâu biết tháng ngày mưa gió Thiếp âm thầm gắn bó chiếu chăn Tình chàng cùng thiếp cách ngăn Biển buồn tỏa rộng, thương băng trời xanh Duyên chưa thắm chàng đành bỏ lại Tình chẳng cầm thiếp phải trông sang Làm trai gánh vác giang san Vợ hiền thiếp phải thay chàng nuôi con. Long chung thủy tâm hồn đã thấy Núi non xa cách mấy ngàn dâu Phấn son thiếp đã bạc màu Hỏi chàng có biết thiếp sầu thương ai. Thiếp đâu biết nay mai gió cát Tấm thân chàng lưu lạc phương nao Đoạn trường mưa nắng xiết bao Gập ghềnh núi thẳm non cao dãi dầu. Đời chiến sĩ dẩu rằng dày dạn Núi non nào khó cản chân bôn Nỗi lo lòng thiếp bồn chồn Ngàn thương thiếp giữ tâm hồn thanh thanh. Cửa phòng the năm canh khép lại Thiếp chờ chàng ngày tận tháng qua Tình chàng và thiếp cách xa Nhớ không gọi thấp thương là gọi cao. Bên sường núi bóng sao chiếu rọi Góc tường sầu thương nỗi chôn sâu Chàng đi xa cánh bấy lâu Tình vương luống để thiếp sầu chẳng khuây. Ngoài chiến tuyến chàng hay chăng nhỉ Thiếp một lòng chung thủy chinh phu Vì dâ vì nước diệt thù Vì chàng thiếp đợi mấy thu chẳng màng. Đời chiến sĩ gian nan cực khổ Đêm lạnh lùng ngủ chổ sương phong Gió động tê buốt cõi lòng Tình nhà nợ nước trong vòng chinh nhân. Từ dạo đó phong vân vạn nẻo Biết giờ chàng lạc lẽo nơi đâu Người hùng chinh chiến bấy lâu Thân mình xem nhẹ như màu cây cỏ. Cơn gió thoảng bóng mây từ trước Người anh hùng nhẹ bước phong sương Chàng vì tổ quốc quê hương Dấn thân giửa chốn sa trường hiểm nguy. Thân chiến sũ mong gì tồn tại Mắt chinh phụ mãi mãi trăng soi Trương phu lòng chẳng hẹp hòi Sống vì đất nước chết coi nhẹ mình. Mắt nhìn thấy lửa binh quê cũ Đạn quân thù trùm phủ tang thương Ai đem thân gởi chiến trường Ai nằm yên ở hậu phương nhìn ra. Chàng nghĩ thế xông pha sương gió Chàng vì dân đây đó muôn phương Bom thù đổ nát quê hương Nhà tan thành hố học đường hào sâu. Cảnh tang tóc dân lành rời rã Cuộc tương tàn ai đã gây nên Làm trai nợ nước báo đền Cán cân nặng nhẹ đôi bên tình thù. Trong cánh cửa mấy thu thiếp đợi Ngoài biên thùy chàng hỡi nghe chăng ?
Nhớ chàng lệ dấu vào khăn Giang tay khêu lại ngọn đèn lu lu. Thiếp cố giữ phận người chinh phụ Mong chàng đừng học lũ vương tôn Làm tròn bổn phận nước non Xa quê nhớ vợ thương con ở nhà. Đừng phong lưu bướm hoa niên thiếu Chớ học đòi dan díu tình duyên Để lòng thiếp mãi ưu phiền Duyên tình cản lối hàn huyên cho đành Ngày hôn lễ trăng thanh chứng tỏ Buổi tiễn đưa mây gió tường tri Một lần đời thiếp vu quy Tùng phu xuất giá mong gì nữa đâu Cảnh binh lửa dãi dầu chinh phụ Kiếp nhân sinh vần vũ che trăng Sáng hôm tối lửa tắt đèn Dán đâu nghĩ đến cung hằng kiêu sa. Thuở tiển biệt chàng ra mây gió Hẹn ngày nào đào nọ đơm bông Bây giờ trời đã sang Đông Phù dung sớm đến bên sông đợi chờ. Người chiến sỹ hẹn họ năm ấy Sao bây giờ chẳng thấy tăm hơi Tóc huyền sợi rối vì trâm Nỗi lòng tan nát hương cầm bạc phai . Cuộc hẹn ước ngày này thuở nọ Lỗi lời thề trăng gió tiêu hao Hay chàng còn ở chiến hào Không về thấy thiếp lệ trào mênh mông. Thiếp đã đến chàng không thấy lại Lời chung tình ở mãi mây xanh Nỗi lòng buồn lại bao quanh Bước chân lạc lối đường tình ngẩn ngơ. Thư chàng hẹn sao chàng chẳng tới Lỗi tại chàng hay bởi quân cơ Để cho thiếp đứng đợi chờ Vầng dương bóng ngã bên bờ vực than . Thiếp nhớ lại ngày chàng nhập ngũ Tròn năm này tính đủ ba bông Đã quên phấn nhạt môi hồng Phòng loan chiếc bóng đợi trông chàng về. Tình chồng vợ phu thê gắn bó Đạo mẹ cha chữ hiếu con thương Mẹ già tóc đã điểm sương Con thơ than khóc đêm trường nhớ cha. Tình của mẹ thương chàng ngoài cửa Lòng con thơ chờ bửa cơm cam Tảo tần sáng Bắc chiều Nam Thay chàng thiếp phải kiêm làm phụ thân. Nuôi dưỡng mẹ thêm phần dạy trẻ Thân dặm trường nặng nhẹ là bao Thay chàng dầm dãi sương sao Xuân mang nhớ đến thường vào đông sang. Tình cách trở muôn ngàn hải lý Mối sầu đan vạn ý thơ thương Chàng vì đất nước quê hương Thiếp vì đạo nghĩa can thường phải lo. Nhớ ngày thiếp qua đò xuất giá Gương chung tình chàng đã soi chung Đục trong sướng cựuc gánh cùng Nghèo không than phận, vinh không thay lời. Chiếc nhẫn cưới có trời chứng kiến Trâm cài đầu núi biển tường tri Pháo hồng tiễn thiếp vu quy Ân tình chàng đắt thiếp đi vào phòng. Tình chồng vợ trải bao năm tháng Duyên sắc cầm bón dáng chưa phai Chàng đi đã mấy năm dài Quê nhà hôm sớm miệt mài thiếp lo. Tội cho chàng gay go núi đá Thương cho chàng vất vả ghềnh sâu Sớm chiều nắng dãi mưa dầu Thân người chiến sĩ bạc màu phong sương. Sợ gió đến cản đường binh ngũ Lo mưa về mây phủ động sang Màn trời chiếu đất gian nan Thương tìn đồng đội nên chàng phải lo. Chàng phải lo hẹn hò bỏ dở Nơi quê nhà con vợ chờ trông Hỏi chàng có nhớ thiếp không Ngày xuân én liệng môi hồng điểm trang. Môi điểm trang chờ chàng trở lại Trâm thiếp cài tóc mãi phất phơ Thiếp cùng con trẻ đợi chờ Mùa xuân chàng hẹn bên bờ sông thương. Tội cỏ dại bên mương nước ngập Thương cây gòn lá rụng thân trơ Mẫu thân đầu tóc bạc phơ Nhớ con lệ thấm bên bờ mi nhăn. Thương thân thiếp chiếu chăn lạnh nhạt Gối hồng loan đã bạc màu son Tháng ngày dưỡng mẹ nuôi con Thời gian quên lãng mảnh hồn băng trinh. Lo cuộc sống một mình thiếp gánh Che má hồng trong mảnh khăn thô Chàng đi gìn giữ cơ đồ Đường trần thiếp phải bước vào nắng mưa . Đêm gió lạnh rèm thưa lẻ bóng Ngoài mái hiên nhỏ giọt mưa rơi Ngọn đèn lúc tỏ lúc vơi Nhớ thương tỏa khắp đất trời bi ai. Gà gáy sáng đêm dài sao ngắn Tiếng quốc hờn văng vẳng đầu thôn Nhớ lời biển hẹn thề non Năm canh khó ngủ thiếp còn mộng mơ. Vừa chớp mắt bỗng giờ trời sáng Nuỗi buồn này thiếp bán ai mua Cây thương mọc đủ bốn mùa Vắng chàng nhà giọt gió lùa màng che. Vầng nhật nguyệt chun khe cửa sổ Khói đèn chong tỏa khắp ba gian Một mình ngày thở đêm than Hỏi chàng ngoài nẻo quan san có tường. Thiếp cũng chẳng giống phường bán phấn Mượn lầu hồng gợi phận cầm ca Đề người thưởng nguyệt mua hoa Lủ ong bầy bướm xem là của chung. Thiếp chẳng phải phù dung tuyệt thế Để khiến chàng nhỏ lệ chia tay Hay là chàng đả đổi thay Hoa xuân thân thiếp đến ngày tàn phai. Hay chàng nặng thân trai nợ nước Ngỏ công hầu tính bước thăng quan Quyền uy giàu có cao sang Năm thê bày thiếp sánh hàng vương tôn ??? Hay trận thiến vẫn còn xơ xác Bom quân thù đổ nát quê hương Nên chàng còn ở chịến trường Quyết lòng giữa lấy quê hương nước nhà. Thiếp củng muốn đi ra chiến lũy Đề tìm chàng chiến sỹ hùng anh Lo chi đường núi gập ghành Màng chi phận gái rời thành tìm phu. Thư chàng gởi mấy thu còn để Lời phân trần kể lể còn đây Nhớ thương càng lúc càng đầy Lòng chàng ý thiếp đời này mấy ai. Thiếp đã nếm chua cay cuộc sống Thiếp đã từng đở chống nhớ thương Tháng ngày bên khối tình vương Buồn sa giọt thảm nhớ vương lệ sầu . Thiếp phận gái` giãi dầu dù mấy Sức thiếp đo, cũng bấy nhiêu thôi Xa chàng còn thuở nằm nôi Giờ này nó lớn khôn rồi chàng ơi. Thiếp dạy con dùng lời thân phụ Nuôi nấng con chẳng đủ là bao Phải chăng thiếp phận má đào Vắng chồng vợ bước chân vào gian nan. Thiếp cũng chẳng than van chi cả Phận dâu hiền thiếp đã lo toan Miển sao thay thế được chàng Chờ ngày tấu khúc khải hoàn dân ca. Đời chiến sỹ xông pha đây đó Nét phong trần mưa gió bao quanh Chàng đi giữ nước giử thành Thiếp về giử bức tỏ mành phòng the. Đường chàng đi theo khe suối chảy Ngỏ thiếp về trải mấy hàng dâu Núi cao biển rộng sông sâu Thương chàng vì nước dãi dầu tuyết sương. Vào tuyết sương quên đường xưa củ Thiếp chờ chàng nay đủ ba đông Lạnh lùng gối chiếc phòng không Xót thương phận gái má hồng đương xuân. Chàng niên thiếu chưa từng nhập ngũ Nay lại mang quân cụ vào vai Chữ tình chàng bỏ cho ai Lòng trung chàng lại kề vai gánh vào. Bỏ lại thiếp má đào phấn nhạt Bỏ mẹ già tóc bạc điểm sương Bỏ nhà bỏ cả ruộng vườn Giồng khoai ai tưới con mương ai đào. Vào quân ngủ chiến hào thành lũy Núi đồi cao suối cạn sông sâu Vai mang tổ quốc đi sầu Chẳng màng chức phận công hầu đai cân. Nợ non nước mười phần gánh nặng Chí anh hùng khò tránh gian lao Gậnh ghềnh đèo thẳm núi cao Chân chàng dẫm nát chiến hào cỏ xanh. Chốn hành quân chung quanh cây lá Nơi non cao tảng đá cheo leo Rừng sâu nào thiếu hổ beo Xà vương tránh mắt nhìn theo bóng chàng. Người chiến sỹ hiên ngang đây đó Đã quen rồi mưa gió tuyết sương Tháng ngày quân ngủ chiến trường Cần chi chăn gối nệm giường nơi đây. Đầu nhờ có tán cây che nắng Áo sờn vai còn đủ dung thân Miếng ăn giấc ngủ nào cần Bao thu chinh chiến trăm lần giao tranh. Tiếng trống trận vây thành địch vỡ Đoàn quân xa giống tợ diễn binh Bógn cờ tổ quốc uy linh Chiến công vang dội đồ thành gần xa. Về hậu cứ vòng hoa mến tặng Tấm huân chương chiến thắng người trao Toàn dân cờ xí xôn xao Vạn người chào đón anh hào chiến binh. Khen tặng chàng tháng năm sương gió Thưởng công chàng một bó hoa tươi Đoàn quân nói nói cười cười Ngày hân hoan nhứt của người chiến binh. Đánh cho giặc hoảng kinh giải giới Tấn công thành quyết tới trung môn Địch quân khiếp vía bay hồn Điện Biên Phủ trận vẫn còn lưu danh. Nhớ tiền sử quân Thanh cởi giáp Trận Hà Hồi bão táp mưa sa Ngọc Hồi làm chủ quân ta Mùa xuân chiến thắng dân ta đón chào. Bạch Đằng giang ghi vào chiến sử Giết giặc Tàu gìn giữ non sông Ơn này hậu thế ghi công Xứng danh con cháu Lạc Hồng hùng anh. Thâu dẫu chết lưu danh muôn thửơ Bảng vàng ghi bia mộ nghìn thu Chàng không ngọan cảnh ngao du Đầu quân ý chí diệt thù cứu quê. Thiếp nhẹ gánh phu thê một tấc Chàng nặng lòng quân quốc mười phân Lo làm bổn phận công dân Bỏ quên hoa héo mấy lần tuyết rơi. Tuyết tuôn rơi ngoài trời lạnh buốt Hoa dẫu tàn, còn chút hương trinh Hỏi chàng chàng lại làm thinh Tỉnh ra mới biết chính mình đang mơ. Ngoảnh mặt thấy con thơ say ngủ Ngẫm cụộc đời chinh phụ xóa xa Nóc nhà trăng mãi dòm qua Gió chen khe cửu, mưa sa cuối thềm. Nếu còn chàng ấm êm biết mấy Nếu còn chàng sớm dậy chiều che Dễ gì thấy anh trắng khoe Dễ gì gió đến, vỉa hè mưa chun. Thiếp tần tảo bán buôn đây đó Mẹ tuổi già con ngỏ thơ ngây Căn nhà ngày trước chàng xây Giờ này lá phủ tràn đầy mái tranh. Ngày hai bửa cơm canh rau lá Đủ nhọc nhằn vất vả thân em Trời sanh chân yếu tây mềm Dễ gì đứng vững trước thềm lao công. Đâu bằng chàng da đồng thân sắt Đâu bằng chàng sớm Bắc chiều Nam Không chàng thiếp phải lo làm Nắng ghen má đỏ, gió hờn tóc đen. Thiếp thay chàng bon chen cuộc sống Nhớ thương chàng giấc mộng thâu canh Lãng quên tuổi thiếp còn xanh Cây buồn gió đến rung cành lá rơi. Cành lá rơi tả tơi trong gió Hoa sớm tàn bướm nọ chê duyên Chàng đi chinh chiến triền miên Quê nhà bỏ lại vợ hiền con thơ. Giửa dòng tình bơ cơ vạn nẻo Trong cuộc đời sớm héo chiều tươi Về nhà nói nói cười cười Cho con vui vẻ mẫu từ an tâm. Màn kịch đó ba năm thiếp diễn Vở tuồng kia chế biến sao đây Để cho tất cả vui vầy Gia đình mãi đợi một ngày đoàn vịên. Dạy cơn thơ bút nghiên từng chữ Khuyên bảo con kinh sử làu thông Chăng mềm nhường buổi vào đông Đắp con đỡ lạnh ấm lòng ấu nhi. Con còn trẻ biết gì gian khổ Mẹ tuổi già mòn mỏi đợi trông Lần tay nối sợi chỉ hồng Thiếp ngồi dệt áo mùa đông cho chàng. Thư chiến sỹ mấy trang còn giữ Khối chung tình ngàn chứ tương tư Bóng chàng lúc thực lúc hư Con mơ thoáng nở nụ cười trên môi. Chàng muôn dặm thân ngoài vạn lý Thiếp quê nhà dệt ý thơ thương Bỗng nghe tin ở chiến trường Quân chàng chiến thắng quê hương thanh bình. Lòng của thiếp nào ai sá biết Khpé tình tiêng lo liệu non sông Để chàng cứu nước thành công Xứng danh giòng giống Lạc Hồng Việt Nam.
Mẫu tử thâm tình
Thưở nước non ngừng cơn gió bụi Ngày tiếp thu là buổi hoang mang Xuống tàu lòng luống thở than Xa tình mẫu tử trăm ngàn xót thương. Ơn sanh đẻ vấn vương lòng trẻ Công dưỡng nuôi nghĩa mẹ cù lao Ra đi giọt lệ tuôn trào
Từ đây chữ hiếu trông vào hai em. Xa quê mẹ ngàn đêm nhung nhớ Ở chống người cuộc sống thân lo Ngập ngừng ngôn ngữ gay go Khó khăn cách mấy phải lo sanh tồn. Đường vạn dặm nước non cách trở Biết ngày nào gặp gở tình thân Lòng con xáo trộn buâng khuân Mẹ ơi con khóc vạn lần trong mơ. Truyền thống giử con thơ dạy bảo Tháng ngày làm gian khổ sanh nhai Hiếu tình nặng gánh hai vai Tình nay trọn đạo hiếu mai trọng nhờ. Sóng vỗ nhẹ bên bờ biển cạn Gió rì rào tiễn áng mây qua Nhìn trời chạnh nhớ quê ta Giờ này chắc chắn mẹ già đợi trông. Mẹ đâu biết nỗi lòng con trẻ Cả cuộc đời làm kẻ ly hương Tháng ngày trắm nhớ nghìn thương Bơ vơ giửa chốn tình trường bơ vơ. Nơi đất khách con thơ hai đứa Cuộc sanh tồn ngày bửa con lo Khôn làm tiền bạc ai cho Dãi dầu mưa nắng gay go ai tường. Rồi một ngày quê hương trở lại Đạo làm người con phải đeo mang Lỗi mình miệng thế reo vang Người sai chẳng thấy thế gian luận bàn. Thôi đành thế sự đời là thế
Làm con người hễ dễ gì đâu Núi cao biển rộng sông sâu Khó lòng tìm thấy đôi câu chân tình. Xét đạo lý cho mình cạn lẽ Bình luận đời mấy kẻ nhường câu Lý tĩnh càng luận càng sâu Càng thêm tranh cãi càng sầu càng lo. Con vẫn biết ở cho người mến Chuyện nhân tình mãi đến không ngưng Bỏ đi chân lại muốn dừng Lời ngay phải nói mẹ đừng trách con. Đạo làm người nước non phải có Sanh ra người giòng họ phải thương Hai lần chẳng ghé quê hương Mẹ ơi con có đoạn trường khổ tâm. Con vẫn biết lỗi lầm tự tạo Về điểm này mẹ bảo con nghe Thật lòng nào dám bao che Chuyện nhà chẳng lẽ đem khoe với đời. Miệng dẫu có vạn lời khó tỏ Tai vẫn còn nghe rõ thực hư Khó thay cái kiếp làm người Phải không không phải suốt đời đeo mang. Thưở còn nhỏ lang thang đây đó Cuộc phong trần mưa gió bao quanh Gian nan phủ mái đầu xanh Nắng thay nón đội mưa thành áo che. Lúc mạc vận bạn bè lẩn trốn Khi công thành sáng đón chiều đưa Thời gian khi nắng khi mưa Nhân gian khó ở cho vừa lòng nhau. Đường danh lợi kẻ sau người trước Ngỏ công hầu từng bước chen chân Trên trời đảo lộn phong vân Dưới trời nhìn thấy phàn trần mà ghê. Đĩnh cao sang bốn bề trước mặt Túi tham lam không bắt tự vào Đời con chân thấp chân cao Sao mình tự dẫn mình vào ngẩn ngở. Đến Long Khánh bụi mờ cây cỏ Về Trà My mấy gió giăng ngang Hiệp Hưng tiếng trách lan tràn Thương mình kiếp số bẽ bàng tấm thân. Ngồi nghĩ lại cán cân tình cảm Thăng bằng nào phải bảo đảm công minh Thương người trước phải thương mình Trách người xét lại lý tình đúng sai. Đời chả lẽ ngày mai không có Thâm tình ngày con bỏ đi đâu Mẹ đừng suy nghĩ đêm thâu Nỗi lo của mẹ đoạn sầu cho con. Thời gian đổi lòng con không đổi Ngày còn dài mẹ vội lo xa Thâm tình giòng họ bao la Làm người con đã thông qua điểm này. Thơ gữi mẹ phân bày cạn lẽ Hiểu dùm con mong mẹ an tâm Mẫu tử ngâm khúc tình thâm Con gom hết ý thăng trầm vào thơ.
BÁN MỐI TÌNH CÂM
Ai mua tôi bán mối tình câm Đã sống cùng tôi quanh tháng năm Nhớ quá tóc đen buồn đổi bạc Thường nhiều mất ngủ mắt quầng thâm Cheo leo ái nợ duyên tình ái Đeo đuổi đời tôi quanh tháng năm Người đã sang ngan tôi đứng đây Buân khuân thơ thẩn dưới trăng gầy Trời ơi tôi nhớ sao tôi nhớ Tôi ngắm sao tình qua án mây Án mây che khuất mất người thương
Em đã ra đi một nẽo đường Bỏ lại sau lưng trời thương nhớ Mình tôi xở rối cuộn tơ vương Nay tôi rao bán vì tôi đã Đã chết lòng tôi theo tháng năm Tháng năm thương nhớ một mình mơ Người đã sang ngan đã hững hờ Tôi viết đôi lời vào giấy trắng Loạn tình nào loạn ý tình thơ Nay tôi rao bán vì tôi đã Đã héo tim tôi bởi đợi chờ .
ĐẸP QUÁ QUÊ ƠI Tôi trở về quê hương chiếu nắng nhạt Thăm làng xưa chan chứa cả tình người Con sông nhỏ uốn mình theo dòng nước Mắt nhìn tôi cô gái mĩm môi cười Cho tôi hỏi con đường về Bình Hải Con đường trải nhựa trái tim tôi Bước lảng du cuộc đời phiêu bạc
Nay trở về quê đẹp quá quê ơi! Nhìn nương dâu giòng khao xanh bát ngát Ngăm cánh đồng tràng ngập lúa vàng tươi Quê đổi mới lạ lùng trong đôi mắt Chung quanh tôi nô nức tiếng vui cười Cho tôi hỏi bạn bè từ thửơ nhỏ Có còn không hay đã cách xa rồi Vì kinh tế mỗi người đi mỗi ngã Nay trở về tình bạn thiếu trong tôi Đường vào thôn ngỡ ngàn từng nhịp bước Hôm nay về quê đẹp quá quê ơi Đường vào thôn ngở ngàn từng nhịp bước Hôm nay về quê đẹp quá quê ơi
TỎ TÌNH
Tác Giả : Hoàng Gia Anh
Anh nhớ em nhiều em biết không Nhớ em anh mãi dấu trong lòng Anh nào dám nói thường anh nhớ Chỉ tạm nhìn thôi anh ước mong Anh ước mong sao có một chiều Tỏ tình anh gửi trọn tim yêu Cho em tất cả ngàn nhung nhớ Anh đã thầm thương anh đã yêu Từ đó anh thường vẫn ước mơ Tương tư anh mãi gởi vào thư
Nhớ em ngây ngất lòng xao xuyến Lứa tuổi con yêu đến dại khờ Em lạnh lùng che nét thắm tươi Che đôi moi đẹp mỗi khi cười Sao em che cả trời nhan sắc Một đóa hoa xinh hóa kiếp người.
LỜI KHUYÊN CỦA MẸ
Mẹ bảo Con hãy về thăm quê cũ ! Thăm làng xưa cùng bãi biễn thân yêu Thăm con sông khi ghé đến chợ chiều Thăm trường cũ ngày xưa cùng chung bước Thăm con dốc con đê từng đôi nước Thăm cánh đồng chôn kỷ niệm xa xưa Chính nơi này, Mẹ dãi nắng dầm mưa
Nuôi con lớn từng giọt mồ hôi đổ Mẹ vất vả tháng năm trường gian khổ Cả cuộc đời Mẹ sống chỉ vì Con Đã bao năm thương nhớ Mẹ mõi mòn Lòng chờ đợi Cháu con về đoàn tụ Nêu có dịp con về thăm quê cũ Thăm bà con nay tuổi đã xế chiều Thăm người anh cùng dòng máu thân yêu Thăm thân tộc thăm bạn bè xưa cũ Con bất hiếu không nghe lời khuyên nhủ Vì lối về đèo thẳm với non cao Không có hàng tre quen thuộc ngày nào Không ruộng lúa, không đồng khoai nương đậu Mẹ muốn ở chuỗi ngày còn với Cậu Nhà Mẹ đâu, Mẹ bảo cháu con về ? nhà Mẹ ở vùng Tây Nguyên đất đỏ Rừng Ban Mê không có bãi cát vàng Không có chợ Chiều, không có dòng sông nhỏ Chỉ có đêm buồn Thú khóc rừng hoang Vùng Cao Nguyên gió đông về lạnh lẽo Nỗi thương lòng nối lại phút gian nan Con xin viết vần thơ xin tặng Mẹ Hãy vui lên trên buổi tiệc huy hoàng .
BỨC THƯ TÌNH ĐẾN TRỄ
Chính em là hoa khôi vùng biễn mặn Dáng đài can tha thước đẹp yêu kiều Xin một lần anh hỏi ý thương yêu Cho anh gửi bức thư tình đến trễ Em đẹp quá nét yêu kiều diễm lệ Là giai nhân bên xóm biểu anh về Đừng lạnh lùng kiêu hãnh với tình quê
Anh say đắm cây Phi tình lãng mạn Là gió là mây Không che nổi ánh sao tình trong sáng Tỏa khắp vùng biễn mặn đẹp yêu thương Lứa tuổi đôi mươi Xin đừng đễ tâm hồn em băng giá Giửa giòng đời hoa bướm đẹp thần tiên Ngại nắng thẹn thùng Đôi má em hồn tươi thắm đỏ E giá cợt đầu làm tóc rối chầm bờ vai Anh viết thư tình gửi em dù đến trễ Đã lâu rồi anh mãi nhớ thương ai Dẫu lá tình thư gữi em dù đến trễ Kiếp thương thầm tình mộng chẳng hề phai.
GHEN !
Tác giả : Hoàng Gia Anh
Hỡi nàng thơ đẹp của tôi ơi ! Cô hãy thương tôi trọn cuộc đời Đêm mộng cô đừng mơ lãng mạn Dầu mơ chỉ được mỗi mình tôi . Và cũng đừng quen xức nước hoa Hương thơm ngào ngạt tỏa bay xa
Kẻo làm cho khách say sưa mãi Dù chỉ một lần họ thoáng qua. Đừng đi tắm biễn chỗ người đông Lắm khách phong lưu chạnh động lòng Gió đến nhiều cô chầm chậm bước Sợ lòng nước đục bẩn da trong . Có phải rằng ghen lắm đó không ? Bởi cô đẹp tựa bó hoa hồng Còn tôi thi sĩ ngèo xơ xát Sợ mất nàng thơ mãi bận lòng
QUÁN VẮNG
Tác Giả : Hoàng Gia Anh Quán vắng hôm nay gió lạnh lùng Rượi nồng đã uống cạn bao chung Hôm nay trong quán thay người mới Đôi mắt nhìn tôi vẻ lạnh lùng Ấm trà còn nóng đươc mang ra Tiếng của nàng thưa quá mặn mà Thu mất hồn tôi vào quán lạnh Mời anh dùng trước đỡ chung trà Tôi mãi ngồi đây một buổi chiều Nhìn nàng chiêu đãi ngắm nàng yêu Chân tôi muốn bước lòng tôi chẳng Ngồi mãi nhìn ai nét diễm kiều
Hôm nay trong quán chẳng người đông Chỉ có mình tôi đã phải lòng Chén rượi tình suy còn lạc lẽo Chung trà ấm dạ nước pha trong Tôi bước ra đi một buổi chiều Nỗi buồn vò vọ bỡi thương yêu Lòng tôi yếu đưối tim tôi đã Đã mến thương ai nét mỹ miều Mùa đông năm tới tôi quay lại Người đã đi rồi tôi ngẫn ngơ Ngẩn ngơ tôi mãi ngồi đây mãi Để nhớ hôm nao một buổi chiều Tôi đã cùng nàng trao ướt hẹn Và lòng tôi đã gởi tim yêu Và lòng tôi mãi gom thương nhớ Quán vắng ngày xưa một buổi chiều.
Chào HGA, đọc thơ hổm rày mà hôm nay mới weocom dc nè, chúc vui và sáng tác đều nha...
Quán vắng hôm nay gió lạnh lùng
Rượi nồng đã uống cạn bao chung
Hôm nay trong quán thay người mới
Đôi mắt nhìn tôi vẻ lạnh lùng
Quán cafe vắng (Hương Yêu...) Quán vắng bây giờ lại vắng thêm, Tim chia hai nửa loãng vào đêm, Em sẽ về đâu phương trời đó, Ân tình đã cũ, dấu trong tim. Rượu uống một mình cay dư vị Lời xưa hò hẹn , người bỏ quên, Không nhớ làm sao ta được đợi, Lạnh lùng ngõ vắng sầu thênh thênh. Quán vắng bây giờ lại vắng thêm...
Gần cả một tháng, mới có thể ghé thăm "quán" của mình được, rất mong quý vị bạn đọc gần xa tha thứ, vì mình còn phải đi biển, một tháng mới vào bờ để ghé thăm nó.Chỉ biết nhờ thằng cháu ở Việt Nam quản lý dùm. Khi đi biển, mình đã nghĩ ra một bài thơ để thể hiện tấm lòng mình với 1 nữ thi nhân của Việt Nam
ÁNG MÂY CHIỀU Hởi áng mây chiều đang về đâu Cho tôi nhắn gửi mỗi vài câu Về nàng thơ trẻ trên trang net Đã chiếm hồn tôi tự thưở nào Sao lạ lùng ghê thấy ngẩn ngơ Mới hay mình đã nhớ nàng thơ Nếu không sao lại buồn tha thiết Mộng mị từng đêm gối đợi chờ Hãy đợi chờ ai ôi nhớ nhung Biết nàng thơ có nhớ tôi không Hay để người ta để tim tôi chết Trả nợ thi nhân với má hồng.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: