MỘT VÌ TINH TÚ NHỎ NHOI
Một bông hoa xương rồng
Màu hoa hơi hồng hồng
Trồng nơi sa mạc nóng
Nên màu được nắng hông
H B
NHỚ NGÀY XƯA ẤY
Ta về cứ mãi ngóng trông
Chờ mong phương ấy thơ nồng hương bay
Gió ơi gió hãy về ngay
Đưa hương hoa thắm ngọt say tim hồng
Bao mùa lá đổ Thu, Đông
Xuân sang, Hè tới phượng hồng trổ hoa
Nhớ sao là nhớ ngày qua
Ta nhặt hoa phượng về nhà chơi chung
Kết lên mái tóc huyển nhung
Hoa phượng đỏ ánh má hồng em xinh
Anh bảo em đẹp nàng tiên
Nhưng em chẳng chịu sợ lên cõi trời
Lên trời anh em đôi nơi
Nên em chỉ muốn ở nơi cõi trần
Bây giờ trường vắng người thân
Phượng hồng chưa trổ màu hồng tìm đâu
Một mình anh mối tình sầu
Nhớ sao là nhớ tìm đâu bóng hình
H B
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2009 16:34:39 bởi Han Bang >
HỎI THĂM CÔ TÚ Dạo này cô Tú đi đâu Quán sao im ắng khách chầu chờ thơ Bởi vì bận học lu bù Hay là có bạn nên giờ no time Hay thêm một tuổi chăm lên Suốt ngày học chẳng online bao giờ? kimrbl
DẠ KHÚC TÌNH YÊU Ngân vang dạ khúc vương mang sầu vương ý nhạc lòng mang tình sầu Gió ơi gió đã về đâu Mây trôi tìm mãi nhuốm màu buồn thương Ai đi cách mấy nẻo đường Ai tìm ai chốn muôn phương khắp miền Bao giờ ai về bến duyên Cho tình người trọn vẹn nguyền lời nao Thế rồi mỗi đêm nhìn sao Người thôi oán trách tình sao lỗi thề Vì người đã tìm đường về Bên vườn thơ cũ nguyện thề ngày xưa Yêu thương biết mấy cho vừa Vần thơ trang cũ vẫn chừa người ghi Một lời vàng đá xuân thì Vườn thơ thi sĩ tình si một người Sum vầy dạo khúc tình ơi Thương sao thương quá ngàn lời nhớ nhau Dạo lên khúc nhạc muôn sao Dạt dào như suối tuôn trào lời yêu Hàn Băng
Ta về lại chốn bến sông
Nước trôi man mác cho lòng nhớ ai
Nhìn con nước chảy sóng lay
Cánh buồm thấp thoáng ngày dài nhớ nhung
Nhấp nhô nước gợn trùng trùng
Vốc năm ngón đợi về cùng thời gian
Tuổi xanh phím trổi cung đàn
Ngây thơ ngày ấy hỡi nàng thiên nga
Tháng hai rồi lại tháng ba
Gió lay bóng cũ trăng ngà sáng soi
Giở trang thơ hồng ra coi
Bút xưa đậm nét tình thoi thắt lòng
Sáng sao nét chữ màu hồng
Ánh trang chung thuỷ dạ lòng thuỷ chung
Nhớ sao suối tóc em buông
Lược năm ngón nhỏ chải suôn nỗi niềm
Hoa thơ mơ mộng viễn miên
Ngả nghiêng phấn bướm nét duyên nguyệt cầm
Cho anh thổn thức thác gầm
Giấc mơ hoài vọng thương thầm bóng xa
Em về rải nắng vườn hoa
Vào trang vườn mộng la ngà sáng trăng
Mong rằng tình chẳng cách ngăn
Cho duyên tròn mộng như trăng đêm rằm.
O.T
Rồi nửa đêm gần sáng
Ta trở giấc ngủ say
Thêm một lần tự hỏi
Sao cứ yêu em hoài
Nhìn bóng cây nghiêng ngả
Gió khe khẻ thở dài
Ngước nhìn ngôi sao lạ
Ta thẩn thờ nhớ ai
Ta thì thầm tự hòi
Nơi phương ấy có hay
Nơi phương này ta đợi
Nhớ em tình không vơi.
O.T
Ta vẫn biết rằng yêu em là đau khổ
Nhưng làm sao ta ngăn được lòng mình yêu
............................................................
Ngày đêm thương nhớ em nhiều
Hỡi ơi em có hiểu điều ấy chăng !
O.T
Khi ta yêu không bao giờ biết đây là mộng
Đến lúc ta tỉnh ra rồi thì mới biết mộng đã bay xa...
O.T
" Mai anh đi rồi bé có buồn không?
Mai anh đi nhớ bé vô cùng !
Nhớ mắt buổi chiều nghiêng bóng xế
Nhớ môi cười áo trắng rung rinh.
Mai anh đi đường xa xa lắm
Đời con trai như vó ngựa hồng
Tuổi bé bình yên như cơn nắng
Tuổi anh buồn như lá mùa đông!
Mai anh đi bé buồn hay vui
xác lá nào rơi xuống ngậm ngùi
Thành phố sáng mai thành kỉ niệm
Anh đi rồi chắc nhớ không nguôi !
Mai anh đi lòng không dám hẹn
Bở xa rồi kỉ niệm cũng xa
Như giọt nắng phai nhoà trên tóc
Như buổi chiều đổ xuống ngàn cây.
Mai anh đi rồi bé có buồn không?
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ dáng học trò em đến lớp
Nhớ môi hồng tóc xoã ngang lưng "
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2009 20:44:08 bởi OTOYUKO89 >
"Ngày em chuẩn bị thi vài trung học
Tuổi 12 chưa biết ưu tư gì
Chỉ vu vơ sợ mình thi hỏng
Anh làm thầy ôn lại bài em thi
Rồi em hớn hở đi vào trung học
Ngày em vui là ngày anh đi lính
Cô học trò tiễn thầy nhập ngũ
Chỉ biết cười và nói "cảm ơn thầy!"
Mười tám tuổi ông thầy còn quá trẻ
Trẻ tuổi đời và trẻ cả tuổi tình
Yêu thương trong lòng chưa lần hé mở
Ôm cô đơn đi vào kiếp quân nhân
Rồi cứ thế thời gian trôi lặng lẽ
Nay rừng sâu nay ở cao nguyên
Thầy vẫn nhớ cô học trò nhỏ bé
Viết thư về hỏi chuyện học hành em
Thầy vẫn đến trong những lần về phép
Cô học trò vẫn học giỏi học ngoan
Bài toán khó cô học trò không hiểu
Thầy giảng giùm và làm toán hộ em
Rồi cứ thế thời gian trôi lặng lẽ
Tuổi mười ba, mười bốn rồi mười lăm
Cô trò bé nay không còn bé nữa
càng lớn lên cô càng đẹp càng xinh
Và năm tháng miệt mài trong rừng thẳm
Áo thầy xanh như màu núi rừng xanh
Người lính trẻ mang ít nhiều kiêu hãnh
Kể em nghe những mẫu chuyện quân hành
Cô trò nhỏ bỗng dưng thôi chẳng gọi
Ông thầy xưa bằng hai tiếng "thưa thầy!"
Thư giấy trắng cũng đổi màu giấy mới
Giấy hồng tươi và hai tiếng "Anh ơi!"
Rồi cứ thế thư đi thư lại đến
Ngày trôi qua năm tháng cũng trôi qua
Trong lòng anh yêu thương vừa hé mở
Nhìn cây rừng anh ngỡ vạn màu hoa
Và cứ thế dòng đời trôi lặng lẽ
Em mười sáu, mười bảy rồi mười tám
Năm năm tính nhưng thời gian qua vội
Hăm ba tuổi đời mà mộng vẫn chưa mờ
Em sửa soạn thi vào đại học
Hành quân xa anh vẫn viết thư thăm
Chỉ cho em bằng những lời khuyến khích
Hết dám làm thầy vì em đã bằng anh
Rồi cứ thế dòng đời trôi lặng lẽ
Anh trở về vào dịp phép ghé thăm
Cô trò bé nay không còn bé nữa
Cô trò xưa vẫn học giỏi học chăm
Ông thầy cũ vui niềm vui chân thật
Cô trò xưa giỏi chẳng uổng công mình
Chợt nghe tin em sẽ đi du học
Tự nhiên buồn len lén đến trong anh..."
"Ngày em chuẩn bị thi vài trung học
Tuổi 12 chưa biết ưu tư gì
Chỉ vu vơ sợ mình thi hỏng
Anh làm thầy ôn lại bài em thi
Rồi em hớn hở đi vào trung học
Ngày em vui là ngày anh đi lính
Cô học trò tiễn thầy nhập ngũ
Chỉ biết cười và nói "cảm ơn thầy!"
Mười tám tuổi ông thầy còn quá trẻ
Trẻ tuổi đời và trẻ cả tuổi tình
Yêu thương trong lòng chưa lần hé mở
Ôm cô đơn đi vào kiếp quân nhân
Rồi cứ thế thời gian trôi lặng lẽ
Nay rừng sâu nay ở cao nguyên
Thầy vẫn nhớ cô học trò nhỏ bé
Viết thư về hỏi chuyện học hành em
Thầy vẫn đến trong những lần về phép
Cô học trò vẫn học giỏi học ngoan
Bài toán khó cô học trò không hiểu
Thầy giảng giùm và làm toán hộ em
Rồi cứ thế thời gian trôi lặng lẽ
Tuổi mười ba, mười bốn rồi mười lăm
Cô trò bé nay không còn bé nữa
càng lớn lên cô càng đẹp càng xinh
Và năm tháng miệt mài trong rừng thẳm
Áo thầy xanh như màu núi rừng xanh
Người lính trẻ mang ít nhiều kiêu hãnh
Kể em nghe những mẫu chuyện quân hành
Cô trò nhỏ bỗng dưng thôi chẳng gọi
Ông thầy xưa bằng hai tiếng "thưa thầy!"
Thư giấy trắng cũng đổi màu giấy mới
Giấy hồng tươi và hai tiếng "Anh ơi!"
Rồi cứ thế thư đi thư lại đến
Ngày trôi qua năm tháng cũng trôi qua
Trong lòng anh yêu thương vừa hé mở
Nhìn cây rừng anh ngỡ vạn màu hoa
Và cứ thế dòng đời trôi lặng lẽ
Em mười sáu, mười bảy rồi mười tám
Năm năm tính nhưng thời gian qua vội
Hăm ba tuổi đời mà mộng vẫn chưa mờ
Em sửa soạn thi vào đại học
Hành quân xa anh vẫn viết thư thăm
Chỉ cho em bằng những lời khuyến khích
Hết dám làm thầy vì em đã bằng anh
Rồi cứ thế dòng đời trôi lặng lẽ
Anh trở về vào dịp phép ghé thăm
Cô trò bé nay không còn bé nữa
Cô trò xưa vẫn học giỏi học chăm
Ông thầy cũ vui niềm vui chân thật
Cô trò xưa giỏi chẳng uổng công mình
Chợt nghe tin em sẽ đi du học
Tự nhiên buồn len lén đến trong anh..."
O.T
Hả?
Ôi ! Tình anh thật thương bi
Sao anh không nói trước khi xa người
Bây giờ hai kẻ hai nơi
Làm sao người ấy biết lời anh yêu...
H B
Hôm nay gần hết tháng hai rồi
Nơi phương xa ấy Tú ơi nhớ gì
Chắc là bận học để thi
Lâu lâu nhớ chị anh thì gọi phone
Và nếu rảnh rỗi hoạ dồn
Thơ ca bạn hữu Tú gom hoạ cùng
Có O.T lên tiếng nhớ nhung
Nhớ sao là nhớ đi chung đường về
...
Theo cơn gió mây tan trong phiền muộn
Áng sương chiều bảng lảng biệt ngàn mây
Một chút buồn sao cứ mãi vây vây
Cho nhung nhớ vơi đầy trong kí ức
Hình như người đã trở về thăm
Vườn cũ năm xưa bước âm thầm
Bảng lảng buổi chiều mây tím nhạt
Vi vu tiếng gió bạt ngàn xa...
H B
Một chút buồn vương một chút buồn
Mỗi khi chiều xuống ánh tà dương
Lòng nao nao nhớ về nơi ấy
Biết mấy mùa qua lạnh nẻo đường
H B
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: