YÊU NHIỀU
Suốt đời tôi chẳng bi ai
Suốt đời tôi chẳng nói ai phụ tình
Thế gian trăm sự tại mình
Vô duyên, số bạc, nên tình bơ vơ
Đốt đèn cắn bút làm thơ
Dăm câu qua lại cũng mơ ước huyền
Vật vờ sống giữa màng đêm
Ôm sầu tê tái kiếm tìm trăm năm
Bóng người chim cá mù tăm
Tình đi nhạt nhẽo như tằm thiếu tơ
Đi không trở lại bao giờ
Bỏ yêu héo rụng ngẩn ngơ giữa chiều
Bao lần biết khổ vì yêu
Sao tôi cứ mãi yêu nhiều riêng tôi
Không người đời vẫn thế thôi
Tình thương chẳng thiếu phai phôi lạnh lùng!
Thanh Huy
NHỚ NGƯỜI XƯA
Nhớ thương người đến tận cùng
Nhưng người có biết tình chung thuỷ lòng
Trời mang sắc nắng màu hồng
Nhưng sao tình cứ lạnh lòng mùa đông
Ôm sầu một lá diêu bông
Người đã theo chồng bỏ lại tình ai
Đơn côi chiếc bóng hôm , mai
U hoài nhớ mãi hình hài người xưa
Hạ về trời đổ cơn mưa
Nắng rưng rức nhớ lưa thưa mưa buồn
Lệ trời sầu thảm mãi tuôn
Nước chảy về nguồn giọt đắng vào tim
Tình xưa tưởng ngủ im lìm
Ngờ đâu thức giấc nỗi niềm tương tư...
Hà Ngân Hà
( Hì...hì...Em cảm xúc nói xuôi theo thơ Thanh Huy thôi mà )