HẠNH PHÚC???
" Yêu tinh rất ghét con người. Và một ngày chúng họp bàn với nhau nên giấu đi thứ quý giá nhất của con người - hạnh phúc ở đâu? Cuộc họp vô cùng sôi nổi: _ Hãy giấu hạnh phúc của con người ở sâu trong lòng đại dương. _ Không, con người sẽ đi bằng tàu ngầm để lấy lại hạnh phúc mất _ Hãy giấu hạnh phúc của con người ở trong vũ trụ bao la _ Không, con người rất thông minh.Họ sẽ phát minh ra tàu vũ trụ để lấy lại hạnh phúc _ Hãy giấu...Không...con người sẽ... Cứ thế, không yêu tinh nào đưa ra một phương án hoàn hảo. Bỗng một con yêu tinh lớn tuổi nói: _ Hãy giấu hạnh phúc của con người trong chính trái tim họ, trong những dung dị đời thường...vì con người quá thông minh. Không bao giờ nhìn lại mình để thấy chính bản thân họ đã là một hạnh phúc và để nhận ra rằng hạnh phúc rất gần...ở ngay bên cạnh họ...dung dị, phải tự tin để nắm lấy Cả bọn yêu tinh gật gù đồng ý và chúng quyết định sẽ giấu hạnh phúc bên cạnh và trong chính trái tim con người. Từ đó, con người không ngừng đi tìm lại hạnh phúc ở tận những chân trời xanh thẳm, ở trong vũ trụ rộng lớn,đại dương bao la...mà vẫn không tìm thấy." Những câu nói của Anh làm cho tôi nhớ đến bài kiểm tra môn giáo dục công dân năm lớp 10. Trong đó có một câu "Với em thế nào là hạnh phúc". Lần đầu tiên, tôi suy nghĩ về hạnh phúc. " Có ai đã từng nói "hạnh phúc sẽ biến mất khi người ta ngừng nghĩ và khao khát về nó, khi người ta ngừng nỗ lực và nắm lấy nó" nhưng lại có người nói rằng " Nếu không có được những gì mình yêu thì hãy yêu những gì mình đang có". Còn tôi, tôi xin được bình lặng giữa hai khái niệm, sẽ không ngừng nỗ lực cố gắng học hỏi, hành động để có được những gì mình muốn nhưng cũng biết lắng lại trân trọng và hài lòng với những gì mình đang có. Tựa như bài thơ: Thả chiếc lá vào sông
Ước mơ trôi về đâu đó
Cầm hạt nắng hỏi nhỏ
Có phải chăng cổ tích đời thường
Trăm nghìn giọt sương
Kết thành dấu hỏi màu thanh khiết
Hạnh phúc gần hay xa
Hạnh phúc gần hay xa? mà người ta cứ mãi đi tìm. Với tôi, hạnh phúc thật gần, là những giây phút chợt tìm về với tuổi thơ trong những câu đồng dao vọng về, trong những chuyến xe bò hì hục bước qua đêm,...trong những lần chạm nhẹ vào bong bóng mưa...hạnh phúc là khi nắm được ước mơ trong tằm tay...chỉ đơn giản thế thôi. Và là "happiness is never stopping to think if you are" (hạnh phúc là không bao giờ bạn dừng lại để nghĩ là liệu mình có đang hạnh phúc không) vì được sống đã là điều hạnh phúc mà thượng đế ban tặng cho bạn"
Ngày đó thật trẻ con. Viết thì rất dễ nhưng thực tế để làm được thì rất khó. Làm sao giữ trọn vẹn suy nghĩ đó đã khó khăn lắm rồi.
Con người cần phải lớn lên và trưởng thành, phải biết đương đầu với thử thách của cuộc đời và vượt qua nó. Vẫn biết là vậy nhưng không hiểu sao mỗi nỗi buồn đi qua lại cứ lưu vào lòng bằng những tổn thương đến dai dẳng. Anh biết không? Tôi có một điều rất lạ, chỉ khi buồn mới trải được lòng trên trang giấy. Còn niềm vui thì lại không thể. Mà tôi thì muốn mỗi ngày nỗi buồn sẽ tan đi chỉ đọng lại niềm vui. Vì vậy mà đã nửa năm nay, tôi mới trở lại diễn đàn và viết sau khi một người thân đột ngột bước qua đường ray số phận tôi. Tên gọi"Bình yên" không phải là cảm giác tôi muốn đem đến cho người khác(hay tự biết là không thể đem đến) mà là thứ mà một người quanh năm lòng ngập tràn giông bão như tôi đang cố gắng tìm kiếm.
Cảm ơn lời khuyên của anh. Tôi sẽ ghi nhớ. Có một điều, quyết định bước ra khỏi cuộc đời anh ấy ", đến tận bây giờ, tôi chưa từng hối hận. Vì tôi biết anh ấy rất quan trọng với tôi như người tri âm, người thân nhưng không phải là người tôi dành trọn trái tim để yêu.
Thế giới tâm hồn và cảm xúc trong tim...có nhiều điều...anh làm sao hiểu và lý giải nổi. Vì vậy cũng đừng vội trách sao "chị em phụ nữ" lại quyết định như vậy...điều gì cũng tất có nguyên do của nó. Khờ dại cũng được nhưng anh mãi không lựa chọn góc nhìn thay cho chị em chúng tôi.
Thân ái (đăng ký độc quyền rồi nha)