Yêu Dấu hỡi em chính là hơi thở
Của thơ anh, của chính cả đời anh
Không có em cuộc đời trống vắng tanh
Khi em đến, bao nhiêu thay đổi mới
Buổi đầu gặp anh lao đao chới với
Hồn lâng lâng bay bổng chín tầng không
Giữa đám đông muốn ôm trọn vào lòng
Thân ngà ngọc dáng tiên hồng xinh xắn
Em hỏi anh thích tóc dài hay ngắn
Nếu thật tình dài ngắn cũng như nhau
Nhưng anh ưa nhìn cảnh thiếu nữ qua cầu
Tóc lộng gió phải dài bay thơ mộng
Em không hiểu nghĩ rằng trong cuộc sống
Anh thế này, anh thế nọ, thế kia
Những nhà thơ cứ nóng bỏng đam mê
Em không biết đâu là mơ là thực
Nhiều khi tức muốn chữa mình oan ức
Nhưng anh đành chấp nhận nghiệp nhà thơ
Ai nói chi, ai nghĩ bậy cũng ờ
Nhà thơ nói, viết lúc nào cũng như thực
Nguyên Đỗ