Ngày..tháng..năm...
Ngày mai, mình về VN rồi. Thấm thoát đã mười năm xa nhà, có lẽ ông ấy sẽ không nhận ra mình vì mình bây giờ và mình của ngày ấy đã hoàn toàn khác nhau. Mười năm có dài không nhỉ, sao mình thấy như mới hôm qua. Ngày ấy, thằng bé lầm lì theo chân người cô lên máy bay mặc cho bao lời khần khoản mong nó ở lại. Nhưng nó vẫn nhất quyết đi theo cô nó. Nó muốn đi xa , xa cái nơi nó sinh ra, nó lớn lên nhưng đều chưá đựng những kỷ niệm buồn và đau thương.
Ông ấy đã giết mẹ nó rồi, ông ấy đã cướp đi người mà nó yêu thương nhất trên đời. Nó không bao giờ tha thứ cho ông ấy. Trong lòng nó lúc nào cũng hiện hưữ chữ "không bao giờ". Mười năm nay ba chữ đó vẫn còn tồn tại để rồi nó nhớ và hận.
Ngày..tháng..năm...
Trở về, mình đã trở về. Không ai đưa đón vì mình ko còn ai ở đây cả chỉ còn ông ấy. Nhưng mình ko báo cho ông ấy biết. Mình về đây để thăm mẹ. Cái cảm giác đặt chân lên mảnh đất nơi mình sinh ra khiến mình xúc động và nhớ mẹ. Mình đi thăm mộ mẹ. Có thể mười năm qua mình đã quên nhiều nhưng mình vẫn nhớ mãi cái gò to, cái gò đất mà mình đã từng rất tức giận vì nó đã nhốt mẹ. cái gò đó là mồ của mẹ. Nó đã thay đổi.Có lẽ ông ấy đã cho người sửa sang và xây lại. Đúng vậy, ông ấy có thể sửa chưã có thể cho xây lại đẹp hơn, mới hơn nhưng ông ấy ko bao giờ sửa lại được những lỗi lầm ngày ấy. Ông ấy ko thể tìm lại được mẹ cho mình. Mình hận.
Ngày..tháng..năm
Cô đã báo cho ông ấy biết là mình về. Ông ấy đã tìm đến khách sạn của mình. Cái ấn tượng đầu tiên của mình là ông ấy gầy quá, đen quá, khắc khổ quá. Không biết có phải do con sâu rượu tung hoành nên bây giờ ông ấy phài như vậy. Có lẽ vậy. Ông ấy bảo mình về nhà. Nhà ư??? Mình còn có nhà sao? Cái khái niệm nhà từ lâu đã không còn trong mình. Nó chẳng qua chỉ là một nơi để trú ngụ qua ngày mà thôi. Nó không thể là nhà được vì nó không có mẹ.
Ngày..tháng..năm...
Mình ghé qua lại nơi đó, cái nơi mười bốn năm mình đã xem nó là nhà. Nơi ấy mình đã gặp cô ấy. Nếu chưa gặp cô ấy có lẽ mình sẽ ko bao giờ tin cuộc sống có những điều kỳ lạ. Đúng vậy, cô ấy chính là điều kỳ lạ. Cô ấy là bản sao của mẹ ngày xưa. Khi mình gặp cô ấy, mình đã sững người lại vì ngạc nhiên đến không thốt nên lời. Giống quá, sao lại thế nhỉ. Mình đã từng mơ thấy mẹ và bây giờ mẹ đang hiện hưũ ngay đây. Mình ôm chầm lấy cô ấy và kêu lên :"Mẹ". Lúc ấy, mình ko tự chủ bản thân. Cô ấy hốt hoảng xô mình ra và la lên :" Anh là ai vậy?". Mình chợt tỉnh ra và rối rít xin lỗi.
Ngày...tháng...năm...
Mình đồng ý ở lại ngôi nhà đó. Mình cũng ko hiểu vì sao mình lại dễ dàng chấp nhận khi ông ấy nói. Vì cô ấy. Cả một đêm dài mình thao thức nghĩ về cô ấy. Mình không hỏi cô ấy là ai, vì sao lại ở cùng nhà với ông ấy. Ông ấy cũng ko nói có lẽ ông ấy đợi mình hỏi.
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay , vào lúc dùng cơm chung mình lờ mờ đoán ra quan hệ của cô ấy và ông ấy. Giữa họ chỉ có thể là một trong hai quan hệ : tình nhân hay vợ chồng. Mình cảm thấy hụt hẫn và thất vọng. Mình không hiểu vì sao mình lại như thế.
Ngày...tháng...năm...
Mình phải gọi cô ấy là dì vì cô ấy là vợ của ông ấy.Tại sao mình phải gọi như thế, cô ấy , thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình kia mà??? Tại sao?? Tại sao.
***
.......Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lại lần đầu tiên gặp Phong Vũ. Phong Vũ đã ôm chầm lấy tôi mà kêu mẹ. Ông ấy cũng đã từng nói tôi có khuôn mặt cùng vóc dáng giống vợ cũ của ông ấy nhưng tôi không tin nhiều cho lắm vậy mà đến cả Phong Vũ cũng lầm. Cái điều lầm lẫn đó đã gây cho tôi trằn trọc, tôi không biết nguyên nhân vì sao, lầm lẫn thôi mà vậy mà tận cùng trong tôi có cảm giác rất thân thương. Phong Vũ, cái tên này ông ấy đã nhắc tôi nghe mấy lần. Tôi cũng đã nghe chuyện của ông ấy ngày xưa và tôi đã hình dung ra một Phong Vũ nào đó. Tôi không ngờ được Phong Vũ, đưá con trai của ông ấy lại chính người bạn ngày xưa của tôi. Chắc Phong Vũ không nhớ nhưng tôi nhớ mãi cái gương mặt buồn có chút bướng bỉnh thông minh ngày ấy. Bây giờ và ngày ấy tuy là hai khoảng thời gian khác nhau nhưng tôi vẫn nhận ra được. Vì Phong Vũ chính là mối tình đầu thầm lặng của tôi.
( còn tiếp )..hì...lười quá nên TS ko viết tiếp nữa......lần sau típ.