Bài Học Cho Một Tình Bạn
Đỗ Kim Thu 17.10.2008 00:36:20 (permalink)
   Tôi quen Hà từ  tháng 6 năm 2000, khi mới chân ướt chân ráo từ  Hải Phòng vào sài gòn,Tình bạn của chúng tôi thân thiết gần gũi tựa chi em, Hà giúp tôi nhiều trong cuộc sống của nơi đất khách .
  Chuyện bắt đầu xảy ra từ năm 2004, khi  công việc  làm ăn của Hà  đi vào  bế tắc, quán bị rút giấy phép kinh doanh, chị em ruột  thịt không  hiểu nhau nên nhiều lần Hà cự cãi với gia đình rồi bỏ qua  nơi tối đang ở, khi đó còn là một shop đồ nhỏ tại Bình Dương. Mỗi lần cãi nhau hay gây lộn với chị gái cua Hà xong, những bực bội chưa trút hết bên nhà là Hà lại trút hay nổi quạu vô cớ với tôi, dần dà như cơm bữa tính khí Hà thay đổi  vui buồn bất chợt, Từ năm 2004  tới  nay không dưới ba lần Hà  tự ý lấy giấy tờ, tiền bạc của tôi mang đi, một thời gian lai mang về trả lai.  Những lần đó lâu nhất chỉ là một tháng, tôi cũng thành thói quen, ko  để ý tới những hành vi đó của Hà nữa.
    Lần gần đây nhất vào ngày 03/ 07/2008, Hà lại qua nhà chơi khi đó có mình tôi đang ở nhà , nghĩ là bạn bè  vẫn vui vẻ bình thường, tôi để Hà coi tiệm  (bây giờ la` tiệm Nét ) đi vào trong  nhà tắm chừng 10 phút quay ra, hỡi ôi, cái tủ đựng đồ đạc, giấy tờ tiền bạc của tôi không cánh mà bay, nghĩ la khách  chơi game lấy , sau khi nhìn lại thấy mất bóng của Hà, tối biết Hà lại giở trò giỡn như những lần trước, nhưng lần này  Hà giỡn quá đáng, cứ nghĩ như những lần trước  chỉ mấy ngày Hà trả lại, nhưng không, gần bẩy tháng trời Hà hứa nay,  hứa mai  mang qua trả lại cho tôi rồi cũng  im bặt luôn, đã vậy Hà còn liên tục nhắn tin, nhá máy hay nói những câu nếu là người có chút chữ nghĩa hay  tôn trọng bạn bè sẽ không bao giờ dám nói những lời đó .
    Ngày 03/10 vì  bị giữ chiếc xe máy khi đang lưu thông trên đường, mà giấy đăng ký xe Hà đang giữ. Tôi và một người em qua nhà   chị gái của Hà nhờ người nhà nói lý lẽ và can thiệp  tình cảm nội bộ để Hà trả lại  những giấy tờ cho tôi, trước mặt hai người chi gái Hà   ko nói câu nào, tới khi  bà chị gái nói  : "nó còn nợ gì mày nói ra, rồi mày trả đồ cho nó, nó trà tiền bạc hay đồ đạc lại cho mày". Khi này Hà mới đủng đỉnh nói  : " Đưa 30 triệu thì tôi trả lai giấy tờ. Trời hỡi  một tình bạn,  một sự tôn trọng , mà chỉ đáng giá đổi lại 30 triệu thôi sao hả Hà, nếu tính một giấy CMNN, một thẻ ATM, một bằng lái xe, một giấy đăng ký xe môtô, và  hai triệu tiền thu  được từ khách của tiệm nét ngày hôm đó liệu Hà  bán đi có đủ với số tiền Hà đòi hỏi  không?
     Nói thật lòng nhiều khi nghĩ tới câu thách đố của Hà tôi giận muốn run người  , đã đôi  lần dừng xe ngập ngừng trước cổng ủy ban nhân dân phường Linh Trung _Thủ Đức,  muốn bước vô trình báo, nhưng lại  phóng xe chạy đi. Được gì khi trước là bạn bè thân, giờ đem nhau ra pháp luật , hơn thua gì  nơi chốn công đường hay là mất mặt. Nếu xét về hành động của Hà, nếu tôi cố tình thưa kiện thì dư sức Hà phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng cả đời tôi phải  ăn năn ,cắn rứt thì ko muốn tí nào. Nhớ lại có lần tôi nghe một người bạn, anh là nhà báo bên phóng sự đường phố cua tờ báo Phóng sự Việt Nam.Com, anh nói : "Em ra chợ mua cá, nếu bà bán cá chửi em, em cười, bà ta sẽ nghĩ em cười  mai mỉa  càng chửi em, còn em trả lời lại có nghĩa la em chấp nhận hơn thua với họ sẽ  xảy ra cãi nhau hoặc đánh lộn, em phải làm cách nào mà bà bán cá  chửi em, nhưng đêm đó về bà ta day dứt và nhận ra lỗi sai của bà , để ăn năn suốt cả  ngày hôm đó. Có lẽ câu nói của  anh bạn đó đã thấm vào lòng tôi, những  tờ đơn  đánh máy chờ đi trình báo cơ quan pháp luật tôi ngưng lại,cất vào  một góc, với những lời thách đố đi báo Công An giải quyết của Hà, nếu ăn thua, nóng giận tôi có thể đi trình báo , nhưng để cho Hà phải day dứt một  đời hoặc chí ít cũng là thoáng chốc trong lương tâm của Hà thì mới là điều  tôi muốn.
  Tôi đã chọn cách lặng im, Hà vẫn nhiều lần   nhá máy, nhắn tin, chửi bậy cũng  có, rồi  nói cầm 10 triệu qua lấy lại đồ cũng có, nhưng tôi im lặng, phớt lờ. Nếu Hà có vô tình đọc được Blog này xin hãy hiểu cho tôi, ko phải sợ Hà mà tôi không thưa phát luật không phải vì sôi sợ, mà tôi hoàn toàn không muốn. Thà tôi bỏ qua tất cả, giấy tờ tùy thân tôi có thể xác nhận làm lại được, tiền Hà có thể làm ra, nhưng sự tổn thương tình bạn thì mãi mãi không bao giờ xóa nhòa  được phải không ?
    Xin chúc cho Hà nhưng điều gì tốt đẹp nhất tronng cuộc sống, nếu còn chút nào đó  tình bạn  xin hãy cho tôi yên, đừng nhá máy, hay nhắn tin, hoặc   mắng nhiếc nhau bằng những lời thậm tệ mà nếu có còn  một chút lương tâm của con người không ai  thốt nên những câu nói đó. ai cũng có mẹ, có cha, có anh chị em, trong cuộc sống không nói được điều gì xảy ra cho mình ở phía trước,  những người kém may mắn đã  không còn sống trên cõi đời này như Cha, va em trai cua tôi, xin Hà hãy để cho linh hồn họ được yên nghỉ. Nếu  người sống có tội , nỡ lòng nào  nhiếc mắng hay nguyền rủa cả những người đã khuất, chẳng lẽ Hà ko sợ một mai tới  Mẹ, và anh chi em của mình cũng có phần đời kém may mắn như  em trai của tôi ?
 
                                                          Đêm  16/10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2008 17:19:45 bởi Đỗ Kim Thu >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9