Góc vườn hoang vắng - Trọng Văn
Thương lượng Ông bà nói: “Nhập gia tùy tục” Mẹ nhớ mà, thúc hối mẹ chi? Kể từ ngày cha bỏ ra đi Mẹ thú thật thiết tha gì nữa? Theo di chúc tất cả tiền của Bất động sản một nửa cho con Mớ dư lại phần mẹ phải không? Nhà bán gấp là xong con ạ! Nhưng con biết những người già cả Ở/ăn/xài cũng chả là bao Hoặc tính vầy con nghĩ thế nào Nhà phần trước mẹ giao con trọn. Cái nhà kho phía sau còn trống Mẹ dọn vô ở trỏng cũng yên Hy vọng con chẳng thấy muộn phiền Mẹ dễ gặp láng giềng, dâu thảo... Chứ buộc lòng vô trại dưỡng lão Biết mấy khi con cháu ghé thăm? Đôi ba lần trong mỗi một năm Thì ai biết làm sao sống nỗi? Miễn được gần tụi bây sớm tối Mẹ chẳng cần đòi hỏi gì hơn Chuyện ăn uống khỏi nhờ tới con Già nầy vẫn còn lo liệu được... Trọng Văn - 20090205 Viết theo tâm sự của bà láng giềng bị con trai ép bán nhà để chia của sau khi chồng mất!
Lú lẫn phải bùa Lú lẫn ngửi nhầm loại bùa si Nhớ hoài chẳng rõ nguyên cớ chi? Ngó mãi đâu nét gì đặc biệt Mà chẳng thể quên lạ quá đi! Lú lẫn bị ai bỏ bùa thương Ra về lòng vẫn mãi vấn vương Hôm nào không gặp nghe xao xuyến Thiếu vắng, cô đơn hơi buồn buồn! Lú lẫn vướng vào phải bùa mê Càng nhìn càng thấy đẹp xinh ghê Ừ thì ai bảo làm trai nhỉ Ít/nhiều cũng có chút máu dê! Lú lẫn uống nhầm phải bùa yêu Thành ra tiền bạc còn bao nhiêu Sẵn sàng biếu/tặng cho người hết Hoàn cảnh nàng sao giống Thúy Kiều! Trọng Văn - 20090212
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2009 08:01:51 bởi trongvan >
Cánh hồng tặng em. Cánh hồng vừa nở sớm nay Vẫn còn lấp lánh sương mai mặn mà Anh riêng hái tặng em nha Xin mời đón nhận như quà “Tình Nhân” Đâu cần ngần ngại phân vân Tim nầy anh chỉ một lần trao ra Nhìn mầu đỏ thắm của hoa Biết em thừa hiểu tình ta thế nào Hương thơm ngan ngát ngọt ngào Chắc là tạm đủ chứa bao ý tình Hôm nay ngày của chúng mình Anh trao em trọn niềm tin trong đời. Trọng Văn - 20070214
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2009 12:46:28 bởi trongvan >
Hồng trắng tặng em Một tá hồng anh chọn toàn màu trắng Và tự tay mang đến tặng riêng em Xinh lắm nầy em hãy mở mắt xem Từng cánh một mỏng mềm hương ngan ngát. Lăng viên buồn, vạt nắng chiều vàng nhạt Cảnh xung quanh công nhận thật bình an Đến rồi đi 5 lễ hội “Tình Nhân” Mà ta chỉ được gần qua bia mộ! Em có biết cả vòm trời thương nhớ Gom về đây lắng đọng ở trong anh Chẳng hiểu sao ông tạo lại nỡ đành Sắp xếp để chúng mình thành chia cách? Anh không biết có nên tiếp tục trách Hay chấp nhận như thử thách cuộc đời Làm tình nhân mãi mãi cũng tuyệt vời Người không được là người ta luôn quý! Trọng Văn - 20090214
Valentine Hôm nay lễ hội tình yêu Cả tuần bận rộn thiếu điều đã quên! Lập ra danh sách lẹ lên Tên họ, địa chỉ mấy em (kết mình) Kim, Linh, Thu, Thủy, Mỹ, Trinh Bích, Lan, Cẩm, Tú, Ngọc, Minh, Hồng, Đào… Đủ chưa, có thiếu đứa nào? Tiệm hoa đầu phố xông vào chọn ngay Mười bốn đóa, lời nhắn nầy: “Em yêu duy nhất, vui ngày tình yêu!” Móc ví, hỏi chủ bao nhiêu Trả/đưa danh sách dặn chiều nhớ giao. Trọng Văn - 20090214
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2009 09:50:40 bởi trongvan >
Valentine Tặng em yêu một nụ hồng Mới vừa hé nở trong lòng tay anh Đài hoa xanh thật là xanh Giọt sương sớm đọng long lanh sáng ngời Em còn anh mãi suốt đời Dẫu cho năm tháng đổi dời chuyển thay Tim anh vẫn giữ màu nầy Đỏ tươi tựa máu của hai chúng mình Hôm nay hội Valentine Mong em trân quý mối tình đôi ta Cầu mong tình cảm hôm qua, Hôm nay, mai mốt vẫn là thủy chung. Trọng Văn - 20090214
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2009 09:36:53 bởi trongvan >
Chúc " người iêu" một ngày hạnh phúc nhé!
Kết thúc Hoa Mai từng cánh, từng cánh rơi Báo hiệu rằng Xuân đã tàn rồi Những ngày xinh đẹp qua quá vội! Cuộc vui nào cũng kết thúc thôi! Em gởi điện thư tới hồi chiều Tỏ vẻ ân hận biết bao nhiêu Xin lỗi, xuống nước được chút xíu Nhưng thôi, tôi đã hết dám yêu! Em hỡi rất khó dối gạt lòng Nên mình tiếp tục cũng như không Kẻ em yêu nhất đang còn sống Ta cặp kè nhau thật bất công! Chả ngại ngần chi đoạn một lời Từ nay xin hãy buông tha tôi Để đưa dĩ vãng vào bóng tối Đóng trang nhật ký của cuộc đời! Nếu biết chúng mình chẳng hữu duyên Tốt hơn dứt khoát và cố quên Tôi thà mãi mãi vô bờ bến Đâu dại tìm thêm nỗi muộn phiền! Cách chi chấp nối cánh hoa tàn? Phong ba bão táp dập tan hoang Vị tha đến mấy thì tôi vẫn Là người chứ chẳng phải thánh thần! Trọng Văn - 20090125
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2009 08:51:01 bởi trongvan >
Tìm nàng Khi không nhớ quá người ta! Lang thang trên phố, ngang qua nhà nàng Ngoài hiên mai/cúc nở vàng Có nên kêu cửa? Ngại ngần lại thôi! Ba ngày Tết cũng hết rồi Mấy hôm chưa gặp đứng ngồi không yên Trốn đâu mất, hả nàng tiên? Ở nhà thì hãy ra liền giùm mau! Bỗng dưng mưa đổ ào ào Nàng về nhìn hỏi: “Anh vào nhà chơi? Cả nhà đi vắng hết rồi Em vừa ra chợ coi mua ít đồ.” Nghe vậy trong bụng hết lo Đầu năm tổ đãi kẻ khờ như anh “Vào chứ em mở cửa nhanh Đứng chờ cả buổi sắp thành… cây si!” Trọng Văn - 20090209
Đừng tin thi sĩ Nầy em hỡi xin đừng tin thi sĩ Mộng với mơ tất cả chỉ vu vơ Như bao người em dẫu yêu mến thơ Nhưng ngoan nhé chớ đợi chờ, hứa hẹn. Hồn thi sĩ như con thuyền không bến Hỏi khi nao đến? Rồi vội quay đi! Thì vấn vương, thương cảm để làm gì? Cho vướng bận mà chi thêm sầu khổ! Có một điều em cưng nên ghi nhớ Lời yêu đương trong đó biết trao ai? Mỗi độc giả khi đọc đều nghĩ ngay Là tặng họ thế nầy mới chết nhé! Trọng Văn - 20090215
Xuân cô đơn Hoa Đào trước gió nhẹ lay Chiều Xuân nắng tắt, đêm quay trở về Bóng ai lê bước não nề In dài dưới ánh trăng thề nghiêng nghiêng. Thêm một kẻ mới lỡ duyên Mượn men say giải muộn phiền hôm nay! Tự dưng cố ý đọa đày Tìm quên, nuốt lệ đắng cay khóc thầm! Đành rằng nghĩa nặng tình thâm Nhưng sao tránh khỏi thăng trầm bể dâu Niềm vui tao ngộ ban đầu Cuối cùng cũng biến thành câu tạ từ! Chương nhật ký đẹp dường như Vội vàng kết thúc thật ư chạnh lòng Kỹ niệm xóa được hay không? Sao nghe buốt giá như Đông chưa rời! Trọng Văn - 20090211
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2009 10:46:12 bởi trongvan >
Người về ta không tiễn Người về cho ta gởi Một chút buồn vu vơ Ánh mắt thay lời nói Của kẻ luôn dại khờ! Người về mang thương nhớ Tự mảnh đời tha phương Chứa đựng gì trong đó? Chỉ mộng ước bình thường! Người về theo tiếng gọi Vang vọng tự con tim Hoặc vì bao câu hỏi Giải đáp vẫn kiếm tìm! Người về bao giờ đến Còn kẻ đợi chờ không? Hay đò xưa rời bến Vắng lạnh một dòng sông! Người về ta chẳng tiễn Cầu chúc người an vui Đằng nào cũng một chuyến Cần chi phải bùi ngùi. Trọng Văn - 20090222
Hư vô
Ta thấy kẻ lãng tử
Trong rầu rĩ cô đơn
Ngoại cảnh chỉ rỗi hờn
Vây quanh làm cho giận
Chả có chi vướng bận
Biển cứ nối bọt sầu
Tóc cứ trắng mái đầu
Kẻ lãng du lận đận
Ôi cuộc đời chấy rận
Ôi kiếp sống hùm beo
Mọi thứ cứ cuốn theo
Vèo vèo theo làn gió
Rồi leo khoeo chân chó
Rồi rũ rượi cánh chim
Rồi mải miết kiếm tìm
Rồi lang thang trong đó./.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: