Giữa Những Lưng Chừng
Tôi lưng chừng giữa nắng và mưa
Nửa ở lại nửa cuốn đi theo chiều gió
Phải chi mình làm thân ngọn cỏ
Vui biết dường nào chờ mưa tưới mát
Chờ nắng lên để còn có lúc đâm chồi
Tôi lưng chừng giữa kẻ hở không thứ cũng không ngôi
Đón hạnh phúc về vài ba bữa
Rồi lưng chừng dập tan ngọn lửa
Hốt tàn tro lượm lại những mảnh lòng
Chờ biển dập đưa rong rêu về bến
Tôi lưng chừng giữa một ngã ba tình mua bán
Người rao hàng người trả giá thấp cao
Chợt hay ra thì đã rã ngọt ngào
Máu đã cạn không giọt nào trở về con tim nữa
Tôi lưng chừng thấy tôi nằm mục rữa
Xác tan ra vài khoảnh khắt tàn phai
Hương Quế