CHƯƠNG 21
Luyện bắt điện thoại, mệt mỏi hỏi:
-Có chuyện gì vậy Nguyệt?
-Có chuyện gì mới được gọi anh sao?
-…
-Anh Luyện!
-Nguyệt, mình cần nói chuyện một lần cho rõ rang. Anh ra chỗ cũ đợi em, nếu em muốn gặp anh một lần đàng hoàng thì đến, anh đợi.
Nói xong Luyện cúp máy, thay quần áo rồi lấy xe ra ngõ, gặp lúc Khuyên phóng chiếc Bonus về,
-Anh đi chơi hả anh Hai?
-Anh đi gặp Nguyệt một lần cho dứt khoát.
-Good luck anh Hai. Có cần em đi chung không?
-Trời làm như anh là con nít. Thôi đi nhóc.
-Hì hì, em mệt quá, tối anh về nhớ thức em dậy kể nghe kết quả nghen.
Luỵện vẫy tay chào Khuyên, không khỏi không mỉm cười trước sự tò mò của con nhỏ.
…
Luyện gọi đến ly cà phê đen thứ hai thì Nguyệt ra tới, cô trông thật bắt mắt với cái váy mini jupe màu đen bó sát làm lộ cặp chân dài tuyệt đẹp, chiếc ao thun đỏ trễ cổ và hở tay. Như mọi khi nhiều cặp mắt của các chàng trai trẻ lộ liễu hay kín đáo liếc nhìn Nguyệt. Ngày xưa Luyện hãnh diện biết bao nhiêu, bây giờ anh lại cảm thấy ngao ngán.
Nguyện duyên dáng ngồi vào ghế, gọi ly cam vắt, không quên tặng anh bồi bàn nụ cười chết người rồi nhìn Luyện nũng nịu,
-Anh làm việc gì mà bận vậy, phải bỏ thời gian cho mình nghỉ ngơi nữa chứ.
-Ừm, không làm việc biết làm gì đây.
-Đi chơi với em nè.
-…
-Anh Luyện!
Luyện xoa xoa mặt rồi nhìn thẳng vào Nguyệt,
-Anh không còn chút xíu tình cảm nào với em nữa đâu Nguyệt. Anh không muốn làm em ảo tưởng đâu. Thậm chí đi chơi như bạn bè anh cũng không muốn.
-Vì sao? Vì cái cô Khanh MC của anh đó hả? Em có thì thua cho nó chứ? Còn quá khứ 7 năm giữa em và anh thì sao?
-Quá khứ đó em đã vứt bỏ không thương tiếc 3 năm trước, và nó đã chết trong anh.
-Nói láo. Ngày xưa anh nói rằng chỉ cần em quay về là anh sẵn sàng chấp nhận hết. Anh nói láo.
-Có thể vậy. Con người thay đổi. Lúc ấy anh thấy không thể thiếu em, nhưng bây giờ thì ngược lại.
Nguyệt rưng rưng mắt:
-Vậy cái gì gọi là tình yêu vĩnh cữu chứ? Làm gì có tình cảm mãi mãi dành cho nhau?
Luyện nói như tự nhủ:
-Anh cũng không biết. Anh chỉ biết rằng anh đã bị tổn thương sâu đậm, và anh đã giận em khủng khiếp. Nhưng rồi cuộc sống cứ tiến về phía trước, và anh không còn hận em nữa.
Nguyệt cười khảy:
-Vậy mà khi qua Mỹ, em cứ nhớ về anh, em bỏ anh đi nhưng luôn tin tưởng rằng sau lưng có một người suốt đời yêu mình, ngóng mình về. Khi ly dị em cũng nghĩ đến anh, mong về và thấy sự mừng rỡ trong mắt anh.
Luyện trầm ngâm:
-Có lẽ anh có lỗi khi nói sẽ mãi mãi yêu em. Nhưng anh nghĩ rằng em nên chịu trách nhiệm những hành động của mình. Anh nghĩ rằng việc em bỏ anh đi, việc ly dị chồng, và việc trở lại Việt Nam đều là vì bản thân mình cả Nguyệt ạ. Anh không còn là chàng trai trẻ thời đại học yêu em đến độ mù quáng đâu. Em đừng đổ lỗi cho anh.
Nguyệt giận dữ đứng dậy, nói gằn:
-Đừng tưởng là mình ngon. Đừng tưởng rằng anh là thằng đàn ông duy nhất trên đời này. Tôi không thèm. Đồ giả dối!
Rồi cô quay lưng bỏ đi mặc cho bao cặp mắt nhìn Luyện nửa thương hại nửa cười cợt. Luyện tỉnh bơ nhấc ly nước uống tiếp như không có chuyện gì xảy ra, chợt giọng con gái nhẹ nhàng hỏi:
-Anh Luyện, em ngồi đây được không.
Ngẩng lên thấy Khanh, Luyện cười nhẹ:
-Khanh nghe cả rồi à, bây giờ chắc mọi người trong quán tò mò về anh lắm, trong vòng 10 phút mà có hai người đẹp nhất thành phố ghé chân ngồi trước mặt. Cũng may anh biết Khanh không có kịch tính lắm, nếu không thà trốn thì hơn.
Khanh phì cười:
-Anh Luyện hay thật, vậy mà tỉnh bơ như không. Nếu em chắc là độn thổ mất.
Luyện nheo mắt ngâm nga,
-Cả thiên hạ điên chỉ có ta là tỉnh.
Hai người phá lên cười mặc kệ những cái nhìn tò mò của thiên hạ.
-Khi nào anh Luyện đi Mỹ vậy?
-Chắc đầu tháng sau. Nghe nói tháng 11 bên đó lạnh rồi, không biết kiếm áo lạnh ở đâu ra.
-Anh đi New York hay Cali?
-New York.
-Chà hấp dẫn ghê. Em nghe nói thành phố đó đặc biệt lắm.
-Hy vọng vậy. Đi chung với Khiêm chắc là vui.
-Hai anh thân nhau lâu chưa?
-Chơi hồi trung học đến đại học, nhưng mới thân khoảng hơn 3 năm nay. Sau khi…
Luyện chợt im bặt làm Khanh ngạc nhiên,
-Sau khi sao?
-À, sau khi nó đổi việc làm.
-Ồ. Em thấy hai người hợp rơ ghê chứ.
-Ừ, Khiêm là người rất thật và trọng chữ tín. Nó đã nhận lời làm việc gì thì mình cứ ngủ thoải mái, không cần lo lắng gì.
-Khanh thấy anh cũng vậy mà.
Luyện chợt đỏ mặt,
-Đâu có, à, cũng có.
Khanh cười phá:
-Anh Luyện thật hay, em trước nay cứ nghĩ anh với Nam phải là một cặp.
-…
-Nhưng bây giờ lại suy nghĩ có lẽ giống nhau quá lại không hấp dẫn nhau. Nam cần một người làm cô ấy vui vẻ, nhẹ nhàng, suốt ngày cứ rầu rầu suy nghĩ em sợ nó chết sớm. Người bạn ca sĩ của anh đó, cứ chọc Nam hoài nhưng lại làm nó cười nhiều thật nhiều. Dạo này anh chàng đến trồng cây si trước văn phòng hoài, chỉ có tụi nhỏ là lợi thôi, tha hồ được đãi đi ăn.
Khanh huyên thuyên kể không để ý đến vẻ mặt của Luyện, đến khi nhìn lại cô ngưng ngang:
-Em xin lỗi. Anh Luyện thì ra cũng... Em không ngờ… Anh kín đáo quá.
Luyện lắc đầu,
-Không thể đâu Khanh. Không thể nào.
-Sao.
-Anh chỉ thấy là không thể nào thôi, không giải thích được.
Khanh trầm ngâm hồi lâu rồi bảo:
-Thú thật anh Luyện chuyện tình cảm thì em không sáng suốt lắm để cho ý kiến. Trong cái vụ này em là chúa thiếu lập trường. Nếu em biết rõ thì đã không có một cuộc hôn nhân thất bại như vậy.
Luyện an ủi:
-Đừng nói vậy Khanh. Làm sao có thể nói về bản thân mình như vậy được. Anh tin Khanh sẽ tìm được tình cảm đích thực của mình.
-Cám ơn anh Luyện. Thôi em phải về đây, cho em gửi lời thăm nhỏ Khuyên.
Tiễn Khanh lên xe rồi Luyện đứng tần ngần một lúc, nhớ tới chuyện Khanh kể về Nam và Tâm mà nhói lòng. Vì sao lại trở thành như trăng trong nước, hoa trong gương thế này. Nam ơi.
CHƯƠNG 22
Nam tắt máy, theo thói quen xoa xoa cổ rồi phóng mắt nhìn ra gốc phượng trước sân, hơi hụt hẫng khi thấy thiếu chiếc xe Vespa quen thuộc. Mình thiệt bậy, người ta đâu có rảnh rỗi mà đến đây hoài, lại còn lủng túi khao mấy đứa nhỏ hoài. Nam bật cười, nhớ mấy lần đi chơi chung vừa rồi, Tâm chưa bao giờ tỏ vẻ thất vọng hay bực mình trước chiêu của Nam. Riết rồi Nam thấy đi chơi vậy thật vui, dần dần không còn vẻ ái ngại hay giữ khoảng cách với Tâm nữa. Nam nghĩ cô Út mà biết được việc này chắc là ngạc nhiên trước sự thay đổi của đứa cháu gái, không biết Sài Gòn làm Nam sống thoải mái hẳn ra, hay là chính Tâm làm Nam bớt đi sự cứng ngắc trong quan hệ bạn bè của mình. Nam xách túi, lúi húi ra chỗ dựng xe thì giật mình khi có người kéo tay, bảo:
-Cô nương ơi, đi đâu mà vội vậy.
-Ủa, anh Tâm.
Tâm cười khi thấy Nam ngoái đầu nhìn vào trong,
-Hôm nay không hiệp sĩ nào cứu tiểu thư đâu.
-Sao anh biết? À, anh hối lộ tụi nhỏ.
-Làm gì có, chỉ là xin phép những hiệp sĩ cho mình được hộ tống tiểu thư đi chơi riêng thôi.
-Tụi nhỏ chịu ư?
-Làm gì không, với điều kiện sẽ đãi chúng một chầu xem anh hát ở phòng trà.
-Vậy mà nói không hối lộ.
-Đã nói là không, cái đó gọi là tình cảm và sự hiểu biết giữa những người bạn.
Nam nghe tiếng cười khúc khích, tiếng rú lên và tiếng chân đuổi nhau chạy xa. Mấy đứa này quá đáng thật, lại còn đứng nghe lén nữa. Thấy Nam quay đi Tâm gọi,
-Ối ối Nam ơi, đi hướng này.
-Đi đâu?
-Thì đi chơi chứ anh chứ đâu? Tâm xưng anh tỉnh bơ, cười cười trước cái nhìn của Nam. Năn nỉ mà, phải đi chơi mới hiểu nhau, mới thành tri kỷ chứ.
Nam suy nghĩ hồi lâu rồi gật,
-Được thôi, nhưng phần ai nấy trả, xe ai nấy chạy.
Tính phản đối, thấy vẻ mặt Nam Tâm vội vàng:
-Rồi rồi được thôi. Nam chạy theo anh nghen. Nhưng mà không được giới hạn thời gian, về khuya nghen.
Nam lắc đầu chịu thua ông bạn tinh quái này. Cô cho xe chạy theo Tâm, nhìn tấm lưng cao cao chợt thấy cảm động trong lòng. Hình như từ ngày gặp Tâm cô đã hay cười hẳn ra. Tâm rất khéo trong việc đón ý người bên cạnh, cách anh nói chuyện và nhìn chăm chăm làm người đối diện tưởng rằng chỉ có họ trong cuộc đời này quả là đặc biệt. Nam thấy sợ, có lẽ phải ngừng lại trong quan hệ này, mình đã hiểu gì về Tâm đâu?
Tâm đưa Nam vào quán Huế ở một hẻm trong đường Phạm Ngũ Lão, rồi sau đó dẫn cô đến phòng trà Tiếng Tơ Đồng,
-Hôm nay anh hát ở đây, Nam chịu khó nghe anh hát xong rồi mình đi chơi tiếp nghen.
Tâm tìm cho Nam một cái bàn đặc biệt gần phía trái sân khấu rồi vào trong thay quần áo. Trên sân khấu một ca sĩ trẻ đang biểu diễn, vì Tâm là người nổi tiếng nên hát gần cuối, nhưng không như những ca sĩ khác, anh ít khi chạy show mà chỉ diễn 1 hoặc 2 nơi mỗi tối. Vì lý do đó anh rất được các ông bầu và những người quản lý phòng trà yêu chuộng. Anh không màu mè, làm bộ ngôi sao, và sẵn sàng hát thêm trong trường hợp các sao khác bỏ show hoặc đến muộn. Nam đưa ly nước lọc lên môi thì cảm thấy đang bị quan sát, cô nghiêng mặt nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đang tiến đến bàn. Ông chìa tay ra bắt tay cô, thì thầm,
-Hân hạnh được gặp cô, người con gái đầu tiên ca sĩ Thành Tâm dẫn vào nơi này. Chắc là cô phải đặc biệt lắm.
Nam cười,
-Không đâu, mình tiện đường ghé qua thôi. Rất hân hạnh được gặp ông.
Người đàn ông chào cô rồi bước đi, Nam nhìn theo thấy ông ngồi với một phụ nữ khoảng trên 40 tuổi, đẹp rực rỡ, đang nhìn cô chăm chú. Hơi khó chịu trước cái nhìn đó, Nam quay đi.
Đến khi Tâm bước lên sân khấu biểu diễn thì cô hoàn toàn quên đi nỗi khó chịu đó, Nam toàn tâm toàn ý bỏ hồn vào thưởng thức tiếng hát anh. Tâm quả thật là một ca sĩ có tài, giọng anh có âm vực rộng, tiếng hát đặc biệt không bị lẫn với ai, và phong cách biểu diễn đơn giản nhưng hấp dẫn. Bên cạnh đó anh có một khuôn mặt ăn ánh đèn sân khấu, ở ngoài anh trông bình thường, nhưng lên sân khấu trông anh đẹp như tượng thần Hy Lạp. Tiếng vỗ tay vang lên khi Tâm xong bài thứ nhất. Một người mang ra cây đàn guitar từ hậu trường. Tâm cúi chào khán giả rồi nói,
-Hôm nay tôi xin gửi tặng mọi người ở đây bài hát tôi mới sáng tác. Bài hát này tôi viết cách đây một tháng và hoàn thành đêm hôm qua. Tôi đã viết khi gặp được người con gái mà tôi nghĩ rằng thật tuyệt vời và toàn vẹn. Tôi không biết tương lại chúng tôi sẽ ra sao, nhưng mỗi một giây phút hiện tại được ở bên cô ấy là hạnh phúc nhất của đời tôi.
Dứt lời anh đưa tay dạo đàn, cả phòng trà im lặng tuyệt đối, những giọt đàn thánh thót rơi vào không gian đặc quánh. Ánh đèn tập trung vào Tâm ngồi trên ghế cao, xung quanh là bóng tối, anh ngước lên, nhìn về phía Nam rồi đột ngột cất lời,
Tôi đi tìm tôi, tôi đi tìm tôi giữa muôn người xa lạ
Những bộ mặt cười, nhưng bộ mặt khóc,
những cái nhìn lặng câm, những cái nhìn cởi mở
Tôi thấy tôi trong họ, mà sao tôi không thấy tôi trong tôi.
À à ơi, à à ơi. Tôi lại đi tìm tôi giữa muôn người xa lạ.
Tôi đã là anh, tôi đã là em,
nhưng sao tôi vẫn chưa là chính mình
Tôi không thể tìm ra chính mình.
À à ơ, à à ơi. Vì sao, vì sao…
Tôi lại đi tìm tôi giữa muôn người xa lạ
Một ngày kia, mệt mỏi, chán chường
À à ơi, mệt mỏi chán chường
Và tuyệt vời chưa tôi gặp được nàng
Gặp được nàng giữa cuộc đời bon chen
Đơn sơ, giản dị, trái tim tràn ngập tình người
À à ơi, à à ơi Tôi chợt nhận ra rằng
Mình chỉ có thể nhận ra mình
Khi biết yêu thương
Tôi đã biết yêu thương
À à ơi, à à ơi Tôi đã biết yêu thương
Điệu nhạc boston trộn lẫn với âm điệu dân gian, lời ca đặc biệt, giọng hát tràn ngập cảm xúc, tất cả cộng lại cuốn hút sự chú ý của từng khán giả, mọi người hướng về sân khấu, hướng về người ca sĩ đang tỏ lộ lòng mình qua âm nhạc. Tiếng đàn ngừng mà mọi người vẫn còn như nín thở vì xúc động. Tiếng vỗ tay dội lên từ các góc, có người đứng lên để tỏ lòng mến mộ. Nam xúc động, tim đập mạnh, tay run lẩy bẩy. Cô dùng hai tay bấm mạnh vào nhau để giữ bình tĩnh. Mãi một lúc sau người manager của phòng trà đến nói nhỏ,
-Mời cô ra sau, anh Thành Tâm đang đợi cô. Anh ấy xin lỗi vì nếu ra bây giờ sợ làm khán giả không chú ý các ca sĩ đang biểu diễn.
Nam gật đầu vẻ hiểu biết rồi theo người đàn ông ra sau, cô cảm được rất nhiều cặp mắt đuổi theo mình, họ biết vừa rồi Tâm đưa cô vào. Làm bạn người nổi tiếng mệt biết bao.
Vẫn còn xúc động vì bản nhạc, Nam gật đầu đồng ý khi Tâm đề nghị cô để xe lại cho anh chở đi. Đến khi Tâm ngừng xe Nam mới nhận ra họ đang ở cầu Sài Gòn. Hai người im lặng đứng ngắm cảnh sông về đêm một lúc thật lâu. Nam nói,
-Cám ơn anh Tâm đã cho em một đêm thật tuyệt. Lâu lắm rồi Nam mới thấy thoải mái như hôm nay.
Tâm quay sang Nam, cởi chiếc áo khoác choàng cho cô, dịu dàng nhìn vào mắt cô, hỏi:
-Nam cho phép anh theo đuổi Nam nhé.
-Hả?
-Ý anh là được chính thức theo đuổi Nam. Anh biết Nam sợ, Nam chưa hiểu gì về anh, nhưng anh muốn cho Nam biết mình có ý với Nam. Anh mong Nam không cho ai cơ hội khác cho đến khi biết rõ lòng mình với anh.
-Lời tỏ tình quả là đặc biệt. Nam thốt lên.
-Tại vì Nam là người đặc biệt mà. Anh không muốn mập mờ trong tình cảm, hy vọng Nam hiểu cho anh.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, Tâm là người thông minh. Anh biết nếu như ngỏ lời yêu ngay bây giờ thì chắc cô cự tuyệt liền, nhưng muốn cô cho phép tìm hiểu, và không cho cơ hội người khác, thì có khác gì hứa với nhau đâu. Nam chợt nhớ đến lời khuyên cô Út, ‘đừng bao giờ quyết định khi con tim xúc động, mình sẽ dễ mất lý trí.’ Cô trả lời Tâm,
-Nam muốn anh Tâm cho Nam một tuần suy nghĩ. Trong một tuần đó anh không được tìm Nam ở văn phòng, hay gọi điện thoại, hay làm bất cứ việc gì để liên lạc Nam. Em muốn được bĩnh tĩnh trước khi quyết định date với anh, được không?
Tâm im lặng một lúc lâu, rồi thở phào,
-Được. Nam sợ hiện tại xúc động quá quyết định không sang suốt ư. Em là người phụ nữ bản lĩnh thật.
-Không, em chỉ muốn sống trách nhiệm với lời hứa của mình. Em muốn anh cũng vậy.
-Anh hiểu. Anh đưa Nam về lấy xe.
Tâm đưa Nam về lấy xe ở phòng trà, rồi chạy theo cô về nhà, đợi cô vào cổng rồi mới quay xe chạy đi. Nam đựng tựa cửa nhìn theo cho đến khi dáng Tâm khuất hẳn. Một tuần sắp đến cam go lắm đây. Cô phải làm sao, ước gì Cô Út ở đây để Nam có thể hỏi ý. Phải làm sao đây?
CHƯƠNG 23
Nam nhìn quanh nhóm phụ nữ, sau tám tuần gặp gỡ, mọi người dường như đã trở thành bạn thân thiết của nhau. Ở trong phòng này họ chia sẻ những nổi đau, những giọt nước mắt, niềm thông cảm, tiếng cười. Chỉ còn bốn lần gặp mặt nữa họ sẽ kết thúc nhóm. Nam nhẹ nhàng cất lời:
-Em chào mọi người, hôm nay là tuần thứ 8 rồi, sau 4 lần gặp nữa mình sẽ kết thúc nhóm. Nam muốn mọi người biết là mình đi được 2/3 chặng đường rồi.
Nhìn quanh để biết chắc mọi người hiểu rõ ý mình, Nam tiếp:
-Hôm nay có ai muốn nêu ra câu hỏi check-in cho mọi người không?
Trước sự ngạc nhiên của mọi thành viên, kể cả Nam, chị Quyên giơ tay. Nam gật đầu đồng ý, chị hỏi,
-Có thể nào tha thứ cho người đã gây ra đau khổ cho mình không?
Một thoáng im lặng rồi Ngọc nói,
-Em không biết có thể không, nhưng em không muốn. Em hận người đàn ông bạc tình đó, và em nuôi nỗi hận này để giữ đầu óc tỉnh táo, để dặn lòng đừng bao giờ dễ dàng tin lời đàn ông nữa.
Tuyền hỏi,
-Vậy cuộc sống sẽ nặng nề lắm.
-Ừ, nhưng an toàn.
Thảo thở dài,
-Tôn giáo em khuyên em phải tha thứ, nhưng khó quá. Thật là khó. Quên đi thì được, nhưng tha cho họ thì không. Mà không tha thứ thì cứ đau lòng hoài, em thật không biết phải ra sao.
Huyền nói:
-Thật ra khi người ta làm lỗi, chẳng hiểu trong lòng người ta cảm giác như thế nào. Còn mình, cứ mãi mang nỗi hận trong lòng, nếu họ là người đã hối hận, thì cũng không cần thiết, nếu họ chẳng hề cảm giác có lỗi, thì mình chỉ hại mình. Huyền chẳng muốn nhớ mãi làm gì, bỏ qua cho mình và con được nhẹ nhàng hơn. Mình hận thù rồi sẽ đau khổ lắm.
Nam nhìn quanh, hỏi:
-Vậy chị Quyên thì sao?
Chị Quyên nhìn chằm chằm xuống đất hồi lâu, đến khi Nam tính tiếp tục thì chị đột ngột nói, thật dài:
-Ngày ấy chồng tôi say rượu vào là đánh tôi và con. Gia đình khuyên tôi bỏ hắn đi, sống vậy nguy hiểm lắm. Nhưng tôi tự ái, tôi đã cãi cha cãi mẹ yêu và lấy cho được người ấy, bây giờ cuộc sống không êm đẹp thì phải chịu đựng hậu quả của sự ấu trĩ của mình. Chồng tôi khi tỉnh thì yêu thương, ngọt ngào, khi say thì dùng tôi làm bao bì tập đấm. Tôi chịu đựng mãi và hy vọng có phép màu hiện ra làm hắn bỏ rượu. Rồi một hôm khi hắn lên cơn, thằng con lớn chạy ra can không cho đánh mẹ nữa. Hắn đẩy thằng nhỏ té đập đầu vào đá, chết đi. Tôi khốn nạn, tôi là người mẹ khốn nạn, đã sai một lần còn tiếp tục sai nữa, để con mình chịu hậu quả. Thằng bé chết rồi tôi muốn tự tử theo nhưng còn bé Út. Nó sẽ ra sao nếu cha ở tù, mẹ tự tử, anh đã chết. Tôi sống mà lòng hận mình, hận người, chẳng thiết làm gì, chỉ muốn được chết đi. Hôm qua con Út về nhà, thấy nó lúi húi nấu cơm, mời mẹ rồi ăn mà rớt nước mắt tôi thương quá. Tiếp tục như vậy tôi lại làm lỗi với nó thôi, nhưng tôi không biết làm sao để tiếp tục. Tôi không biết.
Chị cúi gập người xuống, hai tay ôm chặt vai, người rung lên bần bật. Nam vội chạy đến bên chị, quỳ xuống, ôm chặt người chị, dỗ như dỗ đứa bé lên ba. Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Tâm trên sân khấu hôm qua, Nam dịu dàng hát bài hát của anh trong khi tay vẫn ôm người bạn gái, tay kia xoa xoa lưng chị. Một lúc sau từng người phụ nữ bỏ chỗ ngồi cùng đến bên họ, choàng tay ôm họ vào lòng. Khi bài hát chấm dứt họ đã trở thành một khối. Nam đợi đến khi chị Quyên ngừng hẳn tiếng khóc, cô nắm chặt hai bàn tay chị, nhìn thẳng vào mắt chị, nói chậm rãi nhưng cương quyết:
-Chị là một người phụ nữ can đảm và có trái tim nhân hậu. Chị là nạn nhân, và không có lỗi gì hết. Chị không có một lỗi nào cả ngoài trừ tình thương bao la rộng lớn. Không ai có quyền trách móc chị, kể cả bản thân chị. Quá khứ đau buồn đó đã ở sau lưng rồi, mình không thể làm gì để thay đổi nó, nhưng ngày hôm nay và ngày mai thì sao? Ngày hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai, vậy hãy sống sao cho mai này khi nhìn lại chị không còn hối hận nữa. Hãy sống vì con Út chị, và quan trọng nhất là vì bản thân mình. Chị hãy lập lại theo Nam, ‘Tôi xứng đáng được yêu thương. Tôi xứng đáng được yêu thương. Tôi xứng đáng được yêu thương.’
Chị Quyên từ từ ngồi thẳng dậy, mới đầu lẩm nhẩm theo Nam, và cuối cùng nói rõ rang, ‘Tôi xứng đáng được yêu thương.’ Cả nhóm ồ lên vui mừng, họ nhìn nhau và đều cảm thấy mình không còn cô đơn, yếu đuối nữa, vì họ đã có nhau.
…
Đúng 5 giờ chiều Tâm hồi hộp chạy xe đến văn phòng Nam. Suốt cả tuần này anh ráng tâm trung vào công việc, sáng tập giọng, chiều học sáng tác, tối đi điễn. Anh thập chí không dám đi những con đường gần nơi cô làm việc, sợ thành thói quen chạy vào lại vỡ lời hứa với Nam. Tâm nhìn lên và không thể tin vào mắt mình, Nam đứng đó nơi gốc phượng đợi anh. Cô mặc chiếc váy thổ cẩm Bản Đôn màu đen, gấu váy viền đỏ, cái áo vải trắng cổ tròn làm cô trông thật thanh thoát. Thấy Tâm ngừng xe mà vẫn nhìn sững mình, Nam đỏ hồng hai má, khẽ nạt,
-Anh làm gì mà nhìn người ta dữ vậy.
Tâm lúng túng:
-Em đẹp thiệt. Nam đẹp ghê. Em đẹp dễ sợ.
-Anh vô duyên, hứ, xạo.
Nói rồi Nam thấy mình như trở lại thời 16 tuổi, không biết làm sao cư xử trước lời khen của chàng trai mình thích. Cô khẽ dậm chân nói,
-Anh Tâm làm em mất phong độ quá.
Nói rồi phá lên cười khúc khích, đôi mắt xếch kéo dài theo nụ cười, trông thật đáng yêu. Tâm lại ngẩng ra nhìn Nam, không biết nói gì dù mồm miệng anh thuộc loại dẻo quẹo. bỗng có tiếng con gái từ trong phòng gọi ra:
-Thôi đi liềng anh liềng chị, định đứng đó hoài tới khi muỗi ra ăn thịt hai người à.
Tâm giật mình quay lại, nhận ra Khanh, anh cười tươi:
-A có cả Khanh ở đây nữa.
-Anh không ngại em phá đám sao?
-Phá cái gì? Khanh làm nhân chứng ngày tốt đẹp này càng hay chứ sao?
-Tốt đẹp gì, nhân chứng gì. Nam trợn mắt hỏi cắc cớ.
Tâm xịu mặt,
-Chứ không phải? Em đừng nói…
Khanh phá lên cười:
-Trời ơi, tội nghiệp chàng ca sĩ Thành Tâm. Kiểu này anh bị con nhỏ ăn hiếp chết chắc luôn, thôi đổi ý bây giờ con vừa đó anh Tâm.
-Không được! Tâm nói chắc nịch làm cả Nam và Khanh cùng cười phá lên.
Nam bước lên chủ động giơ tay ra cầm tay Tâm, nói dịu dàng:
-Hôm nay em nhận lời hẹn hò của anh Tâm, nhưng nói trước chưa đồng ý chuyện kia đâu đó nghen. Em sống nhiều luật lệ, có gì làm anh không thích phải nói thẳng, đừng chịu đựng nghen. Em cũng không con gái Việt Nam lắm, nếu có gì cư xử không hay anh cũng nên nói cho em biết.
Nam nói đến đâu Tâm gật đầu đến đó, nhưng dường như chẳng có chữ nào lọt vào tai anh. Bàn tay nắm tay Nam run run xúc động, mắt nhìn cô đăm đăm say mê. Khanh nhìn hai người bạn trước mặt, lòng cảm kích vì thấy được tình yêu sâu săc của họ, dù rằng người trong cuộc hình như chưa nhận ra, nhất là Nam, cô như con tim trúng tên sợ cành cong, dùng đủ mọi lời nói để che dấu tình cảm thật đã toát ra từ giọng cười ánh mắt. Khanh thầm cầu nguyện cho họ được hạnh phúc. Cô luôn vững tin tình yêu có thật trong đời.
CHƯƠNG 24
Luyện và Khiêm vào phòng để check in hành lý, làm thủ tục lấy chỗ ngồi xong rồi trở ra chào bạn bè lần cuối. Khuyên dặn hai anh:
-Nhớ sang đến nơi nhắn yahoo messenger cho em liền nghe. Hai anh, nhất là anh Hai, không được đi vũ trường ở New York đâu nghen, lạ chỗ lạ cái lỡ gặp người kỳ thị mình thì nguy hiểm lắm.
Khiêm phì cười:
-Em thành bà già hồi nào vậy Út. Thôi đi, làm như hai anh còn nhỏ lắm vậy.
Luyện bảo:
-Em khỏi lo, lịch training đặc kín cả, giờ đâu mà đi chơi. Yên tâm đi, anh sẽ trở vể cả hồn lẫn xác.
Khanh thốt lên:
-Ý anh Luyện nhổ nước miếng nói lại, đi xa mà nói vậy không tốt.
Luyện giơ hai tay lên trời than:
-Trời ơi thời buổi này mà mấy cô còn dị đoan vậy nữa!
Khuyên nhăn:
-Anh Hai, mình là người Việt mà, lành đến dữ kiêng là việc nên làm. Anh Hai đừng để ba má lo lắng.
Khiêm can thiệp:
-Thôi được rồi, tụi anh sẽ offline cho nhỏ mỗi ngày, vào cả webcam cho thấy mặt nữa, được chưa nhỏ. Ồ, Nam và Tâm đến rồi kìa.
Mọi người quay lại thì thấy Nam và Tâm sóng vai đến, Nam cười thật tươi đưa một giỏ giấy nhỏ cho Luyện, xin lỗi:
-Nam đến trễ, hai anh đừng giận Nam nghen.
-Đi đường bình an, nhớ đừng bỏ quên con tim heng. Dù sao thì cũng ‘ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn mà.’ Tâm nháy nháy mắt với Khiêm và Luyện.
Khanh liếc Nam vờ than:
-Ông này nham nhở thiệt, vậy mà có người thích hay thật.
Tâm tỉnh bơ, nhơn nhơn mặt:
-Ừm, cái đó gọi là ‘nho không ăn được là nho chua.’
Cả bọn cười xòa chọc quê Khanh, cô đỏ mặt tức tối. Khiêm vội can thiệp:
-Kệ nó đi Khanh, cái miệng nó vậy chứ bụng tốt lắm. Thôi tụi mình vào đây, tháng sau gặp lại nghen.
Anh bắt tay chào mọi người, đột nhiên Nam bước lên choàng tay ôm Khiêm thật chặt, nói ‘chúc may mắn’ rồi bước qua làm y như vậy với Luyện. Tâm đứng tròn mắt la,
-Unfair, unfair, sao lại có chuyện này. Ô ngày mai tôi cũng phải mua vé đi nước ngoài thôi.
…
Khiêm vào chỗ ngồi rồi mà vẫn không nhịn được cười khi nhớ lại vẻ mặt Tâm. Anh lắc đầu,
-Thằng Tâm tính vẫn y như ngày xưa, vậy mà Nam lại chịu quen anh chàng, đúng là tình cảm khó nói.
Luyện trầm ngâm, để xách tay lên khoang hành lý trên đầu, bỏ giỏ giấy Nam đưa xuống chân, ngồi xuống đàng hoàng rồi mới trả lời Khiêm,
-Mày đừng tưởng nó hay cười hay nói vậy là người phổi bò. Thằng Tâm tốt lắm, bề ngoài vậy chứ sống rất sâu sắc, suy nghĩ chu đáo cho người xung quanh. Có lẽ vì nó có tuổi thơ bất hạnh nên cứ tươi cười để giấu nỗi buồn.
-Sao mày biết?
-Hồi trung học tao thân với nó nhất mà, hoàn cảnh nó buổn lắm.
Khiêm nhìn bạn chăm chăm, thốt:
-Tao cứ tưởng mày và Nam sẽ thành một cặp, tụi bây giống nhau như vậy, lại hợp nhau như vậy, ngờ đâu…
Luyện im lặng không trả lời, với tay mở giỏ giấy Nam đưa hồi nãy. Anh lấy ra hai cái khăn choàng cổ bằng len, một màu nâu, một màu xám, chất liệu len mềm và nhẹ nhưng rất ấm. Dưới đáy giỏ là cuốn sách ‘Lonely Planet – New York City.’ Luyện mở vài trang thì thấy rơi ra một tờ giấy mỏng nét chữ chân phương và tròn trĩnh như chữ trẻ em. Tờ giấy ghi,
Nam gửi hai anh khăn choàng cho ấm, thời điểm này ở Miền Đông nước Mỹ rất lạnh. Khi qua hai anh nên mua áo ấm và nón ngay để khỏi bệnh. Cuốn Lonely Planet này Nam có lâu rồi, tính qua New York du lịch mấy lần mà chưa đi được, gửi hai anh để nếu có dịp thì theo nó mà đi chơi cũng hay. Sáng nay Nam sẽ ghé nhà thờ cầu nguyện Đức Mẹ cho hai anh đi bình an. Chúc một chuyến đi vui và gặt hái nhiều kết quả. Ngô Nhã Nam.
Anh nhìn trân trân vào tờ giấy mỏng, lấy những ngón tay gầy vuốt ve các dòng chữ như thể chúng có cảm giác. Khiêm nhìn nét mặt bạn rồi quay ra phía cửa sổ, cố nén tiếng thở dài ở cổ họng. Thương Luyện quá, tình cảm này nó dành cho Nam hình như còn sâu đậm hơn với Nguyệt ngày xưa. Khiêm nghĩ về cha, về bạn, về bản thân mình, tự hỏi tình yêu ở đời là cái gì mà làm người ta khổ vậy.
CHƯƠNG 25
Hôm nay Nam ghé sang quán cà phê An Nam để đón Tâm, con bọ xám, chiếc xe Vespa mà Tâm yêu quý, đang để nhà người bạn sửa. Cô không vào mà đậu ở góc đường đợi Tâm. Thấy anh ra cửa rồi ngóng tới ngóng lui tìm, Nam cười gọi,
-Chú ơi đi xem ôm không.
Tâm toét miệng,
-Đi liền, gì chứ có cái dzụ ôm là tui đi ngay cô ơi.
Nói rồi anh bước lại vờ giơ hai tay như muốn ôm Nam làm cô khúc khích cười. Chợt hai người nghe tiếng đằng hắng. Một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch thiệp ở đâu hiện ra chào:
-Tâm.
Thấy ông anh lạnh lùng nét mặt, khẽ gật đầu rồi nói với Nam,
-Đi em, anh mệt rồi.
Cô ngạc nhiên trước thái độ của anh, chưa kịp phản ứng thì nghe giọng đàn bà sắc lẻm sau lưng:
-Đã nói với anh cái thứ này nó có tình nghĩa gì đâu mà tìm đến.
Nam quay sang nhìn thì thấy người phụ nữ trong phòng trà Tiếng Tơ Đồng hôm nọ. Mặt Tâm tái đi, anh cung tay lại rồi thả ra, nói giọng khàn đi,
-Xin đừng làm chuyện xấu hổ ở ngoài đường. Tôi xin phép đi trước.
Nam rồ máy, chở anh đi vẫn còn nghe câu nói hằn học của người đàn bà ấy:
-Nồi nào úp vung nấy mà, cái ngữ ấy chỉ có quen gái kiểu này.
Cảm giác được hơi thở gấp của Tâm, cô vội rú ga vì sợ Tâm nhảy xuống đường, bị bất ngờ anh chụp lấy hông cô để ngồi cho vững, rồi không biết vì sao Tâm úp mặt vào lưng Nam. Cô nghe lưng áo ướt đẫm, Tâm khóc, khi người đàn ông khóc họ phải đau lòng lắm. Nam giảm ga, chạy từ từ ra ngoại ô, rồi không hiểu sao lại ngừng ở cầu Sài Gòn, chỗ hôm nọ Tâm tỏ tình lần đầu với cô.
Mãi một lúc sau Tâm kể cho cô nghe chuyện đời anh, giọng đều đều nhưng cô biết ẩn dấu dưới đó là một bể xúc cảm.
-Cha anh người gốc Hoa, mẹ anh người Việt, bà đẹp lắm nhưng con nhà nông, gốc gác bình dân hiền lành. Ông bà nội phản đối cuộc hôn nhân nhưng cha anh quyết lấy. Vì ông là con một nên họ chiều ý với điều kiện nếu bà không sanh con trai trong vòng 2 năm thì phải chia tay. May mắn thay vài tháng sau bà đã có bầu anh, nhưng vì thời gian mang bầu luôn bị áp lực từ nhà chồng phải sinh con trai, bị cô lập không cho về nhà mẹ như tục lệ người Việt mình nên khi anh ra đời bà bị hậu sản mà chết. Bà nội đi xem lá tử vi nói anh số khắc mẹ khắc ông, làm mẹ chết, nếu để trong nhà thì ông nội sẽ đi theo. Vậy là ba anh đưa anh cho dì Ba, em ruột mẹ, nuôi. Còn ông thì vâng lời cha mẹ lấy ngay người phụ nữ danh gía khác khi mồ mẹ anh chưa xanh cỏ. Anh ở vậy tới lớn cứ tưởng dì Ba là mẹ ruột mình vì dì thương anh thương chị không chịu lấy chồng. Năm 10 tuổi anh tình cờ biết được sự thật, bị xốc anh bỏ nhà đi bụi, ở lang thang ngoài đường cho đến năm 13 tuổi mới quay về. Thương dì và ngoại, anh quyết tâm học hành nên người, trở thành người nổi tiếng mới thôi. Mấy năm nay ông lương tâm cắn rứt hay sao đó, cho người đi tìm anh về hưởng gia tài. Hừ, ngữ người chỉ thấy tiền và danh vọng, anh không cần đến. Người đàn bà đáng ghê tởm đó là vợ kế của ông, đi đâu cũng kè kè bên cạnh.
Nam im lặng nghe anh nói hết, cô lấy tay vuốt nhẹ tóc anh, bảo:
-Anh quả thật là người đàn ông bản lĩnh. Với quá khứ như vậy và thành quả hiện tại, anh đáng tự hào về bản thân.
-Anh cứ tưởng khi mình thành công, anh sẽ cười vào mặt bên nội và nói rằng tôi đếch thèm mấy người vẫn được như ngày hôm nay, nhưng chỉ thấy lòng trống rỗng.
-Vì anh là người tốt, không muốn hận thù nên mới vậy. Mẹ anh chắc là rất hãnh diện về anh, bên ngoại cũng vậy.
-Ừ, dì Ba thương anh lắm, dù chẳng hiểu loại nhạc anh hát, nhưng mua đĩa về chưng khắp nhà, ai đến cũng bắt ‘nghe thằng cháu tui ca, hay lắm.’
Tâm tươi hẳn nét mặt khi nhắc đến dì Ba. Anh quay sang Nam, nắm tay cô dịu dàng nói:
-Em là bà tiên mẹ cử xuống cho anh được gặp.
Cô mắc cở trước thái độ của anh, đỏ mặt:
-Làm gì có. Anh…
-Nam, suốt đời này anh chỉ yêu một mình em, mãi mãi một mình em mà thôi. Em có tin anh không.
Cô gật đầu quả quyết:
-Em tin.
Tâm xúc động nhìn sâu vào mắt người con gái anh yêu, từ từ cuối xuống đặt vào môi cô nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nam run người lên nép vào vai Tâm, nào biết đó là nụ hôn đầu đời của anh, người đàn ông được báo chí phong danh hiệu ‘người đàn ông hấp dẫn nhất trong năm.’ Cô nhắm mắt hưởng niềm hạnh phúc dịu dàng, thầm nhủ sẽ viết thư báo cho cô Út biết tin, chắc cô sẽ mừng lắm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2008 06:43:16 bởi nguyenannhien >