Góc vườn hoang vắng - Trọng Văn
Tu Không có lửa thì làm gì có khói? Đừng sai trái ai nói xấu được sao? Nếu thực tình vì thiên hạ tào lao Ờ kệ họ, hơi đâu mà đính chánh! Ông/bà Tám thì lúc nào chả rảnh Mình tu hành hết chảnh lẽ dĩ nhiên Gió cứ thổi, tượng đá vẫn ngồi yên Cây trốc gốc, ngã nghiêng cũng kệ nó! Tham, sân, si... muốn bỏ ai bảo khó? Khi tâm Phật ta sẵn có từ lâu Câu nam mô... lẩm bẩm mãi trong đầu Nay thánh thiện, vô cầu ắt vô khổ. Trọng Văn - 20091023
VÔ TÂM...
Hai mươi tây của tháng nầy
Là ngày gì nhỉ! Có ai biết cà?
Cớ sao tỷ lại muốn hoa?
Dễ thôi, được chứ... nhưng mà hình như...
Hơi muộn, tỷ giận đệ ư?
Tặng chị rau/quả từ từ dùng sau
Tại vì em bận bù đầu
Nên cũng ít rảnh để vào đây chơi
Chắc tỷ đã hết bệnh rồi
Thành ra khíu chọ chết người ta luôn!
Hơi đâu mà giận mà buồn
Đệ vô tâm thế...May còn khéo tay
Đàn ông phải nhớ từ nay
Hai mươi của tháng mười ngày tặng hoa
Trước là tặng mẹ ,tặng bà
Rồi chị em gái...sau là người yêu...
Nếu đệ rủng rỉnh tiền tiêu
Hoa kèm quà tặng là điều cũng nên
Cho dù cao -thấp,sang-hèn...
Ngày Hội Phụ nữ chớ quên chúc mừng.
Vì Tỷ chẳng phải người dưng
Coi Văn là đệ ,trách đừng giận nghe!
Cớ chi đủ thứ zậy nè?
Nhớ sao cho hết, nhiều ghê tỷ à!
Năm tới nhớ nhắc sớm nha
(Chắc là phải trước khoảng 3-4 ngày)
Nhiều khi em ít vô đây
Nhỡ mà trễ nữa bị rầy rất oan
Tỷ biết rằng em thật ngoan
Nhưng hay quên lắm, nên càng đáng thương
Tối ngày bận việc ngoài đường
Chuyện nhà chểnh mảng lẽ thường phải không?
Nghe đệ nói thật mủi lòng
Khi nãy tỷ trách, giờ thông cảm rồi
Ngoan,hiền chịu khó hơn người...
Tối ngày tất tả ngược xuôi(hay là rong chơi?
)ngoài đường...
Vì mưu sinh giữa đời thường
(Hay là thích ngắm phố phường ? Biết đâu...

)
Áp lực công việc...đau đầu,
Nên đệ "mắc bệnh" quên mau thôi mà...
Khi nào sắp tới tháng Ba,
Gần ngày mồng Tám...sang nhà đệ chơi
Nhắc Văn chuẩn bị hoa tươi
Kèm theo quà tặng mọi người đúng không?
Còn sôcôlas với hoa hồng
Valentine tặng người trong mộng kìa...
Chết rồi! tỷ lại thía lia...
Nói nhiều, đệ đuổi ra rìa ...thì xong...
Trọng Văn-Thương Giang
< Sửa đổi bởi: THƯƠNG GIANG -- 26.10.2009 3:52:00 >
Tình Nghèo? Tình nghèo mà vẫn nên thơ Ngoài đời chắc chẳng bao giờ có đâu Thiếu hụt, chồng/vợ trước sau: Bất hòa, cãi cọ bỏ nhau là thường. Lúc đầu, khi mới yêu đương Cô/cậu lý tưởng, ngỡ luôn vững lòng Thực tế ai cũng trông mong Ấm no, hạnh phúc, tiền nong đủ xài... Chứ lo chạy gạo mỗi ngày Áo/cơm nặng gánh còng vai sướng gì? Lãng mạn như cánh chim Di Trở trời, đổi gió... bay đi mất liền... Nhiều thứ nền tảng trên tiền Trắng tay, cháy túi lắm phiền, kém vui Chỉ dân nhàn hạ run đùi Thả hồn theo gió, ngủ vùi trong mơ! Trọng Văn - 20091028
Tình Nghèo
Tình nghèo mà vẫn nên thơ
Ngoài đời chắc chẳng bao giờ có đâu
Thiếu hụt, chồng/vợ trước sau:
Bất hòa, cãi cọ bỏ nhau là thường.
Lúc đầu, khi mới yêu đương
Cô/cậu lý tưởng, ngỡ luôn vững lòng
Thực tế ai cũng trông mong
Ấm no, hạnh phúc, tiền nong đủ xài...
Chứ lo chạy gạo mỗi ngày
Áo/cơm nặng gánh còng vai sướng gì?
Lãng mạn như cánh chim Di
Trở trời, đổi gió... bay đi mất liền...
Nhiều thứ nền tảng trên tiền
Trắng tay, cháy túi lắm phiền, kém vui
Chỉ dân nhàn hạ rung đùi
Thả hồn theo gió, ngủ vùi trong mơ!
Thời buổi bây giờ...
Đành rằng cuộc sống bây giờ
Ranh ma cũng lắm ,ngẩn ngơ cũng nhiều.
Bạc tiền mua bán tình yêu.
Thì chuyện chung thủy.. , là điều viễn vông...
Cho nên nhiều cặp vợ chồng
Bất hòa,cãi cọ cũng không lạ gì...
Giầu sinh phú quí lễ nghi
Khi tiền bạc hết...chia ly là thường.
Mộng mơ ,lãng mạn yêu thương
Còn đâu khi chuyện mắm ,tương rau cà...
Lo còng lưng chuyện cửa nhà
Áo cơm chiếm góc thơ-hoa thủa nào...
Tình nghèo giờ có là bao...?
Thời buổi thực dụng,thanh cao khó còn...
Thà đừng biết đỡ thấy buồn
Tin tình thơ để đời luôn mầu hồng...
Trọng Văn -Thương Giang
Trông vườn
Dài cổ ngóng trông ,đệ chẳng về
Hai vườn thơ cũng cứ bỏ bê
Mỗi ngày tỷ sang trông vườn giúp
Cho vườn Đông sang bớt vắng hoe
Dzô đi em! Dzô đi em, để quên buồn, quên chán… …Mẹ, tình đời mãi bạc trắng như vôi! Nếu như mình có địa vị thử coi Cha bọn chúng, chạy theo đòi xách dép! Đám bạn bè, chả mấy thằng chơi đẹp Lợi dụng nhau, chèn ép, bắt chẹt nhau… Mở miệng toàn đạo nghĩa… kiểu tào lao Lúc đụng chuyện, Đứa nào cũng lánh mặt! Càng suy nghĩ, lại thấy càng ứa mật! Dzô đi em, bực bội vất một bên Mai gặp thời ta ăn được làm nên Tới chừng đó ông… kênh cho bỏ ghét! Trọng Văn - 20091025
Sự đời...
Bây giờ tỷ mới hiểu đôi phần
Vì sao thấy đệ vẻ bất cần
Lời thơ rặt những lời chua chát
Thì ra hận những kẻ vong ân...
Cuộc đời xưa nay vẫn thế thôi
Nông -sâu làm sao hiểu lòng người...
Khi cần giúp đỡ ,xun xoe nịnh
Lúc mình gặp chuyện...chạy cúp đuôi...
Cho nên đừng bận tâm làm chi
Ở đời phù thịnh ai phù suy?
Khi còn rượu thịt còn đệ tử
Còn chớ mong ai lúc gian nguy...
Khó khăn là lúc thử lòng nhau.
Quí gì lũ bạn sính sang giầu
Thấy tiền thấy bạc là sáng mắt
Ân tình nghĩa cũ nào còn đâu...
Tỷ đã và đang chịu cảnh này
Ngẫm đời đen bạc với đắng cay
Tạm thời chẳng cần giao lưu nữa
Nuôi chí làm lại...Sẽ khác ngay...
Thương Giang
Hãy dẹp hận thù Ôm thù hận suốt đời mang gánh nặng! Hạn chế mình nên chẳng thấy được xa Bao hiềm khích nếu có thể dẹp qua Thì hãy bỏ cho lòng ta thanh thản Mỗi chế độ sớm/muộn rồi sẽ tận Nhưng quê hương thì vẫn của dân ta Bắc, Trung, Nam... mãi mãi là một nhà Cùng tiếng nói, màu da và huyết thống. Hơn một nửa người Việt đang còn sống Đã sinh ra sau Một Chín Bảy Lăm Cuộc nội chiến cũng kể như xa xăm Ba mươi mấy năm trời đâu phải ngắn Theo thời gian tất cả dần chìm lắng Quan trọng là được áo ấm, cơm no Và thực sự có dân chủ tự do Cho người Việt của mình trên đất Việt. Trọng Văn - 20091108
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2009 07:05:39 bởi trongvan >
Hoa Phượng Tím Trong nắng Hạ nghìn hoa chen nhau nở Đợm thắm mầu khu phố quá xanh xao Người phương Tây, họ gọi “Blue Flowers” Nhưng người Việt kêu là “Hoa Phượng Tím” Thật chẳng rõ mầu nầy xanh hay tím? Xin tạm thời gom lại gọi “Tím Xanh” Hình chiếc chuông, nho nhỏ rất mong manh Đơm từng cụm, nặng quằn nhành thưa lá Ngày xưa ấy, bên nhà mùa Phượng Vĩ Ta bồi hồi, lưu bút vội chuyền tay Giờ tha hương, Phượng Tím rớt rơi đầy Đời bân rộn! mấy lần ta để ý? Trọng Văn - 200512
Đã là thơ Đã là thơ, không thể nào chê dở Có lẽ là nó khó hiểu đó thôi! Nên mới chưa thuyết phục được người coi Và thi sĩ suốt đời còn cô độc! Đã là thơ, đôi lúc làm người khóc Thì tại sao độc giả cứ tìm xem? Cũng như rượu, biết uống sẽ say mèm Ờ vẫn uống vì thèm men cay đắng! Đã là thơ tựa tình nồng, nghĩa nặng Hà cớ gì đời bạc trắng hơn vôi? Mỗi chúng ta chỉ vui sống một thời Hãy gian dối ... để rồi mai hối tiếc. Đã là thơ, lắm khi nghe da diết Bao nhiêu phần chân thật, mấy phần ngoa? Chả cần thiết phân tích nghĩa sâu xa Đen và bóng chẳng qua đều nằm đấy! Đã là thơ dù văn hoa bóng bẩy Hay sáo ngữ chán ngấy, hoặc thô sơ... Nhưng phong cách mới chính là thước đo Độ lãng mạn, vu vơ cùng trung thực. Trọng Văn - 20091108
Trúng lotto Tự nhiên trúng số lotto Giải lớn, lớn quá! Mắt mờ tay run Nhịp tim đập loạn tứ tung Chỉ năm mười phút lăn đùng… chết queo! Khỏe như vâm lúc đói nghèo Nay của ngập mặt, vội theo ông/bà Nghĩ lại thấy tiếc ghê nha Tiền tài, tại họa kẻo là hữu duyên? Tình chỉ gieo rắc muộn phiền Nhưng tiền cướp mạng người liền thật nhanh Vợ còn trẻ, vẫn xuân xanh Bỗng trong khoảnh khắc trở thành của ai? Trọng Văn - 20091101
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2009 04:26:42 bởi trongvan >
Chuyện chú kể có phải khôi hài
Hay sự thực chính mình chứng kiến?
Trúng sổ số bỗng trở thành triệu phú
Lại chia lìa với vợ trẻ đẹp ư?
Trích đoạn: Hanhgia
Chuyện chú kể có phải khôi hài
Hay sự thực chính mình chứng kiến?
Trúng sổ số bỗng trở thành triệu phú
Lại chia lìa với vợ trẻ đẹp ư?
Trên phố ảo, thật/đùa có khác?
Hỏi mà chi cặn kẽ vậy huynh?
Nhiều khi thật nhưng chẳng ai tin!
Lắm khi giả người nhìn tưởng thật!





Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: