Bảo Yến Và Ca Khúc Hương Thầm
Bảo Yến và ca khúc Hương Thầm Vào đầu thập niên 80, từ trong nước, giọng hát Bảo Yến cất lên làm ngỡ ngàng nhiều thính giả hải ngoại. Đấy là làn hơi đặc biệt . Nó tuyệt không chịu ảnh hưởng của bất cứ đàn chị trong nghề nào. Mà những giọng hát thuộc thế hệ sau, ngay cho dù khóai muốn…chớt, cũng khó có thể “nhai lại” thứ âm hưởng độc nhất vô nhị trong làn hơi Bảo Yến. Điều này bất thường chắc rồi. Bởi nói đến đặc biệt, có giọng hát thành danh nào trong làng ca hát không đặc biệt? Hoặc là nhờ may mắn “dắt túi” được một làn hơi không-giống-ai bẩm sinh, hoặc là nhờ biết uốn nắn, gò gẫm cho giọng hát cóc giống con giáp nào, những cái tên Thanh Thúy, Thái Thanh, Khánh Ly, Hòang Oanh, Thanh Tuyền.... từng nổi đình nổi đám một thời. Thế nhưng… sở hữu được chất giọng độc đáo là một chuyện. Còn có "cầu chứng độc quyền” được nó ở trong tim của người nghe hay không lại là chuyện khác hẳn. Chả thế mà hơn ba chục năm trước, cô ca sỉ Lan Ngọc dễ dàng… ẵm đẹp cái chất giọng nửa ma túy nửa lè nhè như chè thiu vốn tưởng đâu mãi mãi thuộc độc quyền thống lĩnh của đàn chị Khánh Ly. Mấy mươi niên sau, đến luợt cậu cháu tá hơm Trường Vũ cũng nhẫn tâm cầm-lộn giọng hát "xe lửa chạy trên đèo Rù Rì" của Chế Linh, cháu 72 đời của Chế Củ nhưng không có họ hàng làng nước gì với chế độ, cái một. Và tuy cả đàn chị Lan Ngọc lẫn ca sĩ Trường Vũ, nếu nói đùa môt tí, cùng đạo hơi chứ không phải đạo văn, thế nhưng kết qủa họ thu lượm được trong … quá trình lao động hát hò rõ ràng lại khác nhau xa lắm. Trong khi nữ ca sĩ khả ái Lan Ngọc chịu không cho “de” nổi đàn chị Khánh Ly, thì cậu cháu Truờng Vũ lại sút ông chú Chế Linh ra rìa nhanh mạnh. Ly do chẳng có gì khó hiểu cả. Hơn 3 chục năm trước, nữ ca sĩ Lan Ngọc chả là còn trẻ mà Khánh Ly cũng đâu gìa? Cho nên khi “nhai lại” làn hơi Khánh Ly, tức là Lan Ngọc đã quảng cáo không công hộ cho đàn chị Khánh Ly đấy . Trường hợp Trường Vũ lại khác. Vào thập niên 70, vào cái thời mà Chế Linh còn… hát ra lửa mửa ra khói ở sáu tỉnh Nam kỳ, đừng nói chỉ một Trường Vũ mà ngay dù có mười Trường Vũ nếu muốn cầm nhầm làn hơi của Chế Linh đi chăng nữa, thần tượng Chế linh của cả nước lục tỉnh, bí danh lính chê, bảo đảm cũng chả rụng mất cọng lông chân nào. Nhưng mấy chục niên sau , lúc chú Chế Linh đã ăn “thôi nôi” lục tuần , và lúc những thính gỉa lậm gịong ca Chê Linh lớp thì mặc sơ mi gỗ, lớp thì bị cái nợ cơm áo nó quần cho mờ người nên đâu còn thì giờ cũng như tâm trí nghĩ đến chuyện hát hò phù phiếm, cháu Trường Vũ khi ấy bèn tà tà nhảy ra để lấy-của-người-làm-của-mình nên hỏi sao cháu không lấy ăn? Nói như vậy nghe hơi dài dòng thực, nhưng không nói dài, làm sao nhấn mạnh được điều sau đây. Là nghề nghiệp nào không biết, chứ trong nghề ca hát, nếu ta bảo một làn hơi đẹp lạ là chưa đủ. Lạ đã đành tốt lắm! Nhừng lạ cấp độ nào mới là vấn đề. Lạ mà vẫn để cho thiên hạ bắt-chước líp, đạo-hơi loạn , thì cái lạ ấy kể như vẫn chưa được lạ mấy! Phải lạ kiểu một mình một chợ, hay nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp, lạ " độc cô nhất hơi" như giọng hát lạ lẫm của cô Bảo Yến, cái lạ ấy mới kể như đáng nghe đáng bàn. Và bàn rằng tại sao làn hơi trầm đục, đơn đớt của Bảo Yến lại khó … sao y nguyên bổn thế nhì? Câu trả lời chỉ dễ tìm nếu ta biết Bảo Yến sinh quán ở Quảng Trị nhừng năm 7 tuổi lại theo gia đình vào Cần Thơ sống. Gịong hát của cô là kết qủa của cuộc phối-âm thông minh, ngoạn mục giữa hai miền Quảng-Cần. Chỉ cần một tí thiếu chắt lọc, cái vị chua và hơn thế chua muốn … hét của trái xòai tượng Nam bộ dễ gì được hương mắm biển Quăng Trị biết thành ngọt rừ khi chấm vào , khiến cho các “thực khách âm nhạc” ăn giọng hát Bảo Yến hòai mà không biết chán như thế nhỉ ? Năm 81, Bảo Yến thành danh ngay sau vài lần góp giọng tại tụ điểm Ca Nhạc Quận Mười. Phải nói cô gặp may. Cái tên của tụ điểm tuy bùn lầy nước đọng, nhưng lại có ca sĩ Nhật Trường đứng hát sau vài năm xa sân khấu. Khán gỉa kéo đến xem đông như nêm. Họ đến để nhìn nghe Nhật Trường hát một phần. Phần khác họ cũng muốn nhờ "anh-ét" Nhật Trường lái hộ chuyến xe hồi tưởng đưa họ quay về cái bến bờ nhạc vàng vừa xa nhưng rất nhớ. Giữa lớp khói hòai niệm nao lòng ấy, Bảo Yến nối gót Nhật Trường bước ra sàn diễn. Bằng nhân dáng thanh cảnh, u uẩn, bằng làn hơi nặng dẻo đầy hấp lực, bằng cách nhả chữ tinh tế, cộng thêm vài con chữ phát âm ngọng nghịu nhưng dễ cảm, Bảo Yến lập tức chinh phục khán giả ngay với ca khúc Hương Thầm của nhạc sĩ Vũ Hoàng : Khung cửa sổ hai nhà cuối phố. Chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ. Đôi bạn ngày xưa học chung một lớp. Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa. Dấu một chùm hoa trong chiếc khăn tay. Cô bé ngập ngừng sang nhà hàng xóm. Bên ấy có người ngày mai ra trận. Bên ấy có ngừội ngày mai đi xa.... Thập niên 80, chiến tranh đã tàn. Thế nhưng những người nghe câu hát đuợc láy phả đến nơi đến chốn qua làn hơi đắc địa Bảo Yến vẫn thấy cay mắt. Năm ấy cả triệu thuyền nhân đi xa. Và vượt biển trên những chiếc thuyền con vô định mong manh, còn gì không là lần đi xa nhất của mỗi người, của mỗi đời người trong số họ? Văn An
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: