HỌC SINH - SINH VIÊN: NHỮNG TẤM GƯƠNG SÁNG
venus4t.vns_hnu 07.11.2008 19:52:37 (permalink)
“Con không xấu hổ vì cái xe già nua của nhà mình”


Hoàng Đức Ý chụp ảnh cùng "hoa khôi" đội tuyển Sinh.

(Dân trí) - “Có lần mẹ hỏi con có xấu hổ với bạn bè về mẹ, về chiếc xe xấu xí của mẹ không? Con úp mặt vào lưng mẹ thủ thỉ con chỉ xấu hổ nếu học hành thua bạn bè”, Hoàng Đức Ý - HCV Olympic Toán Quốc tế (IMO 49) tại Tây Ban Nha viết.

Cảm xúc về mẹ
 
“Mẹ có con mà không biết. Cuộc sống chật vật, cơ cực quá khiến mẹ không quan tâm đến những biến đổi của cơ thể mình. Khi biết thì con đã 7 tháng tuổi. Một bên là công việc để lo miếng cơm manh áo trang trải cho các anh chị của con, cho gia đình nhỏ bé bên sông Cầu Hạc luôn run rẩy trước đói nghèo từng giờ từng phút, một bên là sự sống của con - một sinh linh yếu ớt, vô tội chỉ ít ngày nữa cất tiếng khóc chào đời, buộc mẹ phải lựa chọn.
 
Mẹ đã từng đau đớn với ý nghĩ phải bỏ con, mẹ đã từng dằn vặt với quyết tâm để con không phải sinh ra, không phải chịu khổ như các anh chị của con. Nhưng rồi mẹ không đủ can đảm để chối từ con, chối từ giọt máu của ba mẹ.
 
Mẹ không đủ dũng cảm để chịu đựng nỗi đau hủy hoại mầm sống của chính mình. Và con chào đời trong hạnh phúc vô biên của người mẹ dám vượt lên nỗi sợ, dám đối mặt với cái khổ, dám nhìn thẳng vào mọi trở ngại cuộc đời; trong nước mắt đã khô trên má mẹ, trong nụ cười ầng ậng nước của cha.

Con yêu, con sinh ra từ những đau đớn không gọi thành lời. Có lẽ thế nên ngay từ ấu thơ, con trai mẹ tuy bé nhỏ nhưng tâm hồn thì đã cứng cáp lắm rồi. Mẹ cảm nhận được niềm vui rộn rã trong lồng ngực con mỗi khi áp mặt vào lưng mẹ để mẹ chở tới trường trên chiếc xe kẽo kẹt! Trái tim và trực giác người mẹ không dối lừa mẹ một điều: Ở con trai mẹ mang chứa một lòng dũng cảm lạ kỳ. Có lẽ số phận ngay từ đầu đã tạo cho con sự kiên cường ấy, tinh thần chiến đấu ấy!”.
 
Những tâm sự này của mẹ cũng chính là “bảo bối” với sức mạnh vạn năng Ý đã mang theo mình khi rời Việt Nam sang nước bạn “chiến chinh”. Để khi trở về, “bảo bối vô hình” đã biến thành chiếc Huy chương vàng trên cổ được Ý hạnh phúc chìa ra cho bạn bè mỗi người “hôn một cái” thật kêu!
 
Món quà của cha
 
“Con trai! Trước ngày con lên đường, ba muốn tặng con một món quà. Món quà làm từ chính sản vật quê mình con nhé! Món quà cha tặng con vừa có biển xanh ngắt, vừa có cát trắng muốt, lại có cả sóng vỗ rì rào. Món quà ấy sẽ theo cu Ý bé bỏng của ba vào phòng thi. Khi con gặp khó khăn, hãy áp nó thật chặt vào trái tim mình hoặc siết nó thật chặt trong lòng bàn tay… con sẽ nghe thấy tiếng mẹ, tiếng ba thì thầm bên cạnh. Con có thể mệt quá, ngủ thiếp đi nhưng món quà của ba sẽ đánh thức con dậy, tiếp cho con sức mạnh cầm bút để phủ đầy chữ số, lời giải trên những trang giấy trắng.

Món quà của ba sẽ theo con truyền đến tay bạn bè, sẽ kiêu hãnh nằm trên cổ các bạn đến từ nước Mỹ, nước Nga… Con hãy chỉ cho họ cách ngắm nhìn quê hương mình từ món quà của ba nhé! Hãy giúp bạn nghe được tiếng sóng, cảm nhận được cái mơn man mát lịm của những bờ cát trắng chạy dài, hay dòng nước ngọt ngào của những trái dừa quê hương từ quà tặng của ba. Con trai đã đoán được món quà ba tặng con chưa? 50 vòng ốc nhé! Những con ốc đẹp nhất, to nhất của miền biển Sầm Sơn.
 
Nhớ nhé con yêu, những vòng ốc giản dị nhưng đầy ắp hình ảnh quê hương của con trên xứ người cách biệt, xa xôi! Hãy mạnh dạn trong chuyến đi này. Ba tin, con ba sẽ về với hạnh phúc trên môi, vòng ốc ba tặng sẽ làm nên cổ tích thần kỳ - vòng ốc “vàng” con nhé!”.
 
Trước khi Ý xuất quân, ba Mai đã lặn lội từ Thanh Hóa lên để tặng cậu út cưng nhà mình món quà giản dị mà kỳ lạ kia. Thay cho món quà là biết bao lời muốn nói, biết bao ước nguyện, cầu mong. Và món quà Ý đem về để tặng ba Mai cũng thật đặc biệt. Cũng là món quà ba mơ ước nhất - Huy chương vàng cho con.
 
 Chàng trai vàng rất... "xì tin" đấy nhé!
 
Cùng kỷ niệm về “chiếc xe đạp cũ”
 
“Suốt những năm tháng ấu thơ, mẹ chở con đi học trên chiếc xe đạp gỉ sét, cũ kỹ. Có lần mẹ hỏi con có xấu hổ với bạn bè về mẹ, về chiếc xe xấu xí của mẹ không? Con đã úp mặt vào lưng mẹ mà thủ thỉ con chỉ xấu hổ nếu học hành thua kém bạn bè. Con biết ba mẹ nghèo lắm nên việc con được tới trường, được mẹ hàng ngày đưa đón đi về, với con niềm hạnh phúc ấy lớn vô cùng.

Con chưa bao giờ xấu hổ vì ba, vì mẹ, vì cái xe già nua, cọt kẹt của nhà mình. Trong con chỉ có một khát khao được học và phải học thật giỏi. Nhìn ba lam lũ kiếm việc làm thêm, nhìn mẹ tất tả ngược xuôi rau cháo nuôi mấy chị em con, con biết món quà duy nhất con có thể tặng ba mẹ là thành tích học tập.
 
Con còn bé nhỏ quá. Bàn tay non nớt chỉ mới quen cầm bút. Cái đầu chỉ chữ với số. Nhưng trái tim con ắp đầy hình ảnh ba “ngồi học” cùng con, là hình ảnh mẹ gò lưng miệt mài chở con tới lớp. Trước khi bước vào phòng thi, con thực sự thấy sức khỏe mình không ổn. Để rồi con đã ngủ thiếp đi trong phòng 20 phút. Những vòng ốc của cha, nụ cười của mẹ, ánh mắt của thầy, giọng nói cười của bạn bè dịu dàng lướt qua giấc mơ con, đánh thức con dậy. Và điều thần kỳ đã tới…”.
 
Ý cười rất tươi khi bị “đòi” “Nhật ký lên đường”. “Thì những dòng này thay cho Nhật ký nhé!” Ừ, những dòng nhật ký không giống ai. Cũng giống như một chàng trai không thể lẫn trong đám đông với dáng người nhỏ bé nhưng đôi mắt thì sáng ấm lạ thường, vầng trán cao và trái tim khắc thật sâu câu chuyện Mẹ - Ba và chiếc xe đạp cũ. Chàng trai ấy là Hoàng Đức Ý - Huy chương vàng Olympic Toán học Quốc tế năm nay.
 
Khánh Yên
Chuyên san Thế Giới Học Đường
ND87 sưu tầm từ: http://dantri.com.vn/

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2008 19:53:54 bởi venus4t.vns_hnu >
#1
    venus4t.vns_hnu 07.11.2008 20:05:55 (permalink)
    Gặp “bé hạt tiêu” đỗ hai trường Đại học “VIP”



    Nguyễn Thị Thu Hồng được bạn bè gọi bằng biệt danh "cô bé hạt tiêu".

    (Dân trí) - Đó là Nguyễn Thị Thu Hồng, cô nữ sinh của lớp 12 chuyên Toán, trường ĐHQG Hà Nội. Trong kì thi tuyển sinh đại học 2008 - 2009 vừa qua, Thu Hồng đã đỗ Thủ khoa ĐH Dược Hà Nội (khối A, 30/30 điểm) và thủ khoa ĐH Răng hàm mặt (Khối B, 29,5/30 điểm).
    Cá tính như Thu Hồng!
     
    Những ai đã tiếp xúc với Thu Hồng đều có ngay những ấn tượng sâu sắc: Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt trong sáng, đôi mắt to trong trẻo và nụ cười duyên dáng luôn hiện hữu trên môi.
     
    Hồng là một cô gái hiền lành, nhưng không có nghĩa là thiếu cá tính! Nói chuyện với Thu Hồng, nghe bạn kể về những kỉ niệm rất vui của mình mới thấy cô nàng cũng rất “quái”. Nào là, ngày học cấp một hay bị đau bụng, bố mẹ rất thương nên Hồng “bắt thóp”, mỗi lần sắp bị bố mẹ phạt, cô nàng lại đau bụng… rất đúng lúc. Nào là, lần nghịch ngợm, “thử tài” bản thân, đứng lên lan can, chới với suýt ngã làm cả nhà thót tim còn cô nàng được một kết luận: không nên nghịch dại!
     
    Không chỉ cá tính trong sinh hoạt, Thu  Hồng còn “cá tính” cả trong học tập. Là con gái nhưng lại đam mê học Toán từ nhỏ, chỉ thích những bài toán khó, thích tìm ra cách giải mới nhanh hơn, ngắn hơn. Thậm chí, ngày học lớp 5, cô nàng đã mày mò tìm hiểu kiến thức cấp 2 rồi đem vào giải toán lớp 5 khiến nhiều lần bị cô giáo “phạt thẻ vàng”.
     
    Thu Hồng giờ đã là cô sinh viên trường ĐH Răng - Hàm - Mặt nhưng Hồng vẫn luôn tâm niệm phải cố gắng không ngừng nghỉ. Quả vậy, chính Hồng là minh chứng cho lời tâm sự đó. Không phải ngẫu nhiên mà Hồng là học sinh giỏi suốt những năm học đã qua. Không phải ngẫu nhiên mà “bé hạt tiêu” lại là người đạt thành tích cao nhất cả nước trong kì thi đại học vừa rồi với kì tích thủ khoa 2 trường. Tất cả là thành quả xứng đáng của một quá trình vươn lên không mệt mỏi của cô học trò xinh xắn Nguyễn Thị Thu Hồng. Hồng tâm sự: “Từ khi biết suy nghĩ thực sự, mình quyết tâm phải tiến lên bằng được, phải vượt qua tất cả những thử thách để khẳng định mình, không bao giờ được phép bằng lòng với bản thân mình, vì điều đó có nghĩa là thất bại”.
     

    Không chỉ là một cô bạn cá tính, Hồng còn là người rất lãng mạn đấy nhé!
     
    Và một ước mơ thật đáng khâm phục
     
    Hồng cũng bật mí những bí quyết riêng để có được những thành công. Trước mỗi kì thi phải tạo được một tâm lí thoải mái, điều đó là chìa khóa cho mình bình tĩnh vận dụng những gì đã có. Nói thế có nghĩa là mình phải chuẩn bị cho mình thật chắc mọi kiến thức để có thể an tâm xử lí mọi vấn đề. Còn về các bước học thì trong khi các bạn khác chú tâm vào việc ôn luyện thi trắc nghiệm thì mình tập trung vào trang bị kiến thức tự luận trước tiên. Điều đó sẽ giúp mình nắm chắc vấn đề để vận dụng vào thi trắc nghiệm. Không nên tham nhiều vấn đề, học sâu, học chắc mới là quan trọng.
     
    “Một mách nước nhỏ nhé, là các bạn hãy tranh thủ để học ở bạn bè, để hỏi thêm thầy cô. Điều đó vừa tốt cho mình, vừa tạo ra môi trường học tập chung. Như lớp mình ấy, đã luôn cố gắng vươn lên, cùng học và kì thi vừa rồi có tới 6 thủ khoa đó nhé!”, Thu Hồng chia sẻ.
     
    Có lẽ với bài học kinh nghiệm luôn tự vươn lên không bằng lòng với những gì đang có mà khi chúng tôi tới gặp Hồng để thực hiện bài viết này, Hồng vẫn miệt mài bên trang sách để tự trang bị cho mình trước khi chặng đường sinh viên bắt đầu.
     
    Cô nàng “hạt tiêu” còn tỏ ra là người rất lãng mạn, Thu Hồng kể: “Nhà mình ở Vân Tảo, Thường Tín, trước kia sau nhà có một đầm sen, ngày bé vẫn theo anh chị ra đó hái sen mỗi khi buồn lại ra ngồi ngắm sen, bây giờ thì đầm sen không còn nữa, thành nhà cửa cả rồi, nhớ đầm sen ghê!”. Vốn yêu hoa, cô nàng từng nài nỉ bố cho một khoảnh đất trong vườn để trồng hoa, nhưng hoa mãi không nở nên đành “nhượng” lại cho mẹ trồng rau…
     
    Ước mơ của Thu Hồng cũng thật đáng khâm phục. Bố mẹ cho tự lựa chọn trường để thi đại học, Hồng đã chọn Dược và Răng hàm mặt với suy nghĩ: Mẹ hay ốm đau, mỗi lần thấy bố mẹ phải đi bệnh viện vất vả quá nên muốn theo ngành Y trước nhất là để giúp bố mẹ, sau là giúp được nhiều người như nhà mình. Còn trước mắt, Hồng mong muốn học thật giỏi hơn nữa, có được học bổng để đi du học, nâng cao kiến thức để trở về giúp ích cho đất nước mình.
     

    Mục tiêu trước mắt của "cô bé hạt tiêu" xinh xắn này là học thật giỏi để được đi du học, nâng cao kiến thức hơn nữa. 
     
    Nguyễn Mạnh Hùng
    Chuyên san Thế Giới Học Đường
     ND87 sưu tầm từ: http://dantri.com.vn/

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2008 20:07:42 bởi venus4t.vns_hnu >
    #2
      venus4t.vns_hnu 08.03.2009 01:14:48 (permalink)
      CÔ GÁI HARVARD TÌM CỘI NGUỒN TRONG TIẾNG VIỆT

      **************

      Vài lời đề dẫn:


      Các bạn thân mến! Mỗi chúng ta ai cũng có những dự định và nỗ lực cho dự định của riêng mình. Ai trong chúng ta cũng ngưỡng mộ và thần tượng một người nào đó để phấn đấu và vươn lên. Những tấm gương sáng của thanh - thiếu niên Việt Nam có lẽ sẽ là thần tượng của bạn và giúp bạn (cũng như tôi) vượt qua những thử thách, khó khăn để phát triển. Sau đây, mình xin giới thiệu với các bạn một trong những tấm gương như thế. Bạn đọc và sẽ thấy yêu Tiếng Việt, đất nước Việt, văn hoá Việt hơn cũng như bạn sẽ tự hào rằng: Tôi là người Việt Nam

      Trong một ngày lễ VN tại Trường Tiếng Việt Sài Gòn, “một cô gái Harvard” đã để lại ấn tượng cho nhiều người về hai lúm đồng tiền rất duyên cùng giọng hát cao vút, trong trẻo trong một bài hát tiếng Việt, dù hồi đó cô phát âm chưa chuẩn lắm. Đó là Võ Thị Thiên Nga, cô gái Việt Kiều Mỹ, 20 tuổi, sang VN học tiếng Việt. Ban đầu học tiếng Việt chỉ đơn thuần vì muốn biết thêm một thứ tiếng, nhưng sau đó cô gái trẻ lại khám phá ra: điều này đang giúp cô lần lần tìm lại con người Việt của mình, mà bao năm qua cô mơ hồ và băn khoăn.

      14 tuổi và 40.000 USD



      Võ Thị Thiên Nga - nh: L.Quỳnh 14 tuổi, Thiên Nga trở thành thành viên điều hành Quỹ Hỗ trợ ý tưởng trẻ (Youth Funding Youth Ideas – YFYI).

      Công việc của cô là “xét duyệt” các ý tưởng hay ho của các anh chị thanh thiếu thiên, giúp họ lên kế hoạch, xây dựng dự án và tìm nguồn vốn để thực hiện hóa ý tưởng.Mỗi dự án khi ấy lên đến cả 40.000 USD.
      16 tuổi, Thiên Nga trở thành điều phối viên phát triển trong ban thành viên cao cấp của YFYI.

      18 tuổi, với số điểm trung bình 3.87/4, Nga vượt qua hàng ngàn bạn đồng trang lứa khác trên thế giới, giành được một xuất học bổng vào ĐH Harvard (Cử nhân Xã hội học, khóa 2007-2011). Một trong những lý do Nga được chọn vì “tính độc lập của cô làm cô nổi bật so với những bạn khác”.

      Nga quan niệm: “phải tự hỏi, tự tìm câu trả lời thì bản thân mới lớn lên được!”. Có lẽ vì vậy, cô thường hay… cãi lý và xung đột với cha mình. Khi đó, cô thường nói với cha: “con hiểu ý cha, nhưng con phải có kinh nghiệm thực tế cho riêng con, con mới hiểu được ý nghĩa đằng sau điều đó”.

      Tính độc lập của Nga đã bộc lộ ngay từ năm cô bé 9 tuổi, khi tự mình chủ động liên hệ các nơi để kiếm chương trình học hè. “Hồi đó, mình rất muốn đi học hè nhưng thầy cô nói chương trình trường chỉ phụ đạo cho các bạn học chưa tốt” - Nga giải thích. Do hoàn cảnh gia đình, chuyện làm giấy tờ, thủ tục đi học và các việc khác trong giao tiếp bên ngoài cuộc sống, cô bé đều tự tay lo.

      Học xong phổ thông, Nga quyết định một mình đeo ba lô chu du khắp châu Âu, vì “cảm thấy con người mình đang thiêu thiếu điều gì đó”. Thuyết phục cha mẹ xong, cô đi thật. Cứ hết tiền, cô gái trẻ lại kiếm việc làm để có tiền tiếp tục hành trình.

      Nga mỉm cười: “Mình may mắn là cha mẹ không buộc phải làm này làm kia. Cha mẹ thường dạy  nên học tốt để sau này không phải phụ thuộc vào ai”.

      Vào Harvard, Nga nói với cha mẹ không nhận tiền từ gia đình nữa, mà tự đi làm để tự chi trả cho cuộc sống.

      Cội nguồn trong tiếng Việt

      Học được 1 năm rưỡi tại Harvard, Nga lại cảm thấy cần thêm môi trường mới để làm mới mình. Vậy là hè, quyết định về VN, tranh thủ học tiếng Việt theo chương trình học bổng CET. Cô không ngờ rằng, 6 tháng về VN học tiếng Việt đã lần lần giúp bản thân khám phá ra "con người Việt" của mình, mà bao năm qua cô mơ hồ và băn khoăn.

      Lý do về VN học tiếng Việt, như lời Nga thú nhận, thì “không sâu sắc gì”. Chỉ là trong một lần nói chuyện, bạn bè cô đã tỏ rất ngạc nhiên khi biết Nga không biết tiếng Việt. Mỗi SV Harvard đều có một tài năng, đặc biệt đều biết nhiều ngôn ngữ, trong đó, có ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Điều này làm cô gái trẻ… so sánh. Vậy là quyết định học tiếng Việt, do học tiếng Việt dễ hơn ngôn ngữ khác, vì nghe đã quen.

      Tiếp xúc với Thiên Nga, điều khiến người đối diện "lạ lùng" nhất là khả năng ngôn ngữ của cô rất tốt.

      Nga chia sẻ: cô được cha dạy tiếng Việt từ lúc 3 tuổi. Cô bé đã có thể đọc sách những năm sau đó, cho đến khi sang Mỹ, vào năm 6 tuổi, thì không dùng tiếng Việt nữa.

      Từ bé ở với cô ruột, ba chị em gái Nga được khuyến khích chỉ nói tiếng Anh. Vì vậy, hai em gái Nga không biết nói tiếng Việt. Còn Nga, mỗi năm chỉ sử dụng bập bõm tiếng Việt 5, 6 lần khi về nhà nói chuyện với cha mẹ. 

      Lần đầu tiên gặp Nga tại một ngày lễ, thấy cô phát âm còn chưa chuẩn. Nhưng sau 6 tháng gặp lại Nga, tôi hoàn toàn bất ngờ về khả năng nói chuyện trôi chảy, phát âm khá chuẩn, với cách dùng từ đôi khi thật "cảm xúc" của cô.
      Nga bảo, sau thời gian được hướng dẫn, cô tự học là chính (mà môi trường thực tế xung quanh đã giúp cô phát triển ngôn ngữ rất nhiều).
      “Có một phần tinh thần mình gần với VN qua một cách mà bản thân không bao giờ cảm thấy như vậy khi ở bên Mỹ” - Nga chia sẻ.

      “Bên Mỹ mình không quen nhiều người Việt, khi về thì thấy nhiều thói quen của mình hợp hơn với VN nên thấy dễ chịu hơn và cảm thấy mình được chấp nhận nhiều hơn” - Nga bối rối diễn đạt cảm xúc của mình bằng một giọng nói miền Nam nhỏ nhẹ.

      Câu hỏi khó trả lời nhất với cô là “bạn là người Việt hay người nước ngoài?”. Sau rất nhiều năm “va vấp”, Nga chọn cách trả lời… phức: “Tôi sinh ra ở VN, sang Mỹ lúc 6 tuổi và sống ở đó 14 năm rồi”.

      Cô gái trẻ ưu tư, bản thân luôn thấy bị kẹt ở giữa, người nước ngoài thì không tin tưởng một người được sinh ra ở Việt Nam thì không thể nói chuyện bằng tiếng Anh hoàn hảo, còn người Việt thì cũng không coi cô thực sự là người Việt như họ.

      Chia sẻ nhiều cái nhìn của bản thân về vai trò người phụ nữ VN trong gia đình ở quê hiện nay, những tư duy dạy và học ở VN còn nhiều hạn chế, hay những suy nghĩ còn hơi mơ hồ về những hiện tượng văn hóa Việt…, Nga bảo mình vẫn muốn tìm cơ hội quay trở lại VN, không chỉ dừng ở góc độ tìm cội nguồn.

      Lê Quỳnh   
      "Không thể nói con không phải là người Mỹ, nhưng cũng không thể nói con không là người Việt"
      Khi mới sang VN, Nga nói tiếng Việt một câu còn chưa hoàn chỉnh, vậy mà chúng tôi đã thật xúc động khi đọc được lá thư Nga viết cho cha, khi cô vừa học tiếng Việt được 1 tháng rưỡi. Xin chia sẻ cùng bạn đọc:

       


      Thư Nga viết gửi cha, được cô chép lại vào nhật kí của mình - Ảnh: L.Quỳnh


      Cha thân yêu,

      Mấy tuần nay ở Việt Nam con học tiếng Việt nhiều và bây giờ sẽ cố gắng viết thư cho cha bằng tiếng Việt. Cha ơi! Con yêu Việt Nam quá! Nếu được thì con muốn sống ở đây mấy tháng nữa, nhưng vì việc học cho nên con nghĩ mình phải về. Nhưng con đã thay đổi chuyến bay về Mỹ và sẽ ở Việt Nam đến ngày 4-9. Như vậy con có thêm thì giờ ở đây.

      Khi còn sống ở nhà mình ở San Francisco, con không quan tâm đến Việt Nam gì cả. Nhưng sau khi đi học ở Harvard, con đã bắt đầu quan tâm đến truyền thống và văn hóa Việt Nam, cái gốc của mình.

      Hồi đó mặc dù con muốn biết và hiểu nhiều hơn về Việt Nam nhưng trong lòng con nghĩ con không phải là người Việt.
      Con định về Việt Nam hè này để học tiếng Việt vì nhiều lý do, mà đã không nghĩ rằng có thể tìm thấy con người Việt trong mình. Con biết đây là một điều quan trọng với cha. Đó là con biết, hiểu và yêu mến Việt Nam.
      Tuy không thể nói con không phải là người Mỹ nhưng cũng không thể nói con không là người Việt. Thực ra con thấy nhiều phong tục Việt Nam hợp với tính của con hơn.
      Cha ơi, con sẽ cố gắng học thêm để làm cha tự hào về con. Trải nghiệm này đã làm con trở thành một người khác. Bây giờ con không phải là một con gái nữa, mà là một người phụ nữ trưởng thành.

      Để biết hơn về gia đình mình, con mong cha viết cho con câu chuyện về cuộc đời của cha bằng tiếng Việt. Hiện tại điều con sợ nhất là cha sẽ mất và con cũng sẽ mất cơ hội để được hiểu cha và biết lịch sử của gia đình mình.

      Cha ơi, hãy viết trải nghiệm từ hồi nhỏ đến bây giờ cho con đi! Con đã nói chuyện sơ sơ với cha về những điều này, mà chưa bao giờ bằng tiếng Việt. Lần này thì khác. Nếu mất cha đi và con chưa biết được câu chuyện của cha, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Con đã quyết định làm một cây phả hệ vừa cho bà con bên ngoại vừa cho bà con bên nội. Cha có thể giúp đỡ với bất cứ điều gì cũng được.
      Điều quan trọng nhất với con là cha biết được suy nghĩ và ý định của con. Con yêu và tôn trọng cha lắm, mặc dù cha con chúng ta không luôn luôn hiểu nhau. Cho nên con viết lá thư này bằng tiếng Việt để thể hiện tình cảm của con theo cách dễ nhất.

      Con biết là việc nuôi ba người con gái không dễ, đặc biệt là người con gái tự do và nổi loạn như con. Nhiều khi con làm cha tức hoặc khó chịu, xin cha hiểu: tuy tính tình của con như vậy, nhưng con luôn luôn thương yêu cha. Đang ngồi trên giường trong phòng con và suy nghĩ lại, con cảm thấy rất may mắn vì đã có một người cha tốt như cha. Khi học xong, con bảo chắc chắn cha không còn lo lắng gì nữa.

      Con của cha


       ----

      Cha Thiên Nga viết:
      Con gái “cưng” của cha,

      Cha thật bùi ngùi xúc động khi đọc bức thư con gửi cho cha trong ngày sinh nhựt lần thứ 69 của mình. Cha muốn nhấn mạnh lần thứ 69 là vì chỉ đến ngần tuổi này cha mới nhận nơi con tình cảm mà cha coi là trưởng thành, mà cha đã từng mòn mỏi chờ đợi hầu như gần hết cuộc đời mình!

      Còn gì thích thú cho bằng được đọc thư của con bằng một ngôn ngữ Việt thuần khiết và trôi chảy. Cha mừng đến rơi lệ khi con đã về cội nguồn của gia đình mình, của dân tộc mình và cũng là đã trở về với chính bản thân con: một người con gái Việt. Từ nhìn nhận này, con sẽ sống và hành động theo đạo lý của người Việt mình.
      Cha rất mừng về sự tiến bộ vượt bực về ngôn ngữ Việt mà con đã đạt được trong thời gian phải nói là kỉ lục. Cũng xin được gửi lời cảm ơn đến tất cả những ai đã từng giúp con trong nỗ lực này.

      Con của cha ơi! Cha cho con biết lá thư con gửi cho cha lần này là món quà lớn nhứt và giá trị nhứt từ trước đến giờ cho ngày sinh nhựt. Cha muốn mọi người được biết và cùng cha chia sẻ sự hãnh diện của cha đối với người con gái tên Thiên Nga của cha.

      Cha sẽ thành toàn ý nguyện của con muốn cha viết lại cội nguồn của dòng họ mình. Việc này cần phải có thời gian mà cha hi vọng mình có thể hoàn thành trong thời gian sắp tới.

      Cha của con.

       
      ND sưu tầm từ:
      http://vietnamnet.vn/giaoduc/2009/03/834405/
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 20:41:29 bởi Ct.Ly >
      #3
        venus4t.vns_hnu 31.03.2009 12:28:04 (permalink)
        BÉ MỒ CÔI MẸ NUÔI 3 EM VÀ CHA MẤT TRÍ


          Đã 3 năm nay, từ khi tai hoạ ập đến với gia đình em, Dung và 3 đứa em nhỏ của em không còn tuổi thơ nữa. Chỉ mới 14 tuổi em đã phải gánh vác những công việc nặng nhọc của gia đình khi mà mẹ đã mất, bố thì mất trí sau lần bị tai nạn. 
        Nguyễn Thị Dung- học sinh lớp 8B trường THCS Thiên Lộc (huyện Can Lộc -Tỉnh Hà Tĩnh) là học sinh giỏi cấp huyện trong 3 năm liền. “Tuổi thơ của các bạn vẫn còn đó, còn tuổi thơ của em đâu mất rồi? Sao em tìm mãi không thấy?! Em nghĩ tuổi thơ mình đã theo mẹ đi xa, rất xa, chẳng bao giờ tìm lại được. Đáng lẽ ra em được cha mẹ lo lắng, săn sóc, đùm bọc yêu thương, còn đằng này, một mình em phải lo lắng cho các em nhỏ và người bố mất trí nhớ...”, nhiều người đã không cầm được nuớc mắt khi đọc được dòng chữ này của cô học sinh lớp 8. 
        “Tuổi thơ em đâu mất rồi?!” 
        Ngôi nhà nhỏ nằm ngay sát sườn núi Hồng Lĩnh thuộc xóm 9, Quyết Thắng, xã Thiên Lộc che chở gia đình Dung. Đến nhà Dung thì thấy cảnh em đang đưa người cha đi lạc về nhà. Bố của Dung - anh Nguyễn Văn Tri sinh năm 1971, từ một người khoẻ mạnh, làm kinh tế giỏi, nay đã bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn kinh hoàng vào năm 2006. 

        Khi chúng tôi đến nhà, Dung đang ở nhà với người cha mất trí, bà nội và em út 3 tuổi. Ảnh: Duy Tuấn
         Không như những đưa trẻ khác trong xóm, đối với Dung, công việc của em hàng ngày là thức dậy lúc 5 giờ sáng nấu cơm cho 3 đứa em còn nhỏ và cha. Sau đó, sắp xếp mọi việc trong nhà rồi mới đạp xe hơn 3km để đi học. Học xong, em lại tiếp tục công việc của một người mẹ, người chị trong gia đình. Những lúc không đi học, em phải làm đồng áng, vườn tược và làm thuê nếu có người cần, chỉ mong sao có được bữa ăn qua ngày cho 3 đứa em và người cha. 
        Dung đã phải gánh vác những việc này từ 3 năm nay. Nhìn dáng người gầy nhỏ của cô bé mới 14 tuổi, chúng tôi không nghĩ là em có thể làm được những việc ấy khi mà đứa em lớn nhất cũng mới học lớp 7, còn lại một đứa đang học tiểu học và một đứa mới 3 tuổi. 
        Năm 2006, vụ tai nạn kinh hoàng đã làm cho anh Tri, bố của Dung bị chấn thương sọ não. Điều trị hết các bệnh viện ở Hà Tĩnh nhưng không khỏi, chị Hiến, mẹ Dung phải bán gần hết toàn bộ gia sản để đưa chồng đi điều trị tại Hà Nội. Thời gian đó, bố nằm viện, mẹ phải chăm sóc bố, lúc đó Dung mới 12 tuổi đã phải thay bố mẹ chăm lo cho 3 em nhỏ. 

        Lo bữa ăn cho 3 em và cha có lẽ là công việc đơn giản nhất trong chuỗi việc mỗi ngày của bé Dung. Ảnh: Quang Trung
         Bà Bùi Thị Tửu, 70 tuổi, bà nội của Dung nhớ lại: ”Lúc đó cả nhà lo tập trung để chữa bệnh cho bố nó, con Dung phải đảm nhiệm những công việc trong gia đình. Rồi khi bố nó sống lại thì lại bị mất trí nhớ, con Hiến (mẹ Dung) đã kiệt sức sau thời gian chăm sóc chồng, lâm bệnh nặng. Lúc đó con Dung vừa đi học, vừa lo cho 3 đứa em và chăm sóc mẹ. Đến cuổi năm đầu năm 2009, mẹ nó đã qua đời”.   
        Lúc đó, bé Dung đã khóc thật nhiều, khóc với nỗi đau thắt lại trong lòng, khóc vì mất mẹ, thương cha và khóc cho hoàn cảnh của em. Người cha mất trí trở về khi mà mẹ đã ra đi cộng với gánh nặng nợ nần của gia đình, lúc đó bé Dung tưởng chừng như không thể vượt qua.  
        Lời mẹ dặn lúc lâm chung 
        Khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua, không ai tin rằng Dung vẫn lao vào học với nghị lực phi thường. Khi nhìn vào bảng thành tích học tập của em, chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng khi biết rằng Dung 8 năm liền là học sinh giỏi, trong đó, quãng thời gian 3 năm khó khăn nhất, em vẫn đạt học sinh giỏi huyện.
        Không chỉ cáng đámg những công việc của người chị, người mẹ, Dung còn là học sinh ngoan của nhà trường. 8 năm liền đạt danh hiệu học sinh giỏi. Ảnh: Quang Trung
         “Con là con gái yêu của mẹ, dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng không được khóc. Hãy cứng rắn lên và luôn làm một con người chăm chỉ, trung thực, phải học thật giỏi, ngoan để làm gương cho các em. Dù ở trong hoàn cảnh nào 4 chị em cũng không được rời xa nhau, phải đùm bọc yêu thương nhau con nhé!” - Dung nhớ lại lời mẹ dặn trước lúc đi xa.
        Sau thời gian mẹ mất vài tuần, Dung mới tĩnh tâm để ngồi vào bàn học. Khi ngồi vào bàn thì em nhìn thấy lá thư của mẹ viết trước lúc lâm chung: “Dung bé bỏng của mẹ, mẹ yêu con nhiều lắm. Mẹ xin lỗi con vì tất cả... mẹ xin lỗi. Mẹ biết bệnh của mẹ sẽ không qua nổi nhưng mẹ mong rằng con sẽ mãi kiên cường để mẹ nơi chín suối có thể mỉm cười hạnh phúc về đứa con gái yêu của mẹ. Mẹ yêu con nhiều lắm..!”. 
        Ông Tri, sau vụ tai nạn vào năm 2006 đã mất trí nhớ và hơi "điên điên". Mỗi ngày bé Dung phải đút cơm cho cha ăn rồi mới làm việc khác và đi học. Ảnh: Duy Tuấn

        Sự ra đi của mẹ đã để lại một vết thương sâu sắc không bao giờ lành trong trái tim thơ dại của Dung. Cứ ngày lại ngày em sống trong đau khổ, nhớ mẹ khôn nguôi nhưng trước mắt Dung là bố và các em thơ. Dung tự nhủ với mình rằng là mình không thể yếu đuối, không thể gục ngã, phải cố gượng dậy sau cơn đau mất mẹ để đến trường và lo lắng cho gia đình.
        Thầy giáo Võ Huy Xuân, Hiệu trưởng Trường THCS Thiên Lộc, nơi bé Dung theo học nói với chúng tôi: ”Hoàn cảnh gia đình Dung thật đặc biệt nhưng em vẫn kiên cường, là học sinh giỏi của huyện 3 năm liền. Nhà trường đang tạo điều kiện, giúp đỡ em và gia đình”. 
        Em chỉ sợ một ngày mình ngã xuống... 
        Khi hỏi em có nhớ mẹ không, Dung trả lời là nhớ lắm! Em bảo nhớ hình lắm hình ảnh người mẹ chịu thương chịu khó của mình và nhớ hơn là những lời mẹ dặn. 
        Nghe lời mẹ dẳn trước lúc đi xa, bé Dung chăm sóc tốt cho em và cha. Những lúc xong việc, bé Dung lại vào bàn học tập. Bảng thành tích 8 năm học sinh giỏi của em đã nói lên tất cả. Ảnh: Vũ Hoàng

        “Có nhiều đêm, trong giấc ngủ thấy hình bóng mẹ hiện về thăm các con. Dù muốn khóc lắm nhưng cháu đành nín lại, sợ mình khóc sẽ làm cho 3 đứa em còn nhỏ lại đòi mẹ. Có nhiều lúc giữa đêm khuya, đứa em mới 3 tuổi nhớ mẹ, cứ khóc đòi mẹ liên tục. Lúc đó cháu không biết làm gì, chỉ ôm chặt em vào lòng cho tới khi em lại thiếp đi” - bé Dung tâm sự.
        Dung nói rằng có nhiều lúc em tưởng chừng không thể vượt qua vì có quá nhiều việc ngoài sức chịu đựng của em. Chưa kể, người bố của em thỉnh thoảng “lên cơn” lại nạt em, những lúc đó em rất tủi.
        "Có nhiều lúc em tưởng chừng như không thể vượt qua. Chỉ sợ mình ngã xuống, không còn người chăm lo cho các em và cha...", Dung tâm sự với chúng tôi. Ảnh: Vũ Hoàng
        “Trong những năm qua, may mà có sự giúp đỡ của bà con xóm làng, nhà trường và nhiều nhà hảo tâm nên gia đình em mới vượt qua được những khó khăn. Nhưng trước mắt em là cả một quãng đường đầy khó khăn mà em phải dìu các em và cha vượt qua. Em chỉ sợ nhất là có một ngày em ngã xuống, lúc đó sẽ không còn ai chăm sóc cho 3 đứa em và cha được. Ông bà thì cũng đã già rồi, em sợ lắm...” - Dung tủi thân bật khóc.
        • Duy Tuấn - Quang Trung - Vũ Hoàng    Các cá nhân, đơn vị, tổ chức có tấm lòng giúp những trẻ em nghèo không có điều kiện đến trường có thể liên hệ với:
          - Ban bạn đọc, Báo điện tử VietNamNet, email: banbandoc@vietnamnet.vn; Địa chỉ: Toà nhà số 4 Láng Hạ, Hà Nội; Điện thoại: 04.7722729
          - hoặc Văn phòng Đại diện tại TP.HCM: 65 Trương Định, Quận 3. Điện thoại: 08-930-8101. Số TK: 001.100.264.3148. Ngân hàng Ngoại thương Việt Nam, 198 Trần Quang Khải, Hà Nội.
          - hoặc đại diện tại miền Trung: 240 Nguyễn Du, TP Hà Tĩnh, Điện thoại: 039.2240488
        ND87 sưu tầm từ:
        http://vietnamnet.vn/xahoi/2009/03/838802/
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 12:30:18 bởi venus4t.vns_hnu >
        #4
          venus4t.vns_hnu 30.07.2009 19:03:11 (permalink)
          Các bạn thân mến!
          Cuộc sống quanh ta muôn màu với muôn cảnh đời khác nhau và bạn đã bao giờ trách vấn bản thân trước những cảnh đời éo le mà bạn chợt bắt gặp để nghĩ xem mình đã có những việc làm gì có ích cho cộng đồng xã hội...
          Mỗi chúng ta đều có trái tim để yêu thương và cảm thông chia sẻ, tôi và bạn có thể dành một góc nhỏ của trái tim để cảm thông và giúp đỡ điều gì cho những người có hoàn cảnh còn khó khăn hơn chúng ta? Bên cạnh bạn và tôi còn có vô vàn tấm gương của Thanh thiếu niên trên mảnh đất Việt thân thương này đang ngày ngày nỗ lực vượt qua "sóng gió" của cuộc sống khát khao vươn lên bằng chính nghị lực phi thường để đạt được cuộc sống hạnh phúc trong tương lai. Và, Bích Thị Xuân - cô gái quê miền nắng gió Bình Thuận - là một trong những tấm gương như vậy. Venus mời bạn đọc bài báo mà Dân Trí đã viết về Bích Thị Xuân và cùng suy ngẫm.
          **********
          NHỊN ĐÓI THI ĐẠI HỌC
           
           

          Có những điều tưởng chừng chỉ còn là dĩ vãng. Nhưng không ngờ, nó vẫn hiện diện trong những ngày thi đại học năm nay. Ở trường ĐH Sư phạm TPHCM, chúng tôi gặp thí sinh Bích Thị Xuân, mới hay rằng, em đã nhịn đói 3 ngày trong đợt thi khối A (3-5/7).

          3 ngày không ăn cơm
          Một mình đón xe vào Nam, Bích Thị Xuân, quê ở Bình Thuận gắng vượt qua nỗi sợ vùng đất lạ, nỗi nhớ nhà vây quanh. Cầm 500 ngàn dằn túi, Xuân được giới thiệu vào một chỗ trọ bên cạnh điểm thi ở trường THCS Hoa Lư (Q.9, TPHCM). Trong 6 ngày từ 30/6 đến 6/7/2009, Xuân chỉ phải trả 200 ngàn đồng. Nhưng bấy nhiêu cũng là quá nhiều với em. Liên tục trong 3 ngày trước buổi thi đầu tiên, em nhịn đói. Những người cùng phòng trọ thấy em học sinh này cứ nằm nhà suốt ngày, không ăn gì cả nên thấy lạ.  
          Rồi cô chủ nhà  biết chuyện, hỏi vì sao em không ăn gì? Em nói tránh bảo đi xe khó chịu nên không ăn được. Nhưng thật ra, em sợ không đủ tiền cho đợt thi lần sau. Đến ngày thứ 4, em được cô chủ nhà mời cùng ăn chung bữa cơm. Thức ăn có thịt nhưng thiếu cá, món em vẫn thường ăn ở nhà. Vậy là em múc cơm chan nước tương. Sống ở vùng biển, Xuân không biết ăn thịt. Cả nhà em cũng vậy.  
          Bích Thị  Xuân khoe với chúng tôi, em có thể nhịn đói được 4 bữa liên tục. Vì ở nhà em quen ăn ít và có bữa phải nhịn đói nên quen rồi. Nhà có 7 miệng ăn, gồm cha mẹ và 5 người con. Bữa cơm dọn ra, mọi người đều nhường nhau. Mẹ nhường cơm cho con. Xuân nhường cơm cho các em, vì Xuân là chị hai trong nhà. “Mỗi bữa ăn một chén nên giờ nhịn đói cũng không thấy sao hết”, Xuân nói.  
           

          Bích Thị Xuân đang chờ thi ĐH đợt 2, vào trường ĐH Sư phạm TPHCM

          Em chăn bò nuôi anh chị đi học
          Làng của Bích Thị  Xuân ở xã Phú Lạc, huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận. Làng Chăm với nắng nóng và đói nghèo quanh năm. Mẹ của Xuân đến mùa thì mót lúa. Bố ngày ngày đi chiếc xe đạp cà tàng ra biển cách nhà 1km để bán sức lao động cho những chủ thuyền đánh cá.
          Khi còn tờ mờ sáng, bố Xuân ra biển, chờ chuyến tàu nào về thì người ta thuê khiêng cá cân ký. Mỗi ngày cũng được 30-40 ngàn đồng. Số tiền này trang trải cho cả gia đình, với 7 miệng ăn. Vậy nhưng, 5 đứa con thì 3 đứa vẫn còn cơ hội mang con chữ trên vai. Có đứa em áp út nghỉ học, đi chăn bò kiếm tiền lo cho mấy anh chị đi học.  
          Nhà có sổ  hộ nghèo. Vậy nên được cấp cho 2 con bò.  Đứa em của Xuân nghỉ học để có thời gian chăn mấy con bò ở nhà, rồi chăn thêm bò cho người ta. Tiền công trả một lần, 1 năm 1 triệu. Vậy là cũng đỡ. Nhà có 2 chiếc xe đạp. Xuân đi học xa nên ưu tiên một chiếc. Chiếc còn lại người cha đi ra biển. Mấy đứa em lội bộ đến trường.  
          Nhà cũng có ruộng, ít thôi nhưng chẳng ai làm. Vì không có tiền mua phân, mua giống.  Cả làng ai cũng có ruộng thì làm ruộng. Chỉ riêng nhà Xuân, bố mẹ “đợ” lại (cho thuê) cho người ta làm với cái giá 500 ngàn đồng/năm. Lẽ ra, năm nay đã hết thời hạn cho “đợ” nhưng để có chút tiền cho Xuân vào TPHCM đi thi, mẹ Xuân lại cho thuê tiếp năm nay nữa.  
          Làm công nhân gửi tiền về cho mẹ
          Là chị hai trong gia đình, thương em, thương mẹ, ngay từ hè lớp 10, Bích Thị  Xuân nài nỉ mẹ cho em vào Nam làm công nhân. Chẳng quen biết ai, chẳng rành đường đi, Xuân tìm anh chị làm công nhân trong xã. Ai cũng bảo rằng: “Công nhân khổ lắm, em làm không nổi đâu”. Xuân chỉ đáp: “Để em làm thử xem sao”. Vậy là vào Bình Dương làm công nhân giày với mức lương 800 ngàn đồng/tháng.
          Mấy tháng hè lớp 11, làm công nhân may với mức lương 1,2 triệu đồng/tháng. Ngày ăn cơm công ty, chủ nhật làm gói mì tôm. Em mang về cho mẹ 3 triệu đồng lo sách vở quần áo cho mấy đứa em. Những ngày tháng làm công nhân đối với Xuân sao dài dằng dặc, ngày nào cũng nhớ nhà, ngày nào cũng đếm thời gian cho cuối tháng lãnh lương. Xuân cũng nói một câu mà ngày trước anh chị trong xã em cũng đã nói: “Làm công nhân khổ lắm”.  
          Và Bích Thị Xuân chọn con đường vào đại học. Em thi vì ước mơ làm cô giáo. Đợt 1 em thi ngành Quản lý đất đai, ĐH Nông lâm TPHCM. Đợt 2 (9-10/7/2009) sắp tới, em thi ngành sư phạm Địa lý, ĐH Sư phạm TPHCM. Tôi hỏi: “Nếu em rớt đại học thì sao?”. Xuân trả lời: “Em sẽ lấy điểm để vào học trường Dự bị đại học. Học sư phạm còn được miễn phí tiền học. Học cao đẳng hay trung cấp không có tiền đóng học đâu”.  
          Những ngày chuẩn bị cho kỳ thi, Xuân được các anh chị sinh viên cùng phòng cho được 10 gói mì tôm. Em góp gạo nấu cơm chung với các anh chị. Bát cơm chan canh mì tôm. Trường thi sao xa quá, em nói. Vừa có xong chỗ trọ, em đã thử đi bộ tới điểm thi để hôm sau khỏi bị lạc đường.
          Trước ngày đi thi, mẹ mua cho em cái sim để nhờ điện thoại người khác gọi về cho mẹ. Nhớ mẹ quá, vậy là gọi gần hết tiền trong sim điện thoại luôn. Nhớ nhà, nhớ mẹ nhưng Xuân không khóc. Bởi khóc cũng không thể thay đổi được gì.  
          Ngày 10/7 tới đây, thi xong môn cuối, Xuân bắt xe đò về Bình Dương xin lại vào công ty may cũ mà em từng làm. Từng ngày từng ngày trôi qua, em sẽ có tiền về cho mẹ, lo cho em, lo cho tương lai của mình trên vùng đất lạ.  
          Hiếu Hiền

           
           
          ND87 sưu tầm từ:
          http://dantri.com.vn/c25/s25-335889/nhin-doi-thi-dai-hoc.htm
           
          #5
            hideaway 31.07.2009 04:39:53 (permalink)
            cảm ơn Venus vì đã đăng câu chuyện này.
            đây thật sự là 1 tấm gương sáng cho những sinh viên như mình.
            giới hạn của con người đúng là cao vời vợi, và chúng ta phải dũng cảm đẩy các giới hạn ấy đi càng xa càng tốt..
            chắc chắn Xuân sẽ là 1 người thành công về sau này, và mình rất vui vì đc đọc câu chuyện vượt khó của bạn ấy.
            #6
              venus4t.vns_hnu 01.08.2009 16:16:27 (permalink)
              Chào Hideaway thân mến!
              Mục đích venus lập ra topic này là để lượm lặt những gương sáng điển hình trong cuộc sống muôn màu nhằm động viên bản thân mình và mọi người, đặc biệt là những bạn đang trong độ tuổi mà các cụ nói "nghĩ chưa đến nói chưa xong". Ở Việt Nam trước đây, hiện tượng học sinh, sinh viên đến trường bằng xe máy là phổ biến thì nay bắt đầu xuất hiện những ô tô mui trần vèo vèo đến trường của con nhà đại gia không phải là hiếm! Tuy nhiên, nhìn vào thực tế, chúng ta bắt gặp nhiều cảnh đời éo le, những bạn trẻ phải bươm trải từng ngày để tồn tại và mong ước khao khát đổi đời....
              Venus mong rằng, khi nhìn vào những tấm gương vượt khó của các bạn trẻ, chúng ta biết trân trọng những gì mình có và biết sống sao cho có ích, có trách nhiệm với bản thân, gia đình và cộng đồng xã hội.
              Chúc hideaway có một tương lai tốt đẹp và cuộc sống tràn đầy niềm tin, hạnh phúc và thành công trong sự nghiệp.

              ***************
              NHÓI LÒNG TRƯỚC GIA CẢNH CỦA HAI HỌC SINH GIỎI

              (Dân trí) - Người cha nằm liệt giường do một cơn tai biến não, mẹ lại mắc bệnh viên gan C giai đoạn cuối. Trước nỗi lo cơm áo, hai cô bé nhà nghèo hiếu học Mỹ Thể (lớp 7) và Mỹ Xuyên (lớp 6) đang có nguy cơ thất học.   Khi nhắc đến gia cảnh éo le của vợ chồng chị Phạm Thị Đông và anh Lưu Minh Hoàng, người dân ấp Tân Thạnh, xã Tân Thiềng, huyện Chợ Lách tỉnh Bến Tre ai cũng nhói lòng.
               

              3 mẹ con chị Đông trước ngôi nhà lá dột nát của mình



              Khi chúng tôi tìm đến nhà anh chị phải hỏi thăm qua mấy người dân ở đầu thôn. Trong xã, ngoài làng ai cũng biết anh chị và còn hỏi thêm: chắc cô đến tìm gặp chị em Mỹ Xuyên và Mỹ Thể? Chuyện về hai em gái nhà nghèo học giỏi, cha mẹ đang lâm vào tình cảnh hết sức khó khăn khiến không ít người chạnh lòng xót thương.
               
              Chúng tôi ghé trường THCS Tân Thiềng gặp thầy cô giáo và bạn bè cùng lớp với hai em, ai cũng khen Lưu Thị Mỹ Thể và Lưu Thị Mỹ Xuyên học giỏi chăm ngoan. Thầy Nguyễn Minh Cữu - hiệu trưởng nhà trường không ngớt lời khen ngợi hai học sinh hiếu học: “Thương hai em nhà nghèo mà nhà trường  không có cách nào hơn ngoài việc miễn học phí và động viên hai em đừng nản chí. Các em đều là những học sinh chăm ngoan, học giỏi”.
               
              Gia đình chị Phạm Thị Đông không có ruộng vườn, không có đất đai, không nghề sinh sống. Trước đây chị có hai công đất nhưng do bệnh tật, nhà nghèo đành phải bán để có tiền chạy thuốc thang cho chồng. Trong căn nhà lá ọp ẹp, mối xông hết kèo cột, hai mái tranh xiêu vẹo. Ngồi ở góc học tập của hai chị em Xuyên và Thể ngước mắt lên mái nhà thì thấy cả bầu trời qua những lỗ thủng lớn.  

              Mấy hôm mưa lớn, căn nhà của gia đình hai em chỗ nào cũng dột, thật may những tấm giấy khen đã được bọc cẩn thận nên không bị ướt  
              Nguồn sống duy nhất của gia đình chị các em hiện nay là một đống rong biển chừng 400kg vừa chuyển từ Vũng Tàu về. Chị Đông kể rằng, nhờ có người quen ở Vũng Tàu cho nên mỗi mùa hè chị và hai con gái xuống thuê nhà đi bán bún riêu cua và vớt rong biển phơi khô để cuối hè chuyển về Bến Tre sơ chế chia thành từng gói nhỏ bán. Công việc bấp bênh và cũng chỉ thu thêm được ít tiền nhỏ nhoi sống tạm bợ qua ngày.
               
              Mùa hè năm nay chị Đông và hai con không ra Vũng Tàu bán hàng như mọi năm nữa, bởi bản thân chị mắc bệnh viên gan C đã nhiều năm, giờ bệnh đang đi vào giai đoạn cuối khiến sức khỏe của chị suy giảm nghiêm trọng. Còn cha của Mỹ Xuyên và Mỹ Thể thì ốm nằm liệt giường, do một cơn tai biến mạch máu não. Hai chị em cô bé nhà nghèo đành ở nhà thay nhau chăm sóc cha mẹ và làm các việc vặt trong nhà.
               
              Năm học mới đã cận kề, Mỹ Xuyên đã có sách giáo khoa cũ của chị Mỹ Thể để lại. Còn Mỹ Thể thì phải mua sách mới nhưng nhìn cha, mẹ đang trên giường bệnh, mỗi ngày không tiền mua thuốc, đến các khoản chi tiêu ăn uống còn thiếu thì tiền đâu cho bé Thể mua sách giáo khoa, chưa nói đến mua bộ đồng phục đến trường ngày khai giảng năm học mới.
               
              Thầy Nguyễn Minh Cữu cho biết thêm: “Hai chị em Mỹ Xuyên, Mỹ Thể năm nào cũng là học sinh giỏi cấp trường và huyện. Suốt 7 năm liền Mỹ Thể đều làm lớp trưởng, và đạt giải cao của phong trào vở sạch chữ đẹp do huyện tổ chức, không những thế em còn hát hay và vẽ rất đẹp”.
               

              Đến nhà nhìn chồng giấy khen gói gọn để trên ngăn sách không có nơi treo vì nhà dột hết, vách thì nát chúng tôi càng cảm thương cảnh ngộ của hai học trò nghèo, học giỏi, chăm ngoan đang đứng trước nguy cơ phải bỏ học giữa chừng.   Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:   1. Chị Phạm Thị Đông:  Âp Tân Thạnh, xã Tân Thiềng, huyện Chợ Lách tỉnh Bến Tre   2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học và Dân trí - Báo điện tử Dân trí (Hà Nội)
              Số 2/48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội
              Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490 
              Email: quynhanai@dantri.com.vn
              * Tài khoản VNĐ:
              Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
              Số TK: 10 201 0000 220 639
              Tại: Chi nhánh Ngân hàng Công thương Hoàn Kiếm Hà Nội

              * Tài khoản USD:
              Tên TK : Báo Khuyến học & Dân trí
              Số TK : 10 202 0000 004346
              Switch Code : ICBVVNVX106 639
              Tại : Sở Giao dịch I – Ngân hàng Công thương Việt Nam
                3. Văn phòng đại diện của báo: VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122 

                VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725
              VP HCM: 40/17/16 Nguyễn Văn Đậu, phường 6 quận Bình Thạnh. Tel: 08. 35107. 331

              VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 071.3.733.269
               
                                                                                                         Phạm Tâm

               ND sưu tầm từ:
              http://dantri.com.vn/c25/s181-339695/nhoi-long-truoc-gia-canh-cua-2-hoc-sinh-gioi.htm

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2009 16:19:24 bởi venus4t.vns_hnu >
              #7
                venus4t.vns_hnu 17.08.2009 01:38:10 (permalink)
                CẬU BÉ NGƯỜI MÔNG ĐỖ ĐIỂM CAO VÀO 2 TRƯỜNG "ĐỈNH"

                Không chỉ đậu thủ khoa ĐH Sư phạm Hà Nội (tính cả điểm ưu tiên), cậu học sinh người dân tộc Mông Xồng Bá Dìa, còn “ghi tên” vào bảng vàng của những tân sinh viên ĐH Y Hà Nội năm học 2009-2010 với số điểm cao không kém.

                Xồng Bá Dìa sẽ chọn ĐH Y Hà Nội để theo học
                 
                Cả 2 trường, Xồng Bá Dìa cùng đạt 26,5 điểm.
                 
                Trong đó, ĐH Sư phạm Hà Nội, Dìa thi khối A với Toán 9.5; Lý 9.5; Hóa 7.5.
                 
                ĐH Y Hà Nội em thi khối B với Sinh 8.5; Toán 9.5; Hóa 8.25 (làm tròn thành 8,5).
                 
                Dìa còn được cộng 3,5 điểm ưu tiên cho con dân tộc thiểu số sống ở KV 1 miền núi.
                Xồng Bá Dìa, sinh sống tại huyện rẻo cao Kỳ Sơn, Nghệ An. Quanh năm tất bật với hạt lúa, hạt ngô trên nương từ khi gà chưa gáy sáng, gia đình Dìa cũng như bao gia đình khác trong bản gồng mình trên mảnh đất cằn cỗi, với thời tiết khắc nghiệt “chưa nắng đã gió, chưa mây đã mưa” ở Mường Lống, để kiếm tiền trang trải cho 5 miệng ăn trong gia đình.
                 
                “Kể từ khi Xồng Bá Dìa xuống học ở THPT Dân tộc nội trú của tỉnh, chúng tôi lại càng phải cố chắt chiu từng bó rau, bó mía đi chợ để gửi thêm tiền cho cháu đi học”, ông Xồng Dua Nù, cha Dìa nói.
                 
                Là con cả trong gia đình, từ nhỏ, Xồng Bá Dìa cũng vất vả như bao đứa trẻ khác sinh ra và lớn lên ở cái vùng heo hút cách Thành phố Vinh 300 km này. Theo học ở Trường Dân tộc nội trú huyện Kỳ Sơn từ cấp I rồi lên cấp II, cậu học trò có dáng người nhỏ nhắn Xồng Bá Dìa cũng chỉ là một học sinh có học lực vào loại trung bình.
                 
                Lên lớp 10, Dìa được đưa xuống học tại  THPT Dân tộc nội trú tỉnh. Ở môi trường mới với cách dạy và học mới, Xồng Bá Dìa như được khơi thông cốt cách sẵn có của một cậu bé thông minh. Năm lớp 10, Dìa đạt danh hiệu học sinh tiên tiến, nhưng sang lớp 11 rồi kết thúc lớp 12, em luôn đạt danh hiệu học sinh tiên tiến xuất sắc.
                 
                Với thành tích ngày càng tiến bộ đó, đầu năm học lớp 12, Dìa là một trong số ít các em học sinh ở trường được nhận học bổng Odon Valet. Đặc biệt hơn, năm học 2008 - 2009, Xồng Bá Dìa đã ghi tên mình vào bảng vàng thành tích học tập của Trường Dân tộc nội trú tỉnh với giải ba học sinh giỏi Toán toàn tỉnh.
                 
                Một năm chỉ về nhà được hai lần, thiếu sự chăm sóc và dạy bảo từ bố mẹ, nhưng vốn quen cuộc sống tự lập từ bé, Xồng Bá Dìa luôn là một cậu học trò ngoan, thông minh. Trước kỳ thi ĐH, Xồng Bá Dìa cũng tự tin vào bản thân khi mạnh dạn đăng ký thi cả hai trường thuộc vào dạng “khủng” nhất ở Hà Nội là ĐH Sư phạm Hà Nội và ĐH Y Hà Nội.
                 
                Những lời chúc mừng của bạn bè, thầy cô, người thân, hàng xóm láng giềng khiến anh Xồng Dua Nù không giấu nổi sự tự hào về đứa con trai: “Nghe tin Dìa đậu ĐH, mình vui lắm. Từ nay, vợ chồng mình sẽ cố gắng nuôi thêm con gà, con lợn, làm thêm hạt lúa, hạt ngô để lo cho con đi học”.
                 
                Để động viên kịp thời cho thủ khoa Xồng Bá Dìa, ông Vi Hải Thành - Chủ tịch Hội khuyến học Kỳ Sơn cho biết bước đầu sẽ tặng em mỗi năm học một triệu đồng học bổng.
                 
                Hỏi về những dự định trong tương lai, thủ khoa người Mông chỉ cười bẽn lẽn: “Bà con vùng cao ở Kỳ Sơn còn khổ lắm. Em thích sư phạm nhưng sẽ theo học ĐH Y, sau này làm một bác sỹ giỏi để trở về quê hương chăm sóc sức khỏe cho bà con mình”.
                 
                Theo Đất Việt

                Venus sưu tầm từ:
                http://dantri.com.vn/c135/s135-344146/cau-be-nguoi-mong-do-diem-cao-vao-2-truong-dinh.htm
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9