Anh Nguyên
-
Số bài
:
1747
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.10.2008
|
RE: PHỤNG TẶNG VỊ TẢ THỪA TRƯỢNG
-
01.11.2008 22:43:09
PHỤNG TẶNG VI TẢ THỪA TRƯỢNG 奉 贈 韋 左 丞 丈 紈 绔 不 餓 死, 儒 冠 多 誤 身。 丈 人 試 靜 聽, 賤 子 請 具 陳。 甫 昔 少 年 日, 早 充 觀 國 賓。 讀 書 破 萬 捲, 下 筆 如 有 神。 賦 料 揚 雄 敵, 詩 看 子 建 親。 李 邕 求 識 面, 王 翰 願 卜 鄰。 自 謂 頗 挺 出, 立 登 要 路 津。 致 君 堯 舜 上, 再 使 風 俗 淳。 此 意 竟 蕭 條, 行 歌 非 隱 淪。 騎 驢 三 十 載, 旅 食 京 華 春。 朝 扣 富 兒 門, 暮 隨 肥 馬 塵。 殘 杯 與 冷 炙, 到 處 潜 悲 辛。 主 上 頃 見 徵, 欻 然 欲 求 伸。 青 冥 卻 垂 翅, 蹭 蹬 無 縱 鱗。 甚 媿 丈 人 厚, 甚 知 丈 人 真。 每 于 百 寮 上, 猥 誦 佳 句 新。 竊 效 貢 公 喜, 難 甘 原 憲 貧。 焉 能 心 怏 怏, 只 是 走 踆 踆。 今 欲 東 入 海, 即 將 西 去 秦。 尚 憐 終 南 山, 迴 首 清 渭 濱。 常 擬 報 一 飯, 況 懷 辭 大 臣。 白 鷗 沒 浩 蕩, 萬 里 誰 能 馴? 杜 甫 Hoàn khố bất ngạ tử, Nho quan đa ngộ thân. Trượng nhân thí tĩnh thính, Tiện tử thỉnh cụ trần. Phủ tích thiếu niên nhật, Tảo sung quan quốc tân. Độc thư phá vạn quyển, Há bút như hữu thần. Phú liệu dương hùng địch, Thi khán tử kiến thân. Lý ung cầu thức diện, Vương hàn nguyện bốc lân. Tự vị phả đĩnh xuất, Lập đăng yếu lộ tân. Trí quân nghiêu thuấn thượng, Tái sử phong tục thuần. Thử ý cánh tiêu điều, Hành ca phi ẩn luân. Kỳ lư thập tam tải, Lữ thực kinh hoa xuân. Triêu khấu phú nhi môn, Mộ tùy phì mã trần. Tàn bôi dữ lãnh chá, Đáo xứ tiềm bi tân. Chủ thượng khoảnh kiến trưng, Hốt nhiên dục cầu thân. Thanh minh khước thùy xí, Tắng đắng vô túng lân. Thậm quý trượng nhân hậu, Thậm tri trượng nhân chân. Mỗi ư bách liêu thượng, Ổi tụng giai cú tân. Thiết hiệu cống công hỷ, Nan cam nguyên hiến bần. Yên năng tâm ưởng ưởng, Chỉ thị tẩu thuân thuân. Kim dục đông nhập hải, Tức tương tây khứ tần. Thượng liên chung nam san, Hồi thủ thanh vị tân. Thường nghĩ báo nhất phạn, Huống hoài từ đại thần. Bạch âu một hạo đãng, Vạn lš thùy năng tuần. Đỗ-Phủ Dịch: Kính tặng cụ Tả-Thừa họ Vi Quần tơ, chẳng chết đói đâu, Mũ nho bị ngộ nhận lâu về mình. Cụ, xin hãy cứ lặng thinh, Hèn này xin được tường trình trước sau : Phủ này, còn trẻ kém đâu, Chọn vào khách nước, mái đầu còn xanh. Sách xem vạn quyển đã rành, Bút cầm như có thần linh ngồi cùng. Phú, làm sánh với Dương-Hùng, Thơ làm, Tào-Thực cùng chung chỗ ngồi. Lý-Ung muốn biết mặt tôi, Vương-Hàn nguyện chọn nhà nơi ở gần. Tưởng rằng ngửa mặt bước chân, Bến sâu đường hiểm thâu dần vào tay. Vua hơn Nghiêu, Thuấn, mong thay, Trở về phong tục những ngày thuần lương. Ý này rốt cuộc thảm thương, Hát ca, trôi nổi, chính trường vẫn chưa. Mười ba năm mãi cưỡi lừa, Kinh đô, ăn chịu giữa mùa Xuân tươi. Sáng đi gõ cửa nhà người, Chiều về, ngựa béo theo đuôi bụi mù. Rượu thừa, chả lạnh còn dư, Đắng cay, buồn tủi hầu như tận cùng. Nhà vua chợt gọi vào cung, Bỗng nhiên cũng muốn ra cùng người ta. Chim đang xệ cánh bay xa, Chẳng như con cá ao nhà thong dong. Cụ thường đôn hậu ai bằng, Thật là xấu hổ, cụ hằng quan tâm. Trước quan có tới cả trăm, Nhiều lần trích đọc thơ văn mới làm. Thấy gương Cống-Vũ mà ham, Nhưng theo Nguyên-Hiến khó kham nghèo hèn. Tại sao?...cơn giận dâng lên, Chạy lui chạy tới, càng thêm đau buồn. Hướng đông ra biển dong buồm, Hướng tây cách biệt, bỏ luôn đất Tần. Chung-Nam yêu mến xa dần, Ngoảnh đầu, bến Vị trong ngần còn đâu. Bát cơm, nghĩ báo ơn sâu, Đại thần, từ biệt trong đầu nhớ luôn. Chim âu bay đã ngút nguồn, Nào ai bắt lại tập luôn cho thuần?!... Anh-Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2022 19:52:09 bởi Anh Nguyên >
|