GỬI NGƯỜI PHƯƠNG XA (kỹ thuật thơ VN hiện đại)
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 59 bài trong đề mục
Đình Thế 05.11.2008 23:36:53 (permalink)
0
CHO EM
          (Bài thơ của một người viết từ năm đầu thập niên 80)
 
Không phải ngẫu nhiên anh bắt đầu bài thơ này bằng hai chữ cho em.
Vì có lẽ tình yêu của em bây giờ không còn một nửa
Anh muốn nói ở đây không chỉ riêng tình yêu đôi lứa
Dù bài thơ vẫn bắt đầu bằng hai chữ cho em
 
Có lẽ bây giờ em đang ở Malaisia
Đang chuẩn bị cho một chuyến bay sang nước Mỹ
Thì còn thời giờ đâu để cho em suy nghĩ
Về những con người còn ở lại nơi đây!
Đất nước này còn thiếu gạo thiếu khoai
Và dĩ nhiên còn thiếu xăng để em chạy Honda dạo chơi những chiều chủ nhật
Những hạt cao lương còn lẫn trong từng bát cơm sau một ngày tất bật
Những họng súng đen ngòm còn đang chỉa thẳng vào đây
Đất nước này hôm nay
Còn thiếu nhiều cho những ai ưa đòi hỏi
Nhưng vẫn đủ cho con người, đủ cho những người biết nói - Tôi là người Việt nam
Đất nước trở mình mới chỉ mấy năm
Đâu phải chỉ có riêng em đau nhức
Và đối với ai chưa quen với những tháng ngày khổ cực
Họ đều suy nghĩ như em
Họ vào cuộc bon chen khao khát từng giờ
Một tấm giấy thông hành đi Ba lê, Nữu ước
Rồi âm thầm từng bước
Tự chối bỏ mình để đi vào cõi mông lung
Anh không thể hình dung
Có những người Việt Nam đi lấy tiếng Việt Nam làm Ngoại ngữ
Thà rằng anh mù chữ
Còn hơn phải đọc những bức thư đầy lỗi chính tả từ bên ấy gửi về
Sao em nỡ chê
Những hạt cao lương của những ngày gian khổ
Sao em không thấy được niềm tin còn ẩn mình trong đó
Đâu phải ngày một ngày hai mà có cả thiên đường
Nguyễn Trãi đã từng ăn độn mười năm vẫn viết được Bình Ngô đại cáo
Nhưng người không hiểu nổi rằng - hơn sáu thế kỷ sau con cháu của Người lại có những người không hiểu nổi ý tiền Nhân
 
Có lẽ bây giờ em đang ở Washington
Khoảng cách đã xa có làm cho em nhớ lại
Chuyện về một người con trai và một người con gái
Quen nhau một chiều trên con đường lá me
Anh đã từng ôm ấp những vòng xe
Chở tình nhân rong chơi ngoài phố xá
Anh đâu phải là gỗ đá
Nên cũng cảm thấy đau lòng trước một cuộc chia xa
Con đường này ngày xưa hai đứa đã từng qua
Hình như hôm nay lá me rơi nhiều hơn mọi bữa
 
Nhưng em ơi! điều anh muốn nói trong tình yêu đôi lứa
Là không chỉ cần có nhau
Là không chỉ cần nhìn vào mắt nhau
Mà cần cả gai chúng ta cùng nhìn về một hướng.
 
Thiết nghĩ bài thơ mới này tuy mới nhưng vần điệu cũng còn giữ tương đối tốt phải không N. N.!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2008 23:54:03 bởi Đình Thế >
#1
    Đình Thế 06.11.2008 00:19:32 (permalink)
    0
    Ngày xưa có một tựa đề phim như thế
    "NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN DUNG"
    Nói về người lính Cộng Hoà
    Sau cuộc chiến bao nhiêu người ngã gục
    Chàng trở về trong băng trắng toàn thân
    Không còn nguyên vẹn
    Thể xác hình hài
    Nghe tiếng nói biết người yêu đến
    Nhưng nàng không nhận ra
    Và không biết Ngưòi yêu mình không còn chân dung nữa...
    Không bình luận gì nhiều
    Cuộc chiến tranh đã đi qua
    Một thời dân ta khổ
    Cảm ơn Người, cảm ơn Cha Ông đã giải phóng Quê Hương
    Đưa giang sơn qui về một mối
    Từ trong bóng tối
    Dân ta đã hiên ngang, ngước mặt nhìn đời.
    ***
    Nhưng giờ đây sao còn có người



    Cố - vá cho xong mảnh cờ vàng rách nát 
    Để chờ mai trời lộng gió phất "hiên ngang"
    Hăm he
    giết để người ngả gục xương thành núi.
    Cho hả dạ mình rồi cất nụ cười vang.



    Đau đớn! ôi đau đớn

    Thương những kẻ lạc loài
    Người Việt đi lấy tiếng Việt làm ngoại ngữ
    Thà rằng tôi mù chữ
    Còn hơn đọc những vần thơ quên cả cội nguồn
    Nhận Ngoại bang là Cha, là Quê hương
    Coi đồng bào mình là "giặc"
    Hăm he giết giống nòi để chất xương thành núi
    Hả dạ cười vang.
    Thương ôi mảnh rách cờ vàng
    Mục nát lâu rồi, có người còn tiếc nuối
    Một chế độ nát thối
    Chết rồi, mai sử sách sẽ ghi
    Có những kẻ ôm chân Ngoại Quốc cúi, lạy, quì...
    Kiếm vài Đô La tung hô vạn tuế
    Nhục quá, nhục giòng họ, nhục cho Quốc thể
    Mà tưởng mình là tráng sĩ hiên ngang
    Sống lưu vong xứ người
    Bằng những đồng tiền cứu trợ
    Nên bợ đỡ... Thân chùm gửi biết sao giờ

    Gửi vài lời thơ chẳng thành thơ
    Rất cảm thông với người con Việt
    Quay đầu là bờ, Mẹ còn tha thiết
    Dù lạc loài, đối với mẹ vẫn là con...
    '"Quê hương là chùm khế ngọt..."
    Dù có chua đôi chút cũng Quê hương
    Buông đao đi, đừng để Quê hương thêm những tủi hờn
    Về thôn xưa thăm đồng lúa,
    Ngắm nhìn cánh cò bay lả bay la
    Quê hương giờ đang trổi khúc hoan ca
    Đời đẹp như mơ.
    Thế Giới vẫn ngợi ca Việt Nam - thiên đường hạnh phúc.
    Cuôí cùng xin chúc
    Đừng ruồng bỏ Giống nòi dù đã đánh mất chân dung.... 

                                    Quê hương vẫn thứ dung
                        ĐT
         (Tập làm thơ mới, thơ VN hiện đại)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2008 00:25:04 bởi Đình Thế >
    #2
      Đình Thế 06.11.2008 23:37:09 (permalink)
      0
      ẢO TƯỞNG
       
      Tôi từng biết một lá cờ như thế
      Đã từng gọi là cờ Việt Nam
      Sắc màu kia ý nghĩa - máu đỏ da vàng
      Ba sọc đỏ thể hiện Người Việt ba miền Nam, Trung, Bắc
      Ba Mươi ba năm rồi tôi tưởng rằng đã mất
      Tưởng hết rồi một chế độ tàn suy
      Để một ngày kia sử sách sẽ ghi
      Một chế độ, một thời kỳ Dân thống khổ
      Bom Napan đổ
      Chất độc da cam tàn diệt con người
      Di chứng còn để lại bao thế hệ than ôi!
      Tàn khốc, vô nhân đạo quá!
      Chỉ vì màu cờ ba que xỏ lá
      Ba que song song, phân biệt ba miền
      Bị xúi giục của ngoại bang làm người dân khổ đảo điên
      Rồi mùa xuân ấy đem về thống nhất
      Người Việt Nam tuy còn tất bật
      Nhưng hạnh phúc tràn đầy dòng nước mắt tuông rơi
      Việt Nam Vinh quang, Việt Nam sáng ngời
      Việt Nam ngẩng mặt nhìn đời
      Cả thế giới ngợi ca Anh hùng Dân tộc
      Không còn đau thương tang tóc
      Vì màu cờ xỏ lá ba que
      Hơn ba mươi năm tron vẹn tình quê
      Người con Việt đi về trong tình yêu da vàng máu đỏ
      ................ Nhưng than ôi!
      Hơn ba mươi năm còn đâu đó
      Một số ít người ruồng bỏ Quê hương
      Nơi hải ngoại xa xôi lạc lối lầm đường
      Coi bình thường khi có người xả súng vào trường học
      Kiểu tự do nghe rờn gai ốc
      Nay đặt bom, mai gửi gói vi trùng
      Hay đánh sập lầu đài từ máy bay giữa không trung
      Kiểu đế quốc, mới anh hùng, mới là tự do thực sự
      Họ tuyên truyền quá khứ
      Đòi phục Quốc mị dân... để quyên góp tiền ba que xỏ lá
                   Cũng lạ!
                      Hận thù gì nòi giống, ông cha???
      Dù người dưng nhưng cùng dòng máu, cùng màu da.
      Ai sai người đó sửa
      Sao quơ đũa cả nắm trách Dân ta
      Là sỉ nhục chính mình, ai ơi có biết!!!
      Vài dòng tha thiết
      Thương người viễn xứ cô đơn
      Gác bỏ đi những vô nghĩa căm hờn
      Vì cá nhân - ăn không được thì đạp đổ
      Dân mình đã nhiều thống khổ
      Qua rồi hãy để họ sống để thương nhau.
      Du ở đâu, Người Việt trên quê hương hay ở tận bên kia nửa địa cầu.
      Vẫn là người Việt, đừng để ngoại ban giật giây xỏ lá
      Không còn gì cả,
      Bỏ cho rồi cờ nhục nhã ba que....
                 ĐT
      (Tập làm thơ mới, thơ VN hiện đại)
       
       

      #3
        Đình Thế 16.11.2008 11:27:58 (permalink)
        0

        "Hãy như một đoá hoa hồng
        Bề ngoài đỏ thắm, trong lòng ngát hương
        Đừng như dâm bụt bờ mương
        Xênh xang áo đỏ, chẳng thơm chút nào"
                           ............
         
        Thương nhớ thương đọng đầy tâm não
        Lòng căm thù "chồn-cáo" ác gian
        Làm cho nòi giống tóc tang
        Nỡ nào nhắm mắt chẳng màn việc chi.

        Thuở ra đi môi chì mặt nám
        Mấy mươi năm sống bám quê người
        Ðất lành chim đậu ai ơi !
        Nhưng lòng hãy nhớ khung trời quê hương (Trích VDN)

         
        Thì hãy để thiên đường hạnh phúc
        Mà dân ta chăm chút dựng xây
        Đừng đem súng đạn về đây
        Manh tâm phản động như bầy sói lang
         
        Hãy thương Mẹ da vàng máu đỏ
        Hãy thương Quê, nơi có mẹ mình
        Nơi mà ta đã được sinh
        Đừng đem tang tóc dứt tình Quê hương
         
        Thương cho kẻ lầm đường lạc lối
        Kiếp sống nhờ, chùm gửi còn khoe
        Học đòi ra thói hăm he
        Còn đưa cả cờ ba que lụi tàn
         
        Dân chủ ư! ngập tràn giết chóc
        Từ Nhà thờ trường học không tha
        Tự do cái kiều Ma Tà
        Tự do kiểu ấy Nước nhà sao yên???
         
        Vậy mà kẻ cuồng điên đòi học
        Rồi quay về giết chóc dân mình
        Cho là dân chủ văn minh
        Phật, Chúa hỡi nơi cao xanh xét dùm
         
        Tu, phản động - không cùm sao được
        Linh mục mà bán nước cầu vinh
        Chúa ơi! nếu Chúa lòng lành
        Tu mà kiểu ấy chúng sinh cùng đường
         
        Mẹ Việt Nam lòng thương không bến
        Nước Việt Nam điểm đến bình an
        Học chi cái bọn ngoại bang
        Quên nguồn cội, dạ sói lang chẳng chừa
         
        Thương con Mẹ nói sao vừa
        Hai sương một nắng Mẹ chờ đợi con
        Về đi! sẽ thấy Quê hương
        Từng ngày thay đổi, thiên đường là đây
        Thương quê sao lại cú cay?
        Cờ ba que ấy nơi này đã quên
        Công cha nghĩa mẹ đáp đền
        Dù thân chùm gửi đừng nên hận thù
        Trong con còn chút lời ru...
        Ngày xưa của mẹ, đừng ngu muội hoài
                           ĐT
                 (Thơ VN hiện đại)


        #4
          Đình Thế 19.11.2008 22:17:07 (permalink)
          0
          Chị là chị họ xa của tôi, 2 chúng tôi cùng một tuổi, cùng ở một làng, chị ở xóm trên tôi ở xóm dưới. Năm ấy chị và tôi cùng đăng ký học dự bị đại học, những ngày tháng học chung chúng tôi rất thân thiết nhau, sức học tôi khá hơn chị nên cũng giúp chị được nhiều thứ nhất là môn toán, năm sau cả hai cùng đi thi, chị thiếu nửa điểm rớt, tôi đậu. Mùa thu năm ấy tôi bước vào Đại học, chị buồn lấy chồng cho xong dù không yêu, và sau đó họ vượt biên...

          Gần 10 năm chị về lại thăm quê, ai chị cũng ghé thăm riêng nhà tôi thì chị không ghé, tôi nghĩ có lẽ tôi sau khi tốt nghiệp Đại học đi làm ở một thành phố và thi thoảng vài tuần, có khi cả tháng mới về nên lần ấy chị không ghé, nghe hàng xóm kể chị định cư ở Mỹ, làm ăn khá giả, trắng da dài tóc, vàng đeo đầy người nhất là cái sợi dây chuyền vàng có lẽ phải 5 cây to bằng cả một sợi dây xích chó, còn cho bà con hàng xóm mỗi người từ vài trăm ngàn đến 100 đô họ kháo nhau " Đúng là Việt Kiều"; Rồi vài năm sau chị về tôi chủ động về thăm chị nhưng tình cảm hời hợt, nói với nhau vài câu và chị nói có hẹn nên đi gấp, có gì gặp lại tôi sau, và chuyến về ấy của chị tôi không gặp lại chị.

          Năm nay chị về thì gặp dịp khóa dự bị ngày ấy của chúng tôi kỷ niệm 18 năm, anh em ngày ấy học chung cả tỉnh gần 20 đứa háo hức thuê xe để về trường, tôi chủ động mời chị cùng tham dự ngày này với chúng tôi, lúc đầu chị có vẻ ngại nhưng vì chúng tôi nhất là tôi quá nhiệt tình nên chị cũng miễn cưỡng tham gia.

          Chúng tôi tổ chức đi chơi, tham quan du lịch một số tỉnh trên đường đến trường, đến đâu cũng liên lạc bạn bè xưa... 3 ngày đi và về thật vui, thật xúc động.

          Trên đường về chị chủ động ngồi gần bên tôi và tâm sự: mười tám năm qua nơi quê người, cuộc sống ổn định không đến nỗi nào nhưng về tình cảm thì không một người thân - chồng phải đi làm xa, tháng về được đôi ngày, ngày chồng về thì chị vẫn phải làm việc nên thời gian gặp nhau quá ít, con thì gửi vào trường nội trú... "Thật lòng với cậu bao năm qua chị thui thủi một mình nơi đất khách, giàu có để làm gì, tiền để làm gì khi cuộc sống cô đơn"
          Chị rơm rớm nước mắt "Mình thực sự có bà con nhưng tính ra qua xa hơn mười đời rồi, giá như ngày ấy cậu không quá vô tâm, còn tôi à không...chị nếu như giải thích về quan hệ dòng họ để cậu hiểu và cũng nói thêm với cậu về nỗi lòng mình... thì đâu đến nỗi... chắc là tôi không vượt biên đâu...

          Ôi!!!! tôi ngỡ ngàng và nghĩ - giá như....
                          Một chút tình riêng chị ngậm ngùi
                          Giá như ngày ấy thương ơi
                         
          #5
            Đình Thế 25.11.2008 00:45:42 (permalink)
            0
            Có một lũ sặc mùi phản động
            Đang bơ vơ lạc lõng xứ người
            Có tai như điếc, có mắt như đui
            Thù vặt nhất đời, và luôn bảo thủ
            Ngày xưa thất bại, một đời cay cú
            Mù quáng trung thành Đế quốc là cha
            Coi đồng bào ta - kẻ thù truyền kiếp
            Nghe mà phát khiếp giọng điệu hung hăng
            Nhục chẳng biết thân mà đòi phục Quốc
            Ngày xưa vượt biển, mặt nám môi chì
            Trốn chui ra đi quên nguồn quên cội
            Bao năm lặn lội kiếm sống xứ người
            Thật đáng thương ơi, còn đòi giết chóc
            Mẹ một đời khóc tử biệt sinh ly
            Hãy vất bỏ đi hận thù vô nghĩa
            Mẹ còn thấm thía dòng máu con rơi
            Đời đã đổi ngôi, lòng người háo hức
            Tội gì bực tức, sao cứ thù hằn
            Mình cũng là dân, là con một Nước
            Sao không mơ ước cuộc sống hoà bình
            Khiêu khích chiến tranh được gì - dân khổ
            Ai ơi sao nỡ???!!!
                             Mình người Việt Nam mà!!!!!!!
                                      ĐT
             
             
             
            #6
              Người lính 01.12.2008 22:10:09 (permalink)
              0
              Topic thơ này của Đình Thế với những bài thơ hay quá!
              Chỉ tiếc rằng hôm nay NL không thể tập làm thơ
              để gởi tặng Anh trong trang "kỹ thuật thơ Việt Nam hiện đại"
              (nếu tạt vào vườn cóc của NL thì Anh sẽ hiểu thôi).
              Nhớ lại những ngày đầu chập chững bước vào Diễn đàn,
              Anh đã ghé vào nhà NL (chắc chắn là để động viên rồi!).
              NL có họa lại bài thơ Anh gởi tặng nhưng
              không dám mang sang nhà để khoe anh (vì nó... cóc lắm!)...
              Thôi thì người đi trước hãy châm chước,
              đừng trách cứ thơ của đàn em theo sau.
              Thơ tuy không hay (thậm chí chẳng ra sao cả)
              nhưng quý nhau là ở tấm lòng!
               
              Đây là quà của anh gởi tặng:
               
              "ĐT có nhiều người bạn lính lắm họ rất thích thơ,
              mình cũng vậy.... lâu rồi mình có người bạn sưu tầm tặng
              một bài thơ về lính khi còn chiến tranh chống Mỹ,
              gửi NL đọc cho vui nha! 
               







              Em bỏ tôi là phải lắm rồi
              Lính quèn binh phục lại lôi thôi
              Gia tài chỉ có ba lô gọn
              Nó ở Tây về hẳn hơn tôi

              Tôi biết thân tôi lính "năm đồng"
              Làm gì có được áo nilon
              Làm gì có những chiều thứ bảy
              Để đến tặng em những đoá hồng

              Nó ở Tây về có máy khâu
              Ra đường ăn mặc đúng mốt Âu
              Chiều chiều Star chạy dạo phố
              Thiên hạ nhìn theo bảo nó giàu

              Có phải hơn nhau cái chữ giàu
              Mà em yêu nó, có gì đâu!
              Nên dù cho nó hơn nhiều tuổi
              Em vẫn yêu mà chẳng thấy sầu

              Nước ngoài tôi cũng đã từng đi
              Cam Pốt, Ai Lao có lạ gì
              Nhưng mà em vẫn như không biết
              Bỡi lẽ tôi về chẳng có chi

              Hai đứa đã từng khắc tên nhau
              Trên cây liễu nhỏ ở bến tàu
              Khi nào em có đi qua đấy
              Nhớ xoá hộ tôi cái chữ đầu...
                  STầm, đọc cho vui vậy mà, có gì phiền thông cảm nhe NL
                              ĐT "


              và dưới đây là bài thơ họa của NL:








              KHÔNG ĐỀ (3)
               
              (Mến tặng Đình Thế - họa lại bài thơ mà anh đã được
                                           bạn bè gởi tặng. Anh đọc vui thôi nhé!)
               
               
               
              Em bỏ tôi là chẳng đúng đâu
              Lính thời Tổ quốc để trên đầu
              Cho dù quân phục, ba lô bạc
              Đi ở Tây về chẳng có đâu!

              Thân tôi ai dám bảo “năm đồng”
              Mặc thời trong túi chỉ số “không”
              Nhưng tôi vẫn có chiều thứ bảy
              Nhật ký – hành trang mãi ấm lòng!

              “Nó ở Tây về…” nó giống Tây
              Tôi thời lính Việt vẫn cứ hay
              Để có xe “siêu”, ăn mặc mốt
              Chắc ở trời Âu nó chẳng “cày”?

              Nếu phải chia tay bởi “chữ giàu”

              Tôi mừng chớ có tiếc chi đâu
              Mừng vì em có nơi chu cấp
              Liệu nó già nua… có được lâu?

              Là “lính mà em” tôi quản chi
              Nghĩa vụ quốc tế đã từng đi
              Tất nhiên với nó tôi thì khác
              Đã bạc thì thôi… chấp làm gì!

              “Hai đứa đã từng khắc tên nhau”
              Ta còn nhìn thấy sẽ thêm đau?
              Mong em để đấy, không nên xóa
              Để nhớ... và đau... cái chữ GIÀU!

               
              Chúc anh khỏe, vui, ngày càng có nhiều bài thơ hay - nhất là trong chủ đề này.
               
              Người lính
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2008 22:13:02 bởi Người lính >
              #7
                Đình Thế 03.12.2008 18:41:06 (permalink)
                0
                quote:

                Trích đoạn: venus4t.vns_hnu

                TÂM SỰ TUỔI ĐÔI MƯƠI

                Chưa một lần biết đến chiến tranh
                Chưa một lần chứng kiến ly tan biền biệt
                Vợ tiễn chồng, em đưa anh, mẹ tiễn con
                Ra chiến trường giành lấy nước non
                Chiến đấu với kẻ thù một mất một còn
                Nhưng tôi biết mình vô vàn hạnh phúc
                Cái giá hoà bình đâu dễ gì có được
                Để lá cờ đỏ thấm máu cha ông
                Bay phấp phới khắp năm châu kiêu hãnh

                Đất nước mới ra khỏi chiến tranh khói lửa
                Mới gượng mình gắng sức dựng xây
                Vậy mà vẫn còn nhiều người đó đây
                Ôm chân kẻ thù kêu gào giải phóng
                Kêu nhau đứng dậy đòi dân chủ, tự do
                Tự do là đây chứ còn đâu
                Tự do này đổi bằng xương máu
                Của cha ông chúng ta lớp lớp
                Dân chủ này đây chứ còn đâu
                Ta ra đường làm những việc ta muốn
                Gắng sức lên dựng nước non nhà
                Vậy mà họ vẫn còn kêu ca
                Phải dân chủ như Anh, như Mỹ
                Phải giàu có như những kẻ thù kia
                Những lời nói tiếng kêu đều sáo rỗng
                Đều ẩn chứa bao nỗi hằn thù
                Đều luyến thương quá khứ lạnh lùng
                Một nhóm người sống trên xương và máu
                Của đồng bào ruột thịt, anh em
                Họ dương cao cờ sọc ba que
                Lá cờ gây ly tan, vĩnh biệt
                Lá cờ đầy hận thù chết chóc
                Của lớp lớp người Việt yêu thương
                Tôi  hận lá cờ kia! Vì mày
                Mà đất nước ta vô cùng đau khổ
                Mà người dân ta nghèo nàn, đói rét
                Hàng triệu đồng bào ta đã chết vì mày
                Vậy mà giờ đây! Mày vẫn nói
                Đến hai từ: Dân chủ - Tự do
                Dân chủ gì khi với mày là đô la
                Là đem đạn bom về tàn phá nước non
                Là theo đuôi của kẻ thù hung ác
                Tự do gì khi ra đường vác súng
                Trò giết thày, hoảng hốt trong lo sợ
                Khủng bố hàng ngày máu chảy lệ tuôn
                Tự do gì khi tượng thần tự do
                Giương cao ngọn đuốc mà không soi sáng
                Còn kia! Còn đó người da đen da đỏ
                Trong khu ổ chuột bần hàn Hác - lem
                Tự do và dân chủ kiểu kia
                Đã đánh đập người Việt ta chân chính
                Treo cờ đỏ sao vàng hãnh diện
                Răn dạy con mình nhớ đến gốc ông cha
                Vậy mà người, người vẫn hát ca
                Về một nền dân chủ tự do kiểu Mỹ
                Tự do và dân chủ đó ta không muốn
                Dù cuộc sống đi sao chăng nữa
                Ta vẫn tự hào với lá cờ đỏ sao
                Lá cờ của máu đỏ da vàng
                Lá cờ của người dân Việt Nam kiêu hãnh
                Lá cờ Bà Trưng, Bà Triệu hùng cường vang vẻ
                Quyết không làm nô lệ cho ai
                Lá cờ nối tiếp truyền thống với tương lai
                Lá cờ mà khắp năm châu khâm phục

                Dù chưa biết đến chiến tranh, ly biệt
                Ta vẫn nhận ra rằng chân lý ở trong tim
                Ở tình yêu thương đồng loại của mình
                Ở sự chia ngọt sẻ bùi, đồng cam cộng khổ
                Ở tương lai với hoài bão lớn
                Ở những dự định ấp ủ hùng cường
                Cuộc sống chúng ta giờ đã khác rồi
                Độc lập, tự do và hạnh phúc
                Phải gắn liền với lá cờ đỏ của cha ông
                ND87








                Tự hào thay tuổi đôi mươi!
                Lời thơ tình Nước, tình người biết bao
                Trái tim nhiệt huyết dạt dào
                Lời thơ sắc bén, chém vào ác gian
                Chuyên hiềm khích chuyện bạo tàn
                Gây chia rẽ, phá vinh quang giống nòi
                Cái loài ác quỷ tanh hôi
                Thân chùm gửi đã nhục rồi chưa cam
                Ôm chân đế quốc nói xàm
                Thuơng thay con Mẹ Việt Nam lạc loài...
                Đã sinh ra kiếp con người
                Biết cội nguồn, biết giống nòi là đâu
                ...
                Gửi em, lớp trẻ người sau
                Một thế hệ bước theo sau vững vàng
                Tiến lên cờ đỏ vinh quang
                Dù cho trăm kẻ Việt gian chẳng gờm
                ...
                Gửi ai ruồng bỏ Quê hương
                Quay đầu để Mẹ còn thuơng con mình
                Tình Quê, tình Nước mới tình
                Theo chân đế quốc sao đành hỡi con!
                                ĐT
                #8
                  Người lính 04.12.2008 13:56:53 (permalink)
                  0



                  Xin chép tặng anh một bài thơ của NL trong Topic thơ đặc biệt này.
                   
                   
                  Người lính
                  KHÚC KHẢI HOÀN


                   
                   
                  Một mùa xuân
                  khác hẳn những mùa xuân.
                  Tết vừa qua
                  pháo lại giòn nổ tiếp.
                  Không phải pháo giao thừa, đón tết
                  Pháo dập đầu thù trong khí thế tiến công.
                  Một mùa xuân
                  thoả mọi nỗi chờ mong
                  thoả cơn khát
                  tự do
                  độc lập.
                  Một mùa xuân
                  ước mơ dân tộc
                  Nam Bắc nối liền không oằn oại giữa miền Trung.
                  Ba mươi tháng Tư
                  trang sử hào hùng.
                  Một trang sử
                  muôn đời sau sáng tỏ.
                  Máu bất khuất
                  nhuộm tươi
                  màu cờ đỏ!
                  Lòng trung kiên
                  tô sáng
                  sắc sao vàng!
                  Để Việt Nam
                  hát mãi
                  khúc khải hoàn!
                   


                  #9
                    Người lính 06.12.2008 21:11:07 (permalink)
                    0




                    Sao y thơ của Đình Thế

                    NGƯỜI LÍNH_ANH Ở ĐÂU

                    Người lính giờ này anh ở đâu
                    Đang giữ biên cương ở tuyến đầu
                    Hay đang nơi đảo xa Tổ Quốc
                    Nhìn nước trùng dương xanh một màu

                    Người lính giờ này anh ở đâu?
                    Đang cùng đồng đội xây dựng cầu
                    Hay giữa nông trường đang sản xuất
                    Màu xanh cây trái trải một màu...

                    Dù rằng anh đang ở nơi đâu
                    Bảo vệ quê hương nơi tuyến đầu
                    Hay cùng người dân xây dựng Nước
                    Anh với chúng tôi - rất tự hào

                    Gửi lời chúng tôi đến các anh
                    Quyết tâm tiêu diệt lũ hôi tanh
                    Hăm he vào đây hòng cướp nước
                    Đập nát chúng đi lũ bội tình

                    Đông về nơi ấy chắc gió sương
                    Gửi đến các anh vạn niềm thương
                    Cảm thông sâu sắc đời trai trẻ
                    Một lòng son sắc giữ Quê hương....
                    ĐT




                    Người lính
                    VỊ QUỐC VONG THÂN
                     



                     
                    Cho dù đang đứng nơi đâu
                    Người lính vẫn ở tuyến đầu quê hương
                    Giữ từng tấc đất biên cương
                    Vùng trời – biển – đảo hậu phương vững lòng
                     
                    Tiếc thay những giọt máu hồng
                    Thương thay dòng dõi con Rồng – cháu Tiên
                    Sanh nhầm bè lũ khùng điên
                    Lưu vong phản quốc tự nhiên như ruồi
                     
                    Chúng là một lũ tanh hôi
                    Ngày đêm mộng tưởng chỗ ngồi trong mơ
                    Tổ quốc chúng chẳng tôn thờ
                    Chỉ mong cõng rắn làm dơ nước nhà
                     
                    Chẳng tổ tiên, chẳng ông bà
                    Không cha, không mẹ... chúng là quái nhân
                    Người lính vị quốc vong thân
                    Quyết không để lũ bất nhân quay về
                     
                    Người lính luôn trọn lời thề
                    Giữ cho bờ cõi bốn bề bình yên
                    Trong người dòng máu Rồng Tiên
                    Làm thơ cũng đánh lũ điên tơi bời!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2008 06:30:03 bởi Người lính >
                    #10
                      Người lính 10.12.2008 00:38:33 (permalink)
                      0

                      Trích đoạn: Đình Thế

                      Vì Quê hương nên hoa thành súng
                      Hết kẻ thù súng sẽ là hoa
                      Tô thắm Quê hương đẹp cả Sơn Hà
                      Dẹp phản loạn hoa sẽ lại là hoa súng
                                                ĐT

                       

                      Trích đoạn: Người lính




                      Người lính
                       
                      VÌ YÊU
                       
                       

                       
                       

                      Vì yêu đất tổ, mộ ông cha
                      Người lính đứng lên giữ sơn hà
                      Cho dẫu thanh bình hay binh biến
                      Súng chắc trong tay chẳng lơ là…
                       
                      Vì yêu cờ đỏ thấm máu xương
                      Gian khó hiểm nguy vẫn xem thường
                      Nợ nước, tình nhà đôi vai gánh
                      Dâng tuổi xuân thùy cho quê hương…
                       
                      Vì yêu thảm ngọc rải sáng đồng
                      Cánh cò bay lả ở trên không
                      Câu hát ru con bên cánh võng
                      Giá rét, đêm mưa vẫn ấm lòng…
                       
                      Vì yêu màu lá ở trên cành
                      Tạc vào sử sách dáng cha anh
                      Rộn khúc quân hành không ngơi nghỉ
                      Giữ cho màu áo mãi tươi xanh…


                       
                       
                      Người lính
                      Viết tiếp VÌ YÊU
                       
                      Vì yêu những đứa trẻ lạc loài
                      trước hình Tổ quốc chẳng biết ai
                      sống trong đêm tối bao mộng tưởng
                      lay tỉnh chúng về với nắng mai...
                      #11
                        nha uyen 12.12.2008 08:39:52 (permalink)
                        0
                        Chào DT và NL. cho NU viết tiếp với nha,


                        Du ở đâu, Người Việt trên quê hương hay ở tận bên kia nửa địa cầu.
                        Vẫn là người Việt, đừng để ngoại ban giật giây xỏ lá
                        Không còn gì cả,
                        Bỏ cho rồi cờ nhục nhã ba que....
                        ĐT
                        (Tập làm thơ mới, thơ VN hiện đại)


                        ....Chứng tích một thời đất nước phân chia,
                        Máu chảy xương phơi,tương tàn cốt nhục
                        Ôi quê hương ! một dải non sông gấm vóc
                        Được đắp bồi bỡi bao thế hệ cha ông,
                        Lịch sử sang trang,một thế hệ oai hùng
                        Đã thống nhất non sông liền một mối
                        Lớp lớp thanh niên đáp lời sông núi gọi
                        Chẳng tiếc tuổi xuân vì độc lập nước nhà
                        Đã lên đường nối tiếp bước ông cha
                        Để tên tuổi mãi đi vào lịch sử.
                        Dẫu hôm nay vẫn còn  bao khốn khổ
                        Dẫu hôm nay ta chưa được là rồng
                        Dẫu bây giờ còn đầy ắp những khó khăn
                        Nhưng ta vẫn tự hào vì quê hương thống nhất
                        Hãy sống làm sao để xứng đáng với những người đã khuất
                        Những con người chưa kịp biết đến trang thơ
                        Những con người chưa kịp biết đến mộng mơ
                        Đã ngã xuống vì tự do,vì lý tưởng
                        Em,anh,và tất cả chúng ta hãy cùng nắm tay nhau
                        và cùng nhìn về một hướng
                        Vì ngày mai của một dân tộc anh hùng
                        Vì ngày mai sẽ rực rỡ mùa xuân
                        Xin đừng để quê hương thêm một lần máu đổ
                        Xin đừng để Mẹ VIỆT NAM thêm một lần rơi lệ
                        Tay nắm chặt tay vì hạnh phúc với nụ cười
                        Vì em thơ,vì thế hệ tương lai
                        Hãy để niềm vui mãi vĩnh hằng ngự trị
                        Hãy xua tan bóng đêm quá khứ
                        Vì hôm nay - LỊCH SỬ ĐÃ SANG TRANG
                        Mừng hôm nay - RẠNG RỠ NÒI GIỐNG TIÊN RỒNG.
                         
                                               nha uyen
                         
                         
                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2008 08:41:26 bởi nha uyen >
                        #12
                          Loài Chim Biển 13.12.2008 01:31:29 (permalink)
                          0
                          THƯ VỀ ANH
                           
                          Anh ạ thời gian trôi nhanh quá
                          Từ ngày Em thôi học về quê
                          Em đã ra đi trong thất vọng ê chề
                          Theo đoàn người di dân vượt biển
                          Trong tâm tư bóng hình anh luôn hiện
                          Một thời áo trắng bên nhau
                          Những ươm mơ, những điều mình đã ước ao
                          Một hy vọng tương lai rực sáng
                          Từ là bạn
                          Nụ hôn đầu mình đã cho nhau
                          Trong em mối tình đầu
                          Vẫn còn nguyên vẹn
                          Rồi thời gian biến chuyển
                          Lỡ làng duyên phận anh ơi!
                          Bao năm rồi quá xa xôi
                          Nơi quê người xứ lạ
                          Cuộc đời trả giá
                          Gia đình như nước lã người dưng
                          Con nội trú tập trung mỗi tháng gặp một lần
                          Chồng làm ca đêm ngày về lăn ra ngủ
                          Em cuộc đời ủ rũ
                          Một mình quãng vắng từng đêm
                          Có những đêm mơ quờ quạng kiếm tìm
                          Nhưng chiếc giường trống vắng
                          Không gian yên lặng
                          Như tờ...
                          Anh ơi! từ xa anh em biết sẽ bơ vơ
                          Có miệng như câm
                          Vì suốt ngày có ai với mình mà nói
                          Buồn quá đỗi
                          Thế giới tự do, đói đầu gối phải bò...
                          Ở nơi đây một vài người Việt của chế độ ngày xưa
                          Thỉnh thoảng hô hào quyên góp
                          Chuyển lửa về quê hương, họp...
                          Nhàm tai lắm rồi chúng tích cóp rồi dông
                          Tình cộng đồng
                          Nên cho qua thở dài, lừa đảo!
                          Sống xứ người mà như nơi hoang mạc
                          Không họ hàng cô bác
                          Không một người thân
                          Chung quanh em chỉ làm bạn với bốn bức tường
                          Ra vào lủi thủi
                          Chồng quên chăn gối
                          Mệt phờ sau tám tiếng ca đêm
                          Giàu ư! nghe Việt kiều bà con nói "phát thèm"
                          Nhưng không ai hiểu hơn người trong cuộc
                          Cực khổ hơn chồng cày vợ cuốc
                          Bị bọn người phân biệt rẻ khinh
                          Sống với nhau không một chút tình
                          Ai nhà nấy, cả đời không giao tiếp
                          Không gian rộng nhưng lòng người chật hẹp
                          Giờ em suốt kiếp
                          Về thì thẹn lắm anh
                          Thân em thôi thế cũng đành
                          Nhớ quê hương, nhớ anh nhiều quá
                          Anh giờ chắc đã
                          Hạnh phúc rồi, tất cả phải không!
                          Thôi! nói thêm chỉ vò nát cõi lòng
                          Mười năm tình cũ như vừa hôm trước
                          Làm sao quên được
                          Quê hương mình đẹp tươi
                          Sống với nhau tình đất tình người
                          Đẹp, muôn đời đẹp quá
                          Viết bai thơ cho anh như quen mà như lạ
                          Nhìn biển cả mênh mông
                          Nhớ thương ai như vò nát cõi lòng.
                                        LCB
                           
                           
                          #13
                            Người lính 14.12.2008 07:52:52 (permalink)
                            0









                            quote:Trích đoạn: Đình Thế

                            Quê hương là một bài thơ
                            Quê hương câu hát ầu ơ đầu đời
                            Quê hương tiếng Mẹ ru hời
                            Quê hương tiếng sáo chơi vơi cánh diều
                            Quê hương là khói lam chiều
                            Quê hương là những thương yêu ngọt ngào
                            Dù ở đâu, dù nơi nào
                            Quê hương cắt rốn, chôn nhau không lìa
                            Quê hương không có phân chia
                            Bạn nơi này, tôi nơi kia bao giờ
                            Quê hương vẫn mãi trông chờ
                            Mong ai đừng có hững hờ Quê hương
                            Một thời Mẹ đã đau thương
                            Một đời Mẹ đã gió sương mái đầu
                            Người ơi dân Việt thương nhau
                            Để Mẹ cười, được ngọt ngào ôm con
                            Sông có cạn, núi có mòn
                            Cùng dòng giống Việt đều con Mẹ mình
                                               ĐT





                            Người lính
                            QUÊ HƯƠNG
                             
                            Quê hương là cơn gió nhẹ
                            Thổi từ tay mẹ vào con
                            Quê hương là con bập bẹ
                            Đuổi ong, bắt bướm, giỗi hờn…
                             
                            Quê hương là trưa chang nắng
                            Thân cò lặn lội giữa đồng
                            Quê hương là đêm thanh vắng
                            Cha còn tung lưới trên sông…
                             
                            Quê hương là thời khói lửa
                            Dòng đời mẹ lạc mất cha
                            Quê hương là không còn nữa
                            Tuổi thơ, câu hát, mái nhà…
                             
                            Quê hương là đau chia cắt
                            Mẹ hiền xẻ nửa tấm thân
                            Quê hương là đi đánh giặc
                            Vạn Xuân đẹp anh trăng ngần… 
                              
                            Quê hương là bao gian khó
                            Khát tìm hơi ấm bàn tay
                            Quê hương là hoa trước ngõ
                            Chờ con thoát kiếp lạc loài 

                             
                            Quê hương là tim đồng điệu
                            Sen hồng chào đón bình minh
                            Quê hương là điều khó hiểu
                            Với ai chỉ sống vì mình…

                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2008 08:52:42 bởi Người lính >
                            #14
                              Đình Thế 14.12.2008 09:16:23 (permalink)
                              0
                              THƯ CHO BA


                              Đã lâu lắm 20 năm ba nhỉ
                              Con của ba giờ khôn lớn rồi đây
                              Dáng hiên ngang không còn nét ốm, gầy
                              Má con nói con giống ba lắm lắm
                              Đã nhiều lần con nhìn con đăm đắm
                              Trong bóng gương để tìm nét giống ba
                              Nhưng ba ơi con có biết ba là
                              Ai đâu nhỉ và nét nào giống nhỉ
                              Con tự hỏi rồi lòng con tự nghĩ
                              Chết óc thôi nhưng cũng chỉ bằng thừa
                              Ngược thời gian con tìm lại ngày xưa
                              Nhưng ngày ấy ba đi con bé quá
                              Nghe má kể vào một đêm buốt giá

                              Con chào đời ba vượt biển bỏ ra đi

                              Ba hôn con con ngơ ngác biết gi
                              Con khóc thét vì ba làm con ngộp
                              ...
                              Thời gian đi, thời gian đi lớp lớp
                              Hết năm này rồi năm khác trôi qua
                              Đến giờ đây ba cũng chẳng về nhà
                              Để thăm lại một thằng con bất hạnh

                              Ba! ba hỡi! hai mươi mùa đông lạnh
                              Thằng con ba sống trong cảnh mồ côi
                              Nhìn người ta mà đau khổ bùi ngùi
                              Đem lệ đắng tìm vui cho tuổi nhỏ

                              Ma võ vàng trông chờ ba vàng võ
                              Nhưng trông chờ vàng võ, võ vàng thôi
                              Còn có con nên má cũng gượng cười
                              Để lê gót cuộc đời trong trống vắng
                              Ba ở đâu hai mươi năm lẳng lặng
                              Con ước hoài được gọi tiếng ba ơi
                              Trong vòng tay ba chỉ một lần thôi
                              Con sung sướng lắm rồi ba ạ

                              Trên đời đâu chỉ có tiền là tất cả

                              Ba quê người xứ lạ có nhớ con
                              Nhớ gia đình, nghĩ đến cuộc sống cô đơn
                              Của má và của con không hỡ!!!
                              Con gọi ba sao nghe lòng bỡ ngỡ
                              Chẳng hiểu sao, hay đây gọi lần đầu
                              Tâm sự này con xin viết vài câu...
                                              ST              ĐT

                              Có những mảnh đời như thế
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2008 09:18:01 bởi Đình Thế >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 59 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9