Thơ Nguyễn Duy Dương
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 59 bài trong đề mục
hd_tinhgia 13.10.2008 17:17:32 (permalink)
0
TÌNH ĐẦU
 
Em bẻ cong vạt nắng hường 
hắt vào môi tôi tiếng gọi yêu đương 
cháy bỏng 
đam mê 
khao khát 
và 
chờ đợi... 
Tôi uống say 
vị ngọt thời gian quyện hồn em như giọt mật đầu tiên 
rạo rực 
hồn nhiên 
ngọt ngào 
và 
xa lạ... 
Cháy nữa không em khi cuối chiều trượt ngã? 
bóng đổ 
tình em 
chạy dài 
vô tận... 
Tôi gượng dậy 
chạy theo vết loang lổ hoàng hôn 
giật mình 
chợt nhận ra 
thời gian đang úa... 
Tình đầu 
vạt nắng hường 
cháy nữa không em? 

Đà Lạt, 8/2008 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 17:12:12 bởi hd_tinhgia >
#1
    hd_tinhgia 27.11.2008 17:16:09 (permalink)
    0
    MỘT NỬA

    Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi 
    Một nửa của tôi không bao giờ có thật 
    Một nửa mập mờ, một nửa còn hay mất 
    Một nửa cho vay, một nửa nợ muôn đời. 

    Đà Lạt, 8/2008 
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 17:14:01 bởi hd_tinhgia >
    #2
      ThanhThanhKhiet 28.11.2008 08:34:03 (permalink)
      0
      Trích đoạn: hd_tinhgia

      -----
      ....Đừng gọi tên anh vào những lúc chiều tà

      Khi anh nắng tan dần trên gương mặt

      Tình yêu đến rồi đi như ánh mắt

      Hoàng hôn về em chớ gọi tên anh.....

      hd_tìnhgia
       
      TTK chia sẻ với bạn vài dòng cho vui nhé.Chúc bạn khoẻ và tìm đc niềm vui trong VNTQ.
       
      Em gọi tên anh - anh chẳng biết
      Ta gặp nhau
      Giờ biền biệt cách xa
      Em
      Đã hoà tên anh 
      Vào máu
      Cho
      Mỗi hồng cầu
      Ghi dấu 
      Tơ vương 
       
      Giờ đây
      Xa
      vạn nẻo đường
      Bóng anh
      Lồng lộng
      Nhớ thương....
       
      T.T.K.18.11.2008





      #3
        Nhật Hạ 09.12.2008 03:36:42 (permalink)
        0

        Một Nửa

        Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
        Một nửa của tôi không bao giờ có thật
        Một nửa mập mờ, một nửa còn hay mất
        Một nửa cho vay, một nửa nợ muôn đời.
        8/2008
        H.D

        Trích đoạn: hd_tinhgia

        NH chào hd
        Vào trang thơ của bạn NH thích mấy câu
        thơ này xin được ngẫu hứng cùng bạn những vần thơ
         
        MỘT NỬA TÔI...DẠI KHỜ
         
        Ngưòi tìm một nửa
                   của riêng mình
        Hai mảnh ghép kết tinh không hoàn hảo
        Một nửa
              ngọt ngào
                     một nửa
                           khát khao
        Riêng tôi
                một nửa
                      nghêu ngao
                               dại khờ
                                      NH
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2008 22:47:14 bởi Nhật Hạ >
        #4
          hd_tinhgia 09.12.2008 14:57:04 (permalink)
          0
          CÓ NHỮNG BUỔI CHIỀU

          Có những buổi chiều dài hơn là nỗi nhớ
          Ta nhận từ ta những khắc khoải cháy lòng,
          Em vẽ nắng cho trời thành dông bão
          Ta nhận về những khao khát nghiêng thơ.

          Có những buổi chiều dài hơn cả giấc mơ
          Ta nhận từ ta cơn mưa hờn chờ đợi,
          Em vẽ gió cho trời xanh cao vợi
          Ta nhận về tận đáy mắt chơi vơi.

          Có những buổi chiều dài hơn những cơn say
          Ta nhận từ ta giọt lệ sầu cay đắng,
          Em vẽ sóng cho trời yên biển lặng
          Ta nhận về những chua xót hồn nhiên.

          Có những buổi chiều dài hơn cả yêu đương
          Ta nhận từ ta những con đường xa tắp,
          Em vẽ sáng cho trời đêm tăm tối
          Ta nhận về những lối bóng riêng ta.

          Đà Lạt, 2008
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 17:15:46 bởi hd_tinhgia >
          #5
            hd_tinhgia 09.12.2008 15:53:19 (permalink)
            0
            BỞI

            Bởi ngủ không trọn đêm nên giấc mơ còn một nửa, 
            Bởi hát không trọn lời nên ca khúc chia đôi 
            Bởi vì tôi hay bởi vì em? 
            Bởi nụ hôn vụng về nên bờ môi còn khát 
            Con gió mùa thu mùa hè còn mát, 
            Bởi cái nấc ngẹn ngào nên giọt nước mắt phân ly 
            Em thở dài ngay sau tiếng reo thi 
            Bởi nỗi buồn nên niềm vui dang dở 
            Bởi cuộc đời ai không từng lầm lỡ, 
            Nên trái đất dẫu tròn vẫn có chỗ chênh vênh...

            Hỏi con thuyền sao mãi cứ lênh đênh? 
            Bởi bến đỗ không còn là mong nhớ! 

            Tôi băn khoăn trước con đường chia cắt, 
            Em thẫn thờ góp nhặt mảnh tình chung 
            Hỏi màn sương sao mãi cứ mông lung? 
            Ngày chưa trọn nên đêm còn lẩn khuất! 
            Em cứ nói tình yêu không chân thật, 
            Trọn vẹn rồi còn gì nữa để yêu??... 

            Đà Lạt, 25/5/2008
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 17:18:38 bởi hd_tinhgia >
            #6
              hd_tinhgia 10.12.2008 15:32:42 (permalink)
              0
              NẮNG & GIÓ

              Em đừng khóc khi trời trở nắng 
              Chiều dẫu buồn bởi nắng chẳng là anh 
              Con gió mong manh, con gió chẳng yên lành 
              Chưa kịp hỏi vì sao nắng trả...

              Khi nước mắt thay cho lời từ giã 
              Anh chợt hỏi lòng sao gió chẳng là em? 
              Hãy cho say vì một chút hơi men 
              Hãy cho khát vì hơi nắng hạ,

              Và hãy cháy cho cánh chiều chợt ngả 
              Gió khẽ run mình vì nắng đã ra đi... 

              Ngày anh đến cho giây phút chia ly 
              Gió đã hiểu vì sao còn hỏi nắng 
              Trong tim nắng làm sao trống vắng? 
              Bởi chiều về nên nắng phải ra đi... 

              Đà Lạt, 2008
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 17:17:47 bởi hd_tinhgia >
              #7
                hd_tinhgia 10.12.2008 22:18:00 (permalink)
                0
                CHẠY

                Tôi vẫn chạy 
                chạy mãi 
                như ngày xưa 
                em đuổi theo tôi 
                giành giật 
                mối tình đầu 
                trang nhật ký 
                mười lăm! 
                như hơi thở 
                nồng nàn mê hoặc 
                bóng ai qua 
                nhòa nhạt bụi đường... 

                Tôi vẫn chạy 
                chạy mãi 
                như thời gian 
                còn bẽn lẽn 
                Em giả vờ 
                cúi mặt 
                làm ngơ! 
                chú dế nhỏ 
                và cánh chiều 
                lặng 
                lẽ! 

                Tôi vẫn chạy 
                chạy mãi 
                như tình yêu 
                chưa kịp 
                thắm đã vội 
                tàn 
                phai! 
                trong vội vã 
                vô tình 
                em để lại 
                hoàng hôn 
                lại giả vờ 
                giận dỗi... 

                Tôi vẫn chạy 
                chạy mãi 
                như ngày mai 
                chẳng có 
                tiếng ai xưa 
                dịu ngọt 
                chanh chua 
                đường trở lại 
                ráng chiều 
                bầm tím! 

                Đà Lạt, 9/12/2007 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 17:21:29 bởi hd_tinhgia >
                #8
                  hd_tinhgia 12.12.2008 09:02:22 (permalink)
                  0
                  ĐOẢN KHÚC ĐÊM

                  Trong tất cả những điều 
                  tôi có thể nói về em 
                  tôi nhận ra 
                  và có lẽ 
                  chỉ là 
                  nông nổi! 
                  Trăng 
                  đêm nay vàng soi 
                  những tháng ngày tội lỗi, 
                  trơ trọi cuối chân trời 
                  sao chẳng kịp 
                  đổi ngôi... 
                  Em 
                  đừng nói với tôi 
                  những lời em đã nói, 
                  con nước dưới chân cầu 
                  đâu phải nước 
                  thời gian! 
                  Em 
                  giữ cho tôi 
                  lặng im và im lặng 
                  giữ cho tôi yên ắng 
                  những ngày qua... 

                  Đà Lạt, 8/2008

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 17:23:52 bởi hd_tinhgia >
                  #9
                    hd_tinhgia 12.12.2008 09:31:10 (permalink)
                    0
                    PHÚT MONG MANH CỦA NƯỚC MẮT

                    Đừng gọi tên anh vào những lúc chiều tà
                    Khi anh nắng tan dần trên gương mặt
                    Tình yêu đến rồi đi như ánh mắt
                    Hoàng hôn về em chớ gọi tên anh!

                    Đừng thét gào trong những sớm mai xanh
                    Viên ngọc ấy mong manh như sắp vỡ
                    Khi ánh nắng tràn trế và bỡ ngỡ
                    Bình minh lên em đừng nhớ tên anh!

                    Và cõi đời vào những phút tinh anh
                    Ai biết trước tình yeu còn mãi thắm
                    Và vì thế em ơi đành câm lặng
                    Trưa huy hoàng hãy để mặc tên anh!

                    Khi màn đêm như một gã vô danh
                    Thờ thẫn đến vây quanh hồn cô quạnh
                    Tình yêu sẽ tan theo cơn giá lạnh
                    Dạ lan buồn, em đừng gọi tên anh!

                    Tình yêu ta là một phút mong manh
                    Của nước mắt trong lành và nguyên vẹn
                    Em có biết nơi nào anh đã hẹn
                    Hãy gọi anh vào lúc cuối thời gian!!...

                     
                    Đà Lạt, 27/11/2007

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 17:36:13 bởi hd_tinhgia >
                    #10
                      hd_tinhgia 12.12.2008 10:31:24 (permalink)
                      0
                      NỬA VẦNG TRĂNG

                      Tôi thấy bóng em hòa tan trong bóng tối 
                      Hàng thông đen mò mẫm những lối đi 
                      Gió rẽ gió mà mây buồn không chảy 
                      Nửa vầng trăng đòi hỏi một thanh cao... 

                      Ở nơi đây trần thế lẫn chiêm bao 
                      Đã hòa trộn cho hồn run run khẽ 
                      Và tình yêu ở nơi nào có lẽ 
                      Có sáng hơn hay chỉ nửa vầng trăng? 

                      Sao mượn gió rẽ mây cho trăng tìm về một 
                      Mà đêm đen rình rập gió đâu hay 
                      Em bóng tối của muôn đời tha thiết 
                      Thi sĩ cuồng bẻ nửa nửa vầng trăng.

                      Đà Lạt, 9/2008
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 19:27:39 bởi hd_tinhgia >
                      #11
                        hd_tinhgia 12.12.2008 10:57:52 (permalink)
                        0
                        Chiếc Vé Cuối Cùng

                        Chiếc vé cuối cùng lên con tàu "Trở Lại"
                        Em dành cho tôi
                        Người hành khách sau cùng. 
                        Ga lặng lẽ như lòng tôi lặng lẽ
                        Bước ngập ngừng như chỉ bước mình thôi...


                        Đoàn tàu chuyển bánh
                        Hai bên đường gió rẽ tạt vào tai
                        Tôi nghe:
                        Giọng thì thầm cô nữ sinh mười sáu
                        Nói nhỏ như là cho tim nghe
                        Nói nhỏ như là cho trăng nghe...
                        Sợ vỡ...
                        Cô dán kỹ phong thư chứa điều bí mật
                        Đó là giọt nước mắt đầu tiên
                        Nằm im, mộng mị.


                        Đoàn tàu nhanh dần
                        Tôi không nghe rõ, chỉ mờ nhạt
                        Xa xăm gió. Xa xôi nắng.
                        Một khoảng trời thương...
                        Cháy rực trên tay em. Chùm phượng vĩ...
                        Những tưởng... đã thiêu cháy lòng tôi
                        Những tưởng... đã thiêu cháy đời tôi...

                        Đoàn tàu tăng tốc vượt qua. Em. Tôi ngoái lại.
                        Hình như. Ga mười sáu.
                        Chỉ văng vẳng lời mẹ "à...ơi"


                        Đà Lạt. 29/9/2008 
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 19:32:16 bởi hd_tinhgia >
                        #12
                          hd_tinhgia 12.12.2008 11:11:19 (permalink)
                          0
                          Không Đề

                          Tôi cõng thời gian trên vai, 
                          Tập chạy. 
                          Mặt trời xa xa
                          Mặt trăng lìm lịm.
                          Tôi chạy theo ánh sáng mặt trời
                          Càng lại gần bóng tôi càng lớn
                          Phủ đầy quá khứ. Trăng
                          chỉ còn nhờn nhợt.
                          Phía trước
                          Chỉ là hư vô
                          Mải miết chạy tôi bỏ quên
                          Màu hoa dại và... Tôi!

                          Tôi cõng thời gian trên vai
                          Nặng nặng.


                          Đà Lạt, 29/9/2008
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 19:36:30 bởi hd_tinhgia >
                          #13
                            hd_tinhgia 12.12.2008 11:27:31 (permalink)
                            0
                            Con Đường Không Em

                                                              Trên con  đường hôm nay anh đi
                                                               Dấu chân xưa chẳng còn trên lối vắng
                                                               Và đâu nữa tiếng mưa rơi nặng nặng
                                                               Vệt hoàng hôn chẳng bớt những hoàng hôn
                             
                            Em quay mặt đi
                            Trả cho hư không những lời mong đợi
                            Anh tìm kiếm gì nơi chân trời không nắng?
                            Hay là em?
                            Hay là anh?
                            Vạt nắng cuối chiều không nâng tình yêu thành tiếng hát
                            Thì em đi đi
                            Em hãy cứ đi về phía không nhau!
                            Hạt bụi vẫn tím vẫn tím
                            Một màu thật giản dị:
                            Chẳng bình yên!
                            Vì anh mãi là người thua cuộc
                            Kẻ đến sau
                            Chẳng buồn đâu khi chợt nhận ra mình
                            Là anh
                            Là anh
                            Rong ruổi mãi không theo kịp nắng chiều
                            Đổ bóng
                            Sau lưng em... Một người trai trước!
                            Còn anh
                            Còn anh
                            Vẫn lặng lẽ đi về
                            Con đường vắng
                            Con đường không em
                            Con đường mang tên em!!....




                             
                            Đà Lạt, 2008
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 19:42:11 bởi hd_tinhgia >
                            #14
                              hd_tinhgia 12.12.2008 21:38:41 (permalink)
                              0
                              Nơi đời gục ngã

                              Khóc ư em, còn gì đâu để khóc
                              Nước mắt rơi đời vần vũ ai hay
                              Ngày hôm qua có phải ngày hôm nay
                              Và quá khứ phải chăng là dĩ vãng?

                              Trách em đâu đời ta cơn mưa hạn
                              Mà trước ta cơn bão đã đi qua 
                              Đời gọi ta tên con mắt mù lòa
                              Vì im lặng nên ta thành lặng lẽ.

                              Đứng trước đời ôi bao nhiêu ngã rẽ
                              Biết về đâu khi ta lạc mất ta 
                              Cơn mưa chiều rồi cũng phải đi qua
                              Vì đất lũ nên ta thành giông tố.

                              Em dù biết cơn mưa tình nhung nhớ
                              Nhưng nào hay ta mơ mộng nhiều hơn 
                              Ta cúi dưới chân người không chỉ để van lơn
                              Em đất thánh nên bao đời ngoan đạo.

                              Ta là một con chiên trọn đời thơ dại,
                              Trọn đời tin rồi ta lại biết ta
                              Chỉ tôn thờ một chân lý nơi ta
                              Mà ngờ ngệch nên ngỡ là trong trắng.

                              Em đừng khóc vì đời không im lặng
                              Chỉ trái tim mới đo được trái tim
                              Chỉ tình yêu mới có đủ  niềm tin
                              Nên chân lý đã dành lòng thua cuộc.

                              Con gió lạ nên buổi chiều nhạt nắng
                              Hay bình minh tan tác những giọt sương,
                              Nước mắt người đâu giải nghĩa yêu đương
                              Trái tim chính là nơi đời gục ngã.

                              Đà Lạt, 06/7/2008     
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 19:49:00 bởi hd_tinhgia >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 59 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9