Góc vườn hoang vắng - Trọng Văn
Có những bài thơ Có những bài thơ, rất tầm thường Nhưng làm người đọc nghe vấn vương Dăm từ đơn giản pha dí dỏm Càng coi càng thấy nét dễ thương. Đó là thơ của Trọng Văn đó
Có những bài thơ, rất kiêu sa Từng từ, từng chữ thật văn hoa Khổ nỗi bao người phải bóp trán Thi sĩ viết gì đoán không ra! Đó là thơ của thuỵ du đó
Em đi Em đi trời vội chuyển sang Đông Wattles bạc lá thôi trỗ bông Két trắng dạo nào nay vắng bóng Hàng Phong trút nốt dăm lá hồng! Em đi hoang phế một góc sông Trên bến ngày xưa có kẻ trông Vắng con đò cũ hàng quán trống Ai đó bao giờ trở lại không? Em đi trăng rải sầu qua song Ấp ủ niềm riêng mãi trong lòng Đâu đây nghe nỗi buồn cô đọng Bao trùm kín lấy cả gian phòng! Em đi ai tưới gốc Ngô Đồng Lá rụng rơi đầy vơi nhớ mong Anh lang thang kiếm tìm vô vọng Quẩn bước đường tình mãi long đong. Trọng Văn - 20090101
Thì sao? Có người bán linh hồn cho quỷ Để được gì? Họ lấy lợi danh! Nếu phải cầm linh hồn cho quỷ Đổi phú quý, thôi không có anh! Người bỏ hết hướng về với Phật Tích phước ư? Cũng thật mơ hồ! Anh dẫu muốn quay về với Phật Phật chê anh hành khất dại khờ! Biết bao người một lòng với Chúa Mơ thiên đàng mở cửa đón chờ Cỡ như anh vừa tới nhà Chúa Ngài vội vàng cảnh cáo đừng vô! Mọi người Việt đều yêu tổ quốc Rất chân thành hay dóc láo thôi? Anh vẫn biết mình còn tổ quốc Yêu thì sao, giờ cũng xa vời! Trọng Văn - 20090104
Nhọc nhằn kiếp người Kiếp người tựa giấc chiêm bao Chiêm bao sao chẳng thấy đâu an nhàn? Vua chúa, thủ tướng hay dân Ai ai cũng phải phải nhọc nhằn sớm hôm Lắm người khó nhọc áo cơm Kẻ nặng trách nhiệm trông nom nước nhà Luật sư, chánh án, quan tòa, Vũ công, nhạc sĩ, hay bà bán xôi, Thương gia, tài xế, chú bồi, Nông dân dưới ruộng, trên đồi tiều phu, Bác sĩ, y tá, kỹ sư, Bạn hàng, ngư phủ, ông từ, cu li, Thợ thuyền, nhà báo, má mì, Ma cô, gái điếm, trẻ đi đánh giày, Ca sĩ, đầu bếp, thợ may, Thợ hòm, lính tráng, ông cai, thợ hồ, Phu xe, thợ bạc, chăn bò, Phi công, dược sĩ, lái đò, bà mai, Thợ săn, ký giả, cô/thầy… Và bao nghề khác kể hoài không xong Ngày đêm công việc gánh gồng Lao tâm, lao lực mới mong ấm lành Thừa tiền chưa hẳn được nhàn Bần hàn dù có phàn nàn lợi chi? Lúc hân hoan, lúc sầu bi Đừng cố chấp quá làm gì khổ thân Dẫu sung túc hoặc khó khăn Sống vui cần phải lạc quan yêu đời. Trọng Văn - 20090111 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2009 04:12:50 bởi Viet duong nhan >
Tôi Viết Tôi mơ ước được thành ký giả Đi du hành khắp cả đó đây “Tường Thuật” tôi sẽ viết tràn đầy Cho độc giả, nằm nhà đọc đã. Nhưng rất tiếc sống trên xứ lạ Tôi chỉ là một gã chuyên viên Điện Toán, nên năm tháng buồn phiền Bạn cùng máy, có chi vui hả? Nhân đôi dịp nghỉ ngơi thong thả Nhã hứng thì gieo những vần thơ Viết cho vui hoặc giết thì giờ Nên có dở cũng không gì lạ. Nhiều khi viết để nghe mát dạ Và tin rằng tất cả còn đây Dù ly hương mấy chục năm đầy Lòng tôi vẫn hướng về quê mẹ. Trọng Văn - 20060102
Ru em Ngủ đi, hãy ngủ cho say Anh ru giấc điệp dáng gầy như Trăng Hôm nay hăm mấy sắp tàn Mập mờ, le lói xuyên mành bên song. Ngủ đi hãy ngủ thật nồng Anh ru em với tấm lòng thủy chung Gió lùa nhành lá nhẹ run Hay làn hơi thở ta cùng nhịp tim? Ngủ đi dù chỉ lim dim Anh ru vào mộng, em tìm tin yêu Cuộc đời dài được bao nhiêu? Có nhau ta chẳng mơ điều gì hơn! Ngủ đi hãy ngủ rất ngon Mai kia xa cách em còn nhớ anh? Đêm nhìn sao sáng long lanh Ngôi nào vừa mới hình thành hôm qua? Trọng Văn - 20090101
Tiếng kèn xe ai bấm! Mặc đồ cộc anh ra mua thuốc lá Trời Sài Gòn sao buốt giá đêm nay? Không chút gió lại lập cập chân tay! Chợt nhớ quá những ngày xưa phố núi! Thành phố buồn núi/rừng/sương/thác/suối... Của dạo nào trong lứa tuổi mới yêu Có một người mà anh nhớ thật nhiều Và luôn cả những buổi chiều leo dốc... Người con gái hay chê anh là ngốc Ngốc thật ư? Chẳng đủ óc yêu em? Lần đầu tiên say đắm bờ môi mềm Bị quấy nhiễu bởi kèn xe ai bấm! Mặt đỏ bừng, im lặng còn run lắm! Buông nhau cười khúc khích, đẫm hồ hôi… Thời gian trôi… tất cả thành xa vời Giờ trên đấy không còn người ấy nữa! Mãi bôn ba thành đô sống qua bữa Thoáng vô tình kỷ niệm thuở rất xưa Chợt hiện về... Khi bước giữa làn mưa Tiếng kèn bấm, giật mình! Chưa tỉnh mộng. Trọng Văn - 20090111 * Ý thơ từ bài Lạnh của QC
Bắt cá hai tay. Cá hai tay bắt một con Còn thương mỗi lúc tránh hơn một người Nhớ đừng tham quá ai ơi Để rồi vuột hết, trách đời bất công? Đàn bà, trai/gái, đàn ông Tình yêu ai có bằng lòng xẻ/sang? Nếu không, xin chớ ngược ngang Đừng luôn luôn nghĩ cho phần mình thôi Chẳng nên lợi dụng, kiếm lời Tế nhị / hợp lý thử coi thế nào Kẻ khờ ngu ngốc mãi đâu? Chân tình / gian dối khác nhau rành rành. Trọng Văn - 20070617
Nụ tầm xuân “Trèo lên cây Bưởi hái hoa” Bị gai đâm/sướt rách da bấy người! Oái oăm anh thế vẫn cười Thích chi hương Bưởi? Để rồi ẩm ê! Tiếp theo trèo tới cây Me Bẻ trái chín/dốt, em mê vô cùng Tối về anh rủ vô mùng Cho muỗi khỏi chích, mình cùng… ăn nha! … Sáng ra em xuống vườn Cà Tầm xuân chưa nở sao đà nát tan? Mưa đêm vùi dập hoa tàn Giờ mất tất cả, nghĩ càng thấy đau! Trọng Văn - 20070616
Hoa Thân em như cánh Phù Dung Trắng hồng xinh xắn trên vùng cao nguyên Nở trong giông tố buồn phiền Xế chiều tàn úa mang niềm tủi thân. Cúc Vàng em nở trên sân Văn, Ðàn, Thơ, Nhạc bao lần ngợi khen Không phân cao thấp sang hèn Giới nào em cũng làm quen được mà. Ðây nàng Hồng thắm kiêu sa Nở trong lồng kiếng mặn mà sắc hương Nhớ nhe em chẳng tầm thường Ðấy nhành gai bén tổn thương nhiều người. Cuối đông Lan mới hé cười Lâu tàn hương sắc lắm người chuộng thương Nhưng em vẫn rất khiêm nhường Trời sinh em thế anh đừng cười em. Ðầu Xuân Mai nở bên thềm Rực vàng dưới nắng cho mềm lòng anh Biết em đem đến sự lành Mến em nguời mến cả cành lẩn hoa. Trúc Ðào tươi tắn ngày qua Chiều nay lá rụng bay vào sân ai? Ðể ai than vắn thở dài Ðể ai oán hận những ngày mới yêu. Ve kêu Phượng nở rất nhiều Thương nghìn xác đỏ trong chiều gió bay Học trò lưu bút chuyền tay Ngỡ ngàng, lưu luyến ngày mai xa rồi! Lục Bình hoa tím nổi trôi Không bờ, Không bến biết rồi về đâu Chẳng lo, chẳng nghĩ, chẳng sầu Tự do phiêu lãng dưới bầu trời xanh. Ven đường Trinh Nữ mong manh Thẹn thùng xếp lá ôm nhành dể yêu Quý em chất phát mỹ miều Ðáp tình người lính gặp chiều hành quân. Tiếc đời Dạ Lý gian truân Về đêm bán cả tuổi xuân hương nồng Sáng nay em có buồn không? Cô phòng lẽ bóng buồn thiu một mình. Ai mang sang biếu đóa Quỳnh Ðêm về chớm nở mối tình thơ ngây Hương thơm ngào ngạt ngất say Thế mà vừa sáng tàn phai mất rồi! Ôi giàn Thiên Lý xa xôi Chìm trong khói lửa quê tôi đọa đày Chiều nay tôi đứng bên nầy Trông về bên ấy đong đầy tình anh. Dưới đầm Sen trắng lá xanh Gần bùn nhưng vẫn cao thanh ngọc ngà Ðã từng vang tiếng gần xa Tháp Mười em đẹp nhất mà ai ơi. Kìa Anh Ðào thắm góc trời Lụa là tươi tắn tuyệt vời đường quê Ðể đời còn mãi say mê Người em Phú Sỉ đẹp tê tái hồn. Bên đồi Xiêm ấy hoàng hôn Phủ đầy hoa tím mầu buồn tang thương Chết người em nhỏ hậu phương Anh ngoài trận tuyến bước đường chùn chân. Ngọc Lan nho nhỏ trắng ngần Ðể cho hồn bướm có lần mơ tiên Nước hoa em cũng đắt tiền Mùi em thơm dịu, ngọt, hiền rất sang. Hương thơm hoa Sứ nhà nàng Ướp trà mẹ đãi họ hàng gần xa Sao nàng chẳng hiểu lòng ta Giờ hoa còn đó thế mà em đâu? Tigôn hồng trắng hai mầu Ðóa hoa tim vỡ đôi mầu đều xinh Ngây thơ đánh mất mối tình Ðến khi em hiểu thì mình đã xa. Trọng Văn - 200408
Xuân Nụ Xuân ta ướm trên tay Hương Xuân thơm ngát nhớ hoài dáng xưa Tình Xuân biết tả sao vừa Trai Xuân muôn thuở say sưa dại khờ Gái Xuân má thắm ngây thơ Hội Xuân rộng mở đón chờ gai nhân Bướm Xuân vẫn mãi phong trần Thơ Xuân dào dạt những vần mộng mơ Dòng Xuân nước chảy lững lờ Lối Xuân khóm trúc xanh lơ trữ tình Trời Xuân cao vút rất xinh Vườn Xuân chung bước chúng mình có đôi Nắng Xuân về khắp núi đồi Hoa Xuân hé nở như môi em hồng Biển Xuân phẳng lặng nước trong Thuyền Xuân yên sóng nên không chòng chành Cảnh Xuân muôn sắc như tranh Dáng Xuân kiều diễm mong manh lụa là Chắc Xuân ghé lại vì ta Hởi Xuân đừng vội rời xa nhé nàng. Trọng Văn - 20060131.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: