Truyện -Tùy bút viết về ngày Nhà Giáo 20 -11
Ngày Xưa Tím 05.11.2008 14:39:19 (permalink)
Mấy Chiếc Xương Sườn Lớp Tôi
 
Lớp trưởng thông báo chuẩn bị đi tập quân sự ngay sau khi thi học kỳ một xong. Ai cũng ngán cái màn này, nghe nói cực khổ lắm. Tôi vùng vằng hỏi thầy Long :
- Sao lại bắt sinh viên chân yếu tay mềm tụi con đi làm lính ? Bộ đội đào ngũ hết rồi hay sao ?
- Không có ăn nói bậy bạ nhe - "bố già" khả kính nghiêm mặt - Tập quân sự là quy định chung cho tất cả sinh viên của các trường đại học.
- Nhưng mà mệt quá thầy - tôi phụng phịu - lên tuốt Thủ Đức xa thấy mồ, mà còn bắt tụi con ở lại nửa .
- Thì tha hồ quậy chứ sao - "bố" nheo mắt hóm hỉnh - lúc đó thì chỉ còn nước tiếc sao học quân sự ít quá, chưa kịp quậy tha hồ thì đã phải về.
- Hổng dám tiếc đâu !
- Thôi mặc kệ tụi bây - thầy nổi quạu - muốn hay không thì thứ hai tới cũng phải lên đường, liệu mà sắp xếp.
Tụi con trai OK vụ ở lại Thủ Đức, nhưng đám nữ nhi chúng tôi rụt đầu lè lưỡi . Phải đem chiếu gối chăn màn theo, tắm táp cũng khó khăn và không được thoải mái, chưa nói đến việc nhớ mẹ nữa . Vậy là tụi tôi nhao nhao lên bàn tính. Kỳ tập quân sự thật là đáng ghét !
Thầy Long đưa chúng tôi lên Thủ Đức hôm đầu tiên.
- Thầy ơi ! Người ta sẽ cho lớp mình bao nhiêu phòng ?
- Một.
Lũ con gái rú lên trong khi bọn con trai vỗ tay reo hò.
- Vậy không lẽ nam và nữ chung một phòng ?
- Thì đã sao - thầy lừ mắt - tụi bây chuyên môn nghĩ méo mó.
- Ai làm gì mấy bà đâu mà la dữ vậy - sếp gây sự - làm như tụi tui "kinh dị hợm" lắm đến nỗi mấy bà hổng dám ở chung phòng.
- Chứ còn cái gì nữa - thay mặt phe con gái tôi đốp lại - mấy ông thật đáng kính. Ý quên ! Bỏ bớt giùm tui dấu sắc nhe .
- Cãi nữa đi - thầy hăm - tui về bây giờ đó, cho tụi bây bơ vơ luôn. Có thầy đứng đây mà hổng có nể nang gì hết. Có coi tui ra kílô nào đâu .
- Dạ, thầy la oan tụi con - tôi nhũn nhặn - làm sao tụi con dám coi thầy hổng ra kílô nào !
Tụi nó cười rần rần. Thầy yêu quý của chúng tôi tuy không còn trẻ trung gì nhưng thầy có một thân hình rất... Hercule, đến nỗi tôi dám cược một năm học phí rằng thầy sẽ đạt danh hiệu lực sĩ đẹp toàn quốc dành cho lứa tuổi ngũ tuần.
- Ê ! Người ta kêu lên nhận phòng kìa - ai đó thông báo - sếp đâu ?
Sếp lật đật chạy lên lầu . Thầy dặn với theo :
- Lựa cho lớp mình phòng xịn nhất nhe !
- Bây giờ thầy về hả thầy ?
- Ờ, sắp tới giờ thầy dạy rồi .
- Thầy ơi ! - Tôi làm bộ sụt sùi - thầy về Sài Gòn rồi tụi con bơ vơ quá. Không có ai lo lắng, chở che, không ai nhớ đến tụi con. Suốt hai tuần liền không gặp mặt thầy tụi con buồn lắm.
- Cái con nhỏ này - thầy xỉa trán tôi - Tui sẽ lên thăm nuôi mấy vị !
- Thiệt không thầy ? - Cả bọn mừng rỡ.
- Thiệt chớ !
- Thầy nhớ đó nhe thầy - tôi nắm tay thầy lắc lắc - Thầy nhớ có "nuôi" nữa đó nhe thầy, chớ hổng phải chỉ có "thăm" không thôi !
- Khốn thay - thầy cười - lũ tụi bây sao bây giờ thực dụng quá. Được rồi ! Thầy sẽ đem lên tiếp tế cho tụi con những thứ cần thiết sử dụng hằng ngày như bọc nilông hay tăm xỉa răng chẳng hạn.
- Trời !
Thầy cười khoái chí rồi bỏ ra bãi giữ xe, về Sài Gòn. Tôi vẫy tay theo :
- Đừng để tụi con chờ lâu nhe thầy !
Thầy quay mặt lại nháy mắt một cái rồi vù đi .
Ai nói lên đại học thì không còn tình thân thầy trò chớ trường hợp lớp chúng tôi thì khác hẳn. Thầy cô thương lớp lắm. Khoa Pháp mỗi năm chỉ thu vào vỏn vẹn có một lớp ít ỏi nên thầy cô nhớ mặt hết. Thầy cô vui vẻ, hay hài hước và rất dễ thương.
Đặc biệt thầy Long có cảm tình với lớp chúng tôi lắm. Con trai đòi làm rể thầy, con gái đòi làm dâu thầy, nhưng tiếc thay thầy không thể đáp ứng được nguyện vọng của chúng tôi : Thầy chưa có vợ .
- Tao dám chắc thời trẻ thầy có một mối tình tha thiết và đầy lãng mạn - tôi nói với tụi nó - vì trục trặc sao đó nên thầy quyết chí ở vậy mà tôn thờ một hình bóng.
- Chậc - ai cũng tiếc rẻ - đẹp trai như thầy !
- Uổng thiệt ! - Tụi con gái thở dài - Nếu thầy có vợ thì con thầy chắc cũng đẹp trai lắm.
- Mấy bà lên lầu nhận phòng đi kìa - Doanh ròm nói - ở đó mà đẹp trai với đẹp gái . Tui cho mấy bà biết "đũa tre dễ nấu, anh bồ xấu dễ xài . Chớ mê bóng sắc hình hài mà khổ cái tấm thân". Mấy bà phải biết là loại đũa tre như tui đây coi vậy mà ... dễ thương lắm nhe .
- Ông mà đũa tre cái gì, - Quyên cong môi - tui thấy ông phải hơn vậy nhiều chứ !
- Bà nói thiệt hả ? - Ròm ta mừng quýnh.
- Chớ sao - Quyên thủng thẳng tiếp lời - tui thấy cái thân hình ông gọi là cây tăm nhang thì đúng hơn.
Lũ con gái vỗ tay tán thưởng. Doanh Ròm quê độ liếc xéo chúng tôi bằng cặp mắt Triều Tiên của mình rồi bỏ đi một nước. Lũ thanh niên trai tráng trong lớp coi vậy mà không lựa được ai có dáng vóc khỏe mạnh đẹp đẽ như ông thầy già trên năm mươi tuổi của chúng tôi cả. Và đó là điều đau xót cho tụi nam nhi bọn họ khi đứng trước thầy .
Chắc Doanh Ròm đã thông báo cho phe họ biết về vụ thất bại nặng nề vừa rồi nên khi chúng tôi kéo lên lầu, thì họ đang lúi húi lau lau, quét quét, dọn dọn đầy nhiệt tình ra vẻ ta đây tuy đũa tre lỏng khỏng nhưng cũng biết làm việc ra phết.
- Tụi tui lấy phòng này - sếp đang lau nhà ngước lên nói - còn con gái mấy bà có phòng kế bên. Khỏi sợ ở phòng tụi tui ăn thịt rồi nhé.
- Sếp ơi ! - Tôi ngọt ngào - Cảm ơn sếp đã dành cho bọn nữ nhi yêu đuôi chúng tôi một căn phòng đầy bụi bặm.
- Ê ! - Chàng lớp trưởng tức nghẹn lời .
- Cho nên chúng tôi khẩn cầu các ngài vui lòng cho mượn xô và giẻ lau để chúng tôi dọn dẹp giang san của mình.
- Dĩ nhiên là cho mượn thôi - bọn họ trả lời - không lẽ tụi này nỡ hẹp hòi với người chung... với mình.
- Chung cái gì ? - Diệp nhào tới xỉa tay vô mặt tên loạn ngôn - Hả ?
- Chung thầy, chung lớp. Thiếu gì cái chung. Nhưng quan trọng nhất là chung... giường.
Lần này thì không thể nào nhẹ tay được nữa, cả đám con gái nhào vô ngắt nhéo kẻ cả gan.
- Xin dừng tay ! Xin dừng tay ! - Tui nói lộn, chung trường chớ hổng phải chung...
- Nín !
- Lộn chút xíu làm gì dữ vậy - Nam Phô xuýt xoa - Bầm mình bầm mẩy tui hết trơn rồi .
- Khốn khổ thân mày chưa ! - Hùng Công Chúa ẻo lả - Chớ có chọc vào tổ kiến lửa nhe mậy !
- Tổ ong vò vẽ thì đúng hơn - Nam đau khổ thốt lên - Mấy bà có ai đem dầu không cho tui mượn coi !
Nhìn những vết tích khủng khiếp do phe mình gây ra, Lệ Móng Dài mủi lòng.
- Nè ! Dầu xịn "con ó" đó nhe .
- Cám ơn Lệ nhiều lắm nhe, tui nhớ hình như hồi nãy Lệ tích cực phát huy vũ khí của mình lắm thì phải . Ôi chao ! - Nam rên rỉ - Đau quá ! Lệ tốt bụng cho mượn dầu thì Lệ hãy làm ơn cho trót thoa giùm tui luôn.
- Thoa nè ! Thoa nè ! Thoa nè !
Sau mỗi cái "nè" của mình, Lệ cho anh chàng Phô thêm một dấu ấn.
- Tụi tui không thể nào hiểu nổi con trai mấy ông thích chọc gái để làm gì, để lãnh thương tật vào người hả ? - Tôi thắc mắc - Sao dại dột dữ vậy ?
- Nhưng nếu không có những người dại dột như tụi tui thì... - Huy Cận e dè phát biểu ý kiến - ... Mấy bà sẽ buồn lắm đó.
Sếp lau nhà xong, xách xô và giẻ đem qua phòng chúng tôi :
- Cho mấy bà mượn nè !
- Sếp cho tụi này mượn sếp luôn cho đủ bộ nhe !
- Ê ! - Anh chàng hoảng vía - Hổng được đâu ! Tui mệt kiệt sức rồi .
Nói xong sếp bỏ của chạy lấy thân nhưng không thoát được vì Yến Cơ Hội đã kịp đóng cửa lại .
- Bớ các anh em ! Cứu tôi !
Thật là một cảnh hỗn độn chưa từng có ; đám con trai đứng bên ngoài hò hét, lũ con gái trong này vỗ tay cười khoái chí.
- Sếp làm gì run dữ vậy ? - Tôi hỏi - Chỉ cần ông lau nhà xong là tụi tui thả ông ra liền.
- Tui mệt lắm rồi, mấy bà đổi người khác đi .
- Không được, thả ông ra là tụi tui mất cả chì lẫn chài, tui không tin là sẽ có một người tình nguyện thế chỗ ông.
- Alô ! Alô ! - Giọng Sang Xịn vang lên ở ngoài kia - Cô giám thị la tụi mình làm ồn quá kìa ! Cổ nói khoa Pháp gì mà không có lịch sự gì hết. Tui, tui đề nghị đình chiến và yêu cầu phe bên kia thả người của chúng tôi ra, để cứu vãn danh dự của khoa Pháp !
- Đó bà nghe chưa ! - Sếp mừng quýnh nói với tôi - Thả tui ra đi, nếu không cô giám thị báo về khoa mình thì trách nhiệm lớp trưởng của tui cũng như vai trò lớp phó của bà đều bị khiển trách nặng nề như nhau .
Tôi quyết định:
- Thôi được ! Vì quyền lợi chung của mọi người tui thả sếp ra . Nhưng liệu cái thần hồn của bọn ông đó !
Cửa vừa mở, sếp lao ra như tia chớp, lọt vào vòng tay của đồng đội . Dũng Cao ôm chầm lấy chiến hữu:
- Lạy Chúa tôi ! Mừng quá mầy ơi ! Tưởng phen này không còn nhìn mặt nhau được nữa . Còn nguyên vẹn không, hay bị sứt mẻ cái gì rồi ?
Thật là bôi bác !

* * *Đang loay hoay bên mấy thầy quân sự để đưa danh sách những người được miễn bắn súng thì sếp đến bên tôi thì thầm:
- Thầy hỏi con gái cưng của thầy đâu rồi kìa !
- Ai ? Thầy Long lên rồi hả ? - Tôi mừng rỡ - Thiệt không ?
- Thầy đứng ở ngoài kia kìa, thấy không ?
Tôi chạy như bay đến đến với thầy . Tụi nó đã xúm xít bên thầy từ lâu . Tôi khoanh tay cúi đầu thi lễ :
- Thưa thầy mới lên !
- Sao con cưng ? - Thầy cười vỗ đầu tôi - Mọi chuyện tốt đẹp chứ ?
- Thầy có đem tăm xỉa răng cho con không ?
- Hả ? - Thầy ngơ ngác.
- Thấy chưa, thầy quên đem quà cho tụi mình rồi - tôi giả bộ xụ mặt - vậy mà thầy hứa ...
- À ... a - thầy hiểu ra vấn đề - tảng sáng chưa ăn gì hết thì lấy tăm làm gì. Thi bắn súng xong, rồi đi ăn sáng với thầy, tha hồ cho tụi bây muốn bao nhiêu tăm cũng có.
- Hoan hô ! - cả lớp nhảy cẫng lên - Bố già muôn năm !
- Không đi nữa - thầy làm mặt giận - người ta còn "jeune" như vậy mà cứ ... già, già hoài .
- Dạ vậy thôi tụi con không dám làm trái ý thầy nữa đâu - Nam Phô nhanh nhảu sợ làm thầy giận không dẫn đi ăn thì phải "móc bọc"- thầy biết không, những ngày qua mấy bà phe bên đó đàn áp tụi con dữ lắm.
- Vậy hả ?
- Dạ ! Thầy làm ơn phân xử giùm - sếp lên tiếng - họ ỷ đông ăn hiếp tụi con quá xá.
- Đáng lý thấy phe bên đây ít - Hùng Công Chúa tấm tức - họ phải lấy làm quý mới phải . Vì các bạn nam là tài sản chung của các bạn nữ mà.
- Đúng rồi đó, thầy coi nè - Nam đưa những vết tích đáng buồn ra méc thầy - mấy cô con gái cưng của thầy đó.
- A ! Thật là quá đáng - thầy nghiêm mặt - nhưng không có lửa làm sao có khói ?
Tụi con trai tưởng được thầy bênh ai dè bị phản đòn, họ ồ lên đau khổ.
- Trời ơi ! Thầy thương bên đó hơn tụi mình rồi .
- Tụi bây đừng có than thở - thầy an ủi - có nghe câu "Ce que femme veut. Dieu le veut"
- Dạ có - đám con gái đồng thanh đầy hào hứng - "Đàn bà muốn là trời muốn !"
- Nhưng với mấy cô bạn gái này thì - thầy tiếp tục - "Ce que femme veut, diable le veut".
- A ha ! - Bọn con trai reo hò - "Đàn bà muốn, là quỷ muốn !".
Chúng tôi bị thầy phản bội, tức quá chỉ còn biết dậm chân.
- Thôi được rồi - Lệ Móng Tay Dài xỉa xói vào mặt Nam Phô - với các ngài đây thì bọn ta đúng là "diable" nhưng các ngài cứ yên tâm, bọn ta không nỡ làm đau thân hình cò ma đâu .
- Cái gì cò ma - sếp phản đối - tụi này có dáng dấp thư sinh chứ bộ .
- Thôi đủ rồi mấy vị ! - Thầy cười giảng hòa - Hồi đó tôi là sinh viên đứng đắn lắm chứ không non choẹt như các vị bây giờ đâu, nam nữ ăn nói với nhau nhỏ nhẹ, lịch sự ra dáng lắm. Tụi bây sinh viên gì cãi lộn nhau xoành xoạch, xưng hô "ông bà" nghe phát ớn. Mấy đứa con gái phải kêu mấy đứa con trai bằng "anh" cho lịch sự . Còn tụi bây phải thương yêu giúp đỡ các bạn gái .
- Có chứ thầy - Nam Phô nhanh nhảu - tụi con rất là thương, rất là yêu các nàng. Á !...
Hẳn các bạn cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra . Lệ Móng Tay Dài chơi nguyên bộ vũ khí cắm phập vào da thịt chàng trai thích ăn đòn.
- Các con trai của ta phải biết nhịn nhục, các con nên nhớ Và Chúa đã tạo ra đàn bà...
Lũ con gái hoan hỉ nghênh mặt.
Thầy tiếp tục với giọng đều đều:
- ... Từ chiếc xương sườn của bọn ta .
Thầy luôn luôn thế. Thầy ở cửa giữa mà. Còn bọn con trai, dù làm ra vẻ ta đây nhưng bọn họ cũng biết điểm yếu của mình. Lúc thầy về lại Sài Gòn, đứng khuất sau cầu thang tôi nghe sếp nói:
- Sau đợt quân sự này về, thầy chỉ cho tụi con câu lạc bộ thể hình nào thầy hay lui tới, hay vài môn thể thao để luyện tập cho cơ thể cường tráng - giọng sếp nhỏ đi - coi vậy chớ mấy chiếc xương sườn lớp mình cũng... dễ thương lắm thầy ạ .
Dương Thụy
( Hội bút Hương Đầu Mùa)
(Trích trong tập truyện ngắn Hoa Học Trò: "Họ Rất Lãng Mạn")

<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2008 14:42:01 bởi Ngày Xưa Tím >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9