Một phần của cuộc sống
Yến Trang Châu 15.10.2008 04:20:00 (permalink)
Sáng nào, Hà cũng đặt bé lên xe và đẩy dạo 1 vòng quanh công viên để hít thở không khí trong lành và hứng chút ánh nắng ban mai, ai đi ngang cũng khen "bé xinh quá!". Một chị đi ngang, đứng lại bảo:
- Con bé xinh ghê đi, không giống mẹ, chắc cũng giống ba
Hà chưa kịp cười thì Chú Cải (một người hàng xóm của Hà) đang đứng tập thể dục gần đó nói xen vào:
- Biết ba nó là thằng nào?
Đau thấu tim! Chẳng lẽ chú đã quên rằng, khi mẹ cháu và bố cháu còn yêu nhau, bố cháu đến nhà, chú hay sang nhờ sửa điện đó sao?
Lại nhớ đến ngày Hà đi sinh, một thân một mình đến bệnh viện cô y tá đưa cho một tờ giấy để điền. Điền xong nộp lại cho cô y tá, cô ta cầm tấm giấy đứa lại cho Hà và bảo:
- Sao không ghi họ tên chồng?
- Em không có chồng
- Cô này lạ, chồng tây hay tàu gì cũng có cái tên chứ?
- Dạ thưa chị, chưa đăng kí kết hôn thì có thể gọi là chồng không ạ?
- Không chồng thì ghi vô là không chồng!
Hà chợt nghỉ, sao lúc đó mình khờ? biết vậy cứ ghi đại chồng mình là Bill Gate hay là Brush cho rồi!
 
#1
    Yến Trang Châu 17.10.2008 02:26:44 (permalink)
    ..............
    - anh thấy em hôm nay khác đó, lông mày đậm hơn
    - khác xấu hơn phải không anh? em vẻ thử mà sao nhìn xấu quá
    - ừ
    - em chùi không ra, mà làm biếng đi rửa mặt nên em để cho anh coi luôn
    - nhìn không giống em gì hết á! hihi...nhưng may là anh nhận ra
    - vậy anh chờ em rửa mặt cái hén
    - ừ
    ...........
    - nhìn em trắng bệt à
    - đẹp rồi, có rửa là có đẹp hơn
    - hihi
    - cí miệng em cười đẹp lắm
    - tại anh nói chân mày em nhạt mà, vẻ lên đậm cí nó thấy ghê hén
    - bây giờ lông mày đẹp rồi, hồi nãy đậm quá, ngừoi ta mua viết kẻ lông mày fải lựa màu á
    - thì em định mua màu xám, mà nó hết đó, còn có màu nâu và màu đen thôi nên em mua màu đen, màu đen đậm quá hén~
    - nhưng cái đẹp nhât của em là khi em cười á ! chụt
    - quen anh lâu rồi, hôm nay mới thấy anh chê em xấu đó
    - cí miệng em chu ra hôn cũng đẹp nữa nè
    - em chỉ có cái miệng là đẹp thôi, cái cằm thì nhìn phúc hậu
    - rồi lắc đầu qua lắc đầu lai cũng đẹp
    - còn cái mũi thì hơi to hén, và cặp mắt thì nhìn dữ quá
    - anh thích luôn cí mũi em
    - sao vậy, mũi em to lắm mà
    - vì trông nó khác người á! cặp mắt em giống mặt trời hé mắt dòm anh
    - là sao
    - là mở hí hí tí xíu á, nếu mở hoàn toàn thì tròn vo rồi
    - hihi...
    - em đẹp nhất là khi xoả tóc dài và cười như bây giờ nè ~
    ..........
    #2
      Yến Trang Châu 20.10.2008 05:12:01 (permalink)
      - L: ông này thiệt, già rồi mà còn vợ bé
      - D: cái gì? đâu phải đâu, nghe chị Mỹ nói chỉ là người đến nấu cơm dọn dẹp chăm sóc thôi mà
      - L: mày ngu quá, người nấu cơm thì ổng cần gì đứng lên giới thiệu với mọi người và dẫn lên đây làm gì chớ!
      ............
      tối đến, mọi người đều ngồi vào bàn, sắp nhập tiệc, điện thoại chị Mỹ reo:
      - hả, cái gì? ở đây ồn quá nghe không được!
      chị Mỹ đứng lên và đi ra ngoài, xong lại đi vô, đến chỗ ba chị, nói gì đó rồi chị lại đi.....
      Một món được dọn ra, hai món dọn ra, ăn hết mọi người ngạc nhiên hỏi chị Mỹ đi đâu, nhưng đều nhận được cái lắc đầu không biết nữa, ba món dọn ra, bốn món...D nói với H
      - em thử gọi điện cho chị Mỹ coi đang ở đâu? sao không vô ăn?
      H cầm lên gọi:
      - alo, chị đang ở đâu?...sao không về ăn? hả?...ồn quá nghe không được...
      cúp máy
      - D: chị Mỹ đi đâu vậy?
      - H: ồn quá nghe không rõ, hình như ba chị Mỹ kêu về khách sạn lấy đồ gì đó
      - D: không có xe sao mà đi?
      - má H: trời ơi, cí ông này, người ta đang ăn mà cũng kêu gì, làm ba kiểu gì mà như vậy
      im lặng....má H xoay qua hỏi D:
      - má H: D thấy cô vợ bé đó sao?
      - D: thì nếu chị Mỹ sẽ đi nước ngoài thì cứ để dượng quen ai quen đi
      - má H: nó đi nước ngoài được thì đỡ rồi, nhưng lỡ làm giấy không thành rồi tính sao, chưa gì ổng đã có thái độ như vậy rồi, con Mỹ làm sao mà sống chung nhà được?
      - D: ùh ...
      - má H: Mỹ nó hiền, ổng mà rước thêm con nhỏ kia lại thì Mỹ sẽ bị coi như gì? sống với vợ bé sao mà sống được?
      - D: ùh... khi nào cô có nói chuyện riêng với chị Mỹ thì cô khuyên chị đi, nói là trong lòng nghỉ gì thì phải nói ra, muốn gì thì phải có đòi hỏi, chớ sống như vậy thì thiệt thòi luôn về mình, cho dù có làm giấy đi được nước ngoài thì qua tới đó đi làm cũng bị người ta xem thường và ăn hiếp dữ lắm
      - má H: có nói nó rồi đó chớ, hỏi nó thích gì, muốn gì, và có ý kiến gì không? nó đều nói không biết, không phản đối gì hết
      - H: sao má biết chị Mỹ không phản đối
      - má H: thì nó có nói gì đâu là đồng ý rồi
      - D: đâu được, chị Mỹ cũng đâu còn nhỏ, sống phải có lập trường và ý muốn chớ, đâu thể buông xuôi vậy được
      - má H: thì đó, nhưng nói rồi nó không thay đổi thì biết làm sao bây giờ
      - D: cũng khó nói, đó giờ chị Mỹ đã quen sống như vậy rồi, mà chị Mỹ lại sợ ba nữa, không dám ý kiến gì
      - má H: cí ông này kì thiệt, vợ mới chết không bao lâu, mà cũng gần 70 tuổi rồi, giờ lại đi lấy vợ nhỏ, lại thêm con nhỏ đang ăn mà kêu đi đâu hông biết nữa
      ăn đến món thứ 6, D nhìn ra ngoài cửa mới thấy chị và người kia bước vào:
      - D: kìa chị Mỹ kìa, thì ra là đi khách sạn chở người đó lại
      chị Mỹ và người đó đi vòng vòng, D đứng quắc tay lên gọi:
      - D: chị, lại đây ngồi nè
      - Mỹ: ở bển hết chỗ rồi
      - má H: thôi kệ nó, kêu nó tới mắc công tưởng mình chịu
      ..........

      tự nghỉ, Dượng có lấy vợ bé hay nhỏ gì thì đâu ai có quyền cản trở? có chăng là chị Mỹ? nhưng chị Mỹ thì...chẳng biết rồi sẽ sống sao?
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2008 05:13:45 bởi Tiểu thư nhàn rỗi >
      #3
        Yến Trang Châu 04.11.2008 00:54:13 (permalink)
        - jiejie mấy bữa nay về sớm hả
        - đi học mới về đó
        - học tiếng anh á hả
        - ừ
        - học bên đó nó có thi lên lớp ko
        - cô giáo cho bài tập đối thoại giữa bệnh nhân và bác sỉ á, mà mình đi bác sỉ vn không hà, đâu có đi bác sỉ tây đâu, hông biết nói gì nữa?
        - điền vô chỗ trống hả
        - không, tự biên luôn á
        - thì bác sỉ VN cũng biết nói tiếng anh vậy
        - nhưng mình không biết nên mình đâu nói tiếng anh với nó đâu, chỉ toàn nói tiếng việt không hà!
        - vậy em gái làm bác sỉ khám bệnh cho jiejie nha, rồi cí jiejie viết nộp cô giáo đó
        - ok
        - mới vô gặp bác sỉ là jiejie phải chào trước, lễ phép mà
        - hi how are you
        - hi, Im, fine, how do you do?
        - im sick
        - how about ... nói là chị cảm thấy thế nào?
        - i headache
        - nhứt đầu hả?
        - yes
        - mời ngồi xuống ghế
        - trời
        - please sit down
        - bac si tay cung noi tieng viet luon ha ?
        - mei làm bác sỉ việt nói tiếng tây mà
        - kiểu này teacher bó chân luôn =))
        - teacher có biết tiếng việt hông
        - no
        - vậy sao dạy jiejie nói dc? giải thích làm sao cho mình hiểu
        - vậy mới hay
        - how your feels?
        - cảm giác thế nào phải không?
        - yeah, thông minh
        - nhưng không nói như vậy được
        - bác sỉ hôn đó
        - trời, xỉu gặp bác sỉ 35 rồi =))
        - bác sỉ thưởng khi đoán được ý của bác sỉ hỏi gì mà, người bình thường đâu đoán dc ý bác sỉ hỏi đâu vậy phải hỏi sao?
        - whats problem?
        - what's happen dc hông? chuyện gì đã xảy ra á
        - no
        - what's problem là vấn đề gì, thôi mình làm lại, jiejie gõ cửa bác sỉ chớ, rồi cí bác sỉ nghe mới nói mời vào
        - trời! bên đây bác sỉ kêu tên là mình vô chứ có gõ cửa gì đâu =))
        - vậy bác sỉ ko có nói come in hả? hay jiejie tả lại cảnh đi bác sỉ ở VN đi
        - coming
        - come in, jiejie sai rồi, come in á, coming là đang đến mà, tại người ta đọc luyến chữ m qua chữ in đó
        - nói tắt là  coming đó
        - uh, nói tắt là vậy, nhưng viết là come in, jiejie viết bài tập cho cô giáo mà, đâu phải nói cho cô giáo nghe đâu
        - ừ
        - vậy em gái đi khám bệnh, jiejie làm bác sỉ đi
        - hiiiiiiiiii
        - chớ em gái đâu biết bác sỉ bên đó nói gì đâu
        - jie jie đâu biết làm bác sỉ đâu
        - thì jiejie bắt chước mấy ông bác sỉ á
        - jie jie cũng đâu biết
        - sao ko? đi bác sỉ hỏi gì thì jiejie hỏi mei như vậy
        - thi vo ki bac si hoi khoe ko ?
        - how are you? sao nữa?
        - nếu khoẻ thì đâu cần đi gặp bác sỉ chi, hỏi thừa
        - ừ, nhưng cái đó là lịch sự mà, mình ko đi bác sỉ thì người ta cũng hỏi vậy à
        - mà mình đâu dám trả lời như vậy, lỡ bác sỉ chích cho một mũi là tiêu
        ...........
        #4
          Yến Trang Châu 17.01.2009 18:01:45 (permalink)
          - sáu ơi, bán con bịch bánh tráng trộn
          sáu quay ra sau, tay chỉnh nón lá cao lên nhìn:
          - ủa, con chưa về quê sao?
          - dạ chưa
          - sao lâu quá không thấy con vậy?
          - hihi...dạo này con ở trong nhà không à
          sáu lấy cái thau, cho bánh tráng đã cắt sẵn vào, xịt tí nước,..rồi sáu quay qua hỏi tiếp
          - chừng nào con về quê
          - dạ chắc khoảng 29 tết, ở trên này nhà con còn buôn bán nên phải đợi cận tết mới về được
          sáu cắm cúi làm, bỏ thêm bò, thêm trứng cút, thêm muối tôm, thêm ớt...
          - tết sáu có bán không vậy
          - không, tết bán không được đâu
          - ủa, theo lẻ bán đồ ăn thì tết sẽ bán đắc lắm chứ
          - năm kia sáu có bán thử rồi, mấy ngày tết vắng hoe, không ai ăn hết
          - vậy hả sáu? ở quê con mà tết là bán đắc lắm đó, người ta ở nhà không có nấu ăn, toàn là ra tiệm ăn không à
          - ở đây không như vậy đâu, tết là họ tụ tập nhau đánh bài nhậu nhẹt
          sáu lắc đầu nói tiếp
          - có mùng 1 thì gia đình sáu về Kiên Giang, ngày đó má sáu nấu bữa tiệc nhỏ, cả gia đình ăn uống no nê xong là mạnh ai nấy về, mấy ngày tết sáu chỉ ở nhà ngủ mà hông biết làm gì
          - ùhm, con cũng vậy, về quê thì cũng chỉ ở nhà thôi, vẫn mở cửa buôn bán bình thường, nhưng nếu buồn ngủ có thể đóng cửa ngủ, ngủ thức thì mở cửa bán tiếp, cũng hông biết đi đâu, ngày mùng hai thì bán bình thường trở lại rồi, có khi mấy cô qua rủ đi ăn gì đó thì cả đám đi ăn xong là về à...
          .....
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2009 18:03:56 bởi Tiểu thư nhàn rỗi >
          #5
            Yến Trang Châu 20.01.2009 00:42:41 (permalink)
            - alo
            - alo, T hả
            - ai vậy?
            - phải T không?
            - uh, T đây
            - Nơi nè, ông Tiền kêu Nơi gọi cho T, gọi di động T không bắt máy nên ổng kêu gọi số này...
            - uh
            - ổng nói sao hổm rày ổng gọi hoài mà T không bắt máy vậy?
            - ổng kiếm T làm gì? kệ ổng
            - trời, ai biết kiếm làm gì, nhưng ổng kêu Nơi gọi cho T đó, giờ ổng gọi qua T bắt máy nha
            - thôi, T không nghe đâu, kệ ổng đi
            - sao không nghe, nghe đi, ổng kiếm T có chuyện đó
            - có chuyện gì kêu ổng nhắn lại cho Nơi đi, rồi Nơi nói lại hihi
            - trời, ổng gọi thì T nghe cái đi
            - ổng gọi thì kệ ổng chớ, T không nghe đó hihi
            - vậy ổng hỏi rồi Nơi nói sao?
            - thì Nơi nói T không bắt máy là được rồi
            - nói vậy sao được
            - không thì nói gọi vô nhà anh T nghe, nói T về quê rồi
            - mà T thấy số điện thoại của ổng bên TQ gọi qua không?
            - đã nói T không nghe mà
            - trời, tui bó tay bà luôn
            già Tiền chết toi, có ngon thì gởi mail cho tui đi hehe...
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2009 00:46:38 bởi Tiểu thư nhàn rỗi >
            #6
              Yến Trang Châu 22.01.2009 12:57:12 (permalink)
              Là nữ sinh mới lớn, vô tư, ngây thơ, trong sáng, mơ mộng và yêu thầy giáo của mình, nhưng có mấy ai đủ can đảm để bày tỏ với thầy giáo của mình? và nói với thầy rằng "đợi em đủ 18 tuổi thầy nha" hihi

              Là thầy giáo, có lúc nghiêm nghị thật đáng sợ, có lúc hài hước thật đáng cười, có lúc cười duyên thật đáng yêu, có lúc ánh nhìn của thầy thật trìu mến, có lúc chơi thể thao thật mạnh mẽ hihi... và sự quan tâm của thầy làm cho nhiều cô bé phải lòng mến mộ, thích rồi mơ mộng, thầy có biết không?

              Thời gian trôi qua, cô bé ngày xưa giờ đã cao, đã lớn, và vẫn còn nhớ cây goi thầy nhịp nhịp trên bàn tay cô bé, vẫn còn nhớ chiếc áo mưa thầy giúp cô bé mặc ngày nào, vẫn còn nhớ những hành động mà thầy khiến cho cô bé phải cười vỡ bụng ...

              Còn thầy thì sao? vẫn còn đơn lẻ? vẫn còn hài hước? vẫn còn cười duyên? và trên đầu đã 2 thứ tóc?

              Trái đất vẫn xoay tròn, thời gian đã thay đổi, mọi thứ đã không còn như xưa...


              #7
                Yến Trang Châu 31.01.2009 19:26:55 (permalink)
                Mới đó mà đã hết 5 ngày tết rồi, thời gian sao mà nó trôi qua nhanh dữ vậy ta?
                Hồi nhỏ mình rất thích tết, mỗi lần đến tết là lại có quần áo mới mặc, được có lì xì, lại được chở đi chơi, ăn bánh mứt thoải mái, quá đã luôn !
                Còn bây giờ, mình lớn rồi, vậy mà vẫn được chị mua cho quần áo mới mặc, rồi còn được mấy cô, cậu, anh rể, và chị dâu của người ta lì xì cộng lại cũng cả tháng lương của mình rồi còn gì, bánh mứt trái cây thì trong nhà nhóc, ăn xả láng mấy ngày trời mà cũng không hết, lại thêm mấy đòn bánh tét, ngày nào cũng chiên ăn với củ kiệu, ngon thì có ngon nhưng sao ngán quá xá! hông bị nóng mới lạ

                Thử điểm lại xem mấy ngày tết qua mình đã làm gì?

                Ngày 30 tết sáng sớm (hình như là 7h sáng) là leo lên chiếc xe gắn máy cho ông anh chở mình từ HCM dzọt về ST ăn tết (với một đoạn đường 250km) , đi đến 9h mấy thì ghé quán ăn phở và nghỉ mệt vì ngồi ê mông quá xá ê luôn, lúc đó chị mình gọi điện hỏi
                - về chưa?
                - rồi, đang ghé ăn phở
                - về tới đâu rồi?
                - qua cầu Mỹ Thuận rồi, đang ở Vĩnh Long
                - Ừ, vậy thôi
                Chắc bà chị mình cũng nôn nóng chờ anh em mình về lắm đây! Đáng lẻ là ngày 29 tết là hai anh em mình về rồi, nhưng vì chưa thu tiền được của một số mối hàng, người ta hẹn 29 tối lại thu đi nên anh em mình đành ở lại chớ sao! Hôm qua chị mình cũng đã gọi điện hỏi về tới đâu rồi còn gì...
                Ăn xong, trả tiền, hai anh em lại lên đường tiếp, chạy được khoảng 45 phút gì đó là đế phà Hậu Giang, mình phải bước xuống xe mua vé
                - chị ơi, 2 người 1 xe
                Người bán vé xé 2 tấm vé cho mình, 1 xanh lá, 1 màu trắng, rồi sau đó thối tiền lại cho mình, mình leo lên xe hai anh em lại chạy tiếp, đến cổng xét vé, họ lấy vé xé rẹt rẹt (thế là 3000 đồng đã bị xé rách rồi hihi...). Nhìn xung quanh, phòng chờ của xe gắn máy đông nghẹt đến hết chỗ đậu, người ta phải đậu lấn sang cả bên xe 4 bánh luôn! ngày hôm đó xe khách thì ít nhưng xe 2 bánh thì nhiều, trong lúc chờ đợi mình cũng lấy máy di động của mình ra chụp vài bôi để kỉ niệm cí không khí ngày tết người về quê đông nghẹt như thế nào hihi...
                Về đến nhà là 12h45, ui cha...mệt rả rời, trên đường đi cí ông anh mình cứ hỏi mình "ổn hông" hoài, chắc là anh mình cũng mệt nên mới hỏi mình như vậy phải không ta? mà mình cũng mệt thiệt, hông lẻ mình bị lão hóa rồi hay sao mà yếu quá vậy ta?
                Ngồi được một chút thì chị kêu mình thắp nhang, cúng ông bà, ba má, cúng ngoài trời, cúng thần thánh...một việc làm vinh hạnh dễ sợ hihi... cả năm trời mình có được mấy ngày thắp nhang đâu? ngay cả ngày giổ của ba, nói về mà rốt cuộc cũng không về luôn nữa kìa, mình tệ dễ sợ á !
                Thắp nhang xong hết là ăn cơm, buổi cơm 30 tết mà chỉ có 3 người ăn, mình, chị hai mình, và ông anh út, còn cí ông anh hai mình vừa chở mình về tới nhà là đã xách xe dzọt đi chơi với bạn, chắc là có hẹn người yêu rồi hay sao á, kêu ở lại một chút ăn cơm xong rồi mới đi mà cũng hông chịu nữa ... mà thui kệ, lâu lâu ông anh mình mới có cơ hội đi chơi, chớ không thì ở trên SG cứ lo giao bánh và bán bánh suốt, đâu được đi đâu!
                Ăn cơm xong, quá đuối luôn, ê mông dễ sợ vì ngồi gần 6 tiếng đồng hồ trên xe máy chớ có ít đâu, lại còn cí lưng dài của mình nữa chớ, mỏi dễ sợ luôn á...mọi năm mình mà về nhà là phải lo lu bu gói quà cáp bán phụ chị rồi, nhưng năm nay thì bán chậm hơn mọi năm, chị mình thì nhập hàng ít, nên bánh mứt gì cũng bán sạch rồi, đâu còn bao nhiêu thứ đâu mà bán lu bu được nữa! người làm trong nhà thì về hết nhưng cũng có anh út mình bán phụ, chớ năm ngoái thì ổng có chịu ở nhà đâu, chợ hoa đối diện nhà thì khách đông nườm nượp, người ta cứ nghỉ mua hoa ngay ngày 30 tết thì giá sẽ rẻ nên ai cũng xúm nhau đổ xô đi mua hoa vào ngày 30, còn nhà mình thì chị mình cũng tậu được 2 chậu mai nhí để chưng ngày tết, vô nhà mình mà hông thấy mai chắc là cũng hông biết tết luôn quá ! nhưng phải đến hôm nay, mùng 6 tết thì cây mai đó mới thấy ra hoa
                Ngồi một hồi mệt, hông có gì làm, mà người mình quá phê rồi, mắt mở hổng lên, lại thêm cí thời tiết nóng nóng hầm hầm nữa chớ, thế là mệt quá chịu hông nổi rồi, vô buồng đánh một giấc cái đã rồi tính gì tính hì hì...
                Đến khoảng 7h tối, mình chơi được một giấc quá đã, leo lên, đi tắm rửa gội đầu cho thơm tho để đón tết chớ hè hè...nói thì nói vậy chớ mình cũng mặc quần áo cũ thôi, có đi đâu chơi đâu mà mặc đồ mới làm gì, mặc đồ bộ ở nhà cho khỏe
                Nhưng vốn cí tính điệu đà ở trong nhà, không mặc đồ mới chớ cũng đem đồ mới ra thử như thường à, mấy bộ đồ chị mua cho mình, lần lượt mình đem ra mặc thử hết, mặc 1 bộ, chạy ra ngoài ngắm kiếng, ẹo qua ẹo lại, rồi hỏi chị mình

                - đẹp hông
                - đẹp, đồ tao mua mà hông đẹp sao được
                hihi...mình cười thích chí, vừa đi vừa nhảy chạy vô phòng thay bộ đồ khác ra, và lại hỏi chị
                - bộ này đẹp hông
                Chị mình nhìn, chề môi rồi nói
                - đẹp, cái nào cũng đẹp hết
                Thế là mình quay qua soi gương, ẹo qua ẹo lại vừa ngắm vừa cười làm duyên. Sau đó lại chạy vô phòng thay bộ đồ khác. Thay xong ra mình lại nhúng nhảy mà soi gương rồi hỏi chị mình
                - hihi...đẹp hén
                Chị mình lại chề môi, liếc liếc mình rồi nói
                - xấu quắc
                - gì mà xấu, cái này chị mua cho em đó nha, xấu là em không mặc luôn cho mà biết
                mình làm mặt chù ụ, ra vẻ giận giận, cí miệng chu chu...chị mình cười rồi nói
                - đẹp chớ sao hông, y như minh tinh vậy đó
                Thế là mình lại cười, rồi mình ỏng ẹo nhìn gương, rồi mình lại quay một vòng và ngắm tiếp...Lại quay trở vào phòng thay bộ đồ cũ ra ngồi nghỉ mệt. Thay đồ thử quần áo cũng mệt lắm chớ bộ à !
                Buổi tối chỉ có 2 chị em ở nhà, anh mình thì đi chơi hết rồi, phải đợi đón giao thừa, coi pháo bông xong mới về lận, ngoài đường phố thì xe chạy đông đúc, nhìn trước nhà mình hướng cầu đổ xuống toàn là xe, mình cũng lấy máy ra chụp vài tấm thử nhưng sao xấu quá, chụp lên tối thui à, chắc tại mình không biết chỉnh máy, chụp ba hay bốn tấm gì đó rồi mình lại thôi, đem máy vô phòng cất, chị thì ngồi trên bàn vừa lên mạng vừa giữ nhà bán bánh, lâu lâu cũng có người đến mua giỏ quà hay vài cây bánh pía, rồi hỏi lạp xưởng ... còn mình thì ngồi mở tivi lên coi thôi chớ biết làm gì, được một hồi chị kêu mình lại chỗ chị, nhìn vào webcam, mình dơ tay lên chào
                - hi, lào siếm, năm mới mạnh khỏe ( mình nói bằng tiếng tiều)
                Cũng hông biết lào siếm có nghe được không, mình không nghe được bà nói gì chỉ thấy mắt bà ướt ướt, mà bà có nói thì chắc gì mình biết nghe , nhớ hồi qua TQ, lào siếm thương mình dễ sợ, thấy mình bệnh cí lo cho mình đủ thứ, nấu thuốc cho mình uống, rồi còn đút cho mình ăn nữa chớ...mà mình lớn vậy rồi sao bà không cho mình tự ăn không biết nữa, làm mình có cảm giác thích làm trẻ con quá đi mất huhu... Đứng cạnh lào siếm là lào chịt mình (em út của ông nội mình) ông hiền lắm, lúc chị em mình qua đó, ông cứ mừng mừng đi qua đi lại mà hông nói gì, mình chỉ cảm nhận được là ông mừng lắm lắm luôn á! Chị mình nói chuyện được một hồi, rồi họ byebye chị mình vì phải dọn cúng đón giao thừa, bên TQ thời gian chạy sớm hơn VN 1 tiếng đồng hồ mà!
                Còn gì nữa hông ta? hình như ngày 30 không còn gì để kể rồi thì phải? à, còn chớ, ngày đó mình được mấy người bạn nhắn tin chúc tết nữa chớ, có nhiều câu chúc lời chúc năm con trâu đọc nghe mà ngộ nghỉnh ghê hihi... đêm đó 2 chị em đều đi ngủ sớm, nằm trong phòng đến khỏang 12h mấy thì anh mình mới gọi điện kêu mở cửa vì vừa xem bắn pháo bông về, mình chạy ra mở cửa xong, anh mình vô, và mình lại ngủ tiếp...khò khò...mệt quá mà

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2009 19:41:34 bởi Tiểu thư nhàn rỗi >
                #8
                  Yến Trang Châu 01.02.2009 22:28:22 (permalink)
                  Tự nhiên sao nhớ quá, nhớ cái thời còn nhỏ, nhớ ba nhớ má, nhớ anh nhớ chị, nhớ cháu, nhớ người ta, nhớ nhớ nhớ tât cả mọi người
                  Sẽ đến một lúc nào đó, bạn dừng lại, và mơ hồ, và lênh đênh, và nhìn ngắm mọi thứ xung quanh trong thinh lặng, và những kỉ niệm xưa sẽ ồ về, rồi bạn sẽ nhớ nhớ nhớ và mong sao được về lại nơi xưa, mong sao gặp lại những người xưa, mong sao được làm đứa trẻ như xưa, vui đùa, vô tư, và mỗi năm đến tết chỉ mong sao có thật nhiều tiền lì xì, mong sao mình có thể mặc quần áo mới tung tăng ngoài phố với đám bạn bè, mong sao được gặp lại những người ngày xưa...
                  Có phải những ai khi về già đều hướng về nơi quê hương xứ sở không?
                  Khi đi xa về, tìm lại người bạn già xưa, người cùng mình đi làm, người cùng mình đi chơi, người cùng mình đi uống cà phê dạo phố, nhưng khi đến nơi, những mái nhà lá bên bờ sông ngày nào đã được thay bằng những bờ kè mát mẻ với hàng cây xanh và hoa thơm ngát, căn nhà ngày xưa cũ kỉ đã thay bằng màu sơn mới và kiến trúc nhà hiện đại, còn con người? giờ ở đâu? người ấy đã đi xa, thật xa mà không biết đó là nơi đâu nữa!
                  Giờ chỉ thấy chạnh lòng, trống vắng và lạnh lẽo vô cùng !  
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2009 22:32:16 bởi Tiểu thư nhàn rỗi >
                  #9
                    Yến Trang Châu 03.02.2009 13:19:13 (permalink)
                    Năm vừa qua đúng thật là một năm khó khăn nhất, vừa bị thiên nhiên nổi giận giáng xuống những đòn tai họa nặng nề, lại thêm tình hình suy thoái khủng hoảng kinh tế toàn thế giới, ngày tết, gặp ai cũng nghe than
                    "bán hết lúa tính lại chỉ dư được 600 ngàn, cũng may ở nhà có vàng đem ra bán đỡ để có tiền ăn tết"
                    "buôn bán riết ế ẩm quá, ngồi chỉ ngáp gió, vậy mà mở mắt ra là phải chi tiền, tiền làm cho con người phải nổi khùng, nổi điên, tiền làm cho gia đình gây rổ triền miên, tiền làm cho nhiều gia đình phải li tán, tiền làm cho tình nhân phải xa nhau"

                    vậy, lúc bấy giờ làm nghề gì mới phát đạt đây? suy nghỉ một hồi tôi mới nhớ ra "bán nhang giấy đèn cầy..."
                    tôi có một người cô làm nghề này, cô tôi năm nay bán đắt khỏi phải nói, thuê hơn chục người đứng bán vậy mà cũng phải từ sáng bán đến tối khuya, mấy ngày cận tết phải làm đến tận 4h mấy sáng mới xong, tiền thu được hàng đóng đến nổi không có thời gian sắp xếp gọn gàng và phải dành riêng một gian phòng khóa kính để chứa chúng !
                    mỗi một người khi đã bước chân vô mua đồ thì cũng phải trả ít nhất, rẻ tiền nhất, một bó nhang, hai cây đèn cầy, xấp giấy cúng (nào là ngủ nhân, tiền đồ, vàng lá,..) người nào bèo bèo bước vô thì cũng phải chi ra vài chục ngàn, người có tiền hơn thì vài trăm ngàn, rồi còn có người mua cả triệu nữa ấy chứ , mà người nào không cúng thì thôi, chớ đã cúng thì đã tin, mà đã tin thì không dám mua thiếu, không dám ăn gian tiền, không dám ăn cắp đem về nhà cúng, vì sợ tội mà...

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2009 14:08:28 bởi Yến Trang Châu >
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9