Suối Ngọt Trầm Hương
Mai Có Còn Thương
Đêm qua mưa giấu trăng thề
Ngồi sau hiên cửa hôn mê nỗi buồn
Sáng nay lòng vẫn còn buồn
Hẹn hò hôm trước mưa tuôn mất rồi!
Lau rồi nước mắt còn rơi
Chờ mai nắng có về tươi phố phường?
Sánh vai nhau những con đường
Như mình hẹn ước còn thương thương hoài
Đêm qua một chút hương phai
Trời mưa nhỏ lệ nhớ ai... vậy kà!?
Hồng Quế Trao Gửi Ngày mai đến vẫn muôn hoa rực rỡ Ánh nắng vàng đang bỡ ngỡ ngoài sân. Em hiểu rồi nhưng anh mãi bâng khuâng Đâu có biết biển trào dâng giông bão. Lòng buồn lắm dẫu biết tình hư ảo Nếu bảo không chỉ tự hão mình thôi. Chiêm bao này sẽ giấu kín một nơi Khi chiều vắng còn có lời trao gửi. Đừng nữa nhé viết những câu hờn tủi Diễn đàn này mình trao đổi bằng thơ Chút ấm lòng đêm đông lạnh gió mưa Trời đẹp lắm khi mỗi mùa xuân đến. Trung Dũng
Giận Hờn
Cô với cậu đùa vui như con nít
Giởn chơi nhau mà quạu đến dỗi hờn
Bé ơi bé chắc bé thèm năn nỉ
Bé giận đi anh vuốt giận hết buồn
Bé cứ để anh cười ra nước mắt
Làm trời mưa ngăn cách lối tìm nhau
Sợ bé giận nhưng anh thì thích chọc
Giận đi nào mưa lệ ướt xanh xao
Bao nhiêu lần giận nhau anh còn nhớ?
Quay mặt rồi hai đứa góc buồn hiu
Chỉ có thơ làm sóng vỗ ngọt ngào
Bằng ngôn ngữ trăng sao anh gửi bé
Hỏi chứ bé nỡ lòng nào giận được?
Góc trời mưa lạnh lắm khúc tình si
Thèm bài thơ năn nỉ cười hì hì...
Cái liếc mắt làm bờ môi thêm ngọt...
Hồng Quế
Trao Gửi Ngày mai đến vẫn muôn hoa rực rỡ Ánh nắng vàng đang bỡ ngỡ ngoài sân. Em hiểu rồi nhưng anh mãi bâng khuâng Đâu có biết biển trào dâng giông bão. Lòng buồn lắm dẫu biết tình hư ảo Nếu bảo không chỉ tự hão mình thôi. Chiêm bao này sẽ giấu kín một nơi Khi chiều vắng còn có lời trao gửi. Đừng nữa nhé viết những câu hờn tủi Diễn đàn này mình trao đổi bằng thơ Chút ấm lòng đêm đông lạnh gió mưa Trời đẹp lắm khi mỗi mùa xuân đến. Trung Dũng
Thương Đau Và Hạnh Phúc
Đời có những ngày bão giông rồi nắng đẹp
Em hiểu rồi sao dạ mãi bâng khuâng
Làm sao biết gió mưa không thiệt hại
Lở núi lở bờ biết tìm anh ở đâu !?
Làm sao em biết đời êm đẹp hay bể dâu
Trái tim cũng có những lần tan vỡ
Tình cũng lúc đổi ngôi...
Tuyết có lần cũng rơi vào mùa hạ
Có thể rồi tình yêu cũng sẽ trở mùa
Đời có những thương đau và hạnh phúc
Nghĩ về nhau em chưa biết mình ở nơi nào
Biết yêu người là chuốc lấy hư hao
Gần chẳng đặng xa nhau càng cay đắng
Dệt mùa xuân thắp lên ngàn tia nắng
Cho thơ em đằm thắm chữ yêu thương
Dù đôi nơi mưa tím khóc nắng vàng
Em vẽ ngọt tranh thơ... lau khô dòng nước mắt!
Hồng Quế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2010 22:26:52 bởi DongSuoiNgot >
Thơm Môi
Nghiêng trời em thắm vườn hồng
Nắng nghiêng nghiêng rót vào lòng tình anh
bình minh con mắt long lanh
Mưa em đã tạnh gió lành ghé thăm
Nghiêng dòng xuân khoảng trời xanh
Môi thơ rơi giọt mộng lành thơm môi
Mời người cho nhớ lên ngôi
Nghiêng vai thơ đón lả lơi vần hồng
Nghiêng mùa thu tẩm giọt lòng
Cho tim em ngọt phiêu bồng cõi mây
Hát đi anh giấc mộng đầy
Choàng vai thu ấm ngất ngây lời tình
Hồng Quế
Lạc Mộng
Và như thế truyện tình buồn anh viết
Muôn vần thơ khóc trăn trối ngày đi
Người ta nói những cuộc tình dang dở
Còn đẹp hoài bằng chứng tích bài thơ
Và như thế trầm ngâm tôi hạnh phúc
Nhìn người ta gục mặt cõi sương mù
Núi chiều nay sương khói phủ hoang vu
Anh bất động uống vào viên thuốc ngủ
Người ta nói hôn nhân là xây mộ
Chữ tình yêu chôn xuống đất vùi sâu
Anh thơ thẩn gửi hồn trôi vào khói
Tôi im ru đứng lặng ở bên cầu
Ngủ đi anh mộng du chiều lãng mạn
Ướp xót xa vào tình khúc triền miên
Tôi ngồi đó nhặt lên chuỗi muộn phiền
Kết từng hạt xỏ thành xâu ray rứt
Ngủ đi anh cõi mơ còn thao thức
Để tôi về ôm lên khúc trái ngang
Hạnh phúc này như mây khói lang thang
Anh phương đó tôi nơi này lạc mộng
Hồng Quế
Hôn hay không hôn...?
Có những vần thơ đẹp như hồn thiên sứ
Chở mộng theo mây cuốn hút linh hồn
Nhưng thi sĩ khoái thơ buồn anh ạ!
Nên mấy lần em hỏi có nên hôn...?
Hôn anh rồi thơ đâu còn buồn nữa
Ai trầm u ai thương tích những nụ hôn?
Có nhiều khi nghe anh ru than thở
Thèm làm sao một giọt đắng xơi lòng!
Thèm làm sao câu đau đớn chờ mong
Như cái thuở xa nhau đêm ngồi khóc
Những ngày tháng theo nhau buồn lăn lốc
Vẳng không gian thơ khóc chuyện tình buồn!
Hồng Quế mong ơi! ngừ đòi iu ngừ đòi khóc...thử coi anh còn chịu nổi hong nhá...hì hì...
HQ cũng thích đùa chút xin anh và mong không phiền...chúc tất cả vui với thơ.
Ngủ Đi Tim
Ngủ đi tim ngủ đi tim nhé
Thức dậy rồi tim sẽ bình yên
Những cuộc tình ra đi in lại nét
Tim sẽ lành những vết sẹo thôi đau
Ngủ đi tim đắp mền cho ấm
Đêm mùa đông chỉ lạnh hiên ngoài
Những nấm mộ người đi không biết lạnh
Chỉ có người thương khóc trần ai
Ngủ đi tim cho thôi đau đớn
Dòng nhạc buồn ru mộng vờn bay
Về cõi xa những kỷ niệm dài
Quên tất cả xoay theo dòng nhạc
ngủ đi tim quên lần tiền kiếp
Mưa ngàn năm sấm sét ra đi
Người sống lại trên từng con phố
Xây cuộc đời từ những biệt ly
ngủ đi tim thôi đừng rung động
Tiếng kinh buồn chảy cuối dòng sông
Tim đi về cội nguồn thân phận
Tình ảo hư mây khói xa dòng
Hồng Quế
HƯƠNG
Từ anh nhặt lại nỗi buồn
Em ngồi thiu thỉu trên khuôn chữ tình
Vần nào chữ cũng lặng thinh
Nghe trăm quẩn khúc trở mình nhức đau
Từ anh tô vẽ đủ màu
Em che bờ nắng em rào cõi mưa
Một mình gói lại hương xưa
Vác thương qua núi đón đưa trăng vàng
Từ em trở lại phố hoang
Chỉ còn gió thổi điêu tàn bến mơ
Từ anh hết chữ làm thơ
Chân em què quặt nằm mơ tình trần
Từ trên môi khép lặng câm
Có, không lời cũng âm thầm mình nghe
Hết về phố hết về quê
Đường xe núi lở em về chân không
Từ anh lấm bụi trần hồng
Áo phai nắng gắt dòng sông cạn rồi
Thơ ngây chết ở trong nôi
Không hồn không xác không vôi không trầu
Ai ngờ giấc Mộng Hồng Lâu
Tan như bèo bọt qua cầu nước trôi
Ngủ quên nằm ăn quên ngồi
Ảo hư hư ảo trắng đồi khói sương
Từ anh giủ áo vấn vương
Bò như con kiến tìm đường mật ong
Thu về lúa chết đầy đồng
Không còn giọt nắng chiều đông sưởi mùa
Không còn quê cũ hương xưa
Chiêm bao em đứng dưới mưa quên đời
Từ anh là khói sương rơi
Em về Đông lạnh rã rời áo hương...
Hồng Quế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2010 02:10:15 bởi DongSuoiNgot >
Trích đoạn: Tinhkhgbiengioi
Chịu không nổi...hihi
Xin đừng...
Xin đừng hôn, van em đừng hôn vội
Cơn mưa tình sẽ làm tội tim ta
Ngọn gió yêu sẽ quẩn ánh trăng ngà
Rồi ta phải tương tư thêm lần nữa
Xin đừng hôn, van em chớ vội hôn
Không muốn đưa linh hồn vào cõi nhớ
Ta đã đón bao cuộc tình lầm lỡ
Đủ lắm rồi không muốn nhận thêm đâu
Ai dám bảo rằng anh không nói dối
Lầm lỡ hoài nên phải sợ nhe anh
Gói vào tim cất kỷ giấc mộng lành
Nuôi thơ lớn những dòng xanh mơ ước
Em bảo rằng chắc anh đang nói dối
Có một lần không lầm lỡ anh ơi
Có một lần cho trăm năm chưa đủ
Chẳng bao giờ thiếu được ở trong đời
Hồng Quế
Cám ơn TKBG đã ghé trang thơ của HQ. Chúc anh chúa nhật vui...
Ai dám bảo rằng anh không nói dối
Lầm lỡ hoài nên phải sợ nhe anh
Gói vào tim cất kỷ giấc mộng lành
Nuôi thơ lớn những dòng xanh mơ ước
Em bảo rằng chắc anh đang nói dối
Có một lần không lầm lỡ anh ơi
Có một lần cho trăm năm chưa đủ
Chẳng bao giờ thiếu được ở trong đời
Hồng Quế
Cám ơn TKBG đã ghé trang thơ của HQ. Chúc anh chúa nhật vui...
Chấp nhận
Ta nói dối, rất nhiều lần nói dối
Dối cả lòng, không đón nhận tình ai
Vì chính ta không biết đến ngày mai
Còn chịu dỗ những khi người hờn dỗi
Ta nói dối vì đã không chịu nổi
Những muộn phiền mình đem lại cho nhau
Rồi trong ta tình sẽ đổi sắc màu
Từ xuân thắm sang vàng thu ảm đạm
Ta nói dối và sẽ còn nói dối
Ta không yêu... không biết sẽ còn yêu? Cám ơn HQ đã không bắt lỗi vi tôi vào nhà không gõ cửa. hihi...
Chúc HQ Chủ nhật tươi đẹp.
Thương Đau Và Hạnh Phúc
Đời có những ngày bão giông rồi nắng đẹp
Em hiểu rồi sao dạ mãi bâng khuâng
Làm sao biết gió mưa không thiệt hại
Lở núi lở bờ biết tìm anh ở đâu !?
Làm sao em biết đời êm đẹp hay bể dâu
Trái tim cũng có những lần tan vỡ
Tình cũng lúc đổi ngôi...
Tuyết có lần cũng rơi vào mùa hạ
Có thể rồi tình yêu cũng sẽ trở mùa
Đời có những thương đau và hạnh phúc
Nghĩ về nhau em chưa biết mình ở nơi nào
Biết yêu người là chuốc lấy hư hao
Gần chẳng đặng xa nhau càng cay đắng
Dệt mùa xuân thắp lên ngàn tia nắng
Cho thơ em đằm thắm chữ yêu thương
Dù đôi nơi mưa tím khóc nắng vàng
Em vẽ ngọt tranh thơ... lau khô dòng nước mắt!
Hồng Quế
Xen Kẽ Hết giông bão ánh nắng hồng lại tới Dòng sông xưa theo năm tháng chảy xuôi. Bông cúc trắng đón một mùa thu mới Chút hương tình xao xuyến mãi không thôi. Trách chi nhau khi xa cách đôi nơi Con sóng vỗ vẫn làm vui bờ cát. Đồng xanh lúa gió rì rào bát ngát Quên giận hờn cất tiếng hát cùng nhau. Phải không em xen kẽ những đớn đau Là rực rỡ muôn sắc màu hạnh phúc. Trung Dũng
Chấp nhận
Ta nói dối, rất nhiều lần nói dối
Dối cả lòng, không đón nhận tình ai
Vì chính ta không biết đến ngày mai
Còn chịu dỗ những khi người hờn dỗi
Ta nói dối vì đã không chịu nổi
Những muộn phiền mình đem lại cho nhau
Rồi trong ta tình sẽ đổi sắc màu
Từ xuân thắm sang vàng thu ảm đạm
Ta nói dối và sẽ còn nói dối
Ta không yêu... không biết có còn yêu?
Không Chấp Nhận
Cám ơn anh lời nói dối thật tình
Chối bỏ tình em khi lòng không muốn
Hỏi chứ vì sao em thường chạy trốn ?
Dối nữa đi anh cho phức cái nợ đời
Những muộn phiền này gió nào mang tới?
Mùa đang xuân bỗng thu rụng lá vàng
Anh thở than đời mây xám lang thang
Em ở lại tiễn mùa vào băng tuyết
Anh dối đi rằng anh không hề tiếc
Dối cả lòng vì anh biết...còn yêu... hí hí hí
Hồng Quế
Tâm Sự Cùng Thơ
Thơ ngồi bên tôi chữ lặng im
Moi dòng kí ức đã im lìm
Chữ cười chữ khóc vừa xếp lại
Lạnh lùng giọt máu chảy trong tim
Tôi ngồi bên thơ chữ cạn lời
Hỏi lòng cũng cạn tiếng im hơi
Có thể nào không... thơ đã hết!
Hay vì chan chán cái nghĩa đời
Hỏi thơ chữ tình viết làm sao?
Thơ ngồi cúi mặt chỉ nghẹn ngào
Sáng thương chiều ghét đêm thờ thẫn
Thơ chỉ là thơ của trăng sao
Giả cười giả khóc giả thương yêu
Giả thương giả nhớ giả nâng niu
Thơ ơi chua chát tình hư thật
Thật hư có lẽ cũng buồn hiu!
Thôi thì thơ cứ vui chơi nhé
Tình hờ cõi mộng khát đam mê
Đêm nay ngồi xuống mà tâm sự
Thơ và tôi lủi thủi đi về
Hương Quế
Tuyệt Vọng
Có những lúc tim em không đường hướng
Lạc bước đi thờ thẫn giữa hoàng hôn
Là những lúc lòng rời rã bồn chốn
Mơ lịm chết cõi hồn đêm tĩnh lặng
là những lúc nghe toàn mùi cay đắng
Muốn nằm vùi trong cổ mộ quên đời
Không còn muốn lặn ngụp biển chơi vơi
Trả tất cả về cho đời cát bụi
Có những lúc cạnh dòng sông thui thủi
Không màng nghe chim chốc hót bình minh
Không cần tìm mà chỉ muốn quên mình
Mặc xuân hạ đông thu về tan tác
Là những lúc trái tim em rách nát
Bờ phờ nằm trong bụi cát mịt mù
Không còn muốn nghe tình những điệu ru
Chôn mọi thứ vào nghìn thu dĩ vãng
Muốn thả hết vào mây hồn năm tháng
Không quê hương không lữ thứ điên cuồng
Thập giá buồn ngồi nghe những hồi chuông
Có phải chúa vẫn còn quanh đâu đó.
Hồng Quế
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 10 bạn đọc.
Kiểu: