Hồi 5 HAI CÔNG CHÚA LẤY PHÒ MÃ KHÔNG HIỀN Nói năng chưa kịp hết lời,
Đức vua có lịnh truyền đòi ba con.
Rằng :"Rày công chúa lớn khôn,
Toan bề gia thất lại còn đợi chi?"
Bấy giờ hai chị tâu quỳ:
"Vua chađịnh liệu vậy thì con vâng".
Thấy con tâu vậy vui mừng,
Định hai phò mã kén chưng triều thần.
Trạng nguyên họ Triệu quan văn,
Gả bà chúa nhứt dành phần truyền gia.
Lại có quan vũ họ Hà,
Hay nghề cung kiếm gà bà chúa hai .
Hai chàng tin dụng hôm mai,
Kẻ cung đông, kẻ cung đòai ở riêng.
Ra vào chầu chực mấy niên,
Đức Trang vương đã tuổi liền bảy mươi.
Mặt rồng khi ấy tốt tươi,
Làm yến khánh thọ cho vời trăm quan.
Vua tôi họp mặt đòan loan,
Phò mã công chúa tả ban chầu gần,
Chén mừng chén chúc mấy tuần,
Đức vua vui uống có phần quá say.
Ngự vào nằm nghỉ bấy chầy,
Trăm quan lạy tạ chia tay lui về.
Giấc nồng tỉnh lại ban khuya,
Hỏi :"Hai phò mã nay thì chầu đâu?"
Ai ngờ về phủ đã lâu
Giọt đồng hồ điểm ban đầu trống ba.
Lôi đình vua mới mắng ra,
Rằng :"Cho quyền bính để mà cậy trông.
Hôm mai chầu chực đền rồng,
Bên tả bên hữuđề phòng chẳng ly.
Có đâu đêm hãy còn khuya,
Ta say chưa tỉnh bỏ về chẳng coi.
Giang sơn này phó cho người,
Thứ ba phò mã được tài trẫm cho."
Tức thì mời Hòang hậu vào,
Sự con sự rể tiêu hao giải bày.
Hòang hậu nghe phán mới hay,
Tâu :"Chúa ba rày,tuổi cũng đã nên.
Kén dùng may được rể hiền,
Để sau săn sóc cho yên việc nhà."
Đức Trang truyền chỉ phán ra,
Dạy đòi công chúa thứ ba vào chầu.
Chúa ba vâng lệnh lên hầu,
Đức vua mới pán trước sau sự tình:
"Ba con tuổi đã trưởng thành,
Hai chị con đã yên lành thất gia.
Hiềm vì sự yến hôm qua,
Việc nước việv nhà đành để con xem.
Trong triều văn võ hai bên,
Mặc lòng đẹp ý đâu nên cha dùng.
Quyền cao chức trọng cha phong,
Cũng như Hòang tử đề phòng mai sau."
Chúa ba đứng lặng giờ lâu
Từ nghe cha dạy lòng sầu xót xa.
Cúi đầu lạy trước thềm hoa,
Tâu rằng:"Con đội đức cha sinh thành.
Nói sao nghe vậy mới đành,
Lẽ đâu con dám trái tình mẹ cha.
Nhưng sao con khác người ta,
Bẩm sinh từ thuở sinh ra đến rày.
Chỉ tin đạo Phật đêm ngày,
Thấy đường gia thất lòng này nhửng nhưng."
Vua nghe cả tiếng mắng rằng:
"Con đâu quái gở nói năng lạ lùng.
Ta làm vua chúa đền rồng,
Rất tôn nghiêm cấm là trong lâu đài.
Con đâu mà để ra ngòai,
Đi theo sãi vãi dong dài xấu xa."
Chúa ba lại lạy tâu qua:
"Lầu loan gác phượng ai mả chả yêu.
Trân châu ai chẳng muốn nhiều,
Phu thê ai cũng dập dìu đòan viên.
Song lòng con vốn tự nhiên,
Xuất gia chỉ giốc một niềm mà thôi.
Cũng vì tự bẩm tính trời,
Xin đừng ép uổng lòng tôi làm gì."
Đức vua thêm giận một khi,
Như sấm như sét ai thì chẳng kinh!
Chúa ba lại lạy, lại trình:
"Xin xét tâm tình kẻo mệt thánh cung
Cha thương dù cố ép lòng,
Thời con xin lấy kẻ dòng lương y."
Vua rằng :"Văn võ thiếu gì,
Mình châu vóc ngọc sánh chi kẻ thường?"
Tâu rằng :"Kẻ ấy tuy thường,
Có bề cứu thế, có đường độ dân."
Vua nghe nổi giận trăm phần
Bắt đem đầy đọa ra chưng sau vườn.