Góc vườn hoang vắng - Trọng Văn
Tôi đi tìm Tôi đi tìm lại hôm qua Giật mình sực nhớ thực ra mất rồi Ngồi đây giây phút bồi hồi Ngẩn ngơ tiếc nuối một thời đã xưa. Tôi đi tìm những hạt mưa Rơi trong tiềm thức giữa mùa nhớ thương Nhìn cây cỏ dọc ven đường Dường như chúng cố giấu luôn điều gì! Tôi đi tìm chút hoài nghi Vẫn còn đâu đấy hiếm khi lộ hình Dẫu phô bày cũng khó tin Thế thì thử hỏi sao nhìn cho ra? Tôi đi tìm mối tình xa Ngỡ rằng nó rất đậm đà đáng yêu Ước mơ, tơ tưởng thật nhiều Dĩ nhiên tất cả toàn điều viển vông! Tôi đi tìm một dòng sông Quanh năm trong suốt đôi dòng ngược xuôi Ngự trên ấy, mảnh trăng côi Hằng đêm tròn trĩnh sáng ngời lunh linh… Tôi đi tìm… gặp câu kinh Do người sáng tác: lừa tình, mị dân À thứ đó mấy ai cần? Cứ sao nhan nhản xa/gần khắp nơi! Trọng Văn - 20100413
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2010 23:00:28 bởi Viet duong nhan >
Huyễn hoặc
Tôi về nhặt khúc ca dao
Qua sông huyền thoại, bắc cầu thương yêu
Rượt theo hái kịp bóng chiều
Đưa vào giấc mộng phiêu diêu nhẹ nhàng
Quanh đây lúa mới chín vàng
Hương thơm theo gió lâng lâng bềnh bồng
Cơn mưa trút trắng như bông
Bỗng dưng ngưng giữa cánh đồng cỏ may
Trộm nhìn vạt nắng cuối ngày
Hôn lên môi má khiến ai thẹn thùng
Cỏ bên đường mượt hơn nhung
Dưới ao nghe cá vẫy vùng tự do
Thời gian trước cửa chần chờ
Nửa trôi, nửa đứng, nửa vờ lãng quên
Trăng treo trên khoảng trời đêm
Nghìn sao lấp lánh êm đềm xa đưa
Tất cả con chữ đành thua
Tiếng ngân thong thả chuông chùa bình an
Hồn ta lạc chốn bạt ngàn
Thực/hư, huyễn hoặc ngỡ gần… gần ư?
Trọng Văn - 20100731
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2010 15:57:21 bởi trongvan >
Cái nghèo Cái nghèo, cái khổ chất chồng! Ai mua bớt sự bất công trên đời? Kẻ rao, kẻ bán, kẻ mời... Ông qua, bà lại chẳng người nào xem Cá nghèo, cái khổ xin đem Biếu bọn lảnh tụ chúng thèm hay sao? Bây chừ cả đám ngồi cao Bận rộn tham nhũng ngập đầu đấy thôi! Cái nghèo, cái khổ thả trôi Theo dòng lịch sử quê tôi muộn phiền Thời nay hai chữ đầu tiên Trên môi thiên hạ là: ‘tiền đâu’ cơ! Trọng Văn - 20100807
Buồn Nỗi buồn lắm lúc vô duyên Khi không chợt đến làm phiền người ta Hết buồn gần, lại buồn xa Buồn từ trong ruột... xì ra bên ngoài Rất nhẹ nhàng, chẳng ai hay Kéo dài dai dẳng từ ngày vào đêm Muốn dứt buồn, nó buồn thêm Cần phải phân tích thử xem thế nào Chữ buồn đi với chữ đau Nghĩ hoài chẳng hiểu tại sao vậy cà? Bây giờ buồn ngủ quá à Thôi nằm ru giấc mơ hoa: khò khò... Trọng Văn - 20100805
Đêm Trăng Trăng treo chênh chếch nửa vầng Hương Xuân thoang thoảng theo làn gió đưa Gác tay gối mộng ngàn xưa Nàng thơ có lẽ mới vừa ghé sang Bút thô nên chữ ngại ngần Viết luôn thiếu nét và vần chưa suôn Chả vui, buồn chẳng hẳn buồn Nỗi niềm trống vắng vẫn thường vây quanh Nghìn sao lấp lánh long lanh Vô tình dăm cánh băng nhanh giữa trời May quá không phải của tôi Nên mình còn thở và ngồi nơi đây. Trọng Văn - 201010420
Công không Mới gần đây bỗng dưng nghe rần rộ Chuyện kiếm tìm, bốc mộ những tù binh (Của chiến tranh) ngoài Bắc Việt Nam mình Mà suốt mấy chục năm bị quên lãng! Họ gây quỹ, lạc quyên tiền bá tánh Còn con em ruột thịt và người thân (Của tù nhân) cổ vũ hoặc than van Hay lên tiếng cảm ơn thật khách sáo! Thấy cụ già vì chiến hửu yêu dấu Lội núi rừng, mạo hiểm chẳng nề công Biết bao giờ việc làm ông mới xong Nghĩ cũng tội, gánh gồng chi cho khổ? Tình đồng đội đâu đành lòng vứt bỏ Nên cuối đời tự chuốc khó vào thân Đám cô nhi, quả phụ... ngồi an nhàn Hay bận rộn làm giàu, vui hưởng thụ? Đời phải có người vầy, người khác chứ! Cũng cầu mong ông sống tới bách niên Để hoàn tất nghĩa vụ quá thiêng liêng Nếu tụi Mỹ cho tiền đỡ biết mấy! Được bao nhiêu cán bộ vùa hốt lấy Đánh đổi về mấy bộ hài cốt đây? Túi chúng đầy, thân ông lại càng gầy Kẻ chê trách, kẻ khen ngợi không it! Trọng Văn - 20100817
Tạm bợ Đam mê nào cũng hết Nó chết theo thời gian Như hoa nở, hoa tàn Tan dần vào dĩ vãng… Quay lại nhìn năm tháng Cứ vùn vụt trôi qua Đá cuội rồi cũng già Làm sao ta trẻ mãi? Những gì hôm nay thấy Có mấy thứ ngày mai Vẫn còn ở nơi đây Đố ai đoán biết được? Hãy hướng về phía trước Từng bước, từng bước chân Cuộc sống dẫu thăng trầm Đã nằm trong định số! Tất cả là duyên nợ Vứt bỏ dễ hay sao Tất cả là chiêm bao Thì đâu cần cố chấp! Xin đừng phân cao/thấp Ta đáp lại tình nhau Bao cay đắng, ngọt ngào… Thương đau và hạnh phúc Dẫu chỉ trong giây phút Hay kéo dài thiên niên Niềm vui lẫn muộn phiền Độ bền rất giới hạn! Trọng Văn - 20100808
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2010 23:07:35 bởi Viet duong nhan >
Tôi về
Tôi về nhặt nắng hoàng hôn
Đứng đây rải xuống dòng sông quê mình
Trôi theo những tảng Lục Bình
Nhấp nhô sóng bạc, tự tình xa đưa…
Tôi về nghe tiếng chuông chùa
Bình an, thanh thản mới vừa vọng sang
Giữa rừng núi, chốn bạt ngàn
Vạn vật yên ngủ, khi Xuân cận kề…
Tôi về tìm những đam mê
Chen chung: toan tính, e dè, hoài nghi
Thực ra: giờ chẳng còn gì
Để chiếm hữu cả, thôi thì buông xuôi…
Tôi về gặp lại chính tôi
Xưa nay vẫn vậy: 1 người Việt Nam
Rất tầm thường, quá lầm than
Thế thì sao chứ? Đâu cần gì hơn!
Trọng Văn - 20100918
Đạo / Đời Đã là đạo thì cần chi câu nệ? Chưa là đường, đi sẽ thành đường thôi Tin hay không, tất cả tùy tâm người Đừng cưỡng bức, ép nài hay chiêu dụ! Mới hôm nay, tới mai thì đã cũ Đạo và đời đôi lúc khó tách riêng Đến lúc ta muốn tránh né muộn phiền Tìm đến đạo chẳng bao giờ trễ nãi! Nếu dùng đạo để kết bè, đảng phái... Có khác gì chính trị, thối như nhau! Giữa lòng người hiện hữu đấng tối cao Hay rỗng toác chắc đâu khác biệt mấy. Trọng Văn - 20100831
Yêu đơn phương Người tôi yêu vẫn yêu ai Bên nhau buông tiếng thở dài hòa chung Bước đường đời dẫu đi cùng Nhưng quá lạnh nhạt, dửng dưng cho đành! Trái tim người trót để dành Cho nên rất khó tranh giành lại cơ Tôi kiên nhẫn, cố đợi chờ Không ghen, không trách… hơi lo, hơi buồn! Hoa Chanh, hoa Bưởi… giữa vườn Nhưng hương thơm ấy thường thường bay xa Tâm lý phức tạp thật nha Cái mà chưa được luôn là đáng yêu! Đơn phương hay chỉ một chiều Hiến dâng nhiều đến bao nhiêu mới vừa? Có lẽ tất cả bằng thừa Mỗi ta mãi mãi chịu thua một người! Trọng Văn - 20100807
Bốn mùa Cho anh nhé những ngày Xuân qua vội Để mai còn cơ hội ủ tơ vương Đây nắng lên mùa Hạ đẹp lạ thường Rất nồng cháy nỗi buồn nào tồn tại? Rồi Thu về quanh đây em nhìn thấy Lá úa vàng lẩy bẩy chờ rụng rơi Kế tiếp theo Đông giá tuyết ngập trời Ta ôm ấp một thời đầy kỷ niệm. Trọng Văn - 20100403
Bệnh mấy bà Mấy bà có bệnh giống nhau Thấy hàng khuyến mãi mau mau chụp liền Rất vui vẻ, lẽ đương nhiên Nghĩ rằng tiết kiệm bộn tiền nữa cơ! Mua về nhà chất ngập kho Cứ nằm chật đấy, bao giờ xài đâu! Bị rầy tuần trước, tuần sau Kêu réo anh hỡi, hãy vào phụ em Dọn dẹp hốt hết đồ đem Tặng hội từ thiện là êm xuôi rồi Chỉ cần hơn khoảng tháng thôi Mở kho ra thử xem coi... cũng đầy! Trọng Văn - 20100912
Giông bão Ở đây giông gió quá chừng Dường như bão lụt ngoài Trung nữa rồi! Xứ mô mà khổ ghê nơi Cứ nghe lũ lụt tơi bời thường xuyên! Dân nghèo sao chẳng được yên Thiên tai tới tấp mới phiền gì đâu! Hễ nghĩ đến thấy nhức đầu Chúa, Phật trên ấy nỡ nào làm ngơ? Đám người nghèo xác, nghèo xơ Phạm chi lại bị giáng cho tội tình? Riết rồi đôi lúc khó tin Thượng đế có để mắt nhìn thế gian? Cứ bỏ mặc kẻ lầm than Mấy ổng bận rộn lo ăn nhậu à? Nói vậy chắc cũng không ngoa Vô tích sự thế, chẳng thà vứt đi! Trọng Văn - 20101016
Phước ai nấy hưởng Cha mẹ gặt hái lắm tiền Con cái phá của, đương nhiên vậy rồi! Tội vạ gì chẳng ăn chơi Núi vàng để đấy, không xơi phí à? Việc đi du học thực ra Chỉ là một bước sẵn đà xài sang Cô chiêu, cậu ấm rõ ràng Danh phận, đẳng cấp được phân rành rành Đốt bạc nhiều cũng thành danh Cần chi ăn học, nên dành thời gian Hưởng thụ khi hãy còn xuân Kẻo mai kia nhỡ muộn màng, tiếc ư? Có ai dám bảo họ hư? Thiếu gia hào phóng, tiểu thư sang giàu... Gia đình chúng, thuộc hạng nào Buôn dân, bán nước, theo Tàu cầu vinh? Hay đám bóc lột người mình Qua mọi hình thức kinh doanh lớn mà Thời buổi nầy đã khác xa Phước ai nấy hưởng nhớ nha, đừng buồn! Trọng Văn - 20101017
Chứng nào tật nấy Thơ vón cục rụng rơi hờ hững Gây âm vang: tòm tõm quanh đây Mượn men rượu, lấy cớ giả say Nư văng tục chói tai bỏ ghét! Chạy theo đời đến đỗi mỏi mệt Nên bây chừ bỏ cuộc chịu thua Ngồi ngoài xem thiên hạ bán/mua Hay đổi chác: tình/tiền... vui chán! Hết dính líu, trút được gánh nặng Cười bô bô khản, rát giọng luôn Nắng rồi mưa là chuyện bình thường Ờ đôi lúc vui/buồn đâu lạ? Tham, sân, si... ba thứ vất cả Thành công thì thành Phật như chơi Nói bằng miệng nghe dễ quá trời Nhưng nhìn lại chứng nào tật nấy! Trọng Văn - 20101023
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: