Sài Gòn 20/9/2000
Ngày nhận được tấm thiệp hồng của em là ngày vui nhất của đời anh ,một thứ vui mà anh tưởng chừng dường như đã nằm yên trong lòng đất.Nhưng ko ngờ anh đã được sống tới ngày hôm nay để dự một đại tiệc mừng của đám cưới người tôi yêu ,cầm tấm thiệp trên tay mà anh tưỏng rằng mình là chú rể của ngày cưói, nhưng đó chỉ là một ước mơ phải ko em?Một vị khách mời em cho là quan trọng nhất trong ngày vui cua em," VÂNG" anh sẽ có mặt trong ngày đó ,liệu những bước đi của anh có tìm đến chỗ ko ,hay sẽ gục ngã giữa đường khi anh bước chưa tới nơi.Xác pháo nhà ai đang tưng bừng đua nổ ,sao vị khách mời đang nghe buồn tủi trong tim.rươụ hôm nay rượu đắng hay cay, em lấy chồng có hạnh phúc ko em?Sao em nỡ vội bước qua cầu , bỏ lại bên đường một mảnh tình em yêu ,người em yêu có phải là một lão già đâu, mà sao em vội khoát lên người bộ áo cưới, có đẹp ko hay đó sẽ là một bộ áo tang?À sao em lại khóc giọt lệ này hãy dành lại cho ngày sau đi ,hãy nín đi em để anh đây khóc hộ ,giọt nước mắt này phải là nứoc mắt của anh ,nhưng anh vẫn vui cười dù là lòng đang đau quặng ,nụ cưòi nở rực rỡ trên đôi môi anh , thì em khóc làm gì cho nuối tiếc thêm,dù có thương nhau thì kiếp sau gặp lại, vì kiếp này anh ko thuộc về em !!! " Anh vẫn biết" , " anh vẫn biết" em vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng mẹ già muốn xô đẩy đời em ,về xứ lạ em trở thành người sung sướng ,chứ lấy gì một kẻ Việt Nam nghèo.Lòng nặng hiếu bởi tình mẫu tử, em đi đi còn đắn đo làm gì .Cuộc tình nào ko một lần đau khổ,đau khổ rồi thì hạnh phúc mãi về sau ,anh se hứa làm người tiễn bứoc chân em lần cuối , về xứ lạ rồi hãy cố quên anh 1h32