VU VƠ
Bỗng nhiên nghe tiếng Em chào
Nghe câu trách nhẹ mà sao xuyến lòng.
Phải chi Tôi được chờ mong
Phải chi Em hiểu tấm lòng của Tôi
Bồn chồn cả khi đứng ngồi
Tôi xao xuyến tựa cái hồi đang yêu.
Chỉ mong chóng đến buổi chiều
Để nghe Người ấy nói điều vu vơ.
Biết rằng không găp vẫn chờ
Ngồi buồn Tôi viết vu vơ vài dòng.
Ngước nhìn Trời rộng mênh mông
Lững lờ một đám mây hồng nhẹ trôi.
Trên đời còn lại mình Tôi
Vu vơ đứng giữa đơn côi muộn màng.
Biết mình chẳng được giàu sang
Lại vu vơ với nắng vàng chiều Thu!