Anh Nguyên
-
Số bài
:
1747
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.10.2008
|
RE: TRÁNG DU
-
12.11.2008 00:53:09
TRÁNG DU 壯 遊 往 昔 十 四 五,出 遊 翰 墨 場。 斯 文 崔 魏 徒,以 我 似 班 揚。 七 齡 思 即 壯,開 口 詠 鳳 凰。 九 齡 書 大 字,有 作 成 一 囊。 性 豪 業 嗜 酒,嫉 惡 懹 剛 腸。 脫 略 小 時 輩,結 交 皆 老 蒼。 飲 酣 視 八 极,俗 物 都 茫 茫。 東 下 姑 蘇 臺,已 具 浮 海 航。 到 今 有 遺 恨,不 得 窮 扶 桑。 王 謝 風 流 遠,闔 廬 丘 墓 荒。 劍 池 石 壁 仄,長 洲 荷 芰 香。 嵯 峨 閶 門 北,清 廟 映 迴 塘。 每 趨 吳 太 伯,撫 事 淚 浪 浪。 枕 戈 憶 勾 踐,渡 浙 想 秦 皇。 蒸 魚 聞 匕 首,除 道 哂 要 章。 越 女 天 下 白,鑒 湖 五 月 涼。 剡 溪 蘊 秀 异,欲 罷 不 能 忘。 歸 帆 拂 天 姥,中 歲 貢 舊 鄉。 氣 劘 屈 賈 壘,目 短 曹 劉 墻。 忤 下 考 功 第,獨 辭 京 尹 堂。 放 蕩 齊 趙 間,裘 馬 頗 清 狂。 春 歌 藂 臺 上,冬 獵 青 丘 旁。 呼 鷹 皂 櫪 林,逐 獸 雲 雪 岡。 射 飛 曾 縱 鞚,引 臂 落 鶖 鶬。 蘇 侯 據 鞍 喜,忽 如 攜 葛 強。 快 意 八 九 年,西 歸 到 咸 陽。 許 與 必 詞 伯,賞 遊 實 賢 王。 曳 裾 置 醴 地,奏 賦 入 明 光。 天 子 廢 食 召,群 公 會 軒 裳。 脫 身 無 所 受,痛 飲 信 行 藏。 黑 貂 不 免 敝,斑 鬢 兀 稱 觴。 杜 曲 晚 耆 舊,四 郊 多 白 楊。 坐 深 鄉 黨 敬,日 覺 死 生 忙。 朱 門 任 傾 奪,赤 族 迭 罹 殃。 國 馬 竭 粟 豆,官 雞 輸 稻 粱。 舉 隅 見 煩 費,引 古 惜 興 亡。 河 朔 風 塵 起,岷 山 行 幸 長。 兩 宮 各 警 蹕,萬 里 遙 相望。 崆 峒 殺 氣 黑,少 海 旌 旗 黃。 禹 功 亦 命 子,涿 鹿 親 戎 行。 翠 華 擁 吳 岳,螭 虎 啖 豺 狼。 爪 牙 一 不 中,胡 兵 更 陸 梁。 大 軍 載 草 草,凋 瘵 滿 膏 肓。 備 員 竊 補 袞,懮 憤 心 飛 揚。 上 感 九 廟 焚,下 憫 萬 民 瘡。 斯 時 伏 青 蒲,廷 諍 守 御 床。 君 辱 敢 愛 死,赫 怒 幸 無 傷。 聖 哲 體 仁 恕,宇 縣 復 小 康。 哭 廟 灰 燼 中,鼻 酸 朝 未 央。 小 臣 議 論 絕,老 病 客 殊 方。 郁 郁 苦 不 展,羽 翮 困 低 昂。 秋 風 動 哀 壑,碧 蕙 捐 微 芳。 之 推 避 賞 從,漁 父 濯 滄 浪。 榮 華 敵 勛 業,歲 暮 有 嚴 霜。 吾 觀 鴟 夷 子,才 格 出 尋 常。 群 凶 逆 未 定,側 佇 英 俊 翔。 杜 甫 Vãng tích thập tứ ngũ, Xuất du hàn mặc trường. Tư văn thôi ngụy đồ, Dĩ ngã tự ban dương. Thất linh tứ tức tráng, Khai khẩu vịnh phượng hoàng. Cửu linh thư đại tự, Hữu tác thành nhất nang. Tính hào nghiệp thị tửu, Tật ố hoài cương trường. Thoát lược tiểu thì bối, Kết giao giai lão thương. Ẩm hàm thị bát cực, Tục vật đô mang mang. Đông há cô tô đài, Dĩ cụ phù hải hàng. Đáo kim hữu di hận, Bất đắc cùng phù tang. Vương tạ phong lưu viễn, Hạp lư khâu mộ hoang. Kiếm trì thạch bích trắc, Trường châu kỹ hà hương. Ta nga xương môn bắc, Thanh miếu ánh hồi đường. Mỗi xu ngô thái bá, Phủ sự lệ lang lang. Chẩm qua ức câu tiễn, Độ chiết tưởng tần hoàng. Chưng ngư văn chủy thủ, Trừ đạo sẩn yêu chương. Việt nữ thiên hạ bạch, Giám hồ ngũ nguyệt lương. Diễm khê uẩn tú dị, Dục bãi bất năng vương. Quy phàm phất thiên mụ, Trung tuế cống cựu hương. Khí mi khuất giả lũy, Mục đoản tào lưu tường. Ngỗ há hảo công đệ, Độc từ kinh doãn đường. Phóng đãng tề triệu gian. Cừu mã phả thanh cuồng. Xuân ca tùng đài thượng, Đông lạp thanh khâu bàng. Hô ưng tạo lịch lâm, Trục thú vân tuyết cương. Xạ phi tằng túng khống, Dẫn tý lạc thu thương. Tô hầu cứ yên hỷ, Hốt như huề cát cương. Khoái ý bát cửu niên, Tây quy đáo hàm dương. Hứa dữ tất từ bá, Thưởng du thực hiền vương. Duệ cứ trí lễ địa, Tấu phú nhập minh quang. Thiên tử phế thực triệu, Quần công hội hiên thường. Thoát thân vô sở trụ, Thống ẩm tín hành tàng. Hắc điêu bất miễn tệ, Ban mấn ngột xứng trường. Đỗ khúc hoán kỳ cựu, Tứ giao đa bạch dương. Tọa thâm hương đảng kính, Nhật giác tử sinh mang. Chu môn nhiệm khuynh đoạt, Xích tộc điệt la ương. Quốc mã kiệt túc đậu, Quan kê thâu đạo lương. Cử ngung kiến phiền phí, Dẫn cổ tích hưng vong. Hà sóc phong trần khởi, Mân sơn hành hạnh trường. Lưỡng cung các cảnh tất, Vạn lý dao tương vương. Không đồng sát khí hắc, Thiếu hải tinh kỳ hoàng. Vũ công diệc mệnh tử, Trác lộc thân nhung hàng. Thúy hoa ủng ngô nhạc, Ly hổ đạm sài lang. Trảo nha nhất bất trúng, Hồ binh cánh lục lương. Đại quân tái thảo thảo, Điêu trái mãn cao hoang. Bị viên thiết bổ cổn, Ưu phẫn tâm phi dương. Thượng cảm cửu miếu phần, Hạ mẫn vạn dân sang. Tư thì phục thanh bồ, Đình tránh thủ ngự sàng. Quân nhục cảm ái tử, Hách nộ hạnh vô thương. Thánh triết thể nhân thứ, Vũ huyện phục tiểu khang. Khốc miếu hôi tẫn trung, Tỵ toan triều vị ương. Tiểu thần nghị luận tuyệt, Lão bệnh khách thù phương. Uất uất khổ bất triển, Vũ cách khốn đê ngang. Thu phong động ai hác, Bích huệ quyên vi phương. Chi thôi tỵ thưởng tòng, Ngư phủ trạc thương lương. Vinh hoa địch huân nghiệp, Tuế mộ hữu nghiêm sương. Ngô quan chi di tử, Tài cách xuất tầm thường. Quần hung nghịch vị định, Trắc trữ anh tuấn tường. Đỗ-Phủ Dịch: Rong chơi thời trẻ Nhớ xưa, mười bốn mười lăm, Nơi trường bút mực xăm xăm bước vào. Ngụy, Thôi, đánh giá thật cao, Bảo ta đâu có khác nào Ban, Dương. Ý, từ bẩy tuổi cang cường, Phượng Hoàng, mở miệng đã thường vịnh ngâm. Chữ to, chín tuổi dự phần, Văn thơ sắc thái khác văn thuở nào. Rộng lòng, lượng rượu lại cao, Ghét cay kẻ ác, lúc nào cũng ngay. Bạn thời thơ ấu, đổi thay, Kết thân cùng với những tay tuổi già. Uống say, nhìn tám hướng xa, Tầm thường, mọi vật sao mà mênh mông. Đài Cô-Tô, xuống phía đông, Xong xuôi, tầu biển quyết lòng ra khơi. Đến nay còn hận xuốt đời, Phù-Tang, chẳng được đến chơi xứ người. Phong lưu, Vương, Tạ, xa rồi, Hạp-Lư, gò mộ nay thời bỏ hoang. Kiếm-Trì, tường đá điêu tàn, Trường-Châu, sen, ấu, hương đang thơm nồng. Xương-Môn, hướng bắc cao trông, Miếu Thanh soi bóng trên dòng nước trong. Nhớ Ngô-Thái-Bá, thăm ông, Việc xưa nhìn lại, hai dòng lệ tuôn. Gối gươm, Câu-Tiễn, nhớ luôn, Tần Hoàng, sông Chiết, lại buồn cho ông. Dấu dao cá hấp nghe không, Quét đường, thấy ấn đeo hông, tức cười. Trắng da, gái Việt nhất đời, Giám-Hồ, mát mẻ vào thời tháng Năm. Diễm-Khê, đẹp đẽ ghé thăm, Muốn thôi, sao vẫn nhùng nhằng chưa quên. Buồm về, Thiên-Mụ ngay bên, Giữa năm, Hương-Cống thi miền quê xưa. Khí ngang Khuất, Giả, đâu vừa, Tào, Lưu, tường ấy thấy chưa cao gì. Làm sai ý, hỏng kỳ thi, Phủ đường Kinh-Doãn ra đi một mình. Rong chơi Tề, Triệu, thỏa tình, Áo cừu, ngựa tốt, nghĩ mình cuồng ngông Tùng-Đài, Xuân hát thỏa lòng, Thanh-Khâu, săn bắn trong vòng mùa Đông. Trong rừng Tạo-Lịch săn ưng, Đuổi nai, Vân-Tuyết, trên vùng núi cao. Buông cương, bắn chẳng có sao, Dương cung, thả nhẹ, ngỗng nào không rơi. Ông Tô tựa ngựa mỉm cười: Tưởng như đang đứng bên người Cát-Cương. Sướng vui tám chín năm trường, Phía tây, lại hướng Hàm-Dương đi về. Bạn cùng thi bá sành nghề, Vương hầu, Hiền triết, rủ rê chơi cùng. Áo dài, rượu quý, ngồi chung, Quang-Minh, phú được tâu cùng nhà vua. Triệu vào, vua bỏ ăn trưa, Công khanh gặp gỡ xe xua áo quần. Ra về không nhận một ân, Uống say chẳng thiết ẩn thân hay làm. Áo điêu cũ đã rách màng, Muối tiêu mái tóc, rượu đang ly đầy. Lão già xóm Đỗ đổi thay, Ngoại ô, bốn phía trồng đầy bạch dương. Sống lâu, thôn xóm kính nhường, Mỗi ngày, sống chết, thấy đương vội vàng. Cửa son, mặc ý chiếm ngang, Giết luôn ba họ, họa đang đến dần. Ngựa ăn hết lúa đậu dân, Gà vua, cũng phải nạp phần gạo kê. Dân phiền, tổn phí mọi bề, Tích xưa đã nói rõ về thịnh suy. Loạn từ Hà-Bắc khởi đi, Núi Mân ở lại thời kỳ dài lâu. Hai cung nghiêm ngặt bắt đầu, Xa xăm vạn dặm ngóng nhau từng ngày. Không-Đồng sát khí mù bay, Miền đông, Thiếu-Hải, gió lay cờ vàng. Truyền ngôi, vua Vũ đáng làm, Thân như Trác-Lộc, coi hàng ngũ quân. Thuš-Hoa, Ngô-Nhạc đóng gần, Hăm he mãnh hổ thịt dần sói lang. Vuốt nanh vồ trượt bẽ bàng, Quân Hồ được thế, lại càng hung hăng. Đại quân cực khổ ai bằng, Điêu tàn như bệnh càng tăng mỗi ngày. Làm quan vô dụng lúc này, Lo và căm phẫn tim lay phập phồng. Chín lăng bị đốt sạch không, Vạn dân thương tích, trong lòng cảm thương. Chiếu bồ, ta phục bất thường, Lựa lời can gián bên giường tâu vua. Nhục vua, có chết cũng vừa, Bừng bừng tức giận, may chưa chém đầu. Vua thường khoan thứ từ lâu, Người dân lại được bắt đầu yên thân. Miếu lăng tro bụi, khóc thầm, Vị-Ương, cay đắng đem thân vào chầu. Tiểu thần thôi nói từ lâu, Già và bệnh hoạn sống đâu quê người. Uất không được nói ra lời, Cột, chim không thể tung trời bay cao. Gió Thu, hang núi buồn sao, Huệ xanh phảng phất, ai nào thiết đâu. Chi-Thôi, khen thưởng chẳng cầu, Ngư ông rửa ráy nơi đầu Thương-Lương. Vinh hoa, tình đổi là thường, Như năm đã hết đầy đuờng tuyết sương. Thấy ông Phạm-Lãi, thật thương, Tài năng, phong cách khác thường người ta. Quân hung nghịch, chửa dẹp mà, Chờ mong anh tuấn đứng ra giúp đời... Anh-Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2022 16:55:56 bởi Anh Nguyên >
|