Góc vườn hoang vắng - Trọng Văn
Ngủ đi em Ngủ đi em, trong vòng tay âu yếm Mộng rất tròn, rất hiếm đêm Trăng Xanh (*) Bên nghìn sao lấp lánh sáng long lanh Vì em đã có anh ru giấc điệp. Ngủ đi em, đôi mi gầy thiêm thiếp Gió rù rì nối tiếp giấc mơ xa Nghe ngọt ngào thoang thoảng chút hương hoa Đang lẳng lặng chan hòa bao tình ý. Ngủ đi em, một nửa anh yêu quý Từ bây chừ ta chỉ có nhau thôi Dẫu nắng mưa, giông tố qua cuộc đời Và vật đổi, sao dời… lòng không đổi. Trọng Văn - 20100101 (*) Trăng Xanh (Blue Moon): Mùa trăng tròn thứ nhì trong cùng 1 tháng Dương lịch (rất hiếm khi xảy ra).
Thi hứng Ngồi nặn óc, cố moi từng con chữ Tự hỏi mình sao cứ mãi ngu ngơ Nghe thiên hạ phóng bút họa ra thơ Ta thức thử đợi chờ nguồn thi hứng… Mắt sụp mí, biết cách nầy vô dụng Chắc tại chưa rà trúng tần số cơ Nằm chân co, chân duỗi… ngáy khò khò Chẳng mơ mộng cho đến khi trời sáng! Thi với phú, ối giời ơi sao chán? Mở mắt nhìn giấy trắng vẫn trinh nguyên Thơ và mình chắc chắn không có duyên Đi cày tiếp kiếm tiền lo trả nợ! Trọng Văn - 20100101
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2010 17:27:00 bởi trongvan >
Trích đoạn: trongvan
Thi hứng
Ngồi nặn óc, cố moi từng con chữ
Tự hỏi mình sao cứ mãi ngu ngơ
Nghe thiên hạ phóng bút họa ra thơ
Ta thức thử đợi chờ nguồn thi hứng…
Mắt sụp mí, biết cách nầy vô dụng
Chắc tại chưa rà trúng tần số cơ
Nằm chân co, chân duỗi… ngáy khò khò
Chẳng mơ mộng cho đến khi trời sáng!
Thi với phú, ối giời ơi sao chán?
Mở mắt nhìn giấy trắng vẫn trinh nguyên
Thơ và mình chắc chắn không có duyên
Đi cày tiếp kiếm tiền lo trả nợ!
Trọng Văn - 20100101
-----------------------------------------------
CHÚC MỪNG BẠN
Phải nặn óc làm thơ...ai dám?
Chưa mở bài chắc chắn đã "thăng"
Đúng là thơ phải cần có hứng
Cần niềm đau ,dằn vặt thành thơ
Nó tự nhiên chẳng ai thèm chờ
Vì bản chất thơ là sinh ra từ "khổ"
Bạn khiêm tốn và hiện chưa giông tố
Nên viết thơ "thi hứng"...thơ vui
Ngoài nấu ăn ,nay thấy bạn cười
Bạn may mắn tình yêu trọn vẹn
Nên thơ buồn không ra...tưởng cạn
Không sao đâu! vui nữa...hứng đi !
DUCA
Ngu dân Ai cũng biết đám ngu dễ trị Chúng đói nghèo chỉ nghĩ miếng ăn Hơi sức đâu phản đối, đấu tranh? Như thế mới thành công dân tốt. Đảng chẳng sợ giới trẻ bị dốt Chí quật cường mai một càng hay Quan trọng là cai trị được bây Mãi ngoan ngoãn cỡ nầy hết xảy Ba mươi mấy năm trời nhìn lại Nước hòa bình, thấy vẫn yếu/nghèo Nhưng cán bộ béo bở như heo Nạn nhũng nhiễu tùy theo nhỏ/lớn! Chức càng cao, càng ăn dữ tợn Gặp mối ngon gom trọn giữ riêng Vợ/Con chúng có thiếu gì tiền Nên vương giả như tiên dưới thế! Chưa bao giờ quê hương quá tệ! Mẹ Việt nào đáng để tôn vinh? Là mấy mụ đẻ bọn súc sinh? Hay những cụ, nhìn con lam lũ? Trọng Văn - 20100107
Người sống tốt đa phần là khổ
Không khom lưng uốn lưỡi theo thời
Còn sung sướng là lũ đười ươi
Kéo bè dắt dây nhau nhảy múa
Sĩ phu thời nay Sĩ phu giờ quá thờ ơ! Chuyện nhà, chuyện nước chẳng lo, chả màng Chú tâm tìm ý, tìm vần Sáng tác vớ vẩn thơ/văn nửa mùa! Nhiều ngòi bút đã già nua Viết toàn lãng mạn như vừa biết yêu Cũng thông cảm, tuổi xế chiều Suốt đời tích lũy bao điều chưa thông! Tư tình giải quyết không xong Nên đầu rỗng tuếch, nghe lòng buồn tênh Tất cả cứ dẹp một bên Quốc gia đại sự, nên quên cho nhàn. Trọng Văn - 20100101
VN dân chủ tự do
Việt Nam: dân chủ tự do Tự do nghèo đói, tự do bần cùng Tự do câm nín nói chung Kẻ dại lộn xộn, gông cùm tự mang! Bọn cán bộ, tự do ăn Hối lộ, đàn áp đám dân hiền hòa Đảng trị độc đáo thiệt nha Càng ngày càng thấy quê nhà tệ hơn! Mọi giới khuất phục hết trơn Cả nước chắc ngậm bồ hòn riết quen Mỗi lần nghe nhắc cần tiền Bà con hải ngoại gởi liền về cho (Là khúc ruột sát… đít cơ! Việt kiều thơm phức, chắc nhờ tải… phân Ý lộn! Nghĩa cữ, lòng nhân… Tuy xa, nhưng cũng rất gần mà thôi!) Lá rụng về cội ai ơi! Tiền đâu dễ hốt, người người rất nhanh Bọn nghệ sĩ, lũ thương nhân… Đua nhau về bển tranh giành phát kinh! Ngoài mặt làm chỉ vì tình Bên trong cái ví tiền mình phình to Đất có mất chả cần lo Ra sao thây kệ, ai no nấy mừng! Trọng Văn - 201000109
Lẩm cẩm Hôm nay thức trễ, đầu bần thần Dậy tắm, đi làm chẳng kịp ăn! Ba giò, bốn cẳng, cắm đầu chạy Ra ga xe lửa, thấy vắng tanh! Cả bãi parking cũng trống trơn! Giá vé rẻ hơn tới mấy đồng! Nguyên toa tàu hỏa dăm hành khách Chả hiểu cớ chi, lạ ghê không? Giữa đường sực tỉnh, rõ mình điên Vừa phí tổn công, vừa tốn tiền! Cuối tuần đáng lẽ tha hồ ngủ Sao mình quên mất/ Thật vô duyên! Trọng Văn - 20100106
Lẩm cẩm
Hôm nay thức trễ, đầu bần thần
Dậy tắm, đi làm chẳng kịp ăn!
Ba giò, bốn cẳng, cắm đầu chạy
Ra ga xe lửa, thấy vắng tanh!
Cả bãi parking cũng trống trơn!
Giá vé rẻ hơn tới mấy đồng!
Nguyên toa tàu hỏa dăm hành khách
Chả hiểu cớ chi, lạ ghê không?
Giữa đường sực tỉnh, rõ mình điên
Vừa phí tổn công, vừa tốn tiền!
Cuối tuần đáng lẽ tha hồ ngủ
Sao mình quên mất/ Thật vô duyên!
Trọng Văn - 20100106 Đúng là đệ lẩm cẩm thật rồi!
Tội cho đệ quá- Trọng Văn ơi!
Công việc căng thẳng cần tĩnh dưỡng.
Kẻo không điên thật chứ chẳng chơi!
Tâm tư lý luận như cụ già
Giọng thơ hiện thực đến xót xa!
Cám cánh cho đời ...dẫu biết vậy
Phận kiến nhỏ nhoi há kêu ca?
-TG-
BỨC TRANH BUỒN
Một năm buồn ảm đạm,
Khủng hỏang khắp toàn cầu.
Người dân nhoài mệt mỏi,
Niềm tin biết gửi đâu..?
Thường trực nỗi lo âu
Kinh tế không bình ổn
Chính trị thì lộn xộn,
Kéo dài đến bao giờ?
Đảng phái chớp thời cơ,
Mị dân bằng lời hứa.
Rằng cải cách tu sửa,
Đưa đất nước đi lên...
Thực chất họ đua chen,
Để tranh giành quyền lực
Tung tiền mua danh-chức.
Che đậy ...bầu bán thôi...
Bè cánh ăn dơ rồi,
Dân thường sau biết được?
Kịch bản đã soạn trước,
Giờ diễn tuồng ...dân coi...
Đợi bầu cử ...Trúng rồi!
Làm gì có đổi khác?
Quan yên vị hốt bạc,
Giữ ghế dài mấy năm...
Mặc đời sống tối tăm
Mặc kệ dân thống khổ.
Mặc kinh tế thua lỗ ,
Mặc đất nước thụt lùi...
Bức tranh buồn xứ người,
Bao giờ thay đổi nhỉ?
Kinh tế ,rồi chính trị
Sang năm bớt rối ren..?
Thương Giang
Chị tôi Mới sáng sớm chị ra tiệm nhuộm tóc
Rất hài lòng, cảm thấy trẻ trung hơn Đến xế chiều soi gương âm thầm khóc Đẹp như ni, lạ rứa? Vẫn ế chồng! Tuổi hăm chín, đang đi tìm một nửa Giữa chợ đời và giữa chốn ba quân Gần cuối năm, rõ ràng là sắp sửa Qua ba mươi, quá lứa tức: lỡ làng! Chuyện của chị thực ra hơi khó nói Vì trong lòng chị đã có người yêu Thấy hai người rất thân thiết dạo nọ Rồi bỗng dưng anh ấy biến mất tiêu. Thấy con buồn dăm ba lần mẹ hỏi Chị rưng rưng, thút thít chẳng trả lời Thế từ đó gia đình không hỏi tới Ai bảo ngu, ở giá đúng lắm rồi! Trọng Văn - 20091222
Trọng Văn đệ đệ ơi,
Thuỵ Du tỷ tỷ sang thăm đệ đệ đây nè....
Những ngày qua tỷ tỷ không có nhà, đệ đệ vẫn thường xuyên ghé qua thăm tỷ tỷ, tấm lòng đó tỷ tỷ luôn nhớ đệ đệ à.....
Tỷ tỷ biết đệ đệ rất thương quý tỷ, tỷ cảm ơn đệ thật nhiều...Tỷ thấy cả những gì đệ vẫn băn khoăn về cuộc sống của tỷ, tỷ cảm động lắm. Nhưng đệ yên tâm đi, anh rể của đệ rất yêu quý tỷ, đệ ạ ....
Đến mồng 9 Tết này thì tỷ sẽ chính thức về với Diễn Đàn, thế là hai tỷ đệ mình sẽ lại tiếp tục hoạ thơ vui với nhau nữa nhé !!!
Dù cho ở nơi đâu và lúc nào thì tỷ cũng vẫn nhớ về TV đệ đệ của tỷ mà .... Không quên được cậu TV thơ chua như giấm đâu, hihi.....
Chúc đệ luôn vui & nhiều sáng tác mới dí dỏm nhé .....
Thương đệ của tỷ tỷ nhiều....
Tỷ : Thuỵ Du
Chị tôi
Mới sáng sớm chị ra tiệm nhuộm tóc
Rất hài lòng, cảm thấy trẻ trung hơn
Đến xế chiều soi gương âm thầm khóc
Đẹp như ni, lạ rứa? Vẫn ế chồng!
Tuổi hăm chín, đang đi tìm một nửa
Giữa chợ đời và giữa chốn ba quân
Gần cuối năm, rõ ràng là sắp sửa
Qua ba mươi, quá lứa tức: lỡ làng!
Chuyện của chị thực ra hơi khó nói
Vì trong lòng chị đã có người yêu
Thấy hai người rất thân thiết dạo nọ
Rồi bỗng dưng anh ấy biến mất tiêu.
Thấy con buồn dăm ba lần mẹ hỏi
Chị rưng rưng, thút thít chẳng trả lời
Thế từ đó gia đình không hỏi tới
Ai bảo ngu, ở giá đúng lắm rồi!
Trọng Văn - 20091222
Đừng nghĩ vậy...
Chuyện tình cảm chớ nói vậy Văn ơi!
Ngu dại ư?Sao dùng lời nặng thế?
Khi yêu thương ,trái tim riêng lý lẽ
Có mối tình chẳng dễ quên đâu
Cho dù phải gánh chịu khổ đau
Suốt cuộc đời chờ nhau mòn mỏi
Dẫu cách xa tình yêu kia không đổi
Vẫn thủy chung son sắc đợi người...
Hòn Vọng Phu...tích ấy ngàn đời
Vợ chờ chồng để rồi hóa đá
Có những người khắc ghi vào trong dạ
Lời thề nguyền ,nên ở giá lỡ thì...
Lỡ yêu rồi đâu tính toán chi ly,
Kẻ Sở Khanh nhiều khi vẫn có
Quất ngựa truy phong, bao người khổ.
Mà chắc gì ai đó đã quên..?
Thương Giang,21/1/2010
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: