Nhật ký một chuyện tình
Triều Sương 01.02.2005 18:35:27 (permalink)

Ngày…tháng…năm…
Chưa bao giờ mình được thấy một đôi mắt tròn sáng long lanh như vậy. “ Cô bé mắt thuỷ tinh”- đây là cái tên mình gọI cô bé dễ thương đó. Hôm ấy, bác Lan hàng xóm nhờ mình đi đón nhỏ Khanh ở trường của nhỏ và mình đã đến đợi chừng nửa tiếng. Trong lúc mình đang bực bộI vì cái nắng gắt gao của Sài Gòn và mệt mỏI vì đợI lâu thì cũng tớI lúc trường tan. Những bóng chim câu áo trăng tuá ra thướt tha yểu điệu nhưng nổI bật nhất vẫn là cô bé. Cô bé đáng yêu quá, tóc dài ngang lưng mềm mạI óng mượt, khuôn mặt thon diụ dàng nhưng đặc biệt nhất là đôi mắt. Mình như bị hút vào sâu trong đôi mắt ấy. Một đôi mắt bằng thuỷ tinh, mình chắc là vậy vì đây là lần đầu tiên mình thấy sao mà nó long lanh quá tròn và to quá. Mình cứ chìm ngập trong đôi mắt đó mãi đến khi nhỏ Khanh lóc chóc quẩt tay và lưng mình “ chat” thì mình sực tỉnh. Nó xụ mặt leo lên xe mình chờ. Mình mặc kệ nó , mình vừa lái xe vừa nhớ đến cô bé.
***
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay , không cần bác Lan lên tiếng thì mình đã giơ tay xin đón nhỏ Khanh đi học và đón về với lý do tiện đường đi làm. Bác Lan vui vẻ đồng ý riêng mình khấp khởi vui vì có lý do đến trường và nhìn thấy cô bé mắt thuỷ tinh…ô..là la….
***
Ngày…tháng…năm…
Hừm , dạo này anh Phong lạ ghê á, mấy lần trước nhờ anh ấy chờ đi học hay đón về là anh ấy ầm ừ khó chiụ vậy mà dạo này siêng ghê, chiụ chờ mình đi học lạI còn đón về nữa. Mà sao mình nghi quá, dạo này anh ấy cứ như trên mây sao á, mặt thì ngơ ngơ ngác ngác, đón mình mà anh ấy cứ như kiếm ai , ngộ ghê. Nhất định bữa nào mình phảI theo dõi mớI được.
***
Ngày…tháng…năm…
Không được nhìn thấy cô bé là ngày ấy mình buồn ghê gớm.Con nhóc Khanh lóc chóc cứ vòi vĩnh nào là “ anh Phong, chở em đi ăn kem..hay anh Phong ơi, em muốn mua sách..” mình mệt vớI nó luôn..nó mà là em gái ruột của mình chắc mỗI ngày mình ký vào đâu nó ít nhất chục cái tộI nhõng nhẽo. Ước gì ngườI nhõng nhẽo vớI mình là cô bé mắt thuỷ tinh nhỉ?
***
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay mình cố nán lạI sau để xem anh Phong kiếm ai và mình phát hiện anh ấy đang theo dõi một đốI tượng cũng không ai xa lạ chính là nhỏ Ngọc học kế lớp mình. Nhỏ này nổI tiếng là xinh và dễ thương nhưng thương không dễ chút nào. Anh Phong cứ mãi ngó nhìn nhỏ ấy, mình buồn ghê. Đã có lúc mình nghĩ anh ấy chịu đưa đón mình vì anh ấy có nghĩ một chút về mình vậy mà. Hix..không hiểu sao mình muốn khóc nữa. Mai, mình sẽ gặp và kêu anh ấy không cần đưa đón mình nữa. Xe đạp sửa xong rồI, mình sẽ tự đi học…hix…….
***
Ngày…tháng…năm…
Lạ ghê, nhỏ Khanh hôm nay cứ như keo dán vào miệng á. Chưa bao giờ mình thấy nó như vậy, chắc hôm nay làm bài điểm thấp chứ gì. Nhưng mà thấy nó vậy mình cảm thấy làm sao á….hôm nay cô bé mắt thủy tinh hình như không đi học.
***
Ngày…tháng…năm…
Mình muốn nói vớI anh Phong rằng khỏI cần đưa đón mình nữa nhưng sao nửa muốn mà nửa không. ..mấy hôm nay mình không nhõng nhẽo vớI anh ấy nữa mà anh ấy cũng trầm ngâm ….chắc tạI mấy bữa nay nhỏ Ngọc nghĩ , anh ấy buồn chứ gì. MỗI lần nhìn mặt anh ấy như vậty mình giận không biết nói sao nữa, cứ như vậy hoài mình ko chịu nổi. Nhất định mai mình sẽ nói mình không cần anh ấy đón nữa. Anh ấy muốn gặp nhỏ Ngọc thì cứ việc, mình mặc kệ.
***
Ngày…tháng…năm…
Nhỏ Ngọc nói từ mai không cần mình đưa đón nữa. Không hiểu sao nhỏ lạI vậy nữa. Mình tưởng chỉ hôm bữa nhỏ quạu mặt vì làm bài không tốt thôi ..ai dè mấy hôm liền đều vậy. Nhỏ này ngộ ghê…….đúng là con gái nắng mưa bất thường thiệt. Không cần đưa đón thì thôi vậy. Mình sẽ trực tiếp làm quen vớI cô bé mắt thủy tinh.
***
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay mình đến sớm hơn mọI lần và thay vì đứng bên đường thì mình đứng đợI cô bé ngay cạnh cổng trường. Cô bé ra rồI nhưng kế bên cô bé là hai cô bạn khác, khó tiếp cận đây. Mình kiên nhẫn chờ và theo sau thì bất ngờ mình nghe được:
_Cô bé kiếng cận: Ngọc, cái tên mọI bữa đứng ngó mi bên đường đó hôm nay không thấy đâu
_Cô bé tóc ngắn: Ta thấy hắn nhìn mi như thôi miên vậy á, ngaỳ nào cũng như ngày nào. Nghe đâu hắn là anh trai nhỏ Khanh lớp kế mình á.
_Cô bé mắt thủy tinh : xì, cái tên đó nhìn ngố thí mồ, hắn không bằng một góc bạn trai của ta, nhìn bộ dạng thấy chán. Hắn chỉ được cái bám dai thôi.
Nói xong, cô bé bĩu môi “ xì” một tiếng dài.
Mình thấy như choáng váng, trờI đất đảo lộn. Cái ý nghĩ gặp và xin làm quen vớI cô bé tiêu tan theo mây khói. Sao cô bé dễ thương thế nhưng lờI nói không dễ thương tí nào hết vậy. Mộng vỡ tan tành. Mình chết lặng một hồI rồI lủI thủI về.
Nhỏ Khanh đi xe đạp phiá trước mình. Hình như có tên nhóc nào đang bám theo nhỏ. Chắc là một cái đuôi.
***
Ngày…tháng…năm…
Mấy hôm nay , anh Phong làm sao ấy. Anh ấy cứ đi ra đi vô trưóc cổng và ngó mình. Mình ghét cái mặt đó nên làm ngơ. Anh ấy đâu có thích mình, anh ấy thích nhỏ Ngọc mà. Mấy bữa nay, Thắng cứ chạy theo nói chuyện vớI mình hoài, lạI còn hay chép thơ tặng mình nữa..không biết có ý gì đây. Mấy lần mình thấy anh Phong nhìn Thắng vớI đôi mắt hình viên đạn , không hiểu gì hết..không lẽ Thắng và anh Phong có quen nhau sao???
***
Ngày…tháng…năm…
Nhỏ Khanh dạo này xinh ra phết, tóc dài ra không còn cột lỏng chỏng đuôi gà nữa. Mình cứ đợI nhỏ về nhìn trộm hoài. Mà sao tên nhóc con đó ngày nào cũng chạy xe kè kè bên nhỏ Khanh. Mình bực hắn, nhìn cứ muốn dộng vào mặt mấy phát. Mà nhỏ Khanh cũng ngộ, cho hắn đi theo kế hoài ..còn nói nói cườI cườI nữa, bộ ở lớp nói chuyện chưa đủ hay sao. Hừm, ngày mai mình nhất định phảI đế trường đón nhỏ mớI được. Nhất định là vậy.
***
Ngày…tháng…năm…
Tự dưng sáng nay xe đạp bị xì hết cả hai bánh, mà mình không thể đợi để vá, má nói nhờ anh Phong. Đành vậy, mình qua nhờ anh Phong. NgồI chung xe anh mà hôm nay không như những lần trưóc., anh ấy nhìn mình sao á..mình cứ phảI cúi mặt, hình như hai bên má nóng lên hồI nào không hay. Hôm nay trờI đâu có nóng. Tới trường, mình đang định chào thì anh nói từ sau sẽ đưa đón mình đi học. Mình vui đến nỗi không biết nói gì chỉ lí nhí chào anh rồi vội vã vào lớp. Vô lớp rồi mà mình vẫn còn thấy vui nữa.
***
Ngày…tháng…năm…
Mình không thể chạy qua nói bác Lan cho phép đưa đón nhỏ Khanh , suy nghĩ mãi thì mình nhớ ra: “cái xe đạp”
Mình đã châm chừng chục nhát vào cả hai bánh xe của nhỏ…..hì..hì..có cớ chở nhỏ đi học rồi.
Sáng nhìn nhỏ lí nhì nhờ mình chờ đi học mà mình tức cườI quá nhưng vẫn cố nín thin chỉ ừ đại. Từ sau, mình sẽ độc quyền đưa đón nhỏ đi học. Tên nhóc kia mà dám lạI gần nhỏ mình sẽ “binh” vô mặt.
Mà sao càng lúc nhìn nhỏ mình càng thấy nhỏ xinh quá, đôi mắt nhỏ không như mẳt thuỷ tinh nhưng lại khiến mình thèm hôn lên rèm mi chớp e thẹn đó. Ngày mai mình sẽ rủ nhỏ đi ăn kem, đi mua sách…ngay cả lúc này mình cũng nhớ nhỏ ghê gớm. Ở sát kế bên thôi mà , không biết nhỏ có nhớ mình như mình nhớ nhỏ không??? Ngày mai, ngày mai, mình sẽ hỏi nhỏ vậy……..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2005 16:15:15 bởi Triều Sương >
#1
    Triều Sương 06.02.2005 20:57:10 (permalink)
    Ngày..tháng..năm...
    Ngày mai, mình về VN rồi. Thấm thoát đã mười năm xa nhà, có lẽ ông ấy sẽ không nhận ra mình vì mình bây giờ và mình của ngày ấy đã hoàn toàn khác nhau. Mười năm có dài không nhỉ, sao mình thấy như mới hôm qua. Ngày ấy, thằng bé lầm lì theo chân người cô lên máy bay mặc cho bao lời khần khoản mong nó ở lại. Nhưng nó vẫn nhất quyết đi theo cô nó. Nó muốn đi xa , xa cái nơi nó sinh ra, nó lớn lên nhưng đều chưá đựng những kỷ niệm buồn và đau thương.
    Ông ấy đã giết mẹ nó rồi, ông ấy đã cướp đi người mà nó yêu thương nhất trên đời. Nó không bao giờ tha thứ cho ông ấy. Trong lòng nó lúc nào cũng hiện hưữ chữ "không bao giờ". Mười năm nay ba chữ đó vẫn còn tồn tại để rồi nó nhớ và hận.
    Ngày..tháng..năm...
    Trở về, mình đã trở về. Không ai đưa đón vì mình ko còn ai ở đây cả chỉ còn ông ấy. Nhưng mình ko báo cho ông ấy biết. Mình về đây để thăm mẹ. Cái cảm giác đặt chân lên mảnh đất nơi mình sinh ra khiến mình xúc động và nhớ mẹ. Mình đi thăm mộ mẹ. Có thể mười năm qua mình đã quên nhiều nhưng mình vẫn nhớ mãi cái gò to, cái gò đất mà mình đã từng rất tức giận vì nó đã nhốt mẹ. cái gò đó là mồ của mẹ. Nó đã thay đổi.Có lẽ ông ấy đã cho người sửa sang và xây lại. Đúng vậy, ông ấy có thể sửa chưã có thể cho xây lại đẹp hơn, mới hơn nhưng ông ấy ko bao giờ sửa lại được những lỗi lầm ngày ấy. Ông ấy ko thể tìm lại được mẹ cho mình. Mình hận.
    Ngày..tháng..năm
    Cô đã báo cho ông ấy biết là mình về. Ông ấy đã tìm đến khách sạn của mình. Cái ấn tượng đầu tiên của mình là ông ấy gầy quá, đen quá, khắc khổ quá. Không biết có phải do con sâu rượu tung hoành nên bây giờ ông ấy phài như vậy. Có lẽ vậy. Ông ấy bảo mình về nhà. Nhà ư??? Mình còn có nhà sao? Cái khái niệm nhà từ lâu đã không còn trong mình. Nó chẳng qua chỉ là một nơi để trú ngụ qua ngày mà thôi. Nó không thể là nhà được vì nó không có mẹ.
    Ngày..tháng..năm...
    Mình ghé qua lại nơi đó, cái nơi mười bốn năm mình đã xem nó là nhà. Nơi ấy mình đã gặp cô ấy. Nếu chưa gặp cô ấy có lẽ mình sẽ ko bao giờ tin cuộc sống có những điều kỳ lạ. Đúng vậy, cô ấy chính là điều kỳ lạ. Cô ấy là bản sao của mẹ ngày xưa. Khi mình gặp cô ấy, mình đã sững người lại vì ngạc nhiên đến không thốt nên lời. Giống quá, sao lại thế nhỉ. Mình đã từng mơ thấy mẹ và bây giờ mẹ đang hiện hưũ ngay đây. Mình ôm chầm lấy cô ấy và kêu lên :"Mẹ". Lúc ấy, mình ko tự chủ bản thân. Cô ấy hốt hoảng xô mình ra và la lên :" Anh là ai vậy?". Mình chợt tỉnh ra và rối rít xin lỗi.
    Ngày...tháng...năm...
    Mình đồng ý ở lại ngôi nhà đó. Mình cũng ko hiểu vì sao mình lại dễ dàng chấp nhận khi ông ấy nói. Vì cô ấy. Cả một đêm dài mình thao thức nghĩ về cô ấy. Mình không hỏi cô ấy là ai, vì sao lại ở cùng nhà với ông ấy. Ông ấy cũng ko nói có lẽ ông ấy đợi mình hỏi.
    Ngày...tháng...năm...
    Hôm nay , vào lúc dùng cơm chung mình lờ mờ đoán ra quan hệ của cô ấy và ông ấy. Giữa họ chỉ có thể là một trong hai quan hệ : tình nhân hay vợ chồng. Mình cảm thấy hụt hẫn và thất vọng. Mình không hiểu vì sao mình lại như thế.
    Ngày...tháng...năm...
    Mình phải gọi cô ấy là dì vì cô ấy là vợ của ông ấy.Tại sao mình phải gọi như thế, cô ấy , thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình kia mà??? Tại sao?? Tại sao.
    ***
    .......Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lại lần đầu tiên gặp Phong Vũ. Phong Vũ đã ôm chầm lấy tôi mà kêu mẹ. Ông ấy cũng đã từng nói tôi có khuôn mặt cùng vóc dáng giống vợ cũ của ông ấy nhưng tôi không tin nhiều cho lắm vậy mà đến cả Phong Vũ cũng lầm. Cái điều lầm lẫn đó đã gây cho tôi trằn trọc, tôi không biết nguyên nhân vì sao, lầm lẫn thôi mà vậy mà tận cùng trong tôi có cảm giác rất thân thương. Phong Vũ, cái tên này ông ấy đã nhắc tôi nghe mấy lần. Tôi cũng đã nghe chuyện của ông ấy ngày xưa và tôi đã hình dung ra một Phong Vũ nào đó. Tôi không ngờ được Phong Vũ, đưá con trai của ông ấy lại chính người bạn ngày xưa của tôi. Chắc Phong Vũ không nhớ nhưng tôi nhớ mãi cái gương mặt buồn có chút bướng bỉnh thông minh ngày ấy. Bây giờ và ngày ấy tuy là hai khoảng thời gian khác nhau nhưng tôi vẫn nhận ra được. Vì Phong Vũ chính là mối tình đầu thầm lặng của tôi.

    ( còn tiếp )..hì...lười quá nên TS ko viết tiếp nữa......lần sau típ.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9