MỘT VÌ TINH TÚ NHỎ NHOI
Giá Như
Giá như ai cũng giữ lời
Thì đâu đến nỗi nụ cười nát tan.
Suối reo róc rách trên ngàn
Sao mai bị ánh nắng vàng che đi.
Thuyền về bến ấy nhiều khi
Sông trăng vụn vỡ đường đi mịt mù.
Trung Dũng
GIÁ NHƯ
Giá như ai hẹn chung cùng
Thuỷ chung vẫn đợi tình chung một lời
Giá như mưa đừng tuôn rơi
Đường không trơn trợt chân rời ướt mưa
Giá như sao đừng mãi thưa
Thì không có cảnh người đưa tiễn người
Giá như sắc thắm hồng tươi
Cho em trở lại nối lời dây duyên
Giá như em là thuyền quyên
Anh là quân tử nên duyên sắc cầm
Giá như xưa anh không nhằm
Gọi em người ấy thương thầm của anh
Giá như nắng mãi còn hanh
Anh gom xác để dành ép thơ
Giá như ngày ấy không mơ
Thì đâu thơ thẩn bơ vơ nhớ người
Giá như em là chim trời
Bay cùng khắp chốn gửi lời giúp ai
Giúp người se chỉ duyên may
Tình duyên tròn thắm cho say ân tình
Nhìn người đẹp mộng hoà minh
Em cười tươi thắm môi xinh mừng cùng
Ước mơ người thuỷ người chung
Nói lời vàng đá anh hùng giai nhân
Từ xa cho đến nẻo gần
Sánh duyên cầm sắc người thân vui vầy
Thì không có cảnh buồn vây
Suối reo than khóc lời mây thảm sầu
Trăng vàng không rụng xuống cầu
Tương tư lở nhịp tình đầu chia ly
Một người khóc tiễn người đi
Lệ rơi theo lúc phân kì sầu thương
Xa nhau nhớ mãi canh trường
Nhạc sầu trỗi khúc tiêu tương thảm sầu
Trách ai sớm vội qua cầu
Để cho tình khúc lạc màu phím long
Mỗi chiều nhìn mãi bên sông
Ngóng người xưa ấy cứ trông ngày về
Nhưng người biền biệt sơn khê
Người chờ năm tháng ủ ê héo lòng
Sáo ơi sáo vội qua sông
Cho người trông ngóng bên dòng tương tư...
Hà Ngân Hà
ĐỌC THƠ HAI SẮC HOA TI GÔN
Đọc thơ hai sắc hoa Ti Gôn
Lòng em lại nhốm buổi hoàng hôn
Khóc tình dang dở duyên xưa lở ( Người xưa - trước khi em ra đời
)
Chiều thu lay động cách hoa buồn.
Ngày nao chiều tím lá thu rơi
Ti Gôn vờn tóc ai rối bời
Người ta vuốt nhẹ bờ tóc rối
Môi cười chỉ thay lời nói thôi.
Thơ ngây cô ấy chẳng hiểu chi
Ti Gôn báo trước sắc chia li
Một hoa ai mảnh tim tan vỡ
Sắc hồng phân trắng hai lối đi.
Rồi một chiều thu ánh nắng tàn
Báo giờ chia biệt buổi li tan
Cô ấy bước lên thềm kiệu cưới
Bỏ lại Ti Gôn buồn ngỡ ngàng.
Từ đấy thu về thu lại qua
Thẩn thờ trước ngỏ sắc hồng xa
Ti Gôn hai sắc màu nhung nhớ
Còn lại trắng hoa tim lệ nhoà.
Mấy mùa thu đến rồi thu đi
Cô ấy hoài mong tình biệt li
Sắc hồng hoa thắm như tim vỡ
Để buồn gối mộng sầu hoen mi.
Thủa thơ cô ấy chẳng hiểu gì
Đến khi xa cách bước phân li
Hiểu ra đoạn kết tình yêu hết
Lịm chết tình si biết nói gì.
Một buổi tàn thu bóng nhạt mờ
Ti Gôn hai sắc sầu chơ vơ
Có ai nhìn thấy đôi tim vỡ
Lệ đổ nhỏ tròn trắng ước mơ.
Đôi lúc nhìn xa cô hỏi lòng
" Trời ơi ! Người ấy có buồn không
"Có còn nghĩ đến loài hoa vỡ
"Tựa trái tim phai tựa máu hồng ? "
Hà Ngân Hà
( Hu...hu...hu...Yêu gì mà khổ quá ! Em không dám yêu đâu ! )
BUỒN VÀO HỒN
Nhìn cuối chân mây mắt ai buồn mãi
Chiều tím thu bay theo những cánh cò
Vì đâu người đã lở một chuyến đò
Tương tư một giấc tình thơ đợi chờ.
Sầu năm tháng theo điệu buồn muôn thuở
Của con tim còn mấy ngỏ chung tình
Nhìn mây bay và cứ mãi lặng thinh
Chẳng chịu nói để bình minh lại tối.
Buồn chi nữa khi người thương đã vội
Bước sang ngang không một tiếng giã từ
Để mình ai trong giấc ngủ suy tư
Thì người hỡi tìm nụ cười chi nữa.
Người đợi chờ ai...thời gian lần lựa
Mùa đông qua rồi tiếp nối xuân về
Ngàn sắc màu hoa thắm khắp đường quê
Buồn mắt biếc lệ mãi rơi lã chã.
Vương ánh mắt một ảnh hình xa lạ
Ngồi vu vơ chiều đếm lá thu vàng
Thả hồn theo cánh lá bước lang thang
Trên đường phố sương tràn xuống lạnh.
Người khắc khoải nhìn cuộc đời cô quạnh
Trôi dần theo năm tháng nỗi u buồn
Người gục đầu và khóc nấc từng cơn
Cho thương nhớ tuổi hờn vơi lắng đọng.
Bánh thời gian xoay tròn tuổi mộng
Của hai người theo vòng xoáy mãi thôi
Và nức nở nghẹn lời trong đêm vắng
Tim đau nhói với canh trường thầm lặng.
Hà Ngân Hà
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2009 23:54:41 bởi Ha Ngan Ha >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: