Ông giỏi cứ đi tôi coi
Bồ nhon, bồ nhí mà tôi sợ à ?
Vì muốn êm cửa êm nhà
Lâu nay tôi nhịn để mà ấm êm
Nhiều khi tôi khóc cả đêm
Buồn thân buồn phận lênh đênh thiệt thòi
Ừ pháo ông cứ châm ngòi
Để cho nó nổ loi choi nghe nào
Lâu nay ông luôn xé rào
Bồ nhon, bồ nhí, bồ nào nữa đây?
Tôi cũng biết ông (có)cả bầy
Lâu nay dấu biệt hôm này mới khai
Lại còn ngày tối Net hoài
Bồ trong, bồ ngoài ai chịu nỗi đây?
Trăm năm tình nghĩa tràn đầy
Chính lời ông nói,lỗi này trách ai?
thuỵ du
Nào đâu có phải tui khai
Hình bồ xưa ấy bye bye lâu rồi
Tại bà hay cằn-nhằn tui
Vừa ngồi vào Net ối thôi... đủ điều
Tôi bực nói có bấy nhiêu
Mà bà đã vội đặt điều nói sai
Có đâu bồ trong, bồ ngoài
Chỉ có cái Net thơ hoài tìm vui
Nếu tôi mà muốn đi rồi
Có trời mà giữ... bà ơi hiểu giùm
Thôi nhé ! nhịn chút nghe cưng
Anh không đi nữa em mừng hay không ?
Rđinh
Chẳng thà không nói lòng vòng
Ông cứ xin lỗi là xong được rồi
Thôi Net cứ cho ông ngồi
Làm thơ vui nữa để tôi ké cười
Cười riết sao giống đười ươi
Xóm giềng họ có dịp cười ông, tôi
Nói chi cho quá xa xôi
Thằng hai,con Út nó cười rồi kia
Má, ba sao lạ quá kìa
Cười sao cười miết hổng dzìa ăn cơm
Thôi thì tình nghĩa vẫn hơn
Ông đà biết lỗi, tui hờn chi tui ?
Coi vậy có Net cũng dzui
Tui hổng giận nữa, tui cười rồi đây

thuỵ du