HƯƠNG THƠ
Đệ ơi ! Chắc đệ đi bay ?
Bay vừa hết chuyến , về ngay đệ à
Tỷ đến lì xì đây nè
Chúc đệ năm mới thật là vẻ vang …
BL07
ĐÀN KHÚC MÙA XUÂN
Xuân sang ta đàn tính tang
Em ca khút hát hoa vàng bông mai
Hoa đào cũng nở cành sai
Tính tang tính tính tình tang nhạc tình
Hỡi cô qua ngỏ xinh xinh
Cô cười má lún cho mình ngẩn ngơ
Tính tang tính tính đàn chờ
Cô em hát khúc tình thơ xuân hồng
Tang tang tính tính duyên nồng
Mắt trao ánh mắt cho lòng ấm xuân
Khúc ca em bước đến gần
Đàn say gió lướt đầy sân nắng chào
Nhịp ca khúc nhặt khúc mau
Cho lòng ta cứ dạt dào tình xuân
Xuân ơi xuân ới xuân ơi
Đàn mời xuân đến dạo chơi nhạc lòng
cung thương trầm bổng bềnh bồng
Lời ca lảnh lót cho lòng thêm xuân...
Hàn Băng
TRỜI HỒNG
PHƯỢNG ĐỎ QUÊ HƯƠNG
Anh ơi anh hãy ra xem Hôm nay vui quá em đem khoe nè Trang thơ lưu bút mùa hè Nhạc lòng trổi nhịp chú ve gọi sầu Phượng mầu thắm sắc cành cao Anh trèo hái cánh hồng màu tặng em Để cho em cười vui thêm Anh cài lên tóc đỏ thêm má hồng Thế rồi mấy mùa... buồn trông Xa nơi trường cũ viễn đông biệt mù Khói lam đất Việt gửi thư Hẹn ngày ta lại tầm dư nỗi niềm Nhớ nhau thao thức từng đêm Mơ về quê cũ lòng thêm quặn sầu Nhìn hoa phượng đỏ trên đầu Nhành cây cao vút ve sầu nhớ nhau Hàn Băng
Tiếng Ve Ve ơi sao vội gọi hè Để cho nắng sớm đã về từ đây. Phượng hồng thắp lửa trên cây Trống trường điểm phút chia tay đến rồi.
Chụm đầu lưu bút thay lời
Riêng anh ,anh lấy nụ cười trao em.
Chỉ cần em cứ lặng im
Nhìn nhau tha thiết làm tin trong lòng.
Anh xin lấy cánh phượng hồng
Ép trong cuốn sổ cất trong tim nàng.
TrungDũng
PHƯỢNG HỒNG
Thế rồi mỗi độ hè sang
Em mang lưu bút lật trang thơ tình
Hình anh chung với hình mình
Nhưng mà chỉ cánh phượng xinh ấy mà
Phượng anh đủ cánh nhị hoa
Phượng em bé tí chỉ là cánh rơi
Nhớ ngày xưa ấy thương ơi
Anh trai cùng nhặt phượng rơi về nhà
Ép vào lưu bút bướm hoa
Trong tim anh cất màu hoa phương hồng
Bây giờ có còn nhớ không
"Mỗi năm hè đến phương hồng trổ hoa
Ngây thơ em rủ anh ra
Bảo nhặt hoa phượng về nhà chơi chung
Bây giờ còn nhớ hay không...?"
Phượng hồng đỏ cánh thắm lòng nhớ ai...
Hàn Băng
:: Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2009 05:14:12 bởi Viet duong nhan >
Lục bình Nước sông lên xuống đổi thay Đời em trôi dạt đoạ đầy xác thân Vẫn xanh màu lá mùa xuân Bên trong dạ giữ nết thuần trắng trinh Nở hoa màu tím riêng mình Thuỷ chung như nhất đậm tình sắt son Nắng mưa chẳng thể héo mòn Còn trời còn đất mãi còn nở hoa T.T.K.9.3.2009
Lục bình tím cả mặt sông Hoa ơi có muốn xuôi dòng xa khơi Hay đang hò hẹn chờ người Sông xưa bến cũ khó dời đi đâu... kimrbl TÍM CẢ CHỜ MONG Lục bình tím cả chờ mông Dòng sông nước biếc bềnh bồng buồn trôi Biết đâu bờ bến ngủi ngơi Mông mông cứ mãi không thôi bềnh bồng Lúc bình tím cả hoài mong Tìm đâu bến đậu giữa dòng Hương Giang Lục bình trôi mãi bạt ngàn Dòng sông chảy xiết xa đàng mùa khơi Lục bình trôi mãi muôn nơi Theo dòng xa mãi về nơi cuối nguồn Hoa tím lục bình chiều buông Cho người lữ khách cũng vương nỗi niềm Sương đêm ướt đẫm hoa mềm Thương người con gái tím buồn Huế thương Áo dài tím rủ sầu vương Tóc em phủ kín buông suông u hoài Dáng mai vóc liễu trang đài Cầu bao nhiêu nhịp nhớ hoài ngàn năm Xa xăm chờ mãi trăm năm Ước nguyền dưới ánh trăng rằm ngày xưa Một chiều áo tím tiễn đưa Người đi xa xứ giờ chưa thấy về Nhớ người tím cả hồn quê Lục bình trôi mãi lời thề xa xăm Bao năm tím mãi âm ầm Nhìn về phương ấy chờ trông một người Mắt , môi tím lặng tiếng cười Bờ môi khép kín ngàn lời nhớ thương Hỡi người con gái Sông Hương Huế thương áo tím sầu vương mắt chờ Lục bình trôi mãi dòng mơ Như lòng cô gái bên bờ sông Tương Hàn Băng Vắng nhà khách lạ vào ra
Thẫn thờ mang tặng tím hoa lục bình
Trông hoa cũng rất đẹp xinh
Một lòng chung thuỷ có mình có ta
Hàn Băng
HƯỚNG DƯƠNG VÀ XƯƠNG RỒNG
Hướng dương nhìn thẳng mặt trời
Một mình vững mạnh sáng ngời hướng dương
Một bông vàng ánh tà dương
Ngước nhìn thẳng tới ngát hương cho đời
Hoa Hướng Dương nhìn khắp nơi
Gặp hoa sa mạc nắng trời rực xa
Cứng rắn một mình ra hoa
Xương Rồng chói sáng lửa hoa ánh ngời
Hàn Băng
ĐUỐC LỬA
Vườn thơ sắc thắm Xương Rồng
Rực lên đuốc lửa tan vùng Hàn Băng
Nóng lên sưởi ấm cõi lòng
Đẹp thay ánh đuốc Xương Rồng trời ban
Hàn Băng
Hoa, tình người ấm, toả lan
Hỡi ai ! Xa cách muôn vàn vẫn vui
vivilan
GIÓ LAY
Gió lay lã ngọn sầu đông
Reo ngàn tiếng nhớ về dòng suy tư
Nhìn lên vệt nắng còn dư
Nỗi niềm canh cánh biết chừ nào phai...
Hàn Băng
HOA HƯỚNG DƯƠNG Anh là đóa hướng dương Cho tình em định hướng Anh luôn luôn rộng lượng Như tình nghĩa bao dung Tình anh luôn thủy chung Chỉ mình em hướng tới Như ánh nắng mặt trời Soi sáng mãi tình em thụy du
Hướng dương nhìn thẳng mặt trời Một mình vững mạnh sáng ngời hướng dương Một bông vàng ánh tà dương Ngước nhìn thẳng tới ngát hương cho đời Hàn Băng
Một mình ta đứng thảnh thơi
Quanh ta có biết bao người ngợi khen
Hướng dương danh rạng ngời tên
Một đời oanh liệt vang rền tiếng thơm
Mặt trời luôn hướng chẳng quên
Để tên ta mãi làm nên sử vàng
thụy du
Sử vàng chói lọi bao trang
Rực đời quân tử kiên gan anh hào
Nữ lưu nhị tướng chiến bào
Xông pha tiến tới ào ào thét roi
Mặt trời nhìn thẳng vàng soi
Oai linh anh dũng ngời soi sử vàng
Mặt trời vầng sáng hào quang
Hướng Dương nhìn thẳng ánh vàng màu hoa
Hàn Băng
HOA HƯỚNG DƯƠNG Anh là đóa hướng dương Cho tình em định hướng Anh luôn luôn rộng lượng Như tình nghĩa bao dung Tình anh luôn thủy chung Chỉ mình em hướng tới Như ánh nắng mặt trời Soi sáng mãi tình em thụy du
Hướng dương nhìn thẳng mặt trời Một mình vững mạnh sáng ngời hướng dương Một bông vàng ánh tà dương Ngước nhìn thẳng tới ngát hương cho đời Hàn Băng
Một mình ta đứng thảnh thơi
Quanh ta có biết bao người ngợi khen
Hướng dương danh rạng ngời tên
Một đời oanh liệt vang rền tiếng thơm
Mặt trời luôn hướng chẳng quên
Để tên ta mãi làm nên sử vàng
thụy du
Sử vàng chói lọi bao trang
Rực đời quân tử kiên gan anh hào
Nữ lưu nhị tướng chiến bào
Xông pha tiến tới ào ào thét roi
Mặt trời nhìn thẳng vàng soi
Oai linh anh dũng ngời soi sử vàng
Mặt trời vầng sáng hào quang
Hướng Dương nhìn thẳng ánh vàng màu hoa
Hàn Băng
Màu hoa ánh sáng chói loà
Mặt trời hướng tới vàng thoa cánh ngời
Hướng Dương hoa đẹp tuyệt với
Như trang dũng sĩ chói ngời rạng danh
Nhã Trân
PHIÊN BUỒN CHIA XA
Trăng khuya rớt xuống ngang đầu,
Phố xưa hiu hắt nhuộm màu nhớ thương,
Nước sông lấp lánh mặt gương,
Đò xuôi một chuyến còn vương sóng sầu.
Gió bay cùng cánh hải âu,
Biển xanh gợn sóng thuyền đâu bến chờ ?
Trách chi duyên kiếp hững hờ,
Thuyền xa tách bến hết mơ xuôi dòng.
Gió đưa lá rụng xoay vòng,
Lùa mây về kết chuyện lòng dở dang,
Nhặt từng lá mộng đêm vàng,
Nối thành dòng lệ mơ màng suối thơ...
Đem vào cung nhạc đợi chờ,
Khóc cho số phận nàng thơ bạc phần,
Tơ chùn lạc nhịp phân vân,
Dạo lên khúc nhạc hợp vần ước mơ.
TRăng lên phố thị chiều hôm,
Để ai hoài vọng bồn chồn giấc mơ,
Tầng cao nghiêng bóng trăng mờ,
Xa xa tiếng vạc thẫn thờ lòng đau.
Nhớ thương đếm hết nhịp cầu,
Nhịp mòn lắc lẻo giăng đầu mưa bay,
Nhớ ai khoé mắt u hoài,
Tâm tình ta viết lên bài tình ca.
Hồ Vĩnh Hùng
MEN NỒNG QUÊ HƯƠNG
Thuyền đi bến mãi ngóng trông,
Thuyền xa xa mãi bến mong thuyền về.
Mơ ngày người trở lại quê,
Hương nồng lại hát câu thề năm nao.
Ngày xưa vội vã xa nhau,
Lênh đênh sóng nước dạt dào bến trông.
Xa xa thuyền nhỏ bềnh bồng,
Bến đau đáu cả tất lòng ngóng theo.
Sống xô dòng nước chảy vèo,
Mi ra ướt má lệ theo nỗi niềm.
Mỗi mùa lá đổ bên thềm,
Bao nhiêu giọt nhớ môi mềm đắng men.
Rượu sầu cận chén say mèm,
Nhớ về quê cũ lòng thêm tơi bời.
Rượu cay ngàn chém sao vơi !
Nỗi sầu xa xứ người ơi biết cùng ?
Men cay bao chén trùng phùng ?
Mà sao chát đắng môi cùng lệ rơi !
Đêm thâu gọi mãi người ơi !
Hai tiếng Nam Việt thủa nôi chào đời.
Ầu ơ tiếng mẹ ru hời,
kẽo cà kẽo kẹt võng lơi giấc nồng.
Mong cho con lớn noi dòng,
Vẻ vang sáng chói viễn đông rực hồng.
Mênh mông trời rộng, biển sông,
Vững màu tim đỏ tấm lòng sắc son.
Trùng dương lẫn núi cùng non,
Việt Nam yêu dấu mãi còn trong tim.
Phương nao cũng nhớ mẹ hiền,
Ngôi nhà đất Việt một niềm mến yêu.
Men cay rượu đắng nồng nhiều,
Hương quê rừng rực màu chiều nhớ thương.
Rượu say người uống đêm trường,
Đêm này đêm nữa ngàn thương vạn sầu.
Lệ tuôn như trận mưa ngâu,
Nhớ về quê cũ nhớ màu trăng mơ.
Nhớ từng đồi núi hoang sơ,
Nhớ thuyền đậu bến còn chờ khách sang.
Nhớ mùa hoa cải nở vàng,
Nhớ nàng áo tím qua ngang ngỏ đường.
Nhớ từng chiều xuống mù sương,
Nhớ sao là nhớ mái trường thân thương.
Nhớ cô má thắm hồng vương,
Tình thơ trai trẻ chung đường trêu em.
Nhớ trưa vệt nắng xuyên rèm,
Tóc thề phơi xõa trông em dịu dàng.
Nhớ sau nắng hạ hanh vàng,
Ta ôm nỗi nhớ mơ màng phượng rơi.
Anh trèo cành hái hoa chơi,
Kết thành cánh bướm để nơi trang hồng.
Nhớ sao kỉ niệm xa trông,
Rượu thêm màu nhớ sắc hồng tuổi mơ...
Bao giờ cho đến bao giờ,
Yêu thương nồng cháy bên bờ quê hương.
Yêu thương ta mãi yêu thương,
Quê hương đất Việt thắm hương sắc lòng.
Men nồng ta uống cạn lòng,
Bao giờ trở lại ấm nồng yêu thương.
Tô Vĩnh Nghiêm R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2009 05:21:21 bởi Viet duong nhan >
HOÀI VỌNG QUÊ HƯƠNG
Ta về đếm lại vì sao,
Bao nhiêu nỗi nhớ lại trào dâng lên.
Lá ơi thôi rụng bên thềm !
Cho sầu lắng khúc nhạc êm phím đàn.
Nhìn sao đứng cạnh trăng vàng,
Thoáng mơ dáng nhỏ bên hàng dải Ngân.
Gió lùa mây đến gần dần,
Hợp rồi lan tỏa lần lần ta xa.
Rằm, trăng sáng tỏ Hằng Nga,
Gốc đa còn đó Cuội ra kiếm tìm,
Buồn thương nhạc khúc nỗi niềm,
Riêng ai có nhớ dáng hiền thuớt tha.
Trăng lên đỉnh núi trăng già,
Non xanh nước biếc mơ hoa mấy mùa.
Vi vu tiếng gió mãi lùa,
Lá vàng rơi rụng chuông chùa ngân vang.
Mấy Thu rồi lại Đông sang,
Tiểu thiền gom nhặt lá vàng rụng bay.
Đàn lên khúc nhạc nhớ ai,
Hòa cùng kinh kệ ngân dài vang vang.
Tình thơ lở nhịp dở dang,
Cung đàn lạc phím lời than nghẹn ngào.
Chim trời lã cánh vòm cao,
Em về nơi ấy kiếp nào gặp nhau.
Nhớ em lệ ứa tuôn trào,
Mưa ngâu tuôn đổ thác gào biển lay.
Buồn thương tím cả trời mây,
Trăng vàng lặn khuất sao lây nỗi sầu.
Chim trời mỏi cánh về đâu,
Sóng xô thuyền ngược giang đầu xa xôi.
Nhìn con sóng nước bồi hồi,
Nhớ về quê cũ dạ ôi vạn sầu !
Mây trời biển biếc một màu,
Lòng sầu cố quốc in sâu bóng hình.
Tháng Ba là tiết Thanh Minh,
Nén hương lan tỏa tụ hình người xưa.
Nhớ thương nói mấy cho vừa,
Tình hoài cố quốc nắng mưa mấy mùa.
Ru hời tiếng võng đu đưa,
Cho tròn giấc ngủ nhạc trưa quê nhà.
Bướm vờn mở cánh vườn hoa,
Bao nhiêu hoa lá nhớ nhà bấy nhiêu,
Tiếng yêu dạo khúc tương chiều,
Sông Hương, núi Ngự tình yêu mãi chờ...
Dương Thái Hòa
MEN NỒNG QUÊ HƯƠNG
Thuyền đi bến mãi ngóng trông,
Thuyền xa xa mãi bến mong thuyền về.
Mơ ngày người trở lại quê,
Hương nồng lại hát câu thề năm nao.
Ngày xưa vội vã xa nhau,
Lênh đênh sóng nước dạt dào bến trông.
Xa xa thuyền nhỏ bềnh bồng,
Bến đau đáu cả tất lòng ngóng theo.
Sống xô dòng nước chảy vèo,
Mi ra ướt má lệ theo nỗi niềm.
Mỗi mùa lá đổ bên thềm,
Bao nhiêu giọt nhớ môi mềm đắng men.
Rượu sầu cận chén say mèm,
Nhớ về quê cũ lòng thêm tơi bời.
Rượu cay ngàn chém sao vơi !
Nỗi sầu xa xứ người ơi biết cùng ?
Men cay bao chén trùng phùng ?
Mà sao chát đắng môi cùng lệ rơi !
Đêm thâu gọi mãi người ơi !
Hai tiếng Nam Việt thủa nôi chào đời.
Ầu ơ tiếng mẹ ru hời,
kẽo cà kẽo kẹt võng lơi giấc nồng.
Mong cho con lớn noi dòng,
Vẻ vang sáng chói viễn đông rực hồng.
Mênh mông trời rộng, biển sông,
Vững màu tim đỏ tấm lòng sắc son.
Trùng dương lẫn núi cùng non,
Việt Nam yêu dấu mãi còn trong tim.
Phương nao cũng nhớ mẹ hiền,
Ngôi nhà đất Việt một niềm mến yêu.
Men cay rượu đắng nồng nhiều,
Hương quê rừng rực màu chiều nhớ thương.
Rượu say người uống đêm trường,
Đêm này đêm nữa ngàn thương vạn sầu.
Lệ tuôn như trận mưa ngâu,
Nhớ về quê cũ nhớ màu trăng mơ.
Nhớ từng đồi núi hoang sơ,
Nhớ thuyền đậu bến còn chờ khách sang.
Nhớ mùa hoa cải nở vàng,
Nhớ nàng áo tím qua ngang ngỏ đường.
Nhớ từng chiều xuống mù sương,
Nhớ sao là nhớ mái trường thân thương.
Nhớ cô má thắm hồng vương,
Tình thơ trai trẻ chung đường trêu em.
Nhớ trưa vệt nắng xuyên rèm,
Tóc thề phơi xõa trông em dịu dàng.
Nhớ sau nắng hạ hanh vàng,
Ta ôm nỗi nhớ mơ màng phượng rơi.
Anh trèo cành hái hoa chơi,
Kết thành cánh bướm để nơi trang hồng.
Nhớ sao kỉ niệm xa trông,
Rượu thêm màu nhớ sắc hồng tuổi mơ...
Bao giờ cho đến bao giờ,
Yêu thương nồng cháy bên bờ quê hương.
Yêu thương ta mãi yêu thương,
Quê hương đất Việt thắm hương sắc lòng.
Men nồng ta uống cạn lòng,
Bao giờ trở lại ấm nồng yêu thương.
Tô Vĩnh Nghiêm R
< Sửa đổi bởi: Viet duong nhan -- 11.4.2009 4:21:21 >
Vĩnh Nghiêm bay lượn trời xa
Nhìn xuống vườn cà nụ nở đầy hoa
Cánh Bằng đến dải Ngân Hà
Kết ngàn sao sáng vòng hoa thắm tình.
Dương Thái Hòa
Nếu như... nhung hãy tìm về !
Một vừng dương đỏ,trăng thề đêm thu
Tự tình lại khúc Mẹ ru
Bên bờ tre thẳm...chim gù lưa thưa !
Về đi... ! Mẹ đãi nước dừa,...
Tình quê mát ngọt...còn chừa cho con !
Về đi...! Để thấy lòng son !
Nước non mình đó !...mỏi mòn đợi mong !
...............
Tung tăng nhảy múa trên đồng
Lẳng nghe gió lộng....tấm lòng quê hương !
L L
QUÊ HƯƠNG TÌNH KHÚC VẤN VƯƠNG
Quê hương tình khúc vấn vương,
Sáo diều điệu hát thân thương mục đồng.
Ai ơi hãy ra mà trông,
Cánh đồng bát ngát quằn bông lúa vàng.
Xa quê ai có nhớ làng,
Trâu cày người cấy mơ màng khói đun.
Cơm chiều mẹ thổi vể dùng,
Cha đi cày cấy con cùng lon chon.
Bờ đê chân bước tí hon,
Dắt con bê nhỏ lon chon theo về.
Vui vu gió thổi đồng quê,
Điệu hò câu hát con bê tập bừa bừa.
Trên đồng cạn dưới đồng thưa,
Trâu bừa người cấy sạ thưa sạ dầy.
Mong cho ruộng lúa trổ đầy,
Lúa vàng gạo mới ngọt ngây tình người.
Xa quê ai nhớ thủa thời,
Làng trên xóm dưới à ơi ru hời.
Kẽo cà kẽo kẹt võng nôi,
Giấc trưa con ngủ mẹ ngồi hát ru.
Miếng trầu bà têm ruồi bâu,
Tích xưa nàng cám hiện hầu tình vua.
Nhớ quê nói mấy cho vừa,
Lời ru mấy khúc sáo trưa nhớ hoài.
Tình quê nhớ chẳng riêng ai,
Thị thành hay chốn sơn đoài thôn trang.
Xa quê ai cũng nhớ làng,
Tiếng quê gắn với tiếng làng dấu yêu.
Hàn Băng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2009 18:27:16 bởi Han Bang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: