Tây Du Hài Hước-Tác giả Zhou Rui
Trần Thái Hùng 16.10.2008 09:06:12 (permalink)
0
1/Mau mau khai khẩu hoàn và tốc tốc hành tẩu cao.
Tôn Ngộ Không bảo vệ Đường Tăng đi Tây Thiên đem về chân kinh, bản thân cũng trở thành Phật. Từ đấy cũng không có yêu quái nào để đánh dẹp, cả ngày ăn xong rồi ngũ, rất buồn chán.
Một hôm, Ngộ Không bổng nghe ngoài cửa có tiếng người kêu: “Hầu ca có ở nhà không?”
“A, là Bát Giới đã đến, mời vào!”
“Ơ.... đệ vào không được, hay là huynh ra đây đi.”
Trư Bát Giới từ lúc làm Tịnh Đàn Sứ Giả, ăn càng nhiều hơn, càng lúc càng mập, cho nên chê cửa nhà của Ngộ Không nhỏ, chui không vào được.
Ngộ không nhìn thấy Bát Giới liền hỏi: “sư đệ, xem ra cuộc sống của đệ rất tốt có phải không?”
Bát Giới xoa xoa bụng nói: “Ôi, vẫn không tồi. Hầu ca, huynh cần phải chúc mừng đệ đấy.”
“Ơ, có việc gì vui vậy?”
“Đệ lập tức phải trở về Trang Cao lão rồi, đệ phải làm ba!”
Không ngờ Ngộ Không nghe xong câu nói này, liền thở ra một hơi dài “ôi......”
Bát Giới không vui hỏi: “Huynh, huynh đây là ý gì vậy?”
Ngộ Không nói: “chỉ là nhớ đến lão tôn ta vẫn là một con khỉ đá, không thể làm cho vợ sinh con được, cho nên mới buồn.”
Bát giới cụp xuống đôi tai, suy nghĩ một lát rồi nói: “đệ đã có cách. Huynh đừng buồn, đi cùng đệ!”
“Đi đâu vậy?”
“Đến đó rồi huynh sẽ biết!”
Bát Giới kéo lấy Ngộ Không nhảy lên trên một đám mây, trong chớp mắt đi vượt qua bao nhiêu là núi sông thành trì. Không bao lâu sau, đã đi đến một quốc gia. Ngộ Không nhìn kĩ: trong thành ngoài thành đều là phụ nữ, không có một người đàn ông.
“Ơ, đây không phải là Tây Lương nữ quốc trên đường lấy kinh chúng ta đã đi qua sao?”
“Đúng vậy. Ngoài thành có con sông, chúng ta đi đến bên sông đi.”
Bát Giới kéo dắt Ngộ Không đến bên sông, nhìn thấy có một số thiếu nữ trẻ đang dùng gáo múc nước sông uống vào bụng. “Huynh còn nhớ không? Đây gọi là sông mẫu tử. Năm đó đệ và sư phụ chính là uống nước này, đã biến thành cái bụng to.”
“Ơ!” Ngộ Không chợt hiểu ra, “đệ là muốn tôi cũng uống nước này sinh con có phải không?”
“Thấy thế nào?”
Ngộ Không do dự một lát, cuối cùng cúi đầu miễn cưỡng: “thôi vậy, vì để có đời sau, đành phải làm cách này vậy. Song hay là ta trốn vào trong đám mây, để trách bị người cười chê.”
Ngộ Không nhảy cái vù lên trên đám mây, ẩn mình xong, hướng về sông mẫu tử dùng sức hút, một tiếng “xuỵt”, lập tức nước sông cuộn ngược lên trên, bị hút vào trong bụng Ngộ Không.
Nói ra cũng lạ, nước này vừa uống vào, bụng của Ngộ Không đã khó chịu rồi. “Ây da, ây da! mau đi về thôi.” Còn chưa về đến nhà, cái bụng đã nhô cao lên rồi.
Bát Giới đưa Ngộ Không đến trước cửa nhà, nói với Ngộ Không: “muốn có con thì không thể sợ đau. Hầu ca, huynh chịu đựng chút đi, đệ phải về trang Cao lão chăm sóc vợ đệ đây.
Sau khi Bát Giới đi rồi, Ngộ Không ở trong nhà đau đến lộn ngược cả đầu: “đau chết ta vậy! Con của ta, con mau ra đây đi!”
Cái bụng càng lúc càng to, càng lúc càng đau. Ngộ Không chỉ cảm thấy một nắm thịt từ trong bụng cứ mãi nhú lên, nhú qua khỏi ngực, nhú đến yết hầu, nói thời gian chậm thì thời gian lại nhanh, “a____” cục thịt đó từ trong yết hầu của Ngộ Không nhảy ra ngoài, được Ngộ Không một tay tóm lấy.
Ngộ Không vừa nhìn, là một con khỉ nhỏ giống mình như đúc, thật đáng yêu: “ha ha, ta có con rồi!”
Lại nói về Trang Cao lão. Cao tiểu thư đang đẻ. Hai ông bà viên ngoại ở ngoài giữ cửa. Cao phu nhân cúi đầu một cách cung kính niệm Phật, chúc cho con gái hạ sinh bình an. Còn Cao viên ngoại, một lòng mong muốn một đứa bé bụ bẩm.
“Viên ngoại, phu nhân, tiểu thư sinh rồi! “ bà đở cuối cùng cũng từ trong phòng ôm ra một đứa bé sơ sinh.
Hai ông bà lão quá vui mừng, tranh nhau lên trước để xem_____ “Á!” Hai ông bà giật cả người.
Bấy giờ Trư Bát Giới vừa đến, xông vào đến cửa liền hỏi: “sinh rồi chưa?____” Trư Bát Giới đón lấy đứa trẻ sơ sinh, “ây da, con trai xinh quá, thật giống ba quá!”
Cao viên ngoại khóc than nói: “còn xinh đẹp nữa sao, thật là một tiểu quái vật!”
Cao phu nhân nói: “ngay tiếng khóc đều giống heo kêu!”
Bát Giới vừa nghe, không vui nói: “hừ, cho dù ông ngoại, bà ngoại không thích đứa cháu ngoại này, lão Trư ta sẽ ôm nó đi lên trời, tôi sẽ nuôi nó! Cha con ta đi nào!” Nói xong lập tức nhảy lên đám mây, tay ôm con trai bay trở về thiên đình.
Ngộ Không đang trêu đùa con trai: “con trai à con trai, không biết chú Bát Giới sinh cho con là một đứa em trai hay là một đứa em gái đây?”
Bát Giới vừa về đến đem đứa con trai của mình đẩy về phía trước: “nhìn xem, chúng ta là hai lão ca, chúng nó là hai tiểu ca!”
Ngộ không liền nói: “ta tên gọi Tôn đãi Thánh, con trai ta sẽ gọi là Tôn tiểu Thánh. Bát Giới, con trai đệ có thể gọi là Trư Tiểu Giới.”
Bát Giới không tán thành: “không được, cấm cái này, cấm cái kia, cấm đến khổ chết đi. Đệ thật không muốn để cho con trai lại chịu khổ. Đệ tên tục gọi là Trư Ngộ Năng, con trai đệ sẽ gọi là Trư tiểu Năng vậy.”
Tên của 2 tiểu ca cứ như thế mà gọi. Nhưng Ngộ Không phát hiện Tiểu Thánh chỉ biết hét loạn xạ “ a, a”, không biết kêu “ba ba”, đây lại là sự việc cấp bách của con người. Vì việc này, Ngộ Không vội vàng đến núi Lạc Già Nam Hải cầu cứu Quan Âm Bồ Tát.
“Bồ Tát, Bồ Tát, mau cứu con trai tôi, nó một câu nói đều không biết nói!”
Quan Âm Bồ Tát hỏi: “con trai ngươi sinh được mấy ngày rồi?”
Ngộ Không trả lời nói: “đã 3 ngày rồi.”
Bồ Tát cười nói: “Đại Thánh, ngươi cũng quá nóng vội rồi. Đã chạy đến cầu ta, ta sẽ cho ngươi một viên “mau mau khai khẩu hoàn” vậy.
Ngộ Không liền nói: “sư đệ Bát Giới của tôi cũng sinh một đứa con, viên thuốc này ngài nên cho tôi 2 viên mới được.”
“Con khỉ nhà ngươi lại biết được đằng chân, lân đằng đầu.” Quan Âm Bồ Tát đành phải lại lấy ra một viên thuốc nữa, “thì cho ngươi một viên nữa đấy.”
Ngộ Không đi về, để cho Tiểu Thánh và Tiểu Năng nuốt “mau mau khai khẩu hoàn”. Ôi thật linh nghiệm, hai viên thuốc này vừa vào đến yết hầu, đã cất tiếng kêu “ba ba! ba ba!” không ngừng, vui đến Ngộ Không Bát Giới đều đồng ý quá đi.
Nhưng Ngộ Không vẫn còn tâm sự: “tuy rằng các con đã có thể nói được, nhưng đi đứng còn chưa vững, có chút lắc lư.”
“Lần này đệ đi nghĩ cách!” Bát Giới xung phong.
Không bao lâu sau, Bát Giới chạy trở về mặt đầy mồ hôi, trong tay đang nắm 2 bộ thuốc cao dán: “đây là...... đây là đệ từ chổ Thái Thượng Lão quân xin được đấy...... ‘Tốc tốc hành tẩu cao’, mau dán cho các con đi!”
Một bộ thuốc cao dán có hai miếng, một miếng có chữ “hành”, một miếng có chữ “tẩu”, chia ra dán trên chân trái chân phải. Sau khi dán lên miếng “Tốc tốc hành tẩu cao”, Tiểu Thánh và Tiểu Năng lập tức chạy xa như một làn khói, Ngộ Không Bát Giới ở phía sau lo lắng vừa đuổi theo vừa hét: “cẩn thận đấy đừng để té đấy!”
Từ đấy về sau, Ngộ Không Bát Giới thường vì con trẻ cầu thầy tìm thuốc. Ngộ Không chê con trai quá ốm, đi tìm Đông Hải Long Vương xin về trái táo biển có thể làm cho người lớn mập ra; Bát Giới lại sợ con trai mắc phải chứng béo phì, từ chổ Nam cực tiên ông tìm về rượu giảm béo. Kết quả thế nào đây? Tiểu Thánh cắn một miếng táo biển, mập đến ngay cả đường đi đều đi không được nữa, Bát Giới phun rượu giảm béo lên người Tiểu Năng, Tiểu Năng ốm đến chỉ còn lại bộ xương, ây da, thật là đáng thương.
Tiểu Thánh liền đem trái táo biển tặng cho Tiểu Năng, nói: cho đệ cái này, đệ mau trở lại hình dáng ban đầu đi.”
Tiểu Năng đem trái táo biển cắn một miếng nhỏ. Quả nhiên, nó lại trở lại hình dáng ban đầu béo lùn chắc nịch. Tiểu Năng lấy rượu giảm béo đổ một chút vào trong miệng, phun vào Tiểu Thánh một cái “phù”____Tiểu Thánh lại giống hình dáng ban đầu nhẹ nhàng linh hoạt.
Nhìn thấy các con ném đi trái táo biển và rượu giảm béo chạy đi chơi đùa, hai người lớn gượng cười lắc lắc đầu:
“Bận rộn cả buổi uổng công.”
“Ôi, ai biểu chúng ta làm ba làm chi.”

#1
    Trần Thái Hùng 17.10.2008 14:33:20 (permalink)
    0
    Mục lục:
    1/Mau mau khai khẩu hoàn và tốc tốc hành tẩu cao.
    2/ Ba biến thành bánh bao thịt.
    3/Vù Vù Đại Tiên gặp phải Oe Oe Đại Tiên
    4/ Đại thúc sơn thần tức chết
    5/Hoả nhãn Băng nhãn quá lợi hại.
    6/Hi Li Hoa La, Thích Li Ca tra
    7/Kim La Nhi đại chiến Bạch nhãn công chúa.
    8/Bay qua bay lại núi Nga Mi.
    9/ Đem “Vô địch” sửa thành “Vô liêm sỉ”
    10/Nghĩ cách cho Cự Linh Thần.
    11/ Vẩy rồng đại bổ cao.
    12/ 500 lần niệm chú khò khò.
    13/ Có thắng có thua, đôi bên huề.
    14/Trực ban Nam Thiên môn.
    15/Phất trần hiện ảnh.
    16/ Không muốn biến thành sư tử cái.
    17/ Hoàng Đế giống cái võ trứng to.
    18/Lưới lửa và bong bóng lửa.
    19/ Rồng lười thua rồi.
    20/ Túi báu ‘không sợ nhiều’.
    21/Cùng người già đánh trận không tính là hảo hán.
    22/ Cỏ ẩn thân.
    23/Đất chuyển trời.
    24/Hoa hiện hình.
    25/ Lau chùi ngôi sao.
    26/Đại tiên Lôi Thôi và đại tiên Phản Lôi Thôi.
    27/Vải lau sao và chim máy.
    28/ Gà gỗ múa.
    29/Đá từ trời xuống
    30/ Thiên cung trọng tài viện.
    31/ Kẹp bắt rồng.
    32/Hạch đào la hán.
    33/ Phượng không rời Hoàng.
    34/ Ngu Công thật có quyết tâm.
    35/ Đại ban sơn.
    36/ Tất cả đều vui.
    37/Buổi liên hoan trời đất.
    38/Cung Vạn Trùng.
    39/Truyền nhiễm trí năng.
    #2
      Trần Thái Hùng 19.10.2008 07:51:16 (permalink)
      0
      2/ Ba biến thành bánh bao thịt.
          Lại một hôm, Tiểu Thánh đi tìm Tiểu Năng, cả hai hẹn nhau sẽ đi dạo Nam Thiên môn.
          Đi đến giữa đường, Tiểu Thánh gặp phải một người người cao to, một người thật to thật to.
          Tiểu Thánh ra sức ngẩng cao đầu, nói với người cao to đó: “này, ông là ai? Ông muốn nói chuyện với tôi, phải ngồi xuống mới được.”
          Người cao to đó liền ngồi xuống.
          Tiểu Thánh nhìn một hồi, lại nói: “không được, không được, vẫn còn cao, ông nằm xuống vậy.”
          Người cao to thật là thật tình, lại nằm xuống một cách ngoan ngoãn. Ông ta nói với tiểu Thánh: “Ta là Cự linh thần. Xem hình dánh của ngươi, ta đoán ngươi là con trai của Tôn Ngộ Không đúng không?”
          Tiểu Thánh nghiêng đầu hỏi: “ông quen biết ba tôi?”
          Người cao to nói: “ba ngươi từng đại náo thiên cung, ta còn cùng ông ta đánh nhau đấy.”
          Tiểu Thánh nói: “ông thân hình lớn thế này, ba tôi nhất định đánh không thắng ông rồi.”
          Người cao to cười nói: “ai nói vậy? Là ba ngươi đã đánh ta đến thất bại thảm hại. Ông ta bản lĩnh thật tài, còn biết bảy mươi hai phép biến hoá nữa.”
          Tiểu Thánh vừa nghe câu nói này, vội vàng chạy trở về nhà.
          “Ba, ba, nghe nói ba biết bảy mươi hai phép biến hoá phải không?”
          Ngộ Không nhìn thấy bổng nhiên con trai hỏi việc này, có chút nghi hoặc, gật đầu trả lời nói: “đúng vậy.”
          “Thế thì ba biến cho con xem đi,” Tiểu Thánh nói, “trước tiên biến thành một cái bánh bao thịt vậy.”
          Ngộ Không cười cười, lắc mình một cái “bụp”, một cái bánh bao to khí nóng bốc lên rơi vào trong tay Tiểu Thánh.
          Tiểu Thánh chụp lấy bánh bao liền cắn: “để ta nếm thử mùi vị.”
          Bánh bao kêu lên: “con của ta, đừng cắn ta!” Ngộ Không trong chốc lát xuất hiện nguyên hình, “nguy hiểm quá.”
          “Hay quá, hay quá! Ba , ba biến lại thành một cái mõ của Hoà Thượng đi.”
          Ngộ Không đành phải biến lại thành cái mõ.
          Tiểu Thánh học theo cách của Hoà Thượng, gõ mõ một cách “tốc tốc tốc”, vừa niệm kinh một cách không ngừng: “Nam Mô A Di Đà Phật! Nam Mô A Di Đà Phật!.....” Càng niệm càng vang, càng gõ càng mạnh.    

          “Đừng gõ nữa! Cái đầu của ta sắp bị con gõ vỡ rồi!” Ngộ Không lại xuất hiện nguyên hình.
          Tiểu Thánh lại vẫn không chịu thôi: “ba bản lĩnh thật tài, biến lại thành một con ngựa nhé.”
          Ngộ Không biến thành một con ngựa một cách miễn cưỡng, thương lượng cùng Tiểu Thánh nói: “con trai ngoan, đầu ba đau, chỉ cưỡi một chút thôi, được không?”
          Tiểu Thánh nào quản những điều này, chỉ lo vung roi ngựa, “jia!” Con ngựa  của Ngộ Không biến thành liền dùng sức nhảy lên, nhảy qua bức tường sân cao cao. “Cho ta lên trời, jia!” Tiểu Thánh lại ở trên mông ngựa vung lên một roi thật mạnh. Con ngựa bắt đầu cưỡi Tiểu Thánh chu du cữu thiên. Nhưng trong lòng Ngộ Không lại ngấm ngầm kêu khổ: “những người làm cha mẹ khắp thiên hạ ơi, cái gì là chiều con chịu khổ, nhìn ta đây.”
          Đến lúc con ngựa vừa quay về trong bức tường sân nhà, toàn thân đã đầy mồ hôi, mồm thở phì phì, bốn chân đã đứng không vững nữa.
          “Thật thú vị!” Cưỡi ngựa xong, Tiểu Thánh lại nói với ba: “ba, con cũng muốn học bảy mươi hai phép phép biến hoá, mau dạy cho con đi.”
          Ngộ Không nói: “con còn nhỏ, học cái này sẽ rước hoạ đấy, đợi con lớn hơn một chút, học cũng không muộn.”
          Nhưng Tiểu Thánh lập tức lăn tròn làm nũng: “con muốn học, con muốn học, con muốn học!”
          Ngộ Không bị quấy đến hết cách: “con thật phiền quá! Thôi được, trước tiên sẽ dạy con một chiêu, làm thế nào biến thành cây.”
          Tiểu Thánh vui quá: “hay, học biến thành cây!”
          Lại nói về Trư Tiểu Năng, bấy giờ đang ở trong nhà chờ đợi đến sốt ruột. Đã nói cùng nhau đi dạo Nam Thiên Môn, Tiểu Thánh sao giờ này vẫn chưa thấy đến?
          “Ta đi tìm nó vậy!”
          Tiểu Năng nôn nóng vội vàng đi đến nhà Tiểu Thánh.
          Tiểu Thánh thực ra cũng đã đi đến nhà Tiểu Năng rồi, nó từ xa xa nhìn thấy hình dáng của Tiểu Năng cúi đầu đi, bất ngờ nổi lên một ý nghĩ: “Hì, để ta đùa cùng hắn.”
          Tiểu Năng đang đi đang đi, bổng nhiên, “ping!” Cái đầu đụng vào một cái cây to, đụng đến mắt nổ đom đóm, ngồi bệt ở trên đất.
          “Cái cây này sao lại mọc ở giữa đường vậy, làm ta đụng đầu đau quá!” Tiểu Năng vừa vò cục u trên đầu, vừa lầm bầm lầm bầm.
          “Hi hi!” Cái cây bổng nhiên không còn nhìn thấy nữa, trước mắt là Tiểu Thánh đang đứng, “không ngờ ta lại biết biến thành cây phải không? Là ba tôi dạy cho đấy.”
          Tiểu Năng bổng nhiên cứng đờ. Cứng xong một lát, nó đột nhiên nhảy lên từ trên đất, nói với Tiểu Thánh: “được, anh còn biết biến thành cây, đợi ở đây, một lát sau em sẽ đến!”
          Tiểu Năng thở phì phì chạy trở về nhà, nhìn thấy Bát Giới đang nằm trên trường kỹ phơi nắng, liền vội vàng chạy đến, vỗ lên cái bụng to của ba.
          “Ôi, làm gì vậy, làm gì vậy?” Bát Giới từ trong cơn buồn ngũ giật mình tỉnh giấc.
          Tiểu Năng nói một cách rất tủi thân: “ba của Tiểu Thánh người ta dạy Tiểu Thánh biến thành cây, ba sao cũng không dạy con!”
          “Đây có gì là lạ!” Bát Giới an ủi Tiểu Năng nói: “Lão trư ta cũng có ba mươi sáu phép biến hoá, đợi đấy ba dạy con một kiểu.....”
          Lại nói về Tiểu Thánh, bấy giờ vừa biến thành một cây to, ở giữa đường chờ đợi, chờ đợi , vẫn không thấy Tiểu Năng trở lại, có chút không bình tĩnh rồi.
         “Tung! Tung! Tung! Tung!”_____ Bên kia đường đang đi đến một con voi một cách chậm rãi.
          Con voi đi đến bên cây, bổng nhiên thò ra cái vòi dài, cuộn lấy thân cây rồi ra sức nhổ.
          “Ây da, cứu ta với!” Tiểu Thánh kêu la lên một cách kinh hoàng.
          Con voi đó co vòi lại, xoay mình tại chổ, hiện ra nguyên hình.
          “A? Thì ra là đệ, Trư Tiểu Năng!”
          “Không sai chút nào.” Tiểu Năng nói một cách đắc ý, “ vẫn là đệ bản lĩnh lớn hơn phải không?”
          Tiểu Thánh không phục, vừa đi vừa nói: “đệ biến lại thành con voi đợi ở đây nhé!”
          Tiểu Năng lại biến thành con voi, trong lòng đang suy đoán: “ba hắn còn biết dạy hắn biến thành cái gì đây?”
          Không bao lâu sau, “chít chít chít”, trên đường chạy đến một con chuột.
          Tiểu Năng đang suy nghĩ: “con chuột này chắc là do Tiểu Thánh biến thành.” Con chuột đó động tác linh hoạt, một cái “vèo” chui vào trong cái vòi voi. Làm cho Tiểu Năng cứ mãi xin tha: “đừng chui vào trong nữa! mau đừng chui vào trong nữa!”
          Nhưng Tiểu Năng cũng không chịu nhận thua, nó lại học biến thành mèo, đến bắt chuột.
          Còn Tiểu thánh thì sao, lại học cách biến thành chim ưng, từ trong không trung vồ xuống bắt mèo.....
          Cứ như thế, bạn ác tôi càng ác, tôi mạnh anh càng mạnh.
          Nhưng, so đến cùng, ba mươi sáu phép biến hoá của Bát Giới không đủ dùng rồi.
          Bát Giới nói với Tiểu Năng: “con trai à, ta không còn gì để dạy con rồi. Chúng ta so không lại với người ta, sư huynh ta biết bảy mươi hai phép biến hoá đấy.”
          Cho dù làm thế nào cũng không có ít rồi, xem ra Tiểu Năng là đã thua chắc rồi. Nhưng Tiểu Năng là một kẽ có tính cố chấp, nó ngấm ngầm hạ quyết tâm: “hừ, ta phải đi bái sư phụ, học bảy mươi hai phép biến hoá mới được!”
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2008 08:25:18 bởi Trần Thái Hùng >
      #3
        Trần Thái Hùng 21.10.2008 08:05:45 (permalink)
        0
        3/Vù Vù Đại Tiên gặp phải Oe Oe Đại Tiên
             Lúc ăn cơm, Bát Giới tìm không thấy con trai, Bát Giới hỏi Tiểu Thánh: “có gặp Tiểu Năng hay không?”
             Tiểu Thánh nói: “không gặp. Sao, Tiểu Năng không thấy sao?” Trong lòng Tiểu Thánh đang suy nghĩ: “Tiểu Năng có lẽ vì thua ta, giận dỗi bỏ đi rồi. Ta nhất định phải đi tìm đem hắn về nhà.”
             Một lát sau, Ngộ Không cũng tìm không thấy con trai. Hai sư huynh đệ lo lắng đến quay vòng vòng.
             Bấy giờ Tiểu Năng đang ngồi ở trên một đám mây nhởn nhơ , theo gió bay đi.
             Bay đến trước một ngọn núi, nhìn thấy có một sơn động, Tiểu Năng từ trên đám mây nhảy xuống. Nó đọc bốn chữ viết trên cửa động: Như Chuỳ Tiên Động.
             Nó nghĩ: “đã là tiên động, tất có tiên sư. Ta phải vào động bái kiến.
             Tiểu Năng đẩy cửa động, một tiếng “két”, cửa được đẩy ra rồi. Tiểu Năng đi vào một cách thận trọng từng li từng tí. Bên trong động tối đen, âm u đáng sợ.
             Bổng nhiên, Tiểu Năng nghe thấy một tiếng quát lớn: “động phủ Đãi Đồ, Loạn Sấm đâu, bắt đi gặp đại tiên!”
             Tiểu Năng vội vàng giải thích: “tôi không phải kẽ xấu, tôi là đến để bái sư!”
             Nhưng người trong động không nghe phân bua đem nó trói lại, mang vào trong động.
             Chỉ thấy người ngồi phía trên, tuy rằng cách ăn mặc nhà tiên, nhưng  tướng mạo không cao: xương cốt nhẹ nhàng giống như một hơi thổi sẽ bay lên, cái miệng nhọn nhọn dễ hút canh lộ hát.
             “Ha ha, một con heo mập, hay quá. Ta tên Vù Vù đại tiên, ngươi đến đây có việc gì?”
             Tiểu Năng liền trả lời một cách thành thật: “đại tiên, con tên Trư Tiểu Năng, vì muốn học bảy mươi hai phép biến hoá, ra ngoài cầu thầy.”
             “Hay lắm, hay lắm.” Đại tiên vội vàng gọi đồ đệ cởi trói cho Trư Tiểu Năng. “Ngươi ở lại chổ của ta, ta sẽ dạy cho ngươi.”
             Tiểu Năng vừa kinh sợ vừa mừng: “ngài biết bảy mươi hai phép biến hoá không?”
             “Còn phải nói!” Vù vù đại tiên chỉ vào hai bên nói, “ngươi không tin, các đồ đệ của ta có thể biến cho ngươi xem.” Ông ta kêu lớn lên một tiếng: “có ai biến thành con ruồi không?”
             Một đồ đệ nói: “có con!”
             Đây thực ra là một con ruồi tinh, nó lập tức hiện ra nguyên hình____một con ruồi to đầu đỏ, vây quanh Tiểu Năng bay qua bay lại “vù vù vù”
             “Ha ha!” Tiểu Năng vỗ tay, “biến thật giống quá!”
             Tiếp theo, Ong vò vẽ tinh, Rệp tinh, Đỉa tinh v.v... ở bên cạnh
        cũng la lên tới tấp: “để con biến thành Ong vò vẽ!” “để con biến thành con Rệp!” “để con biến thành con Đĩa!” Chúng nó liên tiếp hiện ra nguyên hình, ở trên người Tiểu Năng đốt, cắn, bò, Tiểu Năng vội vàng ra sức lắc tay: “được rồi, tôi tin rồi, tin rồi....thật là danh sư xuất cao đồ.” Thế là nó cúi lạy Vù vù đại tiên: con cũng bái ông làm thầy.”
             Trong đêm đó, Vù vù đại tiên đến tìm Trư Tiểu Năng, nói với nó: “bảy mươi hai phép biến hoá, mỗi đêm dạy con một phép. Con phải để cho ta đem miệng dài của ta chọc vào người con, con đừng sợ đau, đây gọi là ‘mật trao thần công’. Sau bảy mươi hai ngày liên tục, con muốn thành gì sẽ biến thành cái đó.”
             Tiểu Năng ưởn bộ ngực ra: “sư phụ, người yên tâm, vì để học bảy mươi hai phép biến hoá, con không sợ đau!”
             Nó liền theo lời dặn dò của sư phụ, nằm xuống một cách ngoan ngoãn. Vị Vù vù đại tiên đó ở trong bóng tối hiện nguyên hình là một con muỗi, chích vào phía sau cổ của Tiểu Năng, hút một cách thoả thích một bụng máu.
             Sau khi sư phụ đi rồi, Tiểu Năng cảm thấy phía sau cổ ngứa ngứa, vừa rờ lên, rờ đến một mụn cơm, nó liền nói với mình: “ôi, quả nhiên là nhanh, đây là thần công của sư phụ truyền cho ta!”
             Lại nói về Tôn Tiểu Thánh, đi tìm đã mấy ngày rồi, vẫn không tìm thấy bóng hình của Tiểu Năng. Một hôm nó đang ở trong một thung lũng núi, nghe thấy đám tiểu yêu quái đang nói chuyện: “cái tên ngốc tiểu tử tên gọi Trư Tiểu Năng đó, mấy ngày rồi bị Vù vù đại tiên của chúng ta đốt đến bở hơi tai, còn luôn miệng nói ‘đa tạ ân của sư phụ truyền cho’.”
             Tiểu Thánh thầm nghĩ: “thì ra Tiểu Thánh bị lừa ở đây. Phải diệt trừ yêu tinh cho dù khó khăn nào, nhưng ta phải để cho Tiểu Năng biết ta tài giỏi như thế nào, đợi ta nghĩ cách....có rồi!”
             Tiểu Thánh biến thành cách ăn mặc nhà tiên, khệnh khạng đi đến trước động yêu, nói với tiểu yêu giữ cửa: “đi nói với Vù vù đại tiên có Oe oe đại tiên họ hàng của ông ấy đến.”
             Tiểu yêu không dám chậm trễ, lập tức vào động bẩm báo. Vù vù đại tiên có chút nghĩ không ra: “ta đâu có người thân thế này?___mời vào!”
             Gặp nhau rồi, Oe oe đại tiên nói một cách tuỳ tiện: “Ngươi quên rồi sao? Đường muội muội Tam Biểu Tẩu của ta gã cho Ngũ ngoại Sanh dượng hai của ngươi.
             Vù vù đại tiên bị làm cho hồ đồ rồi, chỉ đành nói: “ờ, ờ, hèn chi đại ca có thể đến thăm ta.” Ông ta lập tức dặn dò thuộc hạ: “chuẩn bị yến tiệc, cho Oe oe đại tiên tẩy trần!”
             Đám tiểu yêu bưng lên từng món từng món. Vù vù đại tiên đích thân nhắc lên hủ rượu, rót cho Oe oe đại tiên một ly đầy.
             Oe oe đại tiên vừa nhìn thấy ly rượu, màu đỏ tươi liền cố ý hỏi: “đây là rượu nho phải không?”
             Muỗi tinh cười nói: “đại ca nói đùa, đây là máu tươi xấp nhỏ vừa đem về đấy, chúng ta trước tiên cạn một ly.”
             “Khoan!” Oe oe đại tiên lắc lắc tay, “nghe nói hiền đệ vừa mới thu nhận một đồ đệ mới, tên gọi Trư Tiểu Năng, có thể để cho ta gặp mặt không?”
             “Đại ca muốn gặp, sao lại không được.” Muỗi tinh lập tức lệnh cho tiểu yêu dẫn Trư Tiểu Năng đến.
             Tiểu Năng so ra đã ốm nhiều hơn mấy ngày trước, từng cái mụn đỏ trên mình cái này lớn hơn cái kia, nhưng nó vẫn là cung kính hành lễ cùng Muỗi tinh: “bái kiến sư phụ.”
             Tiểu Thánh nói ở trong lòng: “hừ, Tiểu Năng cũng thật ngu ngốc.” Nhưng nó không tiện ở trước mặt nhắc nhở Tiểu Năng. Nó đành nói với Vù vù đại tiên: “hiền đệ, nghe nói trong máu Trư Tiểu Năng này có độc, cho dù muỗi lợi hại bao nhiêu, chỉ cần hút máu của nó, nội trong 5 ngày, tất chết không nghi ngờ gì. Ta chính là đến để nhắc nhở hiền đệ đấy.”
             “Á?” Muỗi tinh vừa nghe, giật mình thất sắc, các tiểu yêu cũng chạy loạn lên thành một vòng.
             Tiểu Năng lại tức giận đến nắm tay trừng mắt về phía Oe oe đại tiên: “cái gì? Trong máu ta có độc sao?”
             Đám tiểu yêu chỉ vào Tiểu Năng nói với Muỗi tinh: “đại tiên, ngài đã hút máu độc của hắn, làm sao đây?”
             Tiểu Năng lại ngơ ngác: “đã hút máu của ta?”
             Vù vù đại tiên vung vung tay về phía đám tiểu yêu: “đừng hoảng sợ, đợi ta vận thần công, đem số máu độc đã hút toàn bộ nôn ra ngoài!”
             Chỉ thấy con Muỗi tinh này lung lay thân mình một cách hết sức, tiếp đến ở trong bụng vang lên một tràng tiếng kêu “cục cục cục”, rồi nấc lên mấy cái nấc, liền từ miệng nôn máu ra. Màu sắc máu này đã biến màu đen, càng nôn càng nhiều, trong chớp mắt đã nôn ra một đống to.
             Tiểu Năng ở một bên rùng rợn: “đây đều là máu của ta sao? Hắn đã hút ta nhiều máu thế này! Đồ___tồi!” Nó giận dữ gầm lên, xông về phía Vù vù đại tiên.
             Vù vù đại tiên thấy Tiểu Năng liều mạng cùng hắn, vội vàng hiện ra nguyên hình. “ Vù vù____” Một con muỗi to bụng nhỏ miệng dài từ trong lưng chừng trời hướng về Tiểu Năng vồ xuống.
             Đám tiểu yêu thấy tình hình thế này, cũng lần lượt hiện nguyên hình, trong nháy mắt, Tiểu Năng bị đủ loại sâu độc quấn lấy xoay quanh.
             Đang lúc Tiểu Năng ở bên bờ khó mà chống đỡ, vọng lại một tiếng thật vang: “oe oe!”
             Đám tiểu yêu sợ quá nhảy cả lên: “âm thanh gì vậy?”
             Chỉ thấy Oe oe đại tiên lắc thân mình một cái, biến thành một con ếch to mắt vàng lưng xanh. Con ếch này búng đôi chân, vọt lên không trung, hướng về đám yêu tinh lừa gạt Tiểu Năng dũng mãnh vồ xuống.
             Muỗi tinh nhìn thấy tình thế không hay, vội vàng cảnh báo đám tiểu yêu: “khắc tinh của chúng ta đến rồi, mọi người mau chạy đi!”
             Nói thời gian chậm, thì thời gian lại nhanh, ếch búng một cái rất nhẹ nhàng, cái lưỡi dài thò ra quét một cái, trong thoáng chốc đã cuộn dính Muỗi tinh.
             Trư Tiểu Năng đón lấy con muỗi to này căm hận xé thành mấy đoạn.
             Ếch to lại biến thành Oe oe đại tiên, ông ta kéo Tiểu Năng đi ra ngoài động, tiếp theo phóng một ngọn lửa, đem động yêu đốt đến sạch trơn.
             Oe oe đại tiên nói với Tiểu Năng: “Tiểu Năng, vì để học bảy mươi hai phép biến hoá, ngươi bái yêu tinh làm sư phụ, đã chịu quá nhiều cực khổ rồi.”
             Tiểu Năng lầu bầu nói: “không đúng sao.”
             Đại tiên cười nói: “nếu như ngươi đồng ý cúi đầu cho ta, đồng ý gọi ta là sư phụ, ta sẽ dạy ngươi bảy mươi hai phép biến hoá.”
             Tiểu Năng vội vàng quỳ xuống cái “ùm”, miệng nói: “sư phụ tại thượng, đồ đệ Trư Tiểu Năng cúi đầu lạy người.”
             Thấy Tiểu Năng cúi đầu một cách “đùng đùng”, Tôn Tiểu Thánh biến thành đại tiên muốn bật cười , lại gắng sức kìm lại.
             “Thôi được, trước tiên dạy ngươi biến người.” Tiểu Thánh lắc mình lại biến, biến thành hình dạng Tiểu Năng, Tiểu Năng thật nhìn Tiểu Năng giả cảm thấy rất thích.
             Không bao lâu sau, Tiểu Năng đã học được cách biến người, cũng biến thành Oe oe đại tiên. Tiểu Thánh dùng ngón tay chỉ vào cái bụng to bóc trần của nó nói: “biến là biến, chỉ là cái bụng mập quá đi.”
            Tiếp đến, Tiểu Năng lại học cách biến cái nhà. Tiểu Thánh nhìn nhìn cái nhà của Tiểu Năng biến thành, rồi nói: “cái nhà trò biến ra cũng mập.” Tiểu Năng nói: “vào ở rộng rãi đấy.”
             Lại học biến quả dưa cây cỏ. Tiểu Thánh nói: “bí đỏ của trò biến cũng mập.” Tiểu Năng nói: “sư phụ, bí to càng dễ ăn đấy.”
             Sau cùng học biến loài thú loài chim. Tiểu Năng học theo sư phụ biến thành một con chim khách, cũng lại là mập mập như thế.
             Bổng nhiên, Tiểu Năng nhìn thấy con chim khách của sư phụ biến thành  hướng vào trong suối sâu cắm đầu xuống!
             Tiểu Năng sợ quá kêu lên: “sư phụ, người làm sao vậy?”
             “Ùm!”Hoa nước vừa toé lên, chim khách đã không còn thấy nữa, sư phụ không thấy nữa. Tiểu Năng vừa sắp khóc, chỉ thấy trong suối sâu hoa nước lại nổi lên, Tôn tiểu Thánh từ trong suối nhảy ra!
             “Tiểu Thánh, thì ra là huynh!”
             “Hì hì, đệ nên gọi ta là sư phụ đấy.”
             Hai người chơi đùa náo loạn một hồi. Tiểu Thánh nói: “chúng ta mau về nhà đi, ba huynh và ba đệ sắp lo chết đấy.”
              Cả hai vừa sắp lên đường trở về, Tiểu Năng bổng nhiên chỉ lên trên trời: “Tiểu Thánh, huynh xem kìa!”
             Chỉ thấy một đám mây từ xa xa bay đến, trên đám mây có một con chó đang nằm, trong miệng chó đang ngậm một cuộn giấy.
        #4
          Trần Thái Hùng 25.10.2008 09:08:23 (permalink)
          0
          4/ Đại thúc sơn thần tức chết
               Tiểu Thánh nói với Tiểu Năng: “đây là Hao thiên khuyển của Nhị Lang Thần, nó đến làm gì vậy? Chúng ta đi xem xem.”
               Cả hai nấp vào sau bụi cỏ.
               Chỉ thấy Hao thiên khuyển dừng đám mây lại, nhảy xuống, chạy đến trước một cây to, “đắc nhi____đắc nhi____đắc nhi____” xoay quanh cây to quây 3 vòng. Chuyển qua phía sau, lại dùng đầu đụng vào cây, “ping! ping! ping! cũng đụng vào 3 cái.
               Tiểu Năng nói nhỏ với Tiểu Thánh: “nó có lẽ đang luyện công phu gì đó.”
               Tiếng nói chưa dứt, chỉ thấy trên sườn đá đối diện “kà chít kà chít” mở ra một cánh cửa. Việc này thật lạ, sườn đá  đó vốn giống như là một bức tường đá bóng láng, không có một mối nối.
               Từ trong cửa đá đi ra một người đàn ông, nói với Hao thiên khuyển một cách khúm núm: “sơn thần Thạch Linh San nghinh đón thần khuyển. Không biết Nhị Lang gia gia có điều gì dặn dò?”
               Hao Thiên Khuyển đem cuộn giấy đang ngậm giao cho sơn thần.
               Sơn thần mở cuộn giấy ra, xem qua một lượt: “Ồ, được, được. Xin mời thần khuyển đi về, nói với Nhị Lang gia gia, tiểu thần không dám không tuân mệnh.
               Sau khi thần khuyển đi rồi, sơn thần lại đóng cửa lại.
               “Ơ? Cửa lại không còn nữa rồi!” Tiểu Năng đang ngó vào bức tường đá nhẵn bóng ngạc nhiên.
               Tiểu Thánh lại đang nghĩ: “cuộn giấy đó sự việc thế nào? Nhị Lang Thần Dương Tiễn muốn Sơn thần làm gì đây? Trong Thạch Linh San có bí mật gì? Chớp chớp đôi mắt, nó nghĩ ra một cách, nói với tiểu Năng: “ta biến thành Nhị Lang Thần, ngươi biến thành Hao Thiên Khuyển, chúng ta đi vào xem sao.”
               Tiểu Năng không đồng ý: “hừ, ta không muốn làm chó của ngươi.”
               Tiểu Thánh nói: “nếu không làm thế, chúng ta sẽ không có cách gì để vào.”
               Tiểu Năng nghĩ một hồi, chỉ đành theo cách của Tiểu Thánh vậy. Nó biến thành Hao Thiên Khuyển, Tiểu Thánh biến thành Dương Tiễn, cùng nhau đi đến dưới gốc cây to đó.
               Tiểu Thánh nhắc nhở Tiểu Năng: “đi 3 vòng!”
               Thế là Hao Thiên Khuyển giả vây quanh cây to đi 3 vòng.
               Tiểu Năng nhắc nhở Tiểu Thánh: “gõ 3 cái!”
               Thế là Dương Tiễn giả dùng tam tiêm lưỡng nhẫn đao ở trên cây gõ liền 3 cái.
               Trên sườn núi lại mở cửa ra. Sơn thần bước ra, nhìn thấy “Dương Tiễn”, lo sợ hành lễ: “Nhị Lang gia gia vừa mới phái thần khuyển đến dặn dò, sao lại phải đích thân giá lâm vậy?”
               Dương Tiễn giả nói: “ta sợ ngươi làm lỡ việc, đích thân đến một chuyến mới yên tâm. Ngươi hãy nói xem, vừa rồi ta dặn dò ngươi thế nào?”
               Sơn thần đó thực tình nói ra một cách rõ ràng đầy đủ: “này, trong thư ngài nói với tôi, chỉ vì trên trời sắp mở đại hội đấu pháp, quyết xuất ‘Tiểu thần tiên vô cớ’. Hai vị thiếu gia của ngươi phải thắng mới được, sẽ đến Thạch Linh San lựa chọn binh khí, vì thế lệnh cho tiểu thần không cho người lạ vào, chờ đợi thiếu gia đến.”
               “Không sai,” Dương Tiễn giả gật gật đầu một cách như thật, “là việc này.”
               Bấy giờ Hao Thiên Khuyển do Tiểu Năng biến thành bò đến bên tai Tiểu Thánh nói nhỏ: “Nhị Lang Thần thật ngang ngược, chỉ cho phép người nhà hắn lựa binh khí, còn hai anh em chúng ta thì không thể đi vào lựa sao?”
               Tiểu Thánh từ lâu đã có chủ ý, nó nói với Sơn Thần: “ta muốn trước tiên vào xem xem, Thạch Linh San rốt cuộc có bao nhiêu binh khí bảo bối.”
               Sơn thần vội vàng cười làm lành nói: “dạ được, mời người vào, tôi xin dẫn đường.” Đợi sau khi khách vào trong động, hắn dùng một ngón tay chỉ, lại đem cửa động biến thành bức tường đá.
               Vừa vào động là một cái phòng đá to rộng, chỉ thấy trên đỉnh động đang treo, dưới động đang chất, trên vách động đang mắc, đều là một số binh khí đá tinh xảo vô cùng. Tròn tròn đó là búa đá; Dài dài, đó là thương đá; Đao hình lưỡi liềm, đó là rìu đá, mang vòng vang leng keng đó là trượng tường đá.....”
               Sơn thần giới thiệu nói: “trong động này có 108 phòng như thế này. Số binh khí này đều là công trình tuyệt tác, trời đất tạo nên, mà đều có thể biến hoá như ý, có thể to có thể nhỏ.” Ông ta tiện tay lấy một cây gậy lang nha, nói “nhỏ! nhỏ!” liền biến thành cây tăm xĩa răng dài dài.
               Tiểu Thánh trong lòng ngầm vui, nói với sơn thần: “tuyệt, tuyệt! ngươi đi giữ cửa, đừng để cho người vào, chúng ta tự mình đi xem tuỳ thích.”
               Sơn thần cúi đầu nói: “tuân mệnh.” Thế là không còn đi theo nữa.
               Bấy giờ Tiểu Thánh, Tiểu Năng cũng hiện nguyên hình.
               “Này, dùng bốn chân đi so với dùng hai chân đi mệt hơn nhiều đấy.” Tiểu Năng nói.
               Tiểu Thánh tính nóng, thấy sơn thần đi rồi, vội vàng động tay nhặt chọn binh khí. Nó giống như trái dưa màu, nhảy đến đông, nhảy đến Tây. Mò cái này, đẩy ra, bê cái nọ lại quăng đi. Sau cùng nhìn thấy một cặp măng đá lung linh đáng yêu, nó nhảy người lên một cái, dùng tay bắt lấy, “kẹt kẹt!” hai tiếng, gắng sức tách ra: “ha ha, thật vừa tay, ta chính là muốn măng đá này.”
               Tiểu Năng lại nhìn thấy một cây chày đá thô to nặng. Nó nói: “đây là chày đá mà ta thích.”
               “Đừng vội! Tiểu Thánh vừa dương măng đá trong tay nói, “không sợ không phân biệt nổi chất lượng tốt xấu của hàng hoá, chỉ cần so sánh chúng với nhau thì sẽ nhận ra ngay. Hai chúng ta so thử xem thế nào?”
               “Thử thì thử!” Tiểu Năng lập tức mở tư thế.
               Thế là người giương măng đá, người chống chày đá. Măng đá múa chi chít mưa gió không lọt qua; Chày đá đánh xuống, bừng bừng khí thế quỹ thần cũng kinh.
               Hai bên anh đuổi tôi đánh, vừa đánh vừa ầm ỉ, men theo con đường động đá mà đánh, không bao lâu, đã đi khắp 108 căn phòng đá.
               Tiểu Thánh và Tiểu Năng đang lúc mỗi bên để lộ bản lĩnh của mình, đánh đến khó phân thắng bại, bổng nghe có người nói: “đừng đánh nữa, dừng, dừng lại!”
               Cả hai đang đánh đến tính nóng nổi lên, làm sao đồng ý dừng tay, đều nói: “không được, còn chưa phân thắng bại mà.”
               “Các người thật to gan!”
               Tiếng thét của người đó làm cho Tiểu Thánh và Tiểu Năng giật cả mình, bấy giờ mới chịu dừng tay. Vừa nhìn, tiếng hét đó chính là của vị sơn thần đó. Thì ra những phòng đá này khúc khuỷu vòng quanh, kết nối thông nhau, họ đã lại trở về nơi ban đầu một cách vô tình.
               Sơn thần tức đến lều mạng: “xem ra các người là đời sau của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, sao dám biến thành hình dáng của Nhị Lang Thần trêu ghẹo ta? Mau đem binh khí bỏ xuống đi ra cho ta!”
               Tiểu Năng hỏi một cách không phục: “tại sao con trai của Nhị Lang Thần thì có thể đến, chúng tôi thì không được?”
               Sơn thần nói: “Nhị Lang Thần là người thân của Ngọc Đế, hiểu chưa?”
               Tiểu Năng vừa muốn trả miếng một câu nữa, Tiểu Thánh vội vàng tranh lời, nói với sơn thần: “đại thúc đừng giận, chúng tôi sẽ đem binh khí trả về chổ cũ.” Nói xong, kéo Tiểu Năng quay đầu đi.
               Đến nơi sâu thạch động, Tiểu Năng hỏi Tiểu thánh: “thật trả về sao?”
               Tiểu Thánh nhỏ tiếng nói: “hừ, dứt khoát dời tất cả đi, để cho người thân của Ngọc Đế đó tức đến nhảy cả hai chân lên!”
               Tiểu Thánh lấy ra một bao nhỏ, nói với các binh khí đá trong động: “các ngươi binh khí như ý có thể to có thể nhỏ phải không? Mau mau biến nhỏ, bay vào trong túi của ta đây. Nhỏ! nhỏ! nhỏ!”
               Trong nháy mắt, những binh khí đó quả nhiên lần lượt biến nhỏ, “lách cách leng keng” nhảy vào trong bao của Tiểu Thánh. Vui đến Tiểu Năng mãi vổ tay.
               Chúng nó giống như người không có việc gì, lại đi gặp sơn thần.
               Sơn thần quan sát cả hai: “binh khí đều trả về chổ cũ rồi chưa?”
               Tiểu Năng chìa hai tay ra nói: “người xem hai tay trống không.”
               Sơn thần chỉ vào một cái đồng hồ đá bên mình nói một cách xảo quyệt: “ ta cũng không cần đến khám các người, các người đến trước đồng hồ đá này, nếu như trên người các người có cất trộm binh khí, đồng hồ đá sẽ vang lên.”
               Nghe xong câu nói này, Tiểu Thánh thầm lo sợ. Nó có chút không tin, đi đến gần đồng hồ đá một chút, “keng!” Tiểu Thánh giật cả người, vội lùi về sau, nhưng tiếng vang của đồng hồ đá thì lại không dứt, “leng keng! leng keng! leng keng! leng keng!”...
               “Ha ha, mau thành thật đem binh khí bỏ xuống, nếu không thì,” Sơn thần gỏ vào vách tường đá cứng chắc, “các ngươi đừng nghĩ cách đi ra!”
               Tiểu Năng lo sợ toát cả mồ hôi. Nhưng Tiểu Thánh tròng mắt không nhúc nhích, nói với sơn thần một cách từ tốn: “nếu như chúng tôi có thể nghĩ cách đi ra, thì để chúng tôi đem binh khí đi được không?”
               Sơn thần vốn không tin hai đứa bé này lại có thể nghĩ ra cách gì hay, ông ta khoát tay một cách xem thường: “được, thì chúng mày thử xem sao.”
               Tiểu Thánh liền lấy ra bao nhỏ, hét một tiếng vào trong bao: “măng đá bay ra!” Cặp măng đá liền nhảy ra khỏi bao một cái “vù”, ngay lập tức biến thành hình dáng ban đầu. Tiểu Thánh lại hét: “khoan cho ta ở trên tường đá hai cái lỗ mau!” Hai cây măng đá lập tức xoay tròn xông đến bức tường đá, “gù gù gù gù gù” khoan thành lỗ thật rồi.
               Sơn thần nhìn thấy đờ cả mắt: “ơ, ta chỉ biết măng đá có khả năng đánh người, sao không biết nó còn có thể khoan lỗ vậy!”
               Tiểu Thánh nói: “nó cái gì đều có thể làm, chỉ cần người biết động não, biết dùng. Bảo bối hay thế này ở chổ người uổng phí quá đi.”
               Đang nói, chỉ nghe thấy hai tiếng “thình! thình!” Tiểu Năng cất tiếng hoan hô: “Ou, thông rồi! thông rồi!” Trên vách đá đã khoan ra 2 cái lỗ nhỏ.
               Sơn thần bĩu môi nói: “thông rồi thì có tác dụng gì? Cái lỗ nhỏ thế này, các ngươi lại không phải là côn trùng nhỏ____”
               Tiểu Thánh nói: “nhưng chúng tôi có thể biến thành côn trùng nhỏ đấy.
               Không để cho sơn thần kịp có phản ứng, Tiểu Thánh và Tiểu Năng đã biến thành 2 con ong, từ trong 2 mắt lỗ này bay đi ra ngoài.
               Ra đến bên ngoài, cả hai hiện nguyên hình, dùng miệng hét lớn vào bên trong mắt lỗ: “đại thúc Sơn thần, ông thua rồi!”
               Sơn thần đến nơi sâu thạch động, nhìn thấy tất cả binh khí không còn nữa, gào thét một cách thảm hại: “đều dọn đi hết rồi sao? Cái đồ con khỉ nhỏ, cái đồ con lợn nhỏ, bây giờ ta làm sao khai báo cùng Nhị Lang Thần đây, cái thứ tính xấu quá đi!”
               Lại nói về Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, nhớ về con trẻ, sự đau thương nhớ con thì không cần nhắc đến. Bát Giới vốn mập tròn tròn, bây giờ ốm hết một vòng, ông ta đem đến một sợi dây thừng nói với Ngộ Không: “nếu như ngày hôm nay con trai không trở về, tôi sẽ treo lên!”
               Ngộ Không nói: “sợi dây thừng này không thể treo chết tôi được. Nếu như ngày hôm nay Tiểu Thánh không về, tôi sẽ đi xin Quan Âm Bồ Tát cho tôi được đội vòng kim cô, niệm vòng kim cô niệm chết tôi đi!”
               Hai người cha đang buồn rầu, hai người con trai về đến.
               “Ba!” “Ba!” “con của ta!” “con khỉ nhỏ của ta!”..... ơ, trong thoáng chốc đã náo nhiệt rồi.
               Ngộ Không nhìn thấy Tiểu Thánh cầm về một cặp măng đá liền nói: “Tiểu Thánh, ba vốn muốn đem gậy kim cô truyền lại cho con, con làm sao tìm được loại binh khí này vậy?”
               Tiểu Thánh nói: “con thích mà!”
               Bát Giới ngược lại rất thích chày đá của Tiểu Năng, nói: “chày đá này ngược lại cùng đinh ba của ta là một loại, một cái dùng để đảo đất, một cái dùng để cảnh xuân, hì hì!”
               Họ đang trò chuyện, bổng nhiên trên đầu bay đến hai đám mây, trên mây có người hét nói: “này, tiểu Tôn Ngộ Không và Tiểu Trư Bát Giới ra đây trả lời!”
          #5
            Trần Thái Hùng 27.10.2008 07:12:25 (permalink)
            0
            5/Hoả nhãn Băng nhãn quá lợi hại.
                 Hai đám mây hạ xuống. Cỡi mây đến là hai viên tiểu tướng, một người mặc áo dài xanh, một người mặc áo dài đỏ.
                 Tiểu tướng mặc áo dài xanh nói: “chúng tôi có việc đến tìm Tiểu Tôn Ngộ Không và Tiểu Trư Bát Giới, không việc gì đến người lớn.”
                 Ngộ Không liền cười nói với Bát Giới: “thế thì chúng ta đi vào nhà, trẻ nhỏ có chuyện riêng của trẻ nhỏ.”
                 Người lớn đi rồi. Tiểu Thánh và Tiểu Năng quan sát kỹ hai viên tiểu tướng đó____Tướng mạo của họ có chút kỳ lạ. Trên đôi mắt to của mỗi người, còn mọc thêm một đôi mắt nhỏ.
                 Tiểu Thánh cất tiếng nói: “các người chào hỏi cùng người lạ, tốt nhất nên làm rõ người ta tên gì. Nhớ đấy ta tên Tôn Tiểu Thánh, hắn tên Trư Tiểu Năng. Các người hình như là con trai của Dương Tiễn, có điều con mắt nhiều hơn ông ta một con.”
                 Tiểu tướng áo xanh liền nói: “ta tên Dương Bất Thâu. Đây là em trai ta tên Dương Bất Bại.”
                 Dương Bất Bại trợn tròn bốn con mắt, nói với Tiểu Thánh, Tiểu Năng: “các người tại sao đem toàn bộ binh khí của Thạch Linh San dọn về nhà vậy? Thật ngang ngược quá đi!”
                 “Còn nói chúng ta ngang ngược sao? Tiểu Năng nói một cách tức giận: “là ai trước tiên hạ mệnh lệnh ngang ngược vậy?”
                 Dương Bất Thâu nói: “đó là cha chúng ta phái Hao Thiên Khuyển làm, không có quan hệ cùng chúng tôi!”
                 “Loảng xoảng loảng xoảng!” Tiểu Thánh lấy ra túi nhỏ đựng số binh khí đó lắc lắc, “binh khí đều ở đây, có bản lĩnh tự mình đến lấy.”
                 Vừa nói xong đem cái túi quăng vào không trung cái “vù”. Trong chớp mắt trăm nghìn cái binh khí trút đổ ra ngoài. Số binh khí này vốn được biến rất nhỏ, vừa ra khỏi túi toàn bộ đều hồi phục hình dáng ban đầu. Tài thật, giống như cùng lúc mưa xuống một trận mưa binh khí.
                 Một Dương Bất Thâu tài giỏi, một Dương Bất Bại tài giỏi, nghênh đón mưa binh khí một cách tay không nhún người nhảy lên.....
                 Trư Tiểu Năng nói một cách lo âu: “thế này sẽ xãy ra nguy hiểm đây.”
                 Tôn Tiểu Thánh nói: “đây là ta thử bản lĩnh của họ.”
                 Chỉ thấy Dương Bất Thâu, đấm bên trái chặn lại rìu đá, vai phải nâng kiếm đá, đỉnh đầu đụng búa đá, lấy chân đá thương đá. Khó khăn lắm mới chọn được một cây gậy lang nha, liền cầm chắc trong tay, nói lớn: “em trai, anh tìm được binh khí tốt rồi!”
                 Còn Dương Bất Bại thì sao, nhất thời lựa hoa cả mắt, không cầm chắc chủ ý. Mắt nhìn thấy binh khí từ trong túi nhỏ rơi ra đã thưa thớt......Bổng nhiên, bốn mắt của nó sáng lên, nhìn đến một cặp nấm đá lăn long lóc ra ngoài túi, vội vàng bổ nhào đi một cách vui mừng, vung qua vung lại một lần, thật là vừa tay.
                 Hai huynh đệ đều lựa được binh khí yêu thích, đang vênh vang đắc ý, thì nghe Tiểu Thánh hỏi: “xem ra các ngươi đang chuẩn bị biểu lộ bản lĩnh trên đại hội đấu pháp có phải không?”
                 Dương Bất Bại liền nói nhỏ với Dương Bất Thâu: “anh, chúng ta sao không để lộ ra một chút tài nghệ, trấn áp chúng nó một tí!”
                 Không đợi anh trai đồng ý, Dương Bất Bại chỉ vào hai con mắt chính giữa trán của mình, nói với Tiểu Thánh và Tiểu Năng: “hãy xem cặp hoả nhãn này của ta!”
                 Dương Bất Bại đến trước một cây to, trong cặp mắt hoả nhãn đó lập tức phun ra ngọn lửa mãnh liệt bừng bừng. Trong chớp mắt, cành cây, lá cây tất cả đều bị đốt cháy cả. Dương Bất Bại lại đem ngọn lửa thu về trong mắt. Một cây cao to tươi tốt xanh mơn mởn, bây giờ đã bị đốt đến cháy đen, vừa khó coi vừa khó ngữi.
                 Dương Bất Thâu nhìn thấy em trai tỏ rõ bản lĩnh, trong lòng ngứa ngái, liền cũng nhảy ra chỉ lên trán: “hãy nhìn xem đám mây đó!”
                 Đúng lúc có một đám mây ngũ sắc từ từ bay đến.
                 Dương Bất Thâu chỉ vào cặp mắt của mình: “đây là băng nhãn của ta, phóng ra ánh sánh lạnh, khắp nơi thành băng.”
                 Nhìn thấy đám mây đó bay đến đỉnh đầu, Dương Bất Thâu ngửa cổ, trong băng nhãn ánh sáng lạnh phóng ra, cất tiếng khì khì. Lại nhìn về đám mây, quả thật trong thoáng chốc đã đông thành trục băng to. Vì để cho Tiểu Thánh, Tiểu Năng nhìn thấy rõ, Dương Bất Thâu phi người nhảy lên, vung vung gậy lang nha, một tiếng “ping”, đem trục băng đó đánh cho vỡ vụn. Mãnh băng rơi tung toé khắp nơi, có mấy miếng rơi ở sau cổ của Tiểu Năng, lạnh đến nó run lẩy bẩy. Tiểu Năng lầu bầu: “nếu như trời nắng nóng có miếng băng to thế này, thì đã có thể ăn dưa hấu lạnh rồi. Bây giờ lại không phải là lúc đó.”
                 Dương Bất Thâu, Dương Bất Bại cất tiếng cười ha ha, cùng nhau nhảy lên đám mây, quăng xuống một câu nói ngạo mạn: “gặp nhau trên hội đấu pháp.”
                 Tôn tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng đờ người trông theo anh em nhà họ Dương cưỡi mây bay đi, đến khi không còn nhìn thấy nữa, Tiểu Năng mới nói một cách nản lòng: “còn đấu cái gì pháp nữa, chỉ sợ chưa kịp ra tay thì chúng ta đã bị đốt thành than đen, đông thành miếng băng đá rồi!”
                 Tiểu Thánh nhíu mày, bổng nhiên nghĩ đến: “đúng rồi, ba tôi sao không sợ lửa vậy? Đi hỏi ông ta xem!”
                 Hai đứa trẻ liền đến quấy Ngộ Không.
                 Ngộ Không nói: “ta không sợ lửa là vì Ngộ Không ta đã được nung qua trong lò bát quái của lão Quân. Có điều, ta không muốn các con học theo cách của ta. Trong lò đó vừa oi bức khó chịu, vừa dơ, vừa khói đến sợ.”
                 Tiểu Thánh nháy mắt ra hiệu cùng Tiểu Năng, cả hai nhẹ nhàng đi ra ngoài.
                 Tiểu Thánh hỏi Tiểu Năng: “ngươi có sợ oi bức không?”
                 Tiểu Năng nói: “không sợ!”   
                 “Sợ dơ không?”
                 “Ba tôi nói, ăn thức ăn vẫn phải chăm sóc quần áo của tôi, tôi ăn gì, quần áo của tôi ăn cái đó, không thiếu dính ướt dầu mở. Ba gọi tôi là vua nhếch nhát, anh xem, tôi có sợ dơ không?”
                 “Thế thì được,” Tiểu Thánh vung tay một cái, “chúng ta đi!”
                 Hai người rất nhanh đi đến cung Đâu Suất.
                 Tiểu Thánh hô to một tiếng: “lão Quân gia gia!”
                 Bên trong không có tiếng trả lời.
                 Tiểu Năng nói: “có thể không ở nhà.”
                “Nhưng cửa không đóng mà. Chúng ta đi vào xem thử.”
                 Đi đến trong vườn, nhìn thấy lão Quân đang đánh cờ. Cùng ai đánh cờ vậy? Không có ai khác, chỉ có mình tự đánh với mình. Ông ta khi thì chạy đế bên cờ đỏ ra xe tiến công, khi thì chạy đến bên cờ đen nhảy mã phòng thủ; Một chốc đắc ý vì một bên chiếm ưu thế, một chốc buồn rầu vì một bên bất lợi.....Bây giờ cờ đen sắp bị chết tướng rồi, lão Quân vội vàng giúp cờ đen xin cờ đỏ tha cho: “không tính, không tính, sửa lại một bước vậy!” Sau khi cờ được sửa lại, không đi được mấy bước, tình thế của cờ đỏ lại khó khăn, thế là lão Quân lại nói cho cở đỏ: “vừa rồi anh sửa sai rồi, bây giờ cũng để tôi sửa sai một lần vậy.”
                 Tiểu Thánh và Tiểu Năng vốn muốn đợi lão Quân đánh xong ván cờ này, nhưng bây giờ nhìn lại, ván cờ này mãi mãi không đánh xong rồi. Tiểu Thánh liền đi lên trước một bước, muốn nói rõ ý đến thăm cùng lão Quân.
                 Lão Quân đang bận chạy hai bên, chạy mệt rồi, vừa muốn ngồi xuống uống nước, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Thánh và Tiểu Năng.
                 Lão Quân có chút không vui: “hai thằng quỷ nhỏ liều mạng các ngươi, sao không ở cửa kêu một tiếng đã vội xông vào vậy?”
                 Tiểu Thánh nói: “chúng cháu đã gọi rồi.”
                 Tiểu Năng nói: “thật đấy!”
                 Lão Quân chớp mắt nhìn Tiểu Thánh và Tiểu Năng một lát rồi nói: “xem hình dáng, các ngươi là con của Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới phải không? Phải gọi ta là gia gia mới đúng đấy, tại sao không gọi vậy?”
                 “Chúng cháu đã gọi rồi!” Tiểu Thánh thật có chút nóng lòng, “ông nếu như chê lời nói chưa đủ, chúng cháu gọi lại lần nữa, ____gia gia!”
                 Chỉ thấy lão Quân lắc lắc đầu, thở dài nói: “oi, con trẻ bây giờ thật không có lễ phép, không chịu gọi người lớn.”
                 Tiểu Thánh liền nói với Tiểu Năng: “hết cách, xem ra chúng ta phải lớn tiếng một chút. Ta đọc khẩu lệnh, chúng ta cùng nhau gọi: 1, 2, 3____”
                 Hai người mở giọng, bật hết sức mạnh: “gia____gia___!”
                 Không ngờ lão Quân nổi cáu: “không tôn kính người già, còn nhe nanh múa vuốt với ta, ba các ngươi là dạy các ngươi thế này sao?”
                 Tiểu Thánh cũng chịu không nổi rồi, nó kéo Tiểu Năng đi: “đừng nhiều lời cùng lão già điếc này, chúng ta đi tìm người khác!”
                 Tiểu Năng lại là tính lề mề chậm chạp: “này, đi thế này, người già sẽ buồn đấy, chúng ta phải kiên nhẫn.”
                 “Kiên nhẫn đủ rồi!”
                 “Theo anh nói, ông ta nghe không rõ, chúng ta phải chui vào trong lỗ tai ông ta gọi ông ấy vậy.”
                 Đây lại là ý hay. Tiểu Thánh đổi ý: “hay, thì lại lần nữa vậy.”
                 Thế là hai người họ thoáng chốc biến mình nhỏ lại____Nếu muốn chui vào lỗ tai, thì phải thật rất nhỏ rất nhỏ. Sau đó giống như leo núi cao vậy, trước tiên bò lên mặt bàn chân của lão Quân, tiếp đến thì theo cẳng chân đến đầu gối......Sau khi leo lên vai, hai người chia hai đường, Tiểu Thánh đi đến bên tai trái, Tiểu Năng đi đến bên tai phải.
                 Lão Quân đang càu nhàu: “hai đứa trẻ không có giáo dục này, đi rồi cũng không một lời chào hỏi....” Chợt thấy trong lỗ tai bổng ngứa lên, “ơ, ngứa quá đi, để ta đi móc lỗ tai.”
                 “Đừng móc!”
                 Trong lỗ tai có người nói chuyện, làm cho lão Quân giật cả mình.
                 Trong tai trái nói: “cháu là Tôn Tiểu Thánh!”
                 Trong tai phải nói: “cháu là Trư Tiểu Năng!”
                 Lão Quân vừa tức giận vừa tức cười: “trong lỗ tai có gì vui không? Các cháu đi vào trong đó làm gì vậy?”
                 “Chúng cháu là để gọi ông đấy, ông nghe rõ chưa: Lão Quân gia gia! Lão Quân gia gia!____Lần này ông nghe rõ rồi chứ?”
                 Tiểu Thánh và Tiểu Năng lại anh một câu, tôi một câu đem việc muốn nhờ lão Quân giúp đở nói ra một hơi.
                 Lão Quân cười đồng ý: “được, cả hai chui ra đây đi.”
                 Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhảy ra khỏi lỗ tai của lão Quân, lại hồi phục hình dáng ban đầu.
                 Lão Quân dẫn hai đứa trẻ đến trước lò luyện đan của ông ấy, vừa vung cây phất trần, nắp lò bay lên, chỉ thấy trong lò ngọn lửa rừng rực.
                 “Vào đi các cháu.”   
            #6
              Trần Thái Hùng 31.12.2008 12:34:43 (permalink)
              0
              6/Hi Li Hoa La, Thích Li Ca tra

                   Nắp lò vừa mở, trong phòng thuốc lập tức nóng đến khó chịu. Tiểu Năng người mập, đặc biệt không chịu nóng, còn chưa bước vào lò đã ra mồ hôi. Nó hỏi lão Quân: “phải luyện bao nhiêu thời gian vậy?”
                   Lão Quân nói: “trước đây phải luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trãi qua kỹ thuật đổi mới, bây giờ chỉ cần 3 ngày thì được rồi.”
                   Nhưng 3 ngày cũng rất khó chịu đựng đấy. Tam muội chân hoả trong lò, nóng đến hai anh em từ đỏ đổi vàng, từ vàng đổi xanh, từ xanh đổi tím.....Tổng cộng đổi hết 7 lần màu sắc, sau cùng đổi đến toàn thân cháy đen.
                   Ba ngày đã đến, vừa mở ra, Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhãy ngay ra ngoài không chờ đợi: “ây da, ngộp thở quá đi!”
                   Lão Quân dùng một cây bảo kiếm chỉ vào hai anh em, thần hoả phun ra ở đầu kiếm lăn mấy vòng trên người hai anh em, màu đen trên người toàn bộ đều bị trút bỏ.
                  “Tốt rồi, thân hình thế này, sẽ không còn sợ lửa nữa.” Lão Quân đưa Tiểu Thánh và Tiểu Năng ra cửa, “nếu muốn đối phó đóng băng, có thể đi tìm Thái cực chân nhân, cửu dương hoá âm đơn của ông ta rất công dụng.”
                   Hai bạn nhỏ hướng về lão Quân nói lời cảm ơn, từ biệt xong, lại đi thăm viếng Thái cực chân nhân.
                   Hai người đang cưỡi mây đi, bổng nhiên nghe thấy từ xa giọng Lôi thần đang phát cáu.
                   Tiểu Thánh liền muốn đi xem sự việc thế nào.
                   Tiểu Năng nói: “đừng quản việc không liên quan đến mình, đường đi quan trọng.”
                   Nhưng Tiểu Thánh nhất định phải quản việc không liên quan đến mình, Tiểu Năng cũng đành phải theo cùng.
                   “Chú Lôi thần,” Tiểu Thánh lên trước chào hỏi, “sao đem xe lôi dừng ở đây vậy?”
                   “Đừng nhắc nữa, ngươi xem,” Lôi thần chỉ xuống dưới một cách không vui, “một cái bánh xe bên này rơi xuống biển rồi, ta phải đi đón bác gió, thầy mưa, mẹ điện, trẻ mây đi phương Bắc làm mưa, thật nguy hiểm!”
                   Tiểu Thánh liền xung phong: “tôi xuống biển một chuyến, thay ngài đem bánh xe vớt lên, đảm bảo không lỡ việc.”
                   Tiểu Năng kéo Tiểu Thánh một cái, nói nhỏ: “thế còn chổ Thái cực chân nhân, có đi hay không?”
                   Tiểu Thánh nói: “trước tiên đem bánh xe lôi vớt lên rồi hãy nói.”
                   Đứng ở trên đám mây cao, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới là biển Đông cuồn cuộn. Tiểu Thánh cố ý khiêu khích Tiểu Năng: “dám nhãy xuống dưới không?”
                   Tiểu Năng sao lại đồng ý làm kẽ nhát gan: “này....anh dám tôi cũng dám!”
                   Thế là do Lôi thần phát lệnh: “này các vị, chuẩn bị____nhảy!”
                   Tiểu Năng đầu vừa cứng mắt vừa khép, nhảy xuống một cái “vù”....
                   Đám mây đó quả thực quá cao, rơi xuống thật lâu, rơi đến không còn kiên nhẫn nữa, mới rơi vào trong biển.
                   Nhưng sao mà cũng tìm không được một bánh xe lôi đó.
                   Tiểu Thánh có chút nãn lòng rồi, nó nhìn về phía Tiểu Năng. Tiểu Năng đang đợi Tiểu Thánh tiếp tục đi tiếp.
                   Không ngờ Tiểu Thánh hỏi một câu này: “tôi nhớ có ai đó nói “phải có kiên nhẫn” đây là câu nói hay, có phải là ngươi nói không?”
                   Tiểu Năng suy ngĩ suy nghĩ, “nghĩ không ra. Hay nhất là tôi nói, vì đây là câu nói hay.”
                   “Thế thì chúng ta đừng vội đi,” Tiểu Thánh đề nghị, “đi tiếp đến chổ Long vương thăm dò một tí vậy.”
                   Cả hai đến trong Thuỷ tinh cung. Lão Long vương nhìn thấy Tiểu Thánh lớn lên thật giống Tôn Ngộ Không, bất giác có chút sợ hãi lo lắng. Không đợi Tiểu Thánh mở miệng, Long vương liền nói: “định hải thần châm chổ tôi chỉ có độc một cây, bị ba ngươi lấy đi rồi, không còn nữa.”
                   Tiểu Thánh cười nói: “xem tính hà tiện của ngài kìa,” rồi đem việc đến tìm bánh xe xe lôi ra nói.
                   Long vương nghe xong liên tục lắc tay: “ngươi yên tâm, đồ vật của ta không dễ dàng cho người khác, đồ vật của người khác ta cũng không muốn.”
                   Tiểu Thánh nói: “ta là đến chổ ngài thăm dò, không có nói ngài muốn đồ vật của người khác mà.”
                   Đang nói, chỉ nghe phía sau hậu cung vọng ra tiếng vang “oàng ____oàng. Tiếng vang này lúc gần lúc xa, lúc xa lúc gần.
                   Tiểu Thánh tính hiếu kỳ, lúc kéo Tiểu Năng ra ngoài cung xem, chỉ thấy mộ viên tiểu tướng mặc áo dài trắng đang ở đó luyện tập võ nghệ. Binh khí chổ hắn ngược lại cũng đặc biệt, có thể bay đi bay về, xoay chuyển vòng vòng, chính là vật này xông đến nước biển vang “oàng oàng” đây. Nhưng vì xoay chuyển quá nhanh, làm cho người xem rối cả mắt, nhìn không rõ là một loại đồ chơi gì.
                   Mãi đến khi tiểu tướng áo dài trắng phát hiện có người lạ, đem binh khí đó thu về trong tay, Tiểu Thánh và Tiểu Năng bấy giờ mới nhìn rõ: đó là một bánh xe bay như ý. Mà bánh xe này hình dáng cùng bánh xe của chiếc xe lôi rơi ra giống nhau như đúc, lão Long vương còn không biết ngượng nói không muốn đồ vật của người khác đấy.
                   Tiểu tướng áo dài trắng hùng dũng nói: “ta là Thái tử Tiểu Bạch Long không ai không biết, không ai không rõ, các ngươi là___”
                   “Chậm chút đi,” Tiểu Thánh cắt ngang lời nói của Tiểu Bạch Long, “không thể nói ‘không ai không biết’, ta chính là chưa nghe nói đến ngươi. Ngươi cần nói thế này: ‘ta là chỉ có Tôn Tiểu Thánh không biết___’”
                   “Khoan,” Tiểu Năng lại cắt ngang Tiểu Thánh, “còn có phần tôi nữa.”
                   “Đúng, thế thì cần phải nói thế này: ‘ta là thái tử Tiểu Bạch Long chỉ có Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng không biết’”
                   Tiểu Bạch Long suy nghĩ rồi nói: “ta cảm thấy hay là như lúc đầu nói oai hơn. Bây giờ ta  đã biết tên của các ngươi, ta sẽ không hỏi tiếp ‘các ngươi là ai’ nữa. Các ngươi xem, ta đang buồn vì tham gia đại hội đấu pháp không có binh khí vừa tay, trên trời đúng lúc rơi xuống một bánh xe bảo bối này. Cần phải biết. binh khí này của ta ai cũng chưa thấy qua, bản lĩnh này của ta ai cũng chưa luyện qua!”
                   “Nhưng đây là bánh xe của chiếc xe lôi mà.” Tiểu Năng nói, “ngươi thích loại binh khí này có thể dập cái khác, nhưng xe lôi không thể không có bánh xe.”
                   Không ngờ Tiểu Bạch Long không nghe điều này, nó để cho bánh xe to nặng lăn long lóc trên ngón tay, nói: “ba tôi thường dạy tôi thế này: ‘ai nhặt được người đó có, không đòi không mà có được.’ các người ai có bản lĩnh lấy được, bánh xe này sẽ thuộc về người đó, thấy thế nào?”
                   “Được,” Tiểu Thánh xoay tròn tròng mắt, liền nói với Tiểu Bạch Long, “bánh xe có thể làm binh khí có điều bánh xe này quá nhẹ, xữ dụng binh khí này quá mất mặt. Lần trước xe ngựa của Vương mẫu nương nương cũng rơi ra một cái bánh xe, chỉ sợ ngươi khiển không nổi bánh xe nặng thế đó.”
                   Tiểu Bạch Long hét lớn thở phì phì: “bánh xe của Vương mẫu nương nương ở đâu?”
                   Nhân lúc Tiểu Bạch Long đang ngó chổ này ngó chổ kia, Tiểu Thánh nhẹ nhàng thò ra một ngón tay, đem một viên đá ngầm to bên mình biến thành bánh xe: “ngươi xem, đây không phải sao?”
                   Tiểu Bạch Long vừa nhìn thấy: “ơ, anh bạn lớn thế này, sao ta chưa thấy qua?____Các ngươi tạm tránh ra!”
                   Tiểu Bạch Long chỉ một tay nhẹ nhàng nhấc lên, liền đem bánh xe to đó giơ qua khỏi đầu.....múa một vòng, rồi đem bánh xe xe lôi ném cho Tiểu Thánh, nói một cách anh hùng: “cái này nhẹ, các ngươi mang đi về đi, ta chỉ thích nặng.”
                   “Thế thì sau hội gặp nhé.”
                   Đương nhiên, đợi sau khi Tiểu Thánh và Tiểu Năng đi rồi, bánh xe to như cũ biến thành đá ngầm...
                   Tạm không quản việc cha con Long vương nhảy thế nào, chưởi thế nào, chỉ nói Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng đem bánh xe xe lôi đưa đến trước mặt Lôi thần, Tiểu Thánh nói: “chú Lôi thần, mau mau đem bánh xe lắp vào đi.”
                   Tiểu Năng bù vào một câu: “chúng ta còn phải đi tìm Thái cực chân nhân xin Cửu dương hoá âm đơn nữa.”
                   Lôi thần vừa lắp xong bánh xe, vừa cười nói một cách hơ hớ: “các ngươi không cần đi tìm Thái cự  chân nhân nữa rồi, ca khúc giải đông sấm xuân của ta có công dụng như nhau.
                   Câu nói này làm hai bạn nhỏ vui chết đi: “hay quá, chú mau dạy chúng cháu hát bài hát này đi.
                   Lôi thần nói: “có điều giọng chú hát không hay, các cháu đường cười chê. Là hát thế này______
                                                Ha! Ha! Ha!
                                                Một tiếng sấm băng hà tan!
                                                Hi li hoa la!
                                                Thích li ca tra,
                                                Hi li ca tra!
                   Bài hát này không khó học. Tiểu Thánh và Tiểu Năng rất nhanh học thuộc, liền từ biệt Lôi thần đi về nhà.
                   Trên đường đi, Tiểu Năng nói: “sau này có thể không sợ hoả nhãn và băng nhãn của anh em nhà họ Dương rồi. Này....lúc tìm bánh xe, tôi không nên nói anh quản nhiều việc không có liên quan đến mình.”
                   Tiểu Thánh an ủi Tiểu Năng: “đừng nói nữa, tôi cũng có chổ không nên.”
                   Lại nói về hai người ba của họ, bấy giờ từ rất sớm đã đợi sốt ruột rồi. Ngộ Không trèo lên cây thấu trời tiện cho quan sát, Bát Giới ở dưới thúc giục không ngừng: “Hầu ca, nhìn thấy chúng nó rồi chưa?”
                   Khó khăn lắm mới nhìn thấy hai đứa con trai cục cưng về đến. Chúng nó trên đường đi đang hát một cách hăng say:
                                                Hi li hoa la,
                                                Thích li ca tra!
                                                Thích li ca tra,
                                                Hi li hoa la!
                   “Con trai ngốc, đây là bài hát cổ quái gì vậy?”
                   Sau khi về nhà, vì để có thể trên đại hội đấu pháp chiến thắng đối thủ mạnh, Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng khẩn trương khổ luyện.
                   Một hôm, hai bạn nhỏ trời vừa sớm đã đi luyện võ rồi. Hai anh bạn già đi đến núi thần tiên danh tiếng vì con trẻ đi tìm thuốc bổ. Ngoài cửa con sóc đưa thư đến_____Con sóc này dựa vào hai chân dài đẩy thần hành kim mao, trên trời dưới đất, thật là đến như gió đi như điện, là một “thiên bưu sứ” đưa sách đưa thư. Lần này vì đại hội đấu pháp đưa thư mời, lại phải để sóc mệt rồi.
                   “Tôn Đại Thánh, Tôn Tiểu Thánh có ở nhà không?”
                   Thấy gọi không có tiếng trả lời, sóc liền đem thư mời nhét vào khe cửa. Nhưng cửa này là do Lỗ Ban người thợ thần tiên đích tay làm, rất kín đáo, ngay cả nước đều không thể thấm được. Sóc đành phải đem thư mời để ở bậc thềm ngoài cửa, khoát lên tay nải nặng trịch, lại đi đến nơi khác đưa thư.
                   Bấy giờ, gió nổi lên. Bức thư đó bị thổi bay lên, từ trên trời hạ xuống chập chờn đong đưa. Sau cùng không biết là rơi vào biển đông, hay là biển nam, hay là biển Baltic Địa trung hải....
                   Đợi đến Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhận được tin, đã là 10 ngày sau, họ nhìn thấy Hạc nhi và Hươu nhi chổ lão Thọ tinh, đi ngang qua trước cửa mặt mày ủ ê.
                   Tiểu Năng liền hỏi: “các ngươi từ đâu về vậy?”
                   Hạc nhi nói: “đừng nhắc nữa, chúng tôi ở trên đại hội đấu pháp bị người ta đánh bại rồi.”
                   “Cái gì, đại hội đấu pháp đã mở rồi sao?” Tiểu Thánh bổng chốc nóng đến xuất mồ hôi, “chúng ta sao lại không biết vậy?”
                   Lộc nhi nói: “đã mở được 10 ngày rồi. Ngày hôm nay là ngày sau cùng.”
                   Hạc nhi khuyên Tiểu Thánh và Tiểu Năng: “các người đừng đi nữa, hiện tại còn lại là những cao thủ, các ngươi đánh không thắng đâu.”
                   Ngộ Không và Bát Giới vốn không muốn để cho con trẻ đi, bấy giờ cũng đến thừa cơ níu áo.
                   Tiểu Thánh nói: “chúng ta có thể đánh bại những cao thủ đó.”
                   Tiểu Năng nói: “cho dù là thua hay thắng, vẫn thử đi xem mới yên lòng.”
                   Sau cùng, vẫn là người lớn không cố chấp trẻ nhỏ.
                   Tiểu Thánh cầm lấy cặp măng đá, Tiểu Năng cầm lấy chày đá, cùng nhau dẫm lên mây: “chúng ta đi!”
                   Sau khi con trẻ đi rồi, Ngộ Không ở trong nhà quay qua quay lại: “ta vẫn có chút không yên tâm, sợ xãy ra việc gì......”
                   Bát Giới cũng muốn nói câu này, nhưng lại sợ Hầu ca cười chê ông ta không có tiền đồ. Bây giờ thì Hầu ca cũng là bên tám lạng bên nữa cân rồi, Bát Giới liền dứt khoát đề nghị: “thế thì hai chúng ta cũng cùng đi xem!”

              #7
                Ct.Ly 09.01.2009 06:06:27 (permalink)
                #8
                  Trần Thái Hùng 13.01.2009 07:31:14 (permalink)
                  0
                  Chào bạn CT.Ly cám ơn lời chúc của bạn. Truyện này tôi đã dịch hết trọn bộ rồi, nhưng để post từng bài lên sao mà làm biếng quá, bạn có thể chỉ cho tôi cách nào post cùng lúc trọn bộ lên được không?
                  Chúc bạn một năm tràn đầy hạnh phúc.
                  #9
                    BĂNG NGUYỆT 01.11.2010 18:36:41 (permalink)
                    0
                    Chúc dịch giả 1 tuổi mới luôn luôn yêu đời và may mắn luôn mỉm cười với bạn nha .

                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/135/B055C24FCD2A437392EECA85F5855FF9.jpg[/image]
                    Attached Image(s)
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9