CHƯƠNG 33 Tranh tình cờ thấy Trung chở một cô gái khi dừng lại ở ngã tư đường. Cô gái mặc áo hai dây, tóc cắt ngắn ngang cằm, chồm lên cười gì với Trung trông thật hạnh phúc. Cô ngạc nhiên thấy lòng nhẹ nhàng hơn mình tưởng. Tranh cứ ngỡ mình sẽ không quên anh được nhanh như vậy. Lắc đầu tự cười thầm mình, Tranh rẽ xe vào hẻm nhỏ đến Tịnh Quán An Nhàn theo như lời hẹn với chị Hà. Đón cô ở cửa tịnh xá là sư cô trụ trì, bà cười hiền lành nắm tay dắt Tranh vào trong. Tịnh quán nhìn bên ngoài nhỏ nhưng ở trong có khá nhiều phòng ốc. Tranh thấ vài phụ nữ mặc thường phục như mình đang giặt giũ hoặc quét sân. Chắc họ đến để giúp việc công quả. Sư cô mời Tranh ngồi rồi rót trà cho cô. Không khí tĩnh lặng đến độ cô có thể nghe được tiếng lá rơi ngoài cửa. Mãi suy nghĩ lan man cô giật mình khi nghe sư cô hỏi:
-Khi nào con có thể bắt đầu dạy.
-Dạ khi nào cũng được ạ. Nhưng con hiện chỉ rảnh một tối trong tuần. Xin sư cô sắp xếp giúp con, ba tháng sau con hết hợp đồng bên học trò cũ sẽ giúp sư cô thêm một đêm nữa.
-Cám ơn con. Thật tốt quá. Nếu con muốn có thể đến ở với sư cô bất cứ lúc nào. Giờ giấc hơi khác với bên ngoài một chút, nhưng sẽ thanh thản hơn.
Tranh bất ngờ trước lời mời của sư cô. Vì sao đột nhiên bà có đề nghị này. Qua chị Hà chắc bà biết cô đang ở với 2 người bạn gái; vì sao bà lại bảo về đây sẽ thanh thản hơn. Gạt sự nghi ngờ sang bên, Tranh thầm nhủ chắc đó chỉ là lời mời xã giao theo nghi thức, nhất là khi cô nhận dạy không công cho tịnh quán.
…
Tân và Nguyên đang đi chơi thì được điện thoại Yên nhắn về gấp vì cần giúp đỡ. Vậy là Tân phải quay xe trở lại nhà. Nguyên ngồi sau xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay phải. Vậy là hai đứa đã hứa hẹn được ba tháng tròn. Tân và Nguyên tính làm đám hỏi và đám cưới thành một cho đơn giản, nhưng anh vẫn đi mua cặp nhẫn gọi là nhẫn hứa hẹn. Nguyên đeo chiếc nhỏ còn anh đeo chiếc lớn hơn. Anh khắc tên Nguyên vào trên mặt nhẫn vuông chứ không trong lòng nhẫn như người ta hay làm, rồi hãnh diện bảo đó là design đẹp nhất anh được thấy từ trước đến giờ. Yên thường hay cười chọc Tân là người đàn ông lãng mạng cuối cùng của thời đại a còng. Quả thật càng yêu nhau tình cảm hai người càng nồng thắm hơn lúc ban đầu, đến độ có khi Nguyên cảm giác sợ hãi điều gì đấy, rồi gạt ý nghĩ bất tường ấy đi cô tự bảo mình nghĩ quẩn.
Tân vừa ngừng trước cửa nhà thì cả đám học trò ồ ra hét lớn, ‘Surprise cô Nguyên và chú Tân. Chúc hai người đầu bạc răng long.’ Trước cổng nhà treo chùm bong bóng đủ màu, trong phòng khách thì chưng đầy hoa tươi. Trên tường là tên Tân và Nguyên lồng vào nhau trông thật dễ thương. Yên cười bảo:
-Các em muốn làm tiệc mừng hai người vì các em sẽ không được dự đám cưới. Vì vậy Yên và Tranh bàn nhau thôi làm bridal shower kiểu Việt Nam cho hai người luôn. Tụi nhỏ tự vào bếp, tự soạn menu, và tự làm văn nghệ giúp vui nữa đó.
Nguyên cảm động theo chân học trò vào phòng ăn, Đông và mấy đứa con trai vào bếp bưng từng món ra trông thật hấp dẫn. Mọi người ngồi xuống vui vẻ ăn uống, không khí náo nhiệt y như đám cưới miền quê. Bích true chọc:
-Hôm nay anh Quốc Anh và chị Sương vào bếp đó nghen. Coi chừng mừng cô Nguyên chú Tân là điềm sau này tụi nó thành vợ thành chồng.
Sương giãy nãy:
-Mày nói gì ghê vậy mà. Hết đàn ông tao cũng không thèm.
Quốc Anh không vừa:
-Xời, tao cũng vậy thôi, sao ưa con nhỏ qúai vật này chứ.
Mọi người phá lên cười trong khi Sương tỉnh bơ:
-Nho không ăn được là nho xanh. Chị mày nổi tiếng xinh đẹp ngoan hiền đó nghen mầy.
Cả lũ ồ lên cười bò trước tiếng mày kéo dài của Sương.
Phương quay sang Tranh bỏ nhỏ:
-Cô ơi sao cô không dạy lũ con gái lớp mình dịu dàng được như cô vậy. Em thấy tụi nó toàn là hung dữ giống…
Nói rồi nói liếc nhìn Yên. Yên chống nạnh la lớn:
-Giống cô Yên phải không?
-Ý cô em không dám, cái đó cô tự nói đó nghen.
Lại một tràng cười nổi lên khi Phương núp sau lưng áo Đông nháy nhó với mọi người:
-Tội nghiệp chú Đông dễ sợ.
Bích cười:
-Tại cụ không hiểu rồi cụ à, phụ nữ chỉ dịu dàng khi trúng đối tượng thôi. Gặp phải cụ dai nhách thì làm sao tụi này dịu dàng nổi.
Phúc vội can mọi người:
-Thôi thôi xin can. Mình dọn dẹp mau để trình diễn văn nghệ nữa. Con xin mời các cô chú ngồi dưới đất làm khán giả nghe.
Sân khấu là chiều dài phòng khách. Tụi nhỏ vào thay đồ hóa trang hẳn hoi. Phúc trân trọng ra giữa phòng cúi mình giới thiệu:
-Sau đây là vở nhạc kịch ‘Câu chuyện tình yêu’ của chúng em tặng cô Nguyên và chú Tân. Mở đầu là liên khúc những bài hát bị cô Nguyên ghét nhất. Tà ta ta …
Phương xuất hiện với mái tóc giả quăn tít và cái áo đầm luộm thuộm. Hắn vừa hát vừa làm nét mặt thật đau khổ ‘Ở bên người ấy xin đừng nhớ đến tôi. Ở bên cạnh tôi xin đừng làm khổ người. Người ấy và chính tôi, trong cuộc tình chúng ta, em chỉ chọn ra một người thôi.’
Phụng đột ngột ở đâu nhảy ra, tay cầm chổi làm microphone, hét lớn ‘Yêu không yêu thì thôi. Yêu không yêu thì thôi. Nhưng nếu yêu thì hãy yêu tôi nè. Húuuuuu. ‘
Khán gỉa ôm bụng cười bò trong khi ca sĩ trên sân khấu không nhịn được cũng khà khà theo. Như ngoắc tay ra hiệu cho hai bạn vào trong và làm động tác kéo màn như thiệt. Sương từ cánh phải chạy ra miệng rồ ga thay cho xe máy. Bỗng rầm cô bé đụng vào Phúc đang chạy vào từ phía ngược lại. Phúc lo lắng:
-Cô có sao không? Tôi xin lỗi tôi chạy hơi gấp.
Sương giả giọng eo éo:
-Trời ơi cái ông này, rớt lông mi giả của tui rồi. Ui chết, đau chân quá, đau mông nữa, bắt đền đi thôi.
-Đâu đâu để tôi bóp cho cô đỡ đau.
Nguyên ngồi dưới vừa cười vừa la:
-Trời ơi tụi này nó xuyên tạc chuyện của mình. Làm gì có cái dzụ này.
Nhung dịu dàng trong chiếc áo dài từ sau cánh gà bước ra, cất tiếng hát ‘Vào đời bằng tiếng khóc khi con vừa thở hơi trời. Vào đời bằng ánh mắt ngở ngàng trước mặt trời thôi. Vào đời bằng tiếng hát của mẹ ngọt ngào thêm. Vào đời bằng âu yếm êm đềm của mẹ cha. Vào đời bằng đôi môi, vào đời bằng tim thôi. Vào đời con vào đời, vào đời con vào đời thôi.’ Giọng hát thanh thoát của Bích vang lên từ phía sau Nhung, ‘Vào đời bằng áo trắng khi em bước vào thánh đường. Vào đời bằng tiếng nói chúng mình mới vừa trao. Vào đời bằng âu yếm khi mình thành thịt xương. Vào đời bằng mái ấm thiên đường của tình yêu. Vào đời bằng đôi môi, vào đời bằng tim thôi. Vào đời con vào đời, vào đời con vào đời thôi.’ Cả lớp sắp hàng ngang trên sân khấu cùng hát chung điệp khúc, ‘Vào đời bằng đôi môi, vào đời bằng tim thôi. Vào đời con vào đời, vào đời con vào đời thôi.’
Nguyên nước mắt chảy ròng ròng chạy lên ôm đám học sinh vào lòng, thổn thức, ‘cám ơn mấy đứa, cám ơn mấy đứa đã cho cô món quà ý nghĩa này.’ Yên và Tranh nhìn nhau mỉm cười, công sức các cô vun trồng bao lâu nay đã sinh trái ngọt. Các em thật sự đã lớn, tự mình chuẩn bị hết mọi thứ, biết phân chia việc đồng đều, biết nghĩ đến nhau và đến các cô. Có lẽ đã đến lúc tụi cô có thể bắt đầu project mới được rồi.
CHƯƠNG 34
Yêu là chết cho người mình yêu.
Jesus Christ.
Yên vào mạng chat với Trường trong khi chờ đến giờ hẹn đi trung tâm thương mại ITC để chọn đồ trang sức với Nguyên. Đúng ra việc này cô dâu không nên có mặt, nhưng Tân cứ nhất định Nguyên phải đi chọn cho vừa ý, và cô rủ Yên cùng Tranh đi chung. Trường đang kể về công việc của anh tại làng thì chợt anh ngừng một hồi rồi hỏi gấp:
-Yên ơi anh mới nhận được news từ bạn gửi qua, bộ đang cháy lớn ở Quận 1 hả em?
-Dạ em đâu có biết, làm sao anh biết được.
-Thì trên mạng nè. Hình như ai có digital camera nên chụp hình gửi lên forum liền. Em vào link này xem.
-Yên click chuột thì thấy tấm hình một building đang cháy lớn, ở dưới là dòng chú thích, ‘ITC cháy đã lâu mà chưa thấy xe chữa lữa. Thật là hình ảnh kinh hoàng.’
Cô hoảng hồn bỏ máy chạy vào trong gọi:
-Nguyên ơi, Nguyên ơi, ITC cháy rồi.
Xoảng một tiếng ly nước trên tay Nguyên rớt xuống sàn nhà bể tan. Cô ngồi thụp xuống ôm lấy hai đầu gối gào lên:
-No, no, oh God please no.
Yên lao lại ôm chầm lấy bạn:
-Nguyên ơi đừng làm Yên sợ, sao vậy, why are you crying?
Nguyên vẫn không ngừng úp mặt vào gối người lắc lư như con rối, miệng không ngừng lẩm bẩm:
-No, please, please no no.
Yên nhìn quanh thì thấy chiếc điện thoại cầm tay của Nguyên đang để mở, cô cầm lên thì thấy dòng tin nhắn từ số Tân, ‘Anh yêu em mãi mãi Nguyên ơi.’ Chợt cô có linh cảm chẳng lành, đồng hồ trên tường chỉ 4 giờ 30, 5 giờ tụi cô mới hẹn gặp Tân ở ITC, nhưng NGuyên nói Tân hay có thói quen đi sớm một tiếng để có cảm giác chờ đợi. Chẳng lẽ… không thể nào… trời ơi. Yên hấp tấp bấm số gọi Đông:
-Đông ơi, em cần anh, anh đến liền nhé.
-Khoan Đông ơi, anh chạy xe chậm nhé.
Vừa cúp máy xong thì Tranh lao vào:
-Chị Yên ơi, đường kẹt, hình như…
Thấy cảnh tượng trong bếp Tranh đứng sựng lại, mặt tái xanh.
-Tranh ơi, em quét dọn mấy miếng thủy tinh giùm chị, chị đưa Nguyên ra salông đây. Xong rồi em rót chị ly nước luôn.
Không biết bằng cách nào mà Yên có thể vừa dỗ dành vừa ôm bạn ra ghế salông. Nguyên đã bớt khóc nhưng cô cứ ngơ ngơ như người mất hồn. Tay nắm chặt điện thoại như thể sợ rằng dòng tin nhắn vừa rồi bị mất đi. Khi Đông tới Yên nắm tay bạn nhỏ nhẹ:
-Yên chạy đi tìm Tân. Nguyên ráng bình tĩnh đợi tin Yên nhé. Nói rồi hai đứa vọt lên xe chạy về hướng ITC. Mới tới đường Đồng Khởi thì xe kẹt cứng, không nhích được chút nào nữa. Đông bèn dắt xe vào gửi trong trung tâm Diamond Plaza rồi cả hai vừa đi vừa chạy tiếp tục. Nhưng họ chỉ đến được Pasteur rồi ngừng, đường bị chặn không ai được vào nữa. Tiếng còi hụ, tiếng người bàn tán hỗn loạn vô cùng. Có mấy chị bán gánh chạy ra được đứng nói chuyện với nhau:
-Xe chữa lữa đến rồi hết nước nên phải quay về.
-Có người ra được nóc nhà nhưng không xuống được, phải tuột ống nước.
-Ghê quá, tụi sợ quá, người ta la hét kêu cứu mà không ai biết phải làm sao.
Yên bấu chặt tay Đông, giờ phút này mà có thẻ cảnh sát của Tân thì đi đâu cũng lọt, nhưng anh lại… Gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu Yên nhìn Đông hỏi ý.
-Bây giờ em đi xe ôm về Diamond Plaza lấy xe rồi chạy về nhà lo cho Nguyên. Anh gọi mấy đứa bạn bên cảnh sát giao thông xem nó có giúp gì được không.
Tần ngần rồi cô gập đầu đồng ý. Đây là giải pháp duy nhất lúc này. Đông quay đi thì Yên kéo vội tay anh.
-Sao Yên?
-Anh cẩn thận.
Anh kéo cô vào lòng xiết chặt, không để ý bao người xung quanh quay nhìn rồi vội vã bỏ đi.
…
Đã 24 tiếng đồng hồ từ lúc tụi cô mất liên lạc với Tân. Sáng hôm nay báo Thanh Niên đăng tin khoảng hơn 200 người tử nạn thì bị phát ngôn viên chính phủ phê bình là tung tin sai sự thật, các báo vội đính chính số tử vong chỉ hơn 60 người. Không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, thân nhân lại càng không biết phải đi đâu để kiếm người nhà. Đông và Trung chạy hết các bệnh viện thành phố vẫn không tìm ra Tân. Người nhà anh huy động tất cả những quan hệ mà vẫn không ra manh mối. Cuối cùng hết hy vọng mọi người chuyển qua tìm ở các nhà xác. Yên và Tranh thay nhau canh Nguyên ngay cả khi lúc ngủ vì cô bật dậy khóc nức nở rồi nói mê cả đêm. Nguyên chẳng chịu ăn gì, khuôn mặt hốc hác đến đáng sợ. Lúc 10 giờ tối chợt điện thoại Yên rung lên, cô chạy ra ngoài nghe:
-Hello, anh Đông hả?
-Dạ, dạ, đúng rồi, nhẫn bạch kim, mặt vuông có khắc tên Nguyên.
-Dạ, dạ, em hiểu. Em ra ngay. Em sẽ không nói gì. Tranh sẽ ở nhà với Nguyên.
Yên khoác vội cái áo lạnh dắt xe ra cửa, chỉ mười phút sau cô đã có mặt ở nhà quàng thành phố. Đông và Trung đứng hút thuốc ở gốc cây đợi cô. Lặng lẽ cả ba đi vào trong, Đông gật nhẹ đầu chào người bảo vệ rồi bước vào góc trong cùng. Mùi cháy khét của cơ thể làm cô lợm giọng, Yên ráng giữ bình tĩnh dù tay cô run lên. Một xác thanh niên đắp ra trắng nằm trên bàn. Gương mặt đã biến dạng không nhận định được, tóc cháy loang lỗ, áo quần cũng không còn, chỉ mỗi bàn tay trái vẫn nắm chặt hình nắm đấm là vẫn nguyên lành. Yên nhìn kỹ vào chiếc nhẫn rồi bật khóc:
-Đúng rồi, đúng anh ấy rồi.
Cả ba quay ra ngoài, Đông rút điện thoại gọi cho nhà Tân:
-Dạ con tìm được rồi. Nhà quàng thành phố, dạ chỉ có cái nhẫn là còn nguyên. Dạ, con sẽ ở đây đợi bác. Trung sẽ lo đi đặt hòm cho Tân. Dạ, con hiểu.
Cất điện thoại vào túi anh mệt mỏi nhìn Trung:
-Mày đi lo hòm và dịch vụ mai táng giùm tao. Tao ở đây chờ bố mẹ Tân. Tội nghiệp quá, người tóc bạc đưa người tóc xanh. Yên về chuẩn bị tinh thần cho Nguyên. Thôi thì đã tìm ra rồi, mình phải làm cho Tân yên lòng mà đi.
Nói rồi anh mệt mỏi quay người vào trong. Tội nghiệp Đông từ hôm qua đến giờ anh đã chợp mắt chút nào đâu, chỉ ăn vội miếng cơm rồi chạy khắp nơi tìm bạn. Yên đừng nhìn lần cuối cổng nhà quàng, thấy nhiều người khóc lóc vì vẫn chưa tìm ra người than. Tiếng người bảo vệ gắt gỏng:
-Làm sao tui biết được. Đi chỗ khác đi.
…
Theo ý bố Tân, đám tang anh được tổ chức nhỏ nhưng nghiêm trang. Ngoại trừ cơ quan, gia đình và bạn bè thân, không ai được thông báo cả. Yên hiểu được lý do, nhiều người đã đến viếng Tân không phải để chia buồn mà chỉ để hóng chuyện rồi về nhà lấy câu chuyện làm quà trong lúc trà dư tửu hậu. Bố mẹ Nguyên từ Cần Thơ lên với cô, Nguyên đứng suốt đêm bên hòm người yêu, không ăn chỉ uống chút xíu cao mẹ Tân nấu cho, rồi cứ đứng thế im lặng như đá. Tụi cô không cho Nguyên biết tin cho đến khi liệm cho Tân sạch sẽ rồi. Từ lúc ấy cô thôi khóc, chỉ im lặng làm theo mọi người hướng dẫn, khuôn mặt câm nín làm Yên lo lắng hết sức. Lúc Tân về đất, Nguyên đến cạnh huyệt đứng nhìn mãi. Hai người phu không dám hất đất xuống, mọi người khóc nức nở khi thấy cảnh tượng đó. Cuối cùng bố Tân phải ra ôm lấy vai cô, dịu dàng nói:
-Cho anh đi đi con. Cho anh đi nhẹ nhàng.
Nguyên gật gật đầu rồi rút chiếc nhẫn hứa hẹn ra thả xuống hòm Tân. Cô thất thểu quay ra trong tiếc khóc òa của mẹ Tân. Mộ vừa đắp xong cũng là lúc Nguyên quỵ xuống ngất tỉnh.
…
Yên ngồi bên giường bạn, lấy khăn lau trán cho Nguyên đỡ sốt. Cô ngừng lại khi thấy bạn mở mắt ra. Nguyên hỏi tỉnh táo:
-Mấy giờ rồi Yên.
-9 giờ tối rồi Nguyên.
-Nguyên mới mơ thấy Tân.
-…
-Anh la Nguyên không biết tự lo cho bản thân, làm khổ bạn bè và gia đình. Anh nói Nguyên phải tỉnh lại, phải vui sống. Anh còn cười nữa. Yên ơi sau khi chết người ta về đâu.
-Yên không biết. Nhưng Yên biết người tốt như Tân sẽ không về nơi xấu xa đâu.
-Ừ, Nguyên cũng tin vậy. Yên nè.
-Sao không thấy Đông vào.
-À…
-Yên sợ Nguyên đau lòng khi thấy hai người với nhau hả. Yên đừng vậy nghen. Nguyên chưa có dịp cám ơn Đông nữa đó, cả Tranh, Trung, và mọi người khác nữa.
-Hai bác về dưới lại rồi. Hai bác về dọn dẹp nhà cửa đón Nguyên về một thời gian cho tĩnh tâm.
-Yên nè.
-Sao Nguyên.
-Hôm bữa có cô gái kia thăm Nguyên lúc Yên về nhà lấy quần áo cho Nguyên đó. Cô ấy kể về lý do Tân chết.
-Thiệt, sao bây giờ mới nói với Yên.
-Nguyên muốn giữ điều đó cho riêng mình một chút. Không biết sao cô ấy biết được Tân đã chết và còn tìm ra Nguyên. Cô ấy nói lúc cháy mọi người hỗn loạn lắm, Tân đã lấy thẻ cảnh sát ra bảo mọi người bình tĩnh. Rồi anh hướng dẫn mọi người xuống cầu thang. Cầu thang bị kẹt vì khói ở dưới cháy lên, anh liền kêu mọi người ra đường cửa sổ, hy vọng xe chửa lửa có cầu thang cứu. Lúc cô ấy ra được bên ngoài thì có người đàn ông nước ngoài bồng cô giúp tuột ống nước xuống, rồi từ ấy cô không thấy Tân nữa. Cô ấy nói anh còn quay lại xem có thể xuống tầng dưới giúp thêm ai không. Có lẽ Tân bị ngột khói nên ngất xỉu. Anh còn nắm tay chặt lại để chiếc nhẫn hứa hôn không bị tổn thương. Khờ quá, nó bằng bạch kim mà làm sao mà cháy được.
-…
-Tân là vậy đó Yên, anh cứ sống cho người khác thôi. Trong tình yêu cũng vậy, mà ngoài xã hội cũng vậy. Nhưng Nguyên không trách anh đâu, Nguyên hãnh diện vì Tân lắm.
Cứ thế Yên ngồi yên lặng lắng nghe bạn kể chuyện tình của hai người. Nguyên khóc rồi cười rồi kể như thế cho đến 5 giờ sang rồi thiếp đi. Yên biết bạn đã khỏe lại một chút về mặt tinh thần. Đã nói được tức là đã giải tỏa được chút ít.
CHƯƠNG 35
Đông im lặng nhìn Yên. Từ lúc việc Tân xảy ra, cô gầy hẳn đi, hai bờ vai nhô cao trong chiếc áo sơ mi trắng. Cô hẹn anh ra đây và cứ thế im lặng đã nửa tiếng rồi. Đông cứ tưởng sau việc này hai người sẽ yêu nhau hơn, ngờ đâu Yên có vẻ xa cách hẳn. Cô tránh các cuộc gặp mặt riêng biệt, khi Đông đến nhà cô luôn tiếp anh chung với Tranh. Nguyên đã về quê một thời gian, căn nhà 3 cô vắng lặng hẳn tiếng nói cười. Đông tưởng chừng không chịu được sự ngột ngạt trong quan hệ hai người nhưng anh tôn trọng Yên.
-Đông này.
-Sao Yên?
-Tân chết oan uổng quá.
Yên bắt đầu rồi đây. Đông im lặng lắng nghe cô nói tiếp.
-Tân chết không đáng, anh hiểu chứ. Toà nhà ấy rất thấp, lại có hai cầu thang, vậy mà tử thương lên cao đến 200 người hơn.
-Là 60 người.
Yên xoay người lại, mắt long lanh giận dữ:
-Anh tin những lời báo nói ư? Học trò em thoát nạn nói rằng hôm đó đông người mua sắm, lại có hai lớp học bảo hiểm ít nhất là 70 học viên chưa kể nhân viên và thầy cô hướng dẫn, số người thoát ra được đếm trên đầu ngón tay. Giờ đó là giờ cao điểm, người bán hàng và người mua sắm còn đầy trong đó, làm sao mà 60 người được. Nếu số tử thương thấp vậy thì tại sao không đủ nhà xác để chứa mà phải mượn nhà quàng thành phố là nơi dành cho mấy vị cao cấp.
Yên dừng lại miệng nhếch lên vẻ mỉa mai.
-Không thể chấp nhận được, một cầu thang thoát hiểm thì chứa hàng và khóa lại trong giờ hành chánh. Xe chữa lữa thì hết nước giữa chừng. Người dân xung quanh không biết làm sao cứu, chỉ có thể đứng nhìn mà đau long. Tất cả những điều đó không nói tới, Tân chết vì giúp đỡ người khác, vậy mà không được nhắc đến một chút nào, không được nhận một lời cám ơn từ dân chúng. Dù rằng anh không cần điều đó, nhưng gia đình anh cần, Nguyên cần.
-Rồi sau đó thì sao? Chỉ một vài ngày đầu là có người được phép đem hoa và nến đến thắp cho người tử nạn, sau đó thì bị cấm chỉ. Thân nhân tự đi tìm kiếm người nhà mà không có một hướng dẫn cụ thể nào, có người phải đút lót mới được xem xác. Nếu anh không quen bên cảnh sát, anh tìm ra Đông nhanh vậy sao?
Đông hỏi gắt:
-Vậy chứ bây giờ Yên nói ra những cái đó để làm gì. Yên muốn gì đây?
-Em không muốn gì cả? Em không biết mình muốn gì cả? Em đang rối loạn. Người ta bảo em khùng điên mới về Việt Nam làm việc, rằng công em dã tràng, rằng em chẳng thay đổi được gì đâu. Hơn năm qua em chưa bao giờ bị lung lay niềm tin như hôm nay. Em phải làm gì, em phải làm gì đây? Rồi đất nước này sẽ ra sao, thế hệ tương lai sẽ như thế nào? Em dạy học trò giá trị sống, những điều đó có bổ ích gì cho chúng nó không khi mà đời sống không được bảo đảm sự an toàn căn bản nhất là nhân quyền.
-Yên ạ. Em tưởng chỉ có em là đau khổ, chỉ có em là trăn trở sao? Những người như em đến rồi đi, luôn luôn có thể quay về quê hương thứ hai, đây chỉ là trạm dừng chân của em thôi. Còn chúng tôi, còn anh, Tân, Nguyên, và Tranh, chúng tôi không có chọn lựa nào. Chúng tôi phải ở đây, phải chịu đựng. Bộ em tưởng chúng tôi không thấy những điều em thấy sao? Rồi làm sao? Bạo động như Philippines à, hay như Thái Lan, để rồi người khổ nhất vẫn là dân chúng. Hãy nhìn chiều dài lịch sử Việt Nam, có bao nhiêu năm chúng ta được an bình? Thay đổi bằng cách bạo loạn giúp ích được gì, chỉ thỏa mãn một số ít mà thôi. Cuộc sống là như thế, là cố gắng hướng về phía trước trong khả năng có hạn của mình, rồi hy vọng rằng nó sẽ tốt hơn. Anh không có câu trả lời cho em, cũng không có câu trả lời cho mình, nhưng anh tin vào tình người, tin vào bản thân và những người bạn đồng chí hướng khác, tin vào những đứa học trò nữa. Em có dám nói rằng ở Mỹ không có những bất công xảy ra không? KHông có người nghèo không? Không có những khổ đau không nói ra được không?
-…
-Em phải tự ra câu trả lời cho bản thân mình thôi Yên ạ. Anh không thể giúp được em trong mặt này. Anh cũng không muốn tình cảm giữa chúng ta bị ảnh hưởng vì những điều này nữa. Chẳng lẽ mỗi lần em không hiểu, em buồn, là em lại xa cách anh ra. Anh không là đại diện cho những vấn đề em nêu ra Yên ạ. Anh chỉ là một người bình thường, có máu có thịt, có suy nghĩ của riêng mình.
Yên từ từ bước lại gần Đông, bối rối:
-Em xin lỗi. Yên xin lỗi. Em không biết thái độ của mình đã làm anh đau lòng. Và anh nói đúng, em phải là người tự tìm ra câu trả lời cho em. Anh cũng nói sai ở chỗ rằng nó không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Vì cho đến lúc em hiểu rõ mình là ai, mình muốn gì, em mới có thể tiếp tục cuộc tình này của chúng ta. Em yêu anh Đông ạ, nhưng tình yêu không phải là tất cả. Tình yêu còn có gia đình, quan điểm sống, giá trị sống, và nhiều thứ khác.
Mặt Yên hất lên vừa bướng bỉnh vừa thách thức. Tuy đang giận mà Đông không nhịn được cười. Anh bảo:
-Anh hiểu. Yên cứ làm việc gì Yên cho là đúng. Phần anh, anh cũng cần thời gian suy nghĩ nhiều. Em lên xe anh đưa về.
Suốt đoạn đường về Đông không nói tiếng nào, dừng xe trước cửa anh đợi Yên vào nhà rồi quay xe đi thật nhanh, Yên đứng nhìn theo bóng lưng anh, chợt nhận ra bao lâu nay mình chưa bao giờ nhìn theo anh cả vì anh luôn là người dõi theo mình.
Tranh vẫn chưa ngủ, cô ngồi đợi Yên về. Thấy mặt Yên Tranh hỏi:
-Chị và anh Đông giận nhau à?
Yên gục gặc đầu:
-Buồn cười, quen nhau bao lâu hôm nay mới nghe Đông lớn tiếng với Yên.
-Không quen phải không?
-Không quen chút nào. Nhưng thấy cũng hay hay.
-Chị Yên này.
-Sao Tranh.
-Em thấy chị sống rất dễ dãi với mọi người, tư tưởng thoáng đạt, ít khi đánh giá ai mà không suy nghĩ kỹ. Nhưng em thấy chị đối với bản thân mình sao khắt khe và nhiều luật lệ quá. Chị không thấy cuộc sống mình quá ngắn ngủi sao. Không phải em nói là yêu cuồng sống vội, nhưng em nghĩ mình nên trân trọng những gì mình đang có. Đừng để mất đi rồi mới tiếc nuối. Em thấy rất phục anh Tân và chị Nguyên, họ yêu nhau tự nhiên như gió thổi, như mây bay, chẳng màu mè, chẳng gò bó. Em biết chắc thời gian họ bên nhau ít lắm, nhưng họ sẽ không bao giờ hối hận vì họ sống hết mình với cảm xúc của họ.
Yên ngạc nhiên ngẩng nhìn Tranh chăm chú. Chỉ mới ngày mà cô bạn trẻ như trở thành người khác. Yên luôn nghĩ Tranh nhỏ hơn mình, bây giờ mới thấy cô trưởng thành lúc nào không hay. Có phải cô sống quá gượng ép chăng? Có phải cô không biết trân trọng Đông? Có phải cô đang làm anh khổ? Nếu sống theo cảm xúc thì rồi tương lai sẽ ra sao? Chẳng lẽ Tranh nói đúng, cô cứ lo được lo mất mà quên hiện tại đang ở đây, còn tương lai như thế nào ai biết được. Yên đứng dậy ôm Tranh thật chặt thay lời cám ơn rồi về phòng ngủ. Trước khi vào giấc ngủ cô nhắn tin vào điện thoại cho Đông, ‘Em yêu anh thật nhiều Đông ơi.’
CHƯƠNG 36 Bèo hợp mây tan
Đã lâu rồi cả ba mới có dịp ngồi chung với nhau như hôm nay. Phòng khách vẫn như ngày xưa lúc họ dọn đến lần đầu, nhưng sao như có gì thiêu thiếu. Duyên khởi duyên diệt là chuyện bình thường, đã đến lúc họ phải đi tiếp đoạn đời tiếp theo, mỗi người theo một con đường khác nhau, nhưng sao buồn quá nỗi ly biệt.
Tranh bật khóc:
-Em sẽ nhớ hai chị lắm lắm. Em ghét say goodbye quá đi thôi.
Yên thút thít:
-Mình mãi mãi là bạn của nhau, dẫu cách xa nghìn trùng vẫn vậy. Em vào tịnh quán ở chứ có đi tu đâu mà khóc nè.
Nguyên dỗ:
-Ừ em vào ở trong đó tụi chị yên tâm hơn. Chị đi hai năm rồi lại về, chị không thể xa mảnh đất này đâu. Chị Yên cũng sẽ về thăm em thường xuyên mà.
-Em biết, nhưng bao lâu năm quen có nhau, sáng dậy cũng gặp, tối ngủ cũng chào rồi mới yên tâm. Hai chị là gia đình của em, vậy mà lại phải chia tay rồi.
-Mình thường xuyên email nhau nhé. Vui buồn gì cũng kể nhau nghe mỗi ngày - Quay qua Nguyên Yên tiếp – thật ra Yên lo nhất là Nguyên. Trường Nguyên ở xa chỗ Yên lắm. Hay NGuyên chuyển trường về với Yên đi?
-Bên này cho scholarship rồi mà Yên. Không sao đâu, Nguyên tự lo được mà, có phải con nít đâu. Thôi Yên hát cho Nguyên và Tranh nghe đi, sẽ lâu lắm không được nghe đó.
Yên chầm chậm dạo đàn rồi hát bài Vào Đời mà cả ba đều ưa thích, “Vào đời bằng ngơ ngác khi con bước vào cửa trường. Vào đời bằng tiếng hát quây quần giữa bạn học quen. Vào đời bằng đêm vắng con ngồi học bên cha. Vào đời bằng khuyến khích của mẹ vừa nhìn con. Vào đời bằng đôi môi, vào đời bằng tim thôi. Vào đời con vào đời, vào đời con vào đời thôi.
Vào đời bằng thương nhớ khi trăng vừa ngả đỉnh đồi. Vào đời bằng ánh mắt chúng mình mới vừa gặp nhau. Vào đời bằng đưa đón của ngày mình càng yêu. Vào đời bằng giây phút êm mình gần nhau. Vào đời bằng đôi môi, vào đời bằng tim thôi. Vào đời con vào đời, vào đời con vào đời thôi.
Vào đời bằng tiếng hát muôn chim vừa gọi thức dậy. Vào đời bằng ánh nắng huy hoàng của mặt trời lên. Vào đời bằng lao tác của một ngày mình vui. Vào đời bằng chiếc áo thắm được giọt mồ hôi. Vào đời bằng đôi môi, vào đời bằng tim thôi. Vào đời con vào đời, vào đời con vào đời thôi.
Vào đời bằng khép mắt sau khi mình được sống đời. Vào đời bằng khép kín khi mình đã phục vụ xong. Vào đời bằng ánh nắng ngỡ ngàng con lẻ loi. Vào đời bằng phân cách với mọi người mình yêu. Vào đời bằng đôi môi, vào đời bằng tim thôi. Vào đời con vào đời, vào đời con vào đời thôi.’
Tiếng guitar đã ngừng lâu mà cả ba vẫn còn im lặng, mỗi người theo đuổi ý nghĩ của riêng mình. Nguyên đứng dậy nói:
-Thôi mình đi ngủ để mai Yên còn ra sân bay sớm. Nguyên và Tranh sẽ không đưa Yên ra sân bay đâu. Có Đông được rồi. Yên nhớ giữ gìn sức khỏe và email cho tụi này sau khi về tới Mỹ.
-Nguyên cũng vậy, qua tới nơi nhớ gọi điện thoại cho Yên liền. Noel Yên sẽ đón Nguyên về nhà chơi. Tranh nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn chay phải uống thật nhiều sữa và vitamin mỗi ngày, mình là phụ nữ mất máu và canxi rất nhiều.
-Dạ. Thôi mình đi ngủ đi hai chị.
…
Sân bay Tân Sơn Nhất vẫn như ngày đầu tiên Yên về, vẫn nhốn nháo đông người đưa kẻ đón. Yên thấy vui vui, cảnh sân bay như của Việt Nam chắc không đâu giống, đây là vài bà cụ ngồi nhai trầu bóp bép tay quạt nón lá đợi cháu ở ‘bên kia’ về, kia là vài bác đàn ông ngồi xổm hút điếu thuốc, bàn chuyện mưa nắng chính trị thời sự, thỉnh thoảng là vài bóng hồng moden hết cỡ lượn đi lượn lại. Hôm nay chỉ có anh đưa Yên đi, bạn bè đều tế nhị chia tay trước để hai người có thời gian riêng với nhau. Đông đưa Yên vào làm thủ tục gửi hành lý, lấy chỗ ngồi rồi chọn một nơi yên tĩnh để dặn dò cô lần cuối.
- Yên nhớ giữ gìn sức khỏe, đến Taipei thì email cho anh hay, rồi đến Mỹ cũng báo liền nhé.
- Yên nhớ.
- Yên về lại Mỹ cẩn thận trời lạnh, vì ở Sài Gòn nóng quen rồi, khi qua đó dễ đau ốm lắm.
- Yên nhớ.
- Yên…
- Yên nhớ Yên nhớ hết mà, Yên nhớ nhất là anh.
Đông cười, âu yếm vuốt mái tóc của Yên:
-Đông biết mà.
-Hai bác không vui về việc Yên về lại Mỹ phải không?
-Không, họ chỉ hơi buồn vì một đám cưới không xảy ra sớm thôi.
-Có nghĩ là sẽ có cơ hội xảy ra?
-Ừ, dĩ nhiên rồi. Đông nháy mắt tinh nghịch. Hai năm trôi qua nhanh lắm, thôi thì đợi tiểu đăng khoa rồi đại đăng khoa luôn một thể.
-Xí.
-Chà, Yên giống con gái Việt rồi, biết xí nữa kìa.
Yên đỏ mặt trước cái nhìn đăm đăm trìu mến của anh. Chao ơi, cứ như vậy làm sao Yên có thể tập trung học chứ. Như đọc được ý nghĩ của cô, anh cười:
-Đừng lo, qua đo Yên sẽ bận rộn không có giờ buồn đâu. Với lại sáu tháng nữa…
-Sao?
-Anh qua thăm Yên?
-Thiệt hả?
-Ừ, anh đã xin được visa.
Yên mừng rỡ ôm chầm lấy anh, mặc kệ cái nhin tò mò của những nhân viên hải quan xung quanh. Hình như vài người là bạn đồng nghiệp của Đông nữa.
-Anh thiệt tuyệt vời.
-Nịnh nữa cô nương.
-Còn nữa.
-Gì nữa anh?
-Anh đã xin nghỉ làm bên hải quan.
-Ồ.
-Ừ, anh nghĩ kỹ rồi, anh không làm trong này nữa, anh sẽ vừa đi dạy vừa mở một quán cà phê nhạc cổ điển. Bố mẹ sẽ giúp vốn cho anh làm. Khoảng 6 tháng khi quán chạy tốt anh sẽ qua với em một thời gian ngắn. Em sẽ không thoát khỏi anh đâu Yên ơi.
-Em đâu có muốn thoát, hi hi. Anh không tiếc công việc hiện tại sao?
-Không tiếc chút nào, phức tạp lắm. Thôi nghĩ cho khỏe đầu óc. Hôm nay là ngày cuối anh có thể vào đây. Sau hôm nay là anh không là nhân viên nữa rồi.
-Đông này.
-Ừ.
-Em đi đây. Cho em gửi lời thăm mọi người.Thỉnh thoảng anh nhớ sang thăm Tranh cho nó đỡ buồn. Tháng sau anh nhớ đưa Nguyên ra sân bay nhé. Lần đầu đi nước ngoài chắc nó bỡ ngỡ lắm.
Đông dang tay ôm chặt cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô rồi thầm thì lời tạm biệt. Anh biết rằng khi cô nhỏ bước đi là mang theo cả linh hồn trái tim anh. Những anh cũng hiểu trái tim Yên đã để lại cho anh mất rồi. Dù xa cách bao xa đi nữa, anh tin vào bản thân mình và tin ở cô. Em đi bình an nhé, người yêu của anh.
THAY LỜI KẾT
Yên ơi, vậy là hôm qua Nguyên cũng đi rồi, để mình em ở lại Sài Gòn rộng lớn. Nhà mình đã trả từ tháng trước sau khi chị đi ít lâu. Thỉnh thoảng em không nhịn được lại chạy xe sang nhìn nó mà nhớ những ngày cũ, những ngày yêu dấu của chị em mình mà khóc. Em mu khóc quá phải không Yên?
Em đã vào tịnh xá ở. Thời khóa biểu ở đây khác bên ngoài nhiều, sáng 3 giờ đã dậy, tối 9 giờ thì đèn tắt hết. Tuy em dạy Anh văn cho họ, nhưng tuổi đời nhỏ nhất, thời gian ở đây cũng ít nhất, cho nên là người thấp bé nhất ở đây. Vào đây rồi thấy cuộc sống giản đơn hẳn, em không phải lo gì nhiều, chỉ đi làm, về dạy học, rồi nghĩ ngơi. Thức ăn chay làm cho mình dường như không muốn đòi hỏi gì cả. Ngay cả sinh nhật mình em cũng quên nốt nếu như không nhận được email chúc mừng của chị.
Lũ học trò nhớ chị và Nguyên lắm, nhưng tụi nó đang tuổi lớn, bắt đầu biết yêu, biết diện, nên cũng bận rộn. Em có nói tụi nó cần gì thì email cho các chị hay gọi cho em, chị em mình vẫn lo lắng cho tụi nó nhiều. Với lại anh Đông vẫn mỗi tuần đến dạy tụi nó, đều đặn không bỏ nữa nào. Chị có được người yêu tuyệt vời thiệt, đôi lúc em thấy chị thật là tàn nhẫn khi bỏ anh mà đi học tiếp. Nhưng bây giờ em hiểu vì sao. Có những chuyện phải đợi cho thời gian chín muồi mới tốt. Và như chị nói, chị cần thêm kiến thức, cần thêm kinh nghiệm thực tiễn trước khi có thể làm việc tốt hơn, mang lại nhiều hữu ích hơn cho người xung quanh. Em tin rằng một ngày nào đó chị sẽ quay lại đây, vì như lời bài hát hải ngoại nào đó ‘chị đã bỏ quên con tim ở đây rồi.’ Chị đã yêu không chỉ con người mà cả đất nước này rồi.
Yên ơi, thời gian qua em học được nhiều từ hai chị lắm. Điều mà em thấy quý nhất là sự thẳng thắn, không vụ lợi, và tình cảm chân thành mình dành cho nhau. Em nghĩ tụi nhỏ học được từ chị em mình nhiều hơn mình tưởng. Mong rằng một ngày trong tương lai, chúng sẽ dạy cho lớp đàn em những điều mà chúng học được ở mình.
À, hôm bữa quán anh Đông khai trương, em có đến dự và gặp anh Trung. Anh ấy đã đính hôn rồi, em mừng cho anh ấy. Gặp lại bây giờ như hai người bạn, thật là thoải mái. Em không nuối tiếc chút nào quyết định của mình, nghĩ lại thấy may mà có hai chị ở bên cạnh nâng đỡ, nếu không em yếu lòng rồi bây giờ không biết ra sao. Tuần sau anh Trường ghé thăm Sài Gòn trước khi về lại Mỹ. Nghe nói anh ấy sẽ sang Lào sau khi về lại Mỹ thăm gia đình 1 tháng. Em thật phục đời phụng vụ của anh Trường. Có lẽ một ngày nào đó khi điều kiện kinh tế cho phép em sẽ theo chân anh Trường đi đây đi đó.
Thôi em ngừng, thư dài quá và gần 9 giờ rồi, em phải về không thôi để người ta đợi cửa kỳ lắm. Nhớ biên thư cho em thường. Chị đừng sợ trái múi giờ mà không gọi điện cho em. Em 3 giờ sang đã dậy rồi.
Thương yêu,
Phạm Quỳnh Tranh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2008 04:40:25 bởi Ct.Ly >