CÁI THẰNG KHỐN thái san
thaisan 17.10.2008 04:35:30 (permalink)
CÁI THẰNG KHỐN
 
 
Tôi nhớ lại vài câu trong DAGHESTAN CỦA TÔI:
-Ai đi qua lều tôi, không ghé lều tôi, mưa đá sấm rền sẽ phả vào người đó mưa đá sấm rền.
Nhưng ai trách lều tôi không rộng mở thì mưa đá sấm rền sẽ phả vào tôi mưa đá sấm rền.
Tính quá nóng nảy nên người thường gọi là thằng khốn.
Cái nóng chưa phải là xấu. Chính cái nóng nảy mới nói lên cái chính trực, tuy chẳng mấy lịch, điềm nhưng cũng là tính tốt, tuy nhiên chẳng ai nói thằng nóng nảy lên hàng đức tính bao giờ cả.
Gần đến lúc sinh thì(*) Bố tôi có hỏi:
-Anh Th đâu. Có chú em con bà sau lỡ đã đi tu cũng chẳng dám nói anh Th đâu cả, đứa em gái, lúc tôi ngồi gần cạnh đó nó cũng chẳng biết nên nói: Vô duyên đến như vậy.
 
-Cái thằng Th nó đứng ngay đấy thây thầy, thầy muốn nói gì, hỏi gì. Trong lúc đó tôi đang viết mấy câu thơ khóc thầy (bố), như sau:
 
Ai không biết cuộc đời là giông bão
Ta hão huyền ta xây lại bình yên
Ta đã yêu nhau bao giờ thuở còn nguyên
Nên suốt đời thế gian là giông bão.
 
                        thái san vĩnh biệt thầy 95
 
Toàn bài viết sau lại là:
 
NÓI CHUYỆN VỚI MẸ GIÀ .
 
Ai đã biết cuộc đời là giông bão ?
ta hão huyền ta xây lại tình yêu .
đã yêu nhau bao giờ thuở còn nguyên ?
nên suốt đời thế gian trùng trùng giông bão.
                        
có thật đầy đa mang chi nên thiếu.
phân chia đời sao lại chẳng thương đau
tình ngổn ngang trăm vạn mối cơ cầu
là  đôi nẻo hỏi sao tình ngang trái
                        
quên đi ngày mau qua
thắp nến lên một ngọn.
sáng tỏ ảnh một thời
cuộc đời ai cũng đến
lần lượt mình ra khơi
 
               tháisan kính nhớ thầy xin vĩnh biệt thầy.
 
Trong  những ngày tháng cuối cùng vài lần ông cụ sau khi uống vài ly rượu, xong cụ nằm trên đầu gối tôi cụ ngủ. Ý của cụ thì ít ai hiểu nhưng chính tôi hiểu theo cảm tính là ý cụ muốn bỏ qua đi những gì thầy sai sót. Và từ đó mọi chuyện cũng chẳng hề bao giờ xẩy đến cả. Chỉ trừ một hôm tôi cho cô em miếng đất, mà ông để dành cho cháu đích tôn là con trai đầu của tôi, thì thầy khóc chạy quanh khu vườn, và như một lần ông không đồng ý với đứa con gái hai tức sau chú em, cụ đã trèo lên mái băm thủng hết tôn trên mái nhà, chẳng qua ý nói theo chồng rồi cụ cũng đã cho phần phúc cả rồi mà còn về đây lèo nhèo chi nữa.
Nhưng thực ra là sau biến cố bảy lăm con gái sau khi chồng chết muốn về gần bên bố, mẹ, anh em cho đỡ lạnh lẽo thôi, vì ngoài đó chúng có cả mấy mẫu đất và có trâu bò.
Cái này chắc cụ cũng chẳng nhớ ra nên chuyện xẩy ra, vì cái tình con mà thôi.
 
Những câu điếu của đứa con trai lớn dầu tiên làm phiền lòng đôi người sống sẵn có tính chất giả dối. Từ đó nhiều người muốn gọi tôi rõ hẳn mười mươi là cái thằng khốn, nhưng không dám. Vì nó nói đúng quá. Tuy nhiên cũng có kẻ cho tôi là thằng võ biền, tôi cũng chẳng cãi hay đính chính. Nghĩ vì đính chính tức là xác nhận, nên im và cho qua luôn.
 
Những tưởng anh lớn muốn xỉa xói mình, thầy mình, vì lấy thêm bà lẽ, nên đã vô tình hay hữu ý gây lên giông bão trong đại gia đình. Chú, Cô, em lớn thì biết, hiểu, nhưng còn mấy đứa em bé bà sau chưa biết nên quái ngược lại cáu gắt với, làm gia đình bất hòa, cùng lúc gia đình đang bủa vây sự thăng tiến của các cháu, làm bản thân chúng so kè bản chất đố kỵ, sinh ra mất hòa đồng cả gia đình không khí không mấy vui tươi, làm như chúng muốn thể hiện với chính và chỉ với ông anh lớn mà thôi. Cái này lẽ nếu hiểu được tự soi lại mình thì đã hạnh phúc biết bao. Nhưng bao giờ cái tôi cũng làm mù đi, mất hay, mất tình cảm, chỉ còn đối đầu luôn luôn, cho đến thằng cháu nội đôi khi cũng thường bị trách oan, ghét oan, chỉ vì mang nhiếu sắc tố giống ông nội, tức là cái thằng khốn.
 
Trong câu chuyện tình của hắn, là bố hắn cưới thêm bà lẽ cũng không đến đỗi trẻ măng. Ý ông định sau này “bà nuôi ông” cho đến cuối đời, nói cho cùng là đúng lẽ chẳng va chạm ai, và vướng mắc người nào. Nhưng chuyện có mấy người đạt như ước muốn. Lấy về bà ấy đẻ sồn sồn cho ông cụ bốn đứa con là hoảng hồn. Tại sao. Là vì bà trước (mẹ tôi) cũng đã có với ông cụ bảy đứa, nay bà còn nặn thêm ra thành sinh tội. Thực tế đối với ông lại là một chuyện khác, vì ông cụ sống theo kinh thánh bên Thiên chúa giáo và thực hành theo, thường thực hành theo kinh thánh tôn giáo, là hãy sản sinh ra cho đầy mặt đất. Nhưng cuộc sống thực tế lại khác, ôi nó chạnh họe nhau, nạnh hẹ, từ chỗ các cháu trước đã được học thành đạt cả.
 
Còn phần các cô chú sau này những tưởng cũng sẽ học hành cho đến nơi chốn nhưng khó đạt được, nên dù sao cũng đã sinh ra những sinh vật, sống theo bản năng, nên đâm chối và ghen ghét đố kỵ cả với cháu, thế mới chết, mà cái thằng bố nó lại là một  kỹ sư chính cống chết chửa, lại là anh cả. Ai cũng như ai, cố gắng đến tìm ông bố chúng để sửa chữa những máy, đài mà thời sau này họ ưa chuộng như của gia bảo, nên thời này, từ đó tôn trọng ông bố như thần thánh, chúng coi thường tất cả chỉ còn ba món quy chuẩn là đài, đổng, đạp.
Từ đó biến thành sự ghen ghét của trong một nhà đầy đạo đức, với một người người bố, bao năm sống tận tụy với xứ đạo, còn đứa anh lớn này mang trên vai bao nhiêu trọng trách là anh cả. Bỗng dưng biến thành cái thằng khốn.
Đến đỗi khi làm chung trong một cửa hàng sửa chữa do nhà nước quy hoạch tại huyện của mình. Cũng làm cho ba ông thợ, một đập kính đeo, một đập máy đo, một sợ quá xin rút khỏi nơi làm việc, chỉ vì không thực tài, bất khiển dụng.
 
“Chuyện kể một hôm, cũng một đồng nghiệp nhận riêng một máy tivi lớn khoảng hăm ba inhches, máy không thu nhận sóng hay thu sóng yếu. Tuy nhiên sửa vẫn được, hắn ta bèn mánh mung nói giả vờ đèn cao tần hư, thay khác, hắn thay đèn cũ, vô tình cũng chẳng xong, bèn kêu tôi. Tôi nói:
-Đèn cao tần hư mới. Hắn giật nảy người, đóng kịch trả lời:
-Sao có thể, chính chủ còn ngồi ngay đây mà. Thực tế dù chính chủ nhân có theo dõi sát nút nghề này nếu không đạo đức vẫn qua mặt, sợ quá hắn kiếm cách trả thù, kêu du kích bắt, nhưng không qua mặt được chủ, cuối cùng chủ bèn lấy xe bốn bánh chở tôi về tận nhà, hắn sượng chín người.  Vì chủ nhà lại là chủ tịch của xã đấy, nên anh ta chẳng làm chi được.
Cũng vì một anh thợ làm chung muốn ăn xé lẻ, theo thói, nhiễm thói thời nay. Hắn thay hai cái đầu từ cassetes xong, đến tự hắn tháo cuộn cao thế về nhà, nói là quấn sửa lại, nhưng thực tế nó không hư, khi gắn ráp lại không chạy, kêu tôi. Vừa đến tôi nói:
-Hư cuộn flyback, tiếng của nghề. Hắn giựt nảy mình lên, lấy thúc cùi chỏ nhẹ vào tôi ý nói vừa làm xong sao hư. Tôi hàn lại những chân gắn sai, máy tốt. Tôi nói:
-Hai ngàn rưởi nhé. Lúc đó năm bảy tám.
Căm giận hắn lủm bủm “cái thằng khốn”.
Cho chừa cái tật làm càn. Công thay cả hai đầu từ và sửa chỉ hai nghìn là hết cỡ. Nay bị đòi hai ngàn rưởi hắn phải bỏ tiền túi. Giận lắm bèn tuy phải im lặng thôi”.
Thời này chưa luật pháp nào cả.
 
Mấy năm sau khi rời khỏi bệnh viện, vì bị bệnh tai biến mạch máu não, bị liệt bên trái, và sau đó đứa con trai lớn duy nhất của tôi, qua đi đúng mười lăm ngày sau đám cưới. Đây là một là thử thách do trời, hai là đó là số vất vả tận cùng, bị nằm liệt trên giường hai năm trời ròng.
Bao nhiêu hy vọng, cương vị tôi lại phải làm lại từ đầu. Có người trong xứ đàm tiếu:
-Cái thằng khốn vậy chứ khó chết, qua khỏi thật tuyệt. Còn những người đạo đức:
-Chúa thử thách, giao cho trọng trách khác….

Câu chuyện như bỡn mà thành thật. “Khi làm sổ gia đình cho NQB và ĐTML, có nhà văn Trần ngọc Hiển làm chứng (tức nhà văn HOÀNG NGỌC HIỂN Quê hương lưu đày). Chúng muốn vòi tiền, bèn ứng xử với những câu hàng cá với chúng, mang tam đọi, từ đời nhà chúng chửi ầm cả xóm ngõ”. Hoanh nói:
-Các cậu vậy thì dở.
Nhìn chiếc xe và định trả đũa anh một câu nhưng cuối cùng nhìn nhau vài giây rồi cười khì:
-Hình vẽ bìa của anh xong rồi đó ts.
-Xin cảm ơn, và vào ngay chỗ đọc thơ hôm nào ta có một chầu chứ.
-Vào nhà Hiển ngay tốt không nào.
-Thế có thể về được không, thấy có vẻ ngấm rượu tôi hỏi:
-Khi nào, tôi còn cảm thấy đi về được hai lần là lên đường ngay kẻo ngấm.
-Anh định bán chiếc với giá bao nhiêu?
-Cái chân đi làm mà bao nhiêu, ai bán đâu trả giá.
Mấy hôm sau HS Hoanh xuống nghe thơ, và sau buổi nói:
-Các ông có thấy xấu hổ không nào.
 
Có bấy nhiêu mà tự lấn bấn với mình quá vậy ư. Còn bây giờ chẳng bao giờ có điều tự trọng đó.
Tôi nhớ hôm nào mà như mới đây, xem bức tranh đoạt giải Nguyễn văn Thiệu, bên cạnh bức tranh đoạt giải tem nữa, nhưng nay còn đâu. Nếu thông cảm hoàn cảnh, thì xin nhắn với những người đi trước, chúng tôi sẽ đến sau đó chẳng bao lâu nữa đâu.
Sau một thời gian Hoanh bị học tập nhốt cả chục năm trời cũng đáng buồn.
-Nói chi vội vậy chú Thiều.
Thế mà quay qua lại Kỷ, Mai lại đi trước vì rượu.
Bên cạnh lại tiếp tục hát vang VN quê hương ngạo nghễ.
Vừa đi qua nghe chợt đập bàn:
-Lúng túng quá, lại nói to hơn người ngồi chung quanh.
-Sao lại lúng túng.
-Thì tôn giáo là phương tiện của chính trị mà không giải quyết, lại chưa có đường hướng. Thì không là gì. Hay chỉ bỏ tù người mới là phương tiện, càng khó khăn về ngoại giao hơn thêm mà thôi.
 
 
 
thái san
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2008 04:56:16 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9