Tình yêu như cơn gió
haithuy 17.10.2008 15:34:34 (permalink)
"Tình yêu của quý cô năm nay chỉ như là gió thoảng"- ông thầy bói nói. Tụi bạn em bụm miệng cười thầm, chúng nó không tin vào bói toán, nhưng vẫn muốn đi coi thử, và bọn nó đều thống nhất là coi " tình duyên". Em mỉm cười với lời phán đó, không vui, không buồn, chỉ có cảm xúc. " Tình yêu của mình vốn là gió mà"
Anh là ân nhân của em, nhưng em sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa vì anh không muốn nhắc đến. Anh là bạn em, cho dù em đã gặp anh ở đâu, trong hoàn cảnh nào, vẫn không thay đổi được sự thật anh là bạn em - một người bạn trung thành - như lời anh đã nói. Anh luôn có mặt mỗi khi em cần dù anh đang ở rất xa. Anh luôn trả lời tin nhắn của em mặc dù đồng hồ đã đổ 12 tiếng ban đêm" định không cho anh ngủ à?" anh chỉ cười chứ không trách em. Đôi lúc anh cho em những lời khuyên rất có ích, nhưng em bướng bỉnh chẳng chịu nghe, anh đã nổi giận" em phải nghe, vì anh xem em như em gái nên mới nói như vậy..." Lần đầu tiên anh nổi giận
Em rất buồn, em sợ, anh chưa bao giờ nổi giận với em, em sợ mất anh, mất một người bạn như anh. Nước mắt em oà ra, em cảm thấy mình quá yếu đuối, bé nhỏ, có lẽ em không giữ được anh, trái tim em bắt đầu thổn thức. Em cảm thấy một cảm giác kì lạ đang xâm chiếm tâm hồn và đầu óc mình, đầu óc em lúc đó không hiểu sao chỉ toàn hình ảnh của anh, còn tâm hồn em lại chứa chan những lời nói của anh...Em ngưng khóc để tìm hiểu cảm giác kì lạ này Nhưng xét cho cùng, em vẫn không hiểu sao mình lại khóc!
" Anh xin lỗi", rồi anh lại cười, em vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của anh, đáng lẽ em phải nghĩ ra rằng: anh không hề giận em, không gì có thể làm anh giận lâu được, vì anh là người vui vẻ trong bất kì hoàn cảnh nào. Em tự cho là mình hiểu anh, nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của em. Từ đó, chúng mình nói chuyện với nhau nhiều hơn
Một ngày, hai ngày... em đều đợi tin nhắn của anh, em đã làm cái điều vớ vẩn là bắt anh hàng ngày nhắn tin chúc em ngủ ngon, vậy mà không hiểu sao anh vẫn ngoan ngoãn nghe lời, và đã trở thành thói quen, chỉ có điều anh cố tình nhắn tin thật khuya, để " trả thù" cái chuyện em nhắn tin trước đây đó mà, ác thiệt! Chờ đơi cũng là một cảm giác thú vị, mà hình như... có lẽ.... hình như.... phải nói thế nào nhỉ, có lẽ em đã thích anh! Không phải là bạn, không phải là anh trai, mà cũng chưa phải là người yêu, chỉ là một chút... nhớ nhung, hi vọng. Nhiều lúc em muốn tiến xa hơn, nhưng em lai không muốn vì em biết bây giờ chưa phải lúc, em cần tập trung cho công việc em đang định làm. Nhiều lúc em muốn chấm dứt những cảm xúc đó, cố gắng xem nó như là một cơn gió thoáng qua, nhưng em làm không được vì anh vẫn hiện diện, và vì... thực sự em không muốn chấm dứt
Nhưng cứ như vậy thì được gì, anh chỉ xem em như một đứa em gái, nên cho dù em có nói ra tình cảm của mình, thì chắc anh cũng chỉ cười... như những chuyện khác. Em luôn thiếu tự tin vào bản thân, nhút nhát, còn anh thì luôn lạc quan, mạnh mẽ, không đời nào anh lại thích một con bé như em. Giữa chúng ta bị ngăn cách bởi một bức tường gió rất lớn. Em biết vậy, nhưng em đang cố gắng hàng ngày anh à, anh đã khuyên em nên tự tin, em sẽ làm theo lời anh, cho đến một lúc nào đó, em có thể tự tin như anh, để nói thật tình cảm của mình, nhưng mà... không biết tình cảm của anh thế nào? Liệu có giống như gió không?
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9