Thơ Trần Văn Lợi

Tác giả Bài
Bông Tuyết
  • Số bài : 3
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.11.2008
Thơ Trần Văn Lợi - 07.11.2008 22:55:48
  Nhật Ký Giao Mùa

Em thấy không,trời đất chớm đông rồi

Mây phóng đãng thả mình vào xa vắng

Cỏ mây giăng triền đê thêu dệt nắng

Gió phong phanh thổi suốt mặt sông gầy



Phút giao mùa cho anh lắm mê say

Tóc đồng nội bay xõa vào nỗi nhớ

Mùa hồi hộp viết thư tình xuống cỏ

Chớp mắt chiều,trùng điệp lá vàng rơi



Anh khờ khạo giấu vào thơ áo trắng

Để heo may hờn dỗi đi tìm

Em nhớ khuác lên chiều màu áo đỏ

Dẫu mùa đông về đánh thức con tim



Anh đãng trí lạc đườnh trong hương cốm

Mắt em nhìn nghiêng lệch bóng hoàng hôn

Thêm yêu lắm ngọn gió mùa se lạnh

Má em hồng,thi tứ ấm áp hơn



Anh cầm hương cúc Vàng đi dạo phố

Ngỡ mùa đang dần chín giữa vòng tay

Sao em tránh nụ cười bên hẻn nhỏ

Anh quàng vai,tình tự với hàng cây !

Bông Tuyết
  • Số bài : 3
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.11.2008
RE: Thơ Trần Văn Lợi - 07.11.2008 23:21:20
Nghịch lý

Mồ hôi mặn mà nuôi quả ngọt lành
Đất màu đen nở ra hoa huệ trắng
Hạt gạo bùi chưng cất thành rượu đắng
Người ít vui thường hay hát rất nhiều

Cũng như bao nghịch lý của tình yêu
Mắt im lặng... nói muôn điều giông gió
Em dịu hiền cho lòng tôi giông gió
Thật lòng tìm ....thật lòng trốn chạy nhau

Tình vội qua mà dài rộng buồn đau
Tôi gầy guộc, vì em xuân sắc thắm
Khi xa vắng mới biết còn yêu lắm
Muốn quên em... lại thấy nhớ vô cùng



 


 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2008 23:27:05 bởi Bông Tuyết >

Bông Tuyết
  • Số bài : 3
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.11.2008
RE: Thơ Trần Văn Lợi - 07.11.2008 23:24:20
Chỉ còn lại mình anh

Chỉ còn lại một mình anh
Lời yêu thuở ấy vội thành lạ xa
Em bây giờ với người ta
Mừng cho em lắm nhưng mà buồn hơn!

Đồng hành với nỗi cô đơn
Anh tìm má thắm môi son ngày nào
Tóc mây thắt dải nắng đào
Cánh thư mực tím em trao nỗi niềm...

Một thời để cám ơn em
Cho anh tiếc nuối với niềm xót xa!
Hàng cây giờ vẫn đơm hoa
Tiếc mùa xuân mãi chẳng là của nhau.

Anh không hề trách em đâu
Nghe sỏi đá vọng lời đau tháng ngày
Tình đầu bối rối mê say
Khi yêu ai biết rồi đây vẹn thành!

Bây giờ tình tự với anh
Một cây cúc tím, một vành trăng nghiêng
Muốn niêm phong những ưu phiền
Mới hay còn nhớ thương em rất nhiều