Người lính - TRANG THƠ LƯU
Người lính 10.11.2008 17:29:35 (permalink)
0
Phan Văn Nhớ
GỞI BẠN DẠO VƯỜN THƠ
                












(1)
..."Người chiến sỹ nơi sa trường chiến đấu..." *
Đâu đợi đến thời bình mới nghĩ đến thơ...!
Những
"Mãi mãi tuổi hai mươi" *... có phải đến bây giờ...
Nào cứ phải
làm thơ... thi sỹ!







(2)
Thơ đâu để trút nỗi buồn
Thơ để cho những tâm hồn bay cao
Cuộc đời có chịu thế đâu
Nên Thơ vẫn phải sầu đau cho người...!

-------------





(*) Trích thơ Nguyên Đỗ





(*) Tất nhiên đây không phải là tác phẩm thơ rồi, nhưng đích thị nó là một Bài thơ ra trận...
-----------------------------------------------------------






Phan Văn Nhớ
 
EM LÀ GIÓ
















 
Làn gió nào đi qua
khiến lòng anh tê tái...
 
Làn gió nào trở lại
cho lòng anh vấn vương...
 
Bao nỗi nhớ, niềm thương
em gởi vào trong đó...
 
Hay chính em là gió
qua lại thử lòng anh...!
 
-------------------------------------
 
 
Phan Văn Nhớ

KHÚC KHẢI HOÀN


 
 
Một mùa xuân
khác hẳn những mùa xuân.
Tết vừa qua
pháo lại giòn nổ tiếp.
Không phải pháo giao thừa, đón tết
Pháo dập đầu thù trong khí thế tiến công.
Một mùa xuân
thoả mọi nỗi chờ mong
thoả cơn khát
tự do
độc lập.
Một mùa xuân
ước mơ dân tộc
Nam Bắc nối liền không oằn oại giữa miền Trung.
Ba mươi tháng Tư
trang sử hào hùng.
Một trang sử
muôn đời sau sáng tỏ.
Máu bất khuất
nhuộm tươi
màu cờ đỏ!
Lòng trung kiên
tô sáng
sắc sao vàng!
Để Việt Nam
hát mãi
khúc khải hoàn!
 

 
 
-------------------------------------
 
 
Phan Văn Nhớ

KHÔNG ĐỀ 1






 
Nhân đọc:
"Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương..."


*****

Mỗi sớm mai thức dậy
còn sống ở trên đời...

Mỗi khi hòang hôn xuống
tự nhủ: "Phải sống thôi"!

Niềm tin vào cuộc sống
cứ mãi trôi... mãi trôi...

Cuộc đời đầy nước mắt?
Cuộc đời là thế thôi?
 
 

 
 
--------------
 
 



Phan Văn Nhớ

"CHÚNG TÔI LÀ CHIẾN SỸ"

















 
 
Nghe vẻ, nghe ve
nghe vè chiến sỹ.
Thiệt là hết ý
có một sân chơi.
Tối thứ năm* ngồi
trước màn ảnh nhỏ
gần xa đây đó
trong Quân đội anh hùng
bao chiến sỹ cùng
thi tài múa hát.
Hòa trong tiếng nhạc
bao tài lẻ trình làng.
Có những anh chàng
tìm người yêu không trúng
đâm ra lúng túng
Biết giải thích làm sao?
Vận động thể thao
trả lời nhanh câu hỏi.
Thành "sao" sáng chói
Khi ca sỹ hát cùng.
Bao trái tim rung
người thân lâu không gặp
Đài truyền hình chắp
đôi cánh vượt không gian
để nước mắt tràn
sống dậy bao kỷ niệm!
Khó đi đâu kiếm
có được một sân chơi
như lính trẻ chúng tôi
- Phải không các đồng chí?
 

--------------------
  (*) Phiên bản mới đã chuyển sang thứ bảy rồi, có nhiều thay đổi lắm!
 
 
--------------
 
 
Dịp 22/12 năm ngoái, NL đã đến Trường quay S9 của Đài truyền hình Việt Nam để tham gia chương trình "CHIẾC NÓN KỲ DIỆU". Đây cũng chính là dịp để NL thay mặt đơn vị nói lời tri ân với Đài truyền hình Việt Nam, với sân chơi này - vì sau khi "CNKD" xuất hiện trên truyền hình, lập tức nó trở thành những "VÒNG QUAY TRÍ TUỆ", "VÒNG QUAY THAO TRƯỜNG" ở hầu khắp các đơn vị, nơi NL đang công tác, góp phần nâng cao đời sống văn hoá tinh thần cho bộ đội.
Riêng trong vườn thơ, với "CNKD", NL chỉ muốn nói thế này:

 

 
Diệu kỳ chiếc nón - vòng quay
mỗi trưa thứ bảy làm say lòng người
thắng thua ai cũng tươi vui
đây đúng là một sân chơi cuối tuần...
 
--------------
 
 
Phan Văn Nhớ























CÀNH MAI
 


Gió thổi
nhẹ nhàng
Cành mai
dịu dàng
ru ngủ
những cái nụ
nỏn nà
làm quà
cho mùa xuân...
ĐIỀU BẤT TỬ
 
 
Cuộc sống
mi đã bóp nát tim ta...!
mi đã vò tim ta rướm máu...!
Nhưng mi đừng tưởng như thế là ta khuất phục.
Khuất phục?
Không bao giờ!!!
Ta biết
có thể mi biến ta tan thành tro bụi.
Nhưng còn niềm tin?
Mi đừng hòng!
NIỀM TIN
đó là ĐIỀU BẤT TỬ!




--------------
 

MÀU XANH - MÙA XUÂN

 
Có một màu xanh
khác những màu xanh
xanh như lá xanh
như cây đời khoe sắc...
Màu xanh không trầm mặc
giữ mùa xuân cho đời!

Xanh
màu xanh
màu áo anh
người Lính.
Xanh
tình anh
nhiều ước mơ
thầm kín

Anh yêu màu xanh
Yêu sao tình anh
Chiếc ba lô đời anh
nặng gánh...!

Quê hương cùng anh
nâng niu mùa xuân
Cánh chim tung trời xanh
HOÀ BÌNH!






--



CÂY HOA HỒNG
(tặng con trai Phan Gia Chí Bảo!)
 
 
 
 
Em trồng cây hoa hồng
trong chậu sành nho nhỏ.
Cây em trồng mới đó
mà đã lớn thật nhanh.
 
Sớm sớm và chiều chiều
em cho cây uống nước.
Em bón phân thật đều
nên cây càng xanh mướt.
 
Một sớm mai thức dậy
em ra thăm cây hoa
lòng bỗng vui sướng lạ
một nụ hồng nhô ra.
 
Hồng ơi nở nhiều hoa
để em làm quà tặng!
Em tặng mẹ, tặng cha
cả một đời mưa nắng...
 
Còn thầy cô ở lớp?
Em tặng hoa điểm Mười!
Và em gái nữa chứ?
Học xong sẽ cùng chơi!

--

KHÔNG ĐỀ (2)


Ông già bán vé số dạo
Bà già bán vé số dạo
Nhiều người trẻ bán vé số dạo
Họ bị lừa!
 
Người mù chống gậy bán vé số dạo
Người tàn tật ngồi trên xe lăn bán vé số dạo
Đứa bé bán vé số dạo
Họ cũng bị lừa!
 
Nó lấy vé số thật
Nó làm trò ảo thuật
Nó đổi vé số trật
Đi mất!
 
Có mười hai cửa ngục
Nó xuống cửa mười ba
Sức nó dài, vai rộng
Làm cái trò quỷ ma!


 



--


GẶP LẠI CÔ



Gặp lại cô sáng nay
tại Ủy ban xã
thời gian trôi nhanh quá
gần ba mươi năm rồi...!

Da cô chưa mồi
nhưng mái tóc không còn đen nữa
ngồi chờ cạnh cửa
mắt cô nhìn xa xăm...!

Đã gần ba mươi năm
tuổi em cũng vào hàng bốn
cuộc sống đa đoan, bề bộn
bao chuyến đò cô còn nhớ đến em?

Cất tiếng chào nghe nghèn nghẹn trong tim
đã nhắc tên nhưng cô nào nhớ nổi
cô không hề có lỗi
thời gian!

Em trở thành người lính dọc, ngang
đi khắp đó đây trên mình Tổ quốc
cô trò gặp nhau sau bao xa cách
Trường cũ, người xưa... kỷ niệm quay về!

Việc học xưa khi em thấy nặng nề

Cô đã khuyên: "Đọan đường này phải vượt...!".
Trong hành trang giúp em vững bước
Lời dạy năm nào..., bục giảng..., bóng hình cô...!
 



--


LỚP CHÚNG TÔI
 
               (Mến tặng Lớp Hòan thiện đại học Khóa I
                          Đại học văn hóa - Nghệ thuật Quân đội)
 













Ba mươi hai mái đầu Lớp của chúng tôi
non một nửa tóc đã nhiều sợi bạc
vậy mà vẫn kịch, đàn, múa, hát...
gọi người nhỏ tuổi hơn trên bục giảng là Thầy!
 
Từ khắp mọi miền đất nước về đây
để hòan thiện chương trình đại học
lớp chúng tôi đã vượt bao khó nhọc
vì hầu như ai cũng có gia đình...
 
Ba mươi hai người chỉ có mỗi anh Linh
học mỹ thuật nên "cô đơn nhất lớp"
chỉ có một mình làm sao mà họp
mời anh vào nhóm sân khấu cho vui!
 
Anh Hải "râu" thì tuổi đã lớn rồi
vài năm nữa đã bước sang hàng "ngũ"
hãy giúp cho anh một câu thần chú
"bảnh nhất làng" mà cứ... một mình ên!
 
Có một người tên Nhớ cứ hay... quên
lại còn tham "nhiều chức danh nhất xóm"
mua vé số Thủ đô ngày nào cũng... móm
mong trúng to để Pacific về nhà!
 
Lớp chúng tôi có được bốn bông hoa
ba trong bốn đã về với chủ
thương cho Thu, Huyền đêm ngày... lam lũ
cháu nhỏ ở nhà sớm chịu cảnh "mồ côi"!
 
Còn em Hòa bụng bự quá đi thôi
sắp đến ngày sanh vẫn leo lầu theo học...
hoa khôi Hiếu thì lớp luôn trêu chọc
"lá" thì nhiều nhưng "bánh" chẳng thấy đâu...
 
Anh Nguyễn Thành không một chút âu sầu
miệng "cười tươi" ngay cả trong giấc ngủ
Vương với Giang cũng ngày đêm niệm chú
mong ước có người về sửa túi, nâng khăn...
 
Thấm thóat mà đã hết thời gian
mười tám tháng học làm nhà quản lý
mười tám tháng trở thành tri kỷ
chia tay rồi còn gặp lại nhau không...!
 
Anh Cao "còi", Bình "Bí" với "đen" Đông
Diệu "hai cục"... không còn chung dàn nhạc
Sơn "run", Đình "Đo" cũng không thể khác
vẫy tay chào hẹn anh "Điếm" ngày sau...
 
"Nhiều nhất vùng" nên cũng khá xôn xao
nhóm thanh nhạc xướng lên bài "Tạm biệt"
Ngọc, Bằng, HậuTuyếnTrung quyết liệt
hát to hơn Xuân Hiểu với Sơn "hồng"
 
Anh Bạch "khàn", Thương, Tập chẳng ngồi không
cùng Hùng, Bộ, Thành, Ninh, Minh tập kịch
ba mươi hai người sẽ về đến đích
sẽ xa trường đi khắp nẻo quê hương...
 
Qúy làm sao những bài học ở trường
tiếp sức mạnh cho bao người đi tới...
cảm ơn trường mở tương lai phơi phới!
cảm ơn cô, thầy đã gởi gắm niềm tin!
 
Lớp chúng tôi đi tin ở chính mình
không hỗ thẹn là sinh viên khóa "nhất"
theo dòng thời gian người còn, người mất
MƯỜI HAI THÁNG CHÍN về lớp vẫn BA MƯƠI HAI...!
 










--


KHÔNG ĐỀ (3)
 

(Mến tặng bạn Đình Thế - họa lại bài thơ mà anh đã được
                             bạn bè gởi tặng. Anh đọc vui thôi nhé!)
 
 
 
Em bỏ tôi là chẳng đúng đâu
Lính thời Tổ quốc để trên đầu
Cho dù quân phục, ba lô bạc
Đi ở Tây về chẳng có đâu!

Thân tôi ai dám bảo “năm đồng”
Mặc thời trong túi chỉ số “không”
Nhưng tôi vẫn có chiều thứ bảy
Nhật ký – hành trang mãi ấm lòng!

“Nó ở Tây về…” nó giống Tây
Tôi thời lính Việt vẫn cứ hay
Để có xe “siêu”, ăn mặc mốt
Chắc ở trời Âu nó chẳng “cày”?

Nếu phải chia tay bởi “chữ giàu”

Tôi mừng chớ có tiếc chi đâu
Mừng vì em có nơi chu cấp
Liệu nó già nua… có được lâu?

Là “lính mà em” tôi quản chi
Nghĩa vụ quốc tế đã từng đi
Tất nhiên với nó tôi thì khác
Đã bạc thì thôi… chấp làm gì!

“Hai đứa đã từng khắc tên nhau”
Ta còn nhìn thấy sẽ thêm đau?
Mong em để đấy, không nên xóa
Để nhớ... và đau... cái chữ GIÀU!

 

--

KHÔNG ĐỀ 4
(Gửi venus4t.vns_hnu, đọc vui thôi nhé!)

Ai gọi ta bằng bác
và thơ đúng trẻ con
nhưng "tiểu sử" quá "ngon"
đã đứng vào hàng VIP...?

Số lượng bài... quá khiếp
số đường dẫn cũng nhiều
chẳng dám nhận cháu yêu
đích thị là người lớn...!

Bài thơ hoạ thấy... ỚN!
(bởi hàm ý rất già)
Người lính vốn thật thà
nghĩ sao thì viết vậy...



 
Non sông liền một dải
phải đổi bằng máu xương
không ai được xem thường
trên con đường đi tới...


Đất nước ta đổi mới
cho bằng với bạn bè
nhưng giếng nước, luỹ tre...
vẫn còn nguyên giá trị.

KHÚC KHẢI HOÀN (một ý)
nhắc nhớ cột mốc son
đã là lớp cháu con
phải tự hào... bước tiếp!

 
--------------------
 
Người lính hoạ lại bài thơ của venus4t.vns_hnu nghe có được không?
Khà... khà...!
Chúc vui!
Thân mến!

 
--
 
Chào anh Minh Tuấn (Chào VIP- hì hì...!)!
 
Thật là "dễ thương" với thơ của lính thời tân binh, trên mép mọc đầy lông măng của người thanh niên mới lớn. Cái thời "cứng" đã qua rồi. Mà có gì "lớn lao" đâu để được đưa vào sổ bìa đen bệnh tư tưởng nhỉ? Thời đó mà có "KHÔNG ĐỀ 1" chắc tiêu táng đường Người lính rồi!
Thời tân binh, Người lính cũng hay làm thơ lắm - để đăng báo tường trong đơn vị mà. Có điều hơi khác người một chút (cũng không ít người như vậy đâu) là nhiều khi viết thư cho người yêu, Người lính viết tòan bằng thơ không thôi. Cái tết đầu tiên sống xa gia đình, nhất là đêm giao thừa - anh đã trải qua rồi nên cũng không khó diễn tả - thật là... kinh khủng! Thời đó còn có pháo. Cứ nghe tiếng pháo nổ là chỉ muốn... chạy về nhà thôi! Rồi quê củaTrưởng ban tuyên huấn (quê ở Thanh Hóa) gặp bão... Rồi đau răng lại được anh ấy mua... bánh mì về cho ăn... Thật tiếc vì những lúc như vậy Người lính đều làm thơ (cóc). Bây giờ không nhớ nổi nữa để chép lại tặng anh!
Cảm ơn anh với những tâm sự rất ngắn nhưng thật dễ gần, phải chăng anh em ta đã và đang là người lính!
Xin tặng anh một vài ký ức "bị trục trặc" về thơ (cóc) của một thời "trên mép mọc đầy lông măng":
"Thanh Hóa mưa bão lại tràn về
đọc báo, nghe đài... cháu tái tê
... (hì, quên mất!)".
"Tiếng pháo đì đùng vọng đó đây
xa nhà khổ lắm, có ai hay
tết này ta bận đi nghĩa vụ
nếu được ra ngòai... sẽ biết tay!
... (hì, lại quân mất - đã bảo trước là "trục trặc" mà!)".
Tuy vậy, thời cuối cấp hai, làm bài thi chuyển cấp về đề tài Chị Dậu trong "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố, Người lính nhớ như in mình đã sử dụng phần đầu mở bài là một tứ thơ... thấy ghét:
"Ôi đẹp biết bao người phụ nữ Việt Nam
Anh hùng, bất khuất... suốt mấy ngàn năm dựng nước
Từ Bà triệu, Bà Trưng... những lớp người đi trước
Đến Võ Thị Sáu, Hồng Chiêm... kế tục theo sau.
Chúng ta thật đáng tự hào
Gương người phụ nữ ngàn sau soi cùng"...
"Dài" dòng gởi đến anh.
Chúc anh khỏe, vui, viết tốt!
 
Thân ái!
Người lính
---

 
 
TÌNH XA













Tới bây giờ anh vẫn chẳng tin đâu
Dẫu đã cách xa nửa vòng trái đất
Ta đến với nhau bằng tình chân thật...

Vẫn sống trong anh những kỷ niệm năm nào
Anh áo lính, em cũng màu áo lính
Cùng sẻ chia những điều thầm kín...

Anh biết em cũng nhớ anh nhiều
Biết làm sao khi mỗi người mỗi hướng
Hạnh phúc, khổ đau không cùng chia, cùng hưởng...







Em khát thèm cất tiếng "ví dầu..."
Anh cũng khát đùng đình con trẻ
Anh không được làm cha, em không làm mẹ...

Đám cưới đôi ta xe nối đuôi dài
Cả bốn họ tự hào: "to nhất!"
Ngọt làm sao những tháng ngày trăng mật...

Đợi chờ hòai mà chẳng thấy đơm hoa
Em ra lính, chỉ còn anh áo lính
Đã yêu người sao em không yêu tính...

Đâu có trong anh những ham muốn thấp hèn
Anh có vợ, anh thủy chung với vợ
Thiếu tiếng "ầu ơ..." đã làm em sợ...

Giờ đã cách xa nửa quả địa cầu
Em cũng vẫn thèm cho con bú sữa
Đời đã cho anh tiến thêm bước nữa...

Ước gì thời gian không có buổi chiều
Em cất bước khi anh đang tiếp bước
Mãi đến giờ anh vẫn không hiểu được...

Chắc chắn là em không ham cảnh sang giàu
Em cất bước đã làm anh lỡ bước
Là lính với nhau mà em không hiểu được...

Trái đất xoay tròn ta sẽ gặp lại nhau
Hai đứa trẻ sẽ ra chào má lớn
Hai đứa trẻ sẽ vô tư đùa giỡn...
 
Hai người đàn bà có hiểu... vì yêu!
 
 
 
 
 
ĐỜI...!

"Cha mẹ nuôi con biển trời lai láng
Con nuôi cha mẹ tính tháng, tính ngày..."
(Ca dao)



 
 
Mẹ đã đi...
Mẹ đang đi...
Mẹ vẫn chưa đi được...
Mẹ không dùng thuốc
chỉ ăn
chỉ uống
(không bằng đũa, bằng muỗng...)
bằng đường ống đưa vào...
Đau!
 
Mẹ nằm yên
một chiếc máy trợ tim nằm trong cơ thể Mẹ
mắt không hé
các con ghé
mẹ vẫn thở đều
Yêu!
 
Bốn chín ngày của Ba
chiếc ống được lấy ra
(theo lời người ta
là ác
là hành xác)
Bạc!

Mẹ đã héo khô rồi
con cháu cầu Phật Trời
Mẹ đi mau cho khỏe...
Vẫn thở đều
thở nhẹ
cũng chẳng nói nên lời...
Đời!
 
 
TÌM EM...

 

 
 
tôi đã đánh mất em
giữa cuộc đời đen bạc
tim tôi giờ tan nát
biết em đâu mà tìm...
 
em đã thành cánh chim
bay xa không toan tính
không một chút bịn rịn
giữa đất trời mênh mông...
 
không có thước đo lòng
em đã cho tất cả
tôi là người phải trả
cái giá đời bạc đen...
 
trong đêm tối không đèn
tôi đi tìm chiếc bóng
giữa đất trời lồng lộng
chỉ tôi... mình tôi thôi!
 
-
 
 
"SỰ ĐỜI ĐAU... ĐAU LẮM!"
 
Gởi LÃNG KHÁCH, BẰNG LĂNG,...
- Những người bạn vừa dạo vườn thơ!
 
Xin cảm ơn các bạn
đã ghé nhà, sẻ chia
sắp trước cảnh chia lìa
sự đời đau... đau lắm!
 
thân mến!
Người lính
 
 
 
 
 
 
-
 
 
 
GỞI MÀU HOA TÍM
(Thơ của "cóc xanh", quà còn nóng hổi, vừa thổi... vừa cười nghen!)
 
 
"Đời chiến chinh dù trải lắm gian lao
Vẫn tươi mát , vẫn dạt dào tiếng hát..." *

Cảm ơn người đã dạo lên khúc nhạc
nối nhịp cầu tiền tuyến - hậu phương...!
 

 
Nhớ ngày tạm biệt lên đường
bao nhiêu nước mắt yêu thương đong đầy
anh không cưỡi gió, cưỡi mây
anh đi gởi lại nơi đây một người
theo anh là cả một thời
tuổi thơ, áo trắng, những lời ái ân...
theo anh là những đêm trăng
lăn, lê... tập luyện, khó khăn tưởng chừng...
theo anh cùng núi với rừng
theo anh là những tin mừng chốn quê
theo anh là một lời thề
"làm trai cho đáng..." để về với em!
 
---
(*) Trích thơ BẰNG LĂNG
 
 
Hoạ:
(Người lính họa thơ nếu có gì không đúng "luật" xin các Sư huynh thứ lỗi!
Dẫu cũng chỉ mới dừng lại với danh hiệu "người làm thơ con cóc",
cũng xin phép chép lại cả hai phần Xướng - Họa mang về "nhà" để làm kỷ niệm!)
 
"ĐẨM TRÁN MỒI HÔ"
(Trán đẫm mồ hôi)
 
 
Âm thanh bị xé toạc cả ra
Cạo gió mạnh tay rách hết a...
Trân mình, ngọ nguậy đầu trên gối
Cắn răng, nhúc nhích đệm dưới da
Xoa dầu cạo gió: như bôi ớt!
"Đẩm trán mồi hô": tựa giết gà!
Lần sau nếu sốt anh chẳng dám
Bởi có lượt hai: "tất cả"... ra!
 
Phan Văn Nhớ
 
 
 
 
(Hình ảnh chỉ mang tính chất... minh hoạ)
 
 
 
-----
 
 
Phan Văn Nhớ

ĐÔI CHÂN





đời cho người một đôi chân
để đi cho biết phong trần, thế gian
xa gần, xuôi ngược, dọc ngang
nhân tình, thế thái, thiên đàng, âm ti
 
có chân mà chẳng chịu đi
nhờ người bước hộ khác gì không chân
làm cho sai lệch cán cân
gây bao ngang trái, nghĩa nhân ở đời
 
bắc thang nói với ông Trời
kiếp sau nếu có hãy đòi lại chân
đi xa rồi lại về gần
thiên hạ đồn rần: lắm kẻ không đi...!!!
 
-----
 
Phan Văn Nhớ
 
"MỘT...HAI..."
                          (yêu tặng các bé đang hát)

 
 
"Chú bộ đội tập đếm
cứ một... hai, một... hai..." *
các cháu cất tiếng hát
quen tai vẫn thấy hay...
 
Chú không chỉ tập đếm
không dừng ở "một hai..."
chú giống như các cháu
cũng phải học thuộc bài...
 
Chú lăn lê bò toài
mặc nắng mưa giông bão
không kể đêm, kể ngày
gió sương phai màu áo...
 
Học giỏi nghe các cháu
những người chủ tương lai
bài hát nghe quen tai
chú vẫn không dừng đếm...!
 
 
 
 




--------------
(*) Trích lời một bài hát thiếu nhi.
 
 
 
-----
 
 
Mến chào bạn Trọng Văn.
Thấy chủ đề "lòa lọa", sẵn dịp đưa vào topic thêm vài "con cóc" nữa, Người lính tạt vào vườn thơ này và ngửi thấy rất nhiều mùi thơm đáo để.
Nếu Trọng Văn không phật lòng thì cho Người lính tham gia một món với nhé!
Chúc vui!

-----
 
 


 
 
 
Phan văn Nhớ
 
BÁNH TRÁNG CUỐN


mua về một miếng thịt
luộc chín cắt mỏng ra
(vì "quân số" mình ít
không thể giống người ta)...

rau có sẵn sau nhà
cắt vô rồi rữa sạch
phòng khi nhà có khách
nước mắm làm thật ngon...

bánh tráng cũ vẫn còn
cứ lấy ra mà nhúng
thêm vào một ít bún
cuốn tròn và... mần thôi!
 
 
-----
 
 
Bạn Trọng Văn mến!
Mới đó mà đã được vài ba món rồi. Người lính góp thêm một món nữa rồi... đơn vị thẳng tiến. Món gì dễ chế biến mà nhanh nữa nhỉ...? À...! Có rồi! Đó là:

 
-----
 
Phan Văn Nhớ
MÌ TÔM XÀO
 
 
mì tôm pha nước nóng
chuyện này xưa quá rồi
đem mì ngâm nước ấm
vừa nở vớt ra thôi...
 
ra quán mua ít giá
một nắm hẹ là vừa
thêm một trái cà chua
hành tây và tí thịt...
 
dầu ăn cho một ít
bỏ tỏi vào cho thơm
xào thịt mắt phải dòm
để cho vừa chín tới...
 
quên củ hành phải tội
các loại rau đẩy vào
chú ý cầm đũa xào
cho chín đều tất cả
 
chưa xong mà thơm quá
thêm vào chút bột nêm
túm mì bỏ lên trên
trộn đều rồi xào tiếp

lính không giỏi làm bếp
chỉ thích làm món nhanh
vậy mà ăn ngon lành
nhiều người khen lắm đó!



 
 
 
-----
 
 
Phan Văn Nhớ
 
Tặng Nguoiphunu ditimtinh





Với vườn thơ, Người lính hạng "cóc xanh"
nhưng nguyện trải lòng mình cùng tất cả
gát lại bao lo toan vất vả
để hòa vào thế giới của nàng thơ
 
Ai đi tìm ai và tìm đến bao giờ...?
riêng người lính đã tìm là phải gặp!
Thư quán nhà chung đã vô hình chắp
cho con tim gần lại với con tim...
 
Chớ quá khắt khe trên vạn lý đi tìm
không một nửa sẽ là không một nửa
ánh mắt của ai hãy nhìn ra cửa
bao tâm tình - nhiều lắm - những vòng tay!
 
 
-----
 
 


 
 
 
 
Phan Văn Nhớ
 
BIỂN VÀ BỜ
 
(Mến tặng Mac Nhan Son
- Tác giả bài thơ TÌNH CHÂN GIẢ, LỜI THƯƠNG BINH)
 
 
Tôi với anh không chung một chiến hào
Cũng có thể không cùng chiến tuyến
Trước mặt ta là biển
Phía sau là bờ…
 
Biển thét gào, dữ dội đến không ngờ
Rồi biển lại rất nên thơ, đằm thắm
Biển ôm vào lòng bao con thuyền bị đắm
Biển trả cho đời những chuỗi ngọc trai…
 
Bờ hiền lành, huyền diệu ánh nắng mai
Bờ có lúc ngập chìm trong bóng tối
Sống trên bờ có cả người lẫn sói
Giữa cái muôn trùng nào dễ nhận ra…
 
Dưới biển, trên bờ bát ngát những bông hoa
Cho ánh ban mai thêm lung linh, huyền diệu
Dưới biển, trên bờ cũng đâu thể thiếu
Sự dối lừa, phản trắc của con tim…
 
Người lính chúng ta chẳng lẽ mãi đi tìm
Chân giá trị ở nơi không giá trị
Đứng dậy đi anh, tránh xa ủy mị
Dù bước đi với những dấu chân tròn…
 
Nhìn đi anh bởi tất cả vẫn còn
Những ánh mắt, vòng tay, tim nhân ái
Bờ của ta vẫn còn lẽ phải
Dẫu quanh ta bao ngang trái nổi chìm…
 
Tiếc làm gì với một trái tim
Không chia lửa bởi nó không có lửa
Đứng dậy đi anh, tránh xa lời nguyền rủa
Bởi trên bờ nào chỉ có người đâu…
 
Người lính chúng ta đứng ở tuyến đầu
Không nguyên vẹn đâu phải điều khó hiểu
Trước biển, trên bờ lính không mềm yếu
Cuộc đời này đâu chỉ mỗi con tim…
 
 
-----
 
 
Phan Văn Nhớ
VỊT NẤU CHAO

(Tham gia nấu ăn bằng thơ - kiểu lính - với Trọng Văn)
 
 

 

Hôm nay lại ghé quán thơ
Người lính bất ngờ có lắm món ngon
Để coi trong túi có còn…
“Một trăm ngàn chẵn!”, bon bon chợ chiều…
 
Không biết nấu món bún riêu
(Người lính vốn có biết nhiều món đâu!)
Mua ngay một chú vịt bầu
Củ môn, ký bún, hủ chao… mang về
 
Trọng Văn cắt tiết thấy ghê
Thụy Du bắc nước vào nghề… nhổ lông!
Mới đó mà đã sạch bong
Thịt chặt khúc, bộ đồ lòng để sau
 
Người lính ướp tỏi, ướp chao
Bắc nồi lên bếp rồi xào sơ qua
(Tính người rồi chế nước à
Không thì nấu chín có cha ngồi nhìn…)
 
Củ môn cắt khúc thật… xinh
Bỏ chung vô nấu khi ninh thịt mềm
Mùi thơm nghe đã bắt thèm
Ngò rí, tiêu bột ta đem rãi đều…
 
Thay cho một bữa cơm chiều…!
 
 
-----
 
 
Phan Văn Nhớ
SAO NÀO LÀ EM...?
             (Gởi tặng màu hoa tím BẰNG LĂNG)
 
 

 
 
Trăm năm còn trái tim hồng trao ai…” *
Càng tìm, càng đắng, càng cay
Càng đau khổ, lắm đêm dài bên thơ...
Em không hiểu hết chữ ngờ
Nên đã cất bước xa bờ, ra khơi...
Tình yêu nào phải cuộc chơi
Sao anh toan tính có hời hay không...
Em như cánh én sổ lồng
Bay về phía ánh nắng hồng mùa xuân
Anh như đi lạc giữa rừng
Em thanh thoát giữa mấy từng trời cao
Hóa thân vào những chòm sao
Sao nào cũng sáng, sao nào là em...?
Anh như bóng tối, màn đêm
Khi anh đánh mất chính em – cuộc đời...
Bây giờ em đã xa rồi
Xa bao toan tính, hẹp hòi của anh...
Làm sao vẽ lại bức tranh
Một thời da diết ta giành cho nhau
Anh không quý mối tình đầu
Anh không giữ trọn nghĩa câu chung tình
Giờ đây bóng tối… một mình…!
 
-----
(*) Trích thơ Bằng Lăng
 
 
-----
 
 
Người lính rất vui khi Kha Khả Tú ghé chơi nhà (và, lại có quà nữa...)!

 
Phan văn Nhớ
 LÍNH

         (Mến tặng Kha Khả Tú)

 

 
 
chân đạp đất
đầu đội trời
suốt một đời
quen mưa nắng

đất dù rắn
không bằng chân
trời mưa nắng
chẳng ngại ngần


xa hay gần
rừng hay núi
Tổ quốc cần
là đi tới
 
Tổ quốc gọi
lính tiên phong
lính một lòng
vì nghĩa lớn...



ba lô sờn
quần áo bạc
tình nhà gát
nợ nước tròn...
 
đi cho trọn nghĩa nước non
bài ca người lính mãi còn ngân vang!




-----


Phan Văn Nhớ
 
tặng Mac Nhan Son
KHÁCH QUÝ CỦA VƯỜN THƠ
 
 

 
 
chúc mừng anh thành VIP
trong vườn thơ tình đời
làm sao mà theo kịp
chờ Người lính... anh ơi!
 
là một cuộc rong chơi
trải lòng mình trong đó
anh không hề bước khó
trên đôi chân của mình...
 
thơ anh những tâm tình
những buồn vui san sẻ
Người lính đang bập bẹ
học những người như anh...
 
Người lính là cóc xanh
Bằng Lăng là me tím
thơ Bằng Lăng ngọt lịm
thơ anh nặng tình người...
 
chờ Người lính... anh ơi!
(và mọi người nữa nhé!)
thơ như dòng sữa mẹ
nuôi con dần lớn khôn...
 
gởi anh một tâm hồn
trước thơ luôn trăn trở
thơ anh luôn gợi mở
tấm chân tình con tim...
 
Người lính vẫn còn tìm
để không còn là cóc
một chặng đường khó nhọc
nhủ lòng phải vượt qua...
 
KHÁCH QUÝ trong nhà
chúc anh luôn viết khỏe
nhiều đề tài mới mẽ
làm quà bao con tim!



-----


Phan văn Nhớ
  
   HOÀI CỔ





"Một nụ hồng chúm chím..." *
trong biển tình mênh mông
dẫu ở chốn vô cùng
anh vẫn luôn hoài cổ...
 
bao lần nhìn lá đổ
bao lần lòng lâng lâng
bao lần nhìn sóng vỗ
bao lần lòng buâng khuâng...
 
"Một thời yêu say đắm..." *
vẫn theo cùng thời gian
trong thế giới vô vàn
anh vẫn cùng em bước...
 
có duyên ở kiếp trước
gặp lại nhau kiếp này
dẫu đôi ngả chia ly
kiếp sau ta lại gặp...
 
đừng để rơi nước mắt
khi kỷ niệm quay về
anh vẫn vẹn câu thề
anh vẫn trên "lối cũ..."


-----
(*) thơ Chuông Gió



-----


Người lính suy nghĩ mãi mới dám... đưa tay xin ý kiến!






Phan văn Nhớ

 
     HỔNG DÁM MUA ĐÂU...!

 
có người đăng bán nỗi buồn
tạt vào nếu rẻ tiện đường tôi mua
mắc quá thì phải chào thua
tôi sẽ ghé chùa... nhiều lắm... xin cho
nhưng rồi tôi lại âu lo
mua - xin liệu có giàu to hơn người
tôi thời luôn nở nụ cười
dẫu ở trong dạ... trời ơi!... (cũng buồn)
người buồn vì nỗi vấn vương
kẻ buồn đời lắm chặng đường chông gai
người buồn không tỏ lòng ai
kẻ buồn sao lắm oan sai, lọc lừa...
ngày rằm, mùng một lên chùa
người bán cũng lắm, kẻ mua cũng nhiều
thôi thì vì một chữ yêu
không mua, không bán chia đều cho nhau
bạn bè có trước, có sau
sướng vui cùng hưởng, khổ đau cùng... buồn!!!



-----




 
 

Phan văn Nhớ

VUI BUỒN ĐỀU CÓ THƠ

 
việc nhà binh bận quá
việc nhà riêng bận hơn
xin bạn chớ giận hờn
"mời đã lâu... mới ghé!"
 
hungho_... là người mẹ?
hungho... là người cha?
người đọc thơ đoán biết
Người lính thì... không ra!
 
hôm nay tươi như hoa
không tí buồn nào hết
(buồn làm gì cho mệt
trái đất xoay không dừng...)
 
"thời thế tạo anh hùng"
nỗi buồn ngâm nga hát
người làm thơ rất khác
vui buồn đều có thơ
 
thôi đã sắp đến giờ
làm "Ô - Sin" cho trẻ
tạm biệt hungho_... nhé
lần sau cùng "nhâm nhi"...!



-----


Người lính "mở hàng" đây!
"Cóc xanh" ai chê trách

MÀU NHO thích: nổi hạch!
MÀU ĐÒ mê: tệ hơn!
(Xin lượng thứ... lượng thứ!!!)




 
Phan Văn Nhớ
 
MÀU ĐÒ
     
      (xin đừng đọc thành ra là màu... đỏ, nhé!)

đã nhiều lần anh đà tỏ ý
trong tình yêu anh thích nhất màu đò
em ngại ngần... dẫu cưới cũng chẳng cho
anh tiu nghỉu... màu nho thì cũng thế
 
em ghét ớt (yêu vị cay của quế?)
em yêu rừng (ghét lá rụng đầy sân?)
ở bên nhau em chẳng chịu ngồi gần
em sợ lắm cái màu đò lắm mộng!



-----


thơ của VIP hay thật
rất nhiều bài được " rờ " (r)

Người lính chẳng có thơ
nên tặng người... con cóc!







Phan Văn Nhớ

    THUỞ BINH NHÌ


thuở binh nhì
xúng xính xanh màu lá
rất lạ
rồi quen
bao cái tên
dần thuộc
bao khó khăn
không lường trước...
 
thuở binh nhì
thao trường đổ nắng
sợ lắm
mồ hôi ra như tắm
chỉ mong mưa...
 
thuở binh nhì
hành quân dưới sao thưa
bất chợt mưa
bao bàn chân vẫn bước
ao ước
chóng đến nơi...
 
thuở binh nhì
thời áo trắng qua rồi
trang nhật ký thay dòng lưu bút
đốt cháy cỏ khô khói lên nghi ngút
chợt nhớ nhà
mùi rơm rạ thân quen...
 
thuở binh nhì
những đêm man mác
đứng gát giấc ngủ say
làn gió nhẹ lay
giật mình tỉnh giấc
ngủ gật...
 
rồi nằm gai, nếm mật
qua thuở binh nhì
long trời
lở đất
bom đạn thét gào
sá chi
đi...
 
 
thuở binh nhì
không ghi
không chép
thật đẹp...!



-----


CÓ AI KHÔNG?
CỨU
Người lính VỚI...!!!


 
Người lính có nói vậy đâu
làm sao biết được ai đầu bên kia
(giờ còn chưa vợ nữa kìa)
thôi lính đi " dìa " làm phận " Ô - Sin "
bạn chưa hiểu hết sự tình
bảo Người lính nói bạn mình " Pê - đê"
hai câu hỏi rõ " thấy mê "
(hỏi bạn hungho_... thuộc về phái nao)
nhatran... nói vậy là sao...???



-----


MẸ ƠI...!

sáng nay Mẹ đã xa rồi
Mẹ về với chốn đất trời bao la
chúng con vừa mới mất Cha
giờ ngồi khóc Mẹ sơn hà biệt ly
con đường khắc nghiệt phải đi...!

Người lính
(02h00 thứ hai 01.12.2008 - 05.11.Mậu Tý)

 







ĐÔI DÒNG GỞI BẠN THƠ
 
Trời ơi sao lại thế này
mới mùng ba tết còn say xuân mà?
Người ơi xin chớ quá đà
vườn thơ là một vườn hoa ân tình!
Vườn thơ không của riêng mình
xướng họa hãy gởi niềm tin nơi người!
Thơ là văn hóa cuộc đời...
Thơ là một cuộc rong chơi trữ tình...
Bạn thơ dẫu có vô hình
vẫn là đối tượng để mình đổi trao...
Người ơi dừng lại đi nào
mới mùng ba tết làm đau xuân rồi!
               NL - Mùng Ba Tết Kỷ Sửu, 2009






 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2009 09:05:26 bởi Người lính >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9