Nơi đời gục ngã Khóc ư em, còn gì đâu để khóc
Nước mắt rơi đời vần vũ ai hay
Ngày hôm qua có phải ngày hôm nay
Và quá khứ phải chăng là dĩ vãng?
Trách em đâu đời ta cơn mưa hạn
Mà trước ta cơn bão đã đi qua
Đời gọi ta tên con mắt mù lòa
Vì im lặng nên ta thành lặng lẽ.
Đứng trước đời ôi bao nhiêu ngã rẽ
Biết về đâu khi ta lạc mất ta
Cơn mưa chiều rồi cũng phải đi qua
Vì đất lũ nên ta thành giông tố.
Em dù biết cơn mưa tình nhung nhớ
Nhưng nào hay ta mơ mộng nhiều hơn
Ta cúi dưới chân người không chỉ để van lơn
Em đất thánh nên bao đời ngoan đạo.
Ta là một con chiên trọn đời thơ dại,
Trọn đời tin rồi ta lại biết ta
Chỉ tôn thờ một chân lý nơi ta
Mà ngờ ngệch nên ngỡ là trong trắng.
Em đừng khóc vì đời không im lặng
Chỉ trái tim mới đo được trái tim
Chỉ tình yêu mới có đủ niềm tin
Nên chân lý đã dành lòng thua cuộc.
Con gió lạ nên buổi chiều nhạt nắng
Hay bình minh tan tác những giọt sương,
Nước mắt người đâu giải nghĩa yêu đương
Trái tim chính là nơi đời gục ngã.
Đà Lạt, 06/7/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2014 19:49:00 bởi hd_tinhgia >