Sống trên đời cần 1 tấm lòng
Bụi Tím 17.11.2008 11:04:16 (permalink)
***Xin các bạn hãy bỏ chút thời gian để đọc entry này,
để thấy quanh ta cuộc sống còn những góc khuất
và, ta quá bé nhỏ để vươn tay cứu giúp
...nếu không có những tấm lòng
 

       Ngày hôm nay - ngày Chủ Nhật, tâm trạng tôi thật sự nặng nề và bế tắc?!! Ko như những gì tôi nghe, ko giống những gì tôi nghĩ, và rất khác những gì tôi tưởng tượng... chính tôi đã đi gặp bà. Bà ở trong một con hẻm nhỏ, ghập ghềnh và chật hẹp đến nỗi tôi chỉ có thể để xe ở ngoài mà đi bộ vào. Nơi đó ko fải là 1 căn nhà, mà trông như 1 cái chòi xiêu vẹo được chắp vá.

Một bà cụ nhỏ thó, lưng còng và ốm yếu bước ra. Tôi khóc. Ko thể nói được lời nào. Cứ thế, tôi chỉ khóc.

Các bức vách của căn nhà còn nguyên vết tích của gạch vữa, vậy mà hàng tháng nơi ấy móc túi của bà tận 500 ngàn. Bà bảo chúng tôi lên căn gác nhỏ của bà để xem nơi bà ngủ. Chiếc cầu thang gỗ ko tay vịn, với cặp mắt mờ và đôi chân yếu, bà tựa lưng vào tường và cứ thế bước lên, bước xuống. Ngay cả tôi còn ko đảm bảo cho sự an toàn của mình khi bước lên trên những mảnh gỗ ấy.

Căn gác nhỏ, ọp ẹp, hớ hênh và tạm bợ. Tôi đã bắt đầu quen với việc chế ngự cảm xúc, vậy mà đôi khi mắt vẫn cay cay vội vàng nhìn qua hướng khác.

Ko trò chuyện được lâu, vì bà phải đi bán lúc 13h. Vậy đó, ngày này qua ngày khác, bà ra khỏi nhà lúc 13h trưa và trở về khi đã 23h đêm. Sống với gió, với nắng, với mưa ngần ấy năm trời nên sức khỏe của bà bây giờ cũng mong manh lắm. Nhưng bà chỉ mong cái lưng hết nhức, cái chân hết đau, để bà còn đi bán kiếm tiền nuôi những đứa cháu.

Chia tay bà, tôi về nhà trong nỗi băn khoăn nghẹn ngào.

20h, tôi tìm đến chỗ bà bán. Bà quá nhỏ bé lặng lẽ trước sự ồn ào xô bồ của phố xá và con người nơi đây. Tôi thấy một vài bạn trai ngồi xung quanh bà. Họ chỉ lặng lẽ nhìn cho đến khi tôi xuất hiện. Tôi đã vui hơn khi được gặp bà và tưởng như đã chế ngự được cái cảm xúc trẻ con ban sáng. Nhưng... chỉ nói được câu thứ 2 tôi lại khóc. Anh thanh niên ấy lặng lẽ nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau và cùng nhìn bà. Hỏi thăm anh mới biết, cũng nhờ một vài bài viết nào đó trên blog mà anh tìm đến bà...

Từ 13h cho đến khi gặp tôi, bà chỉ bán được 10 ngàn.

Tôi ngồi bên bà suốt buổi tối. Xe cộ qua lại quá đông, đèn xe chiếu sáng làm tôi nhòe cả mắt, huống chi bà. Nhiều anh thanh niên dừng xe, dâng đôi bàn tay lễ phép biếu bà 10 ngàn. Những chị phụ nữ ghé mua mà ko cần tiền thối.

Tối nay tôi biết bà rất vui, vì bà cứ nhờ tôi đếm đi đếm lại 250 ngàn mà bà đã ko tin đó là số tiền bà kiếm được. Bà vui, tôi vui. Bà cười, tôi khóc.

Ngồi được một lúc thì có người phụ nữ tới lấy tiền bánh. Hôm nay bà bán được 38 cái và fải trả cho họ 95 ngàn. Bà ko lời 1 xu. Họ, kiếm tiền trên cái khổ của người khác.

21h30 bà ngủ gục, tôi giục bà về vì "hôm nay bà bán được nhiều rồi" nhưng tôi biết bà sẽ ko về. Bà là thế, cứ tẩn mẩn ngồi đó, cho đến khi phố xá vắng vẻ đìu hiu.

Chia tay bà, tôi bước đi mà lòng nặng nề quá!


Rất mong mọi người hãy cùng chia sẽ với tôi về hoàn cảnh của bà cụ, người mà bất cứ ai cũng muốn gọi thân thương là Ngoại. Hãy đóng góp với chúng tôi để giúp đỡ bà nhé. 

hình của ngoại 

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/F4481650BCAF47DEB0344A472DF6B300.jpg[/image]


Để chụp được tấm ảnh này, ngoại phải chịu đau để đứng dậy vì lưng ngoại đau lắm 

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/55FE54D925CE412B93A8A2C8C1AE52BC.jpg[/image]

Chỗ ngủ của ngoại 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/1BEE45514D934D4AB6851EB0FE7F424A.jpg[/image]


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/C0061A4A0507412587B5DEB5923C405C.jpg[/image]

Ngoại chỉ có thể ngồi như thế này, và ngoại đã ngồi như thế này suốt 10 tiếng ngoài đường trên chiếc ghế nhựa nhỏ 

Mắt ngoại gần như mù, ko thấy, ko phân biệt được đồ và tiền. Ai mua gì, đưa bao nhiêu nói mấy
nhiêu để ngoại biết mà thối lại 

Con bé 7 tuổi kêu bà bằng Cố không cha không mẹ, bà thương. Thằng cháu bị tâm thần chỉ ăn ở ngoài đường, còn có gì ngon đem về đều dành cho bà hết, bà không nỡ bỏ. Bà nói "bà mong được chết ở ngoài đường để tụi nhỏ không thấy bà lúc ấy..."
Tôi nghẹn... Lấy vội cuộn khăn giấy của bà...
Bà đi bán vì gia đình nhỏ của bà, 1 gia đình không có ai là ruột thịt, chỉ vì tình thương giữa người với người mà nên 1 gia đình. Và bà vẫn muốn góp công sức dù tuổi đã già sức đã cạn.
Tôi muốn được ngồi thêm với bà để bà tâm sự, nhưng thời gian bà đi bán đã sắp đến... Tạm biệt bà & chắc chắn tôi sẽ gặp lại bà.
Trưa...
Gần 2h mưa bắt đầu trút. Tôi nghĩ đến bà. Thay vội cái áo, lấy thêm cây dù, tôi vội vã chạy ngay đến chỗ bà bán. Tôi lại nghẹn.
Bà ngồi đó, co ro trong cây dù chỉ đủ che cho hàng hoá & nửa tấm thân cong cong của bà. Tôi gửi xe & ngồi với bà, trên lề đường, xe cộ qua lại, mưa vẫn rơi...
Tôi nói với bà muốn mua hết số hàng bà bán để bà về sớm nghỉ ngơi hôm nay. Bà nói không được, bà đã dặn chú xe ôm 11h tối lại đón, bà không muốn chú ko có tiền tối nay, cuộc sống chú vất vả lắm.
Rồi bà lấy bánh cho tôi, bà nói bánh của bà ngon lắm, loại tốt, bà bán không lấy lời nhiều như người ta. Ngoài bánh ra, bà còn bán chuối nướng. Bà bán giùm chị kia, "tội nghiệp nó lắm, ba mươi mấy tuổi mà phải một mình bươn chải nuôi chồng con & gia đình chồng. Bà bán giùm chứ không lấy lời."
Bà ngồi trên chiếc ghế nhựa, có tấm lót mỏng mà theo bà là tấm nệm. Bà mỏi lưng lắm chứ vì chẳng có chỗ dựa, nhưng "bà ráng chịu".
Tôi ngồi cùng bà cả 1 buổi chiều, lúc mưa lúc tạnh lúc lại mưa. Tôi cảm nhận rằng bà vui lắm, vì bà kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe, tâm sự những ước muốn của bà và cả khuyên nhủ tôi cách sống. Cuối mỗi câu chuyện, bà nói "bà buồn!", nhưng bà lại cười với tôi. Nụ cười của số phận.
Tôi khuyên bà vào viện dưỡng lão, vì ở đó bà sẽ có bè bạn, có cô y tá chăm sóc cho bà. Bà lắc đầu nguầy nguậy, bà muốn đi bán để có tiền nuôi cháu và bà muốn buổi tối được nằm trên chiếc giường nhỏ trên gác trong không gian yên tịnh.
Khách đến mua hàng bà không phải vì cái bánh cái kẹo, mà chính là muốn cho bà tiền. Bà không biết bao nhiêu tiền đâu, vì bà không thấy, bà hỏi tôi & cám ơn những người ấy. Tôi giúp bà gói bánh mà nước mắt rơi chẳng hay, vì cảm động. Có chị thấy tôi vậy, cũng lau vội nước mắt và thăm hỏi hoàn cảnh của bà. Tôi biết rằng vẫn có người tốt trên đời này.
Rồi cũng đến lúc tôi phải trở về với cuộc sống của riêng tôi, tôi trả bà về lại với cuộc sống mưu sinh như thường ngày của bà, thui thủi bên cái bánh cái kẹo, với đồng tiền nhân ái & với cả nắng... gió... mưa...
Đường về tấp nập, mà tôi cứ thấy mãi dáng gầy cong cong của bà trên góc nhỏ con đường. Mưa đã tạnh, mà mắt tôi vẫn thấy cay xè như ngàn giọt mưa bắn vào.
Tôi biết, còn nhiều người như bà lắm...
Bà ngồi 1 góc rất nhỏ trên lề đường, trước cổng chính của Trung tâm Triển lãm Hoàng Văn Thụ. Các bạn có thể chạy ngang qua để thấy hoàn cảnh đáng thương của bà & hãy giúp đỡ bà.

Trời lại mưa, tôi chụp hình từ góc nhìn của Ngoại 
Ngoại che bánh kỹ lắm, chứ Ngoại thì sao cũng được. Cái nón lá của Ngoại ướt sũng, đội vào hay bị ngứa đầu 
Mâm bánh của Ngoại đây. Bịch chuối nướng Ngoại bán dùm người ta, ko lời 1 xu, còn đồ của Ngoại là snack, bánh tuyết, chewing gum, đậu phộng, hột dưa. Hầu như những người mua bánh của Ngoại đều là những người hảo tâm, còn ko, thì chẳng ai muốn dừng xe để ăn những món này 

Tối thế này ai thấy được Ngoại? 

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/E34EC593179B414D92273D3E8E7158DB.jpg[/image]

Thật sự chẳng thấy gì cả, chỉ là 1 cây dù. Vậy mà Ngoại vẫn ráng ngồi bán đến tận 11g đêm 

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/774B358ABAD24EFCA9CD21FAB7749F2A.jpg[/image]

Mưa nhòe đường phố, nhòe ánh điện và nhòe luôn cả Ngoại. 
 
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/EC43D43D335D4892A7C35A5A05C3C8B2.jpg[/image]

Ngoại ngồi ngay cổng chính của Trung tâm hội chợ triễn lãm quốc tế Hoàng Văn Thụ, Tân Bình, TPHCM rất mong mọi người khi có dịp đi ngang qua, hãy dừng xe mua giúp ngoại cái bánh hoặc đơn giản chỉ là trò chuỵên, vì Ngoại ngồi 1 mình buồn lắm.











Đây là một bài viết mình lấy tin từ 01 blog của một người bạn. Bà cụ này mình cũng đã gặp trò chuyện,giúp đỡ vài lần ngay Trung tâm thương mại Hoàng Văn Thụ. Cái gì cũng có quy luật và cũng đều có cái giá phải trả. Có thể nói bà cụ hiện tại như vậy cũng vì khi trẻ đã làm điều gì đó không được tốt, khiến cho bây giờ phải nhận lấy hậu quả. Tuy nhiên, mình không cần biết khi xưa cụ đã làm gì, mình chỉ cần biết hiện tại bà cụ đang sống trong một hoàn cảnh rất là khó khăn. Nếu như chúng ta, mỗi người một tay cùng chung sức giúp đỡ cụ, giúp cho cụ có được một cuộc sống đỡ vất vả hơn trong những tháng ngày còn lại cuối cuộc đời thì đó cũng là điều nên làm.

Mong các bạn hãy để ý đến 01 góc nhỏ ngay tại cổng chính của Trung tâm hội chợ Hoàng Văn Thụ khi có dịp đi ngang đây mua giúp bà cụ một cái bánh hay làm cái gì đó...

Và tôi sẽ cố gắng thuyết phục cho bằng được cụ để gởi vào một nơi nuôi dưỡng mà tôi đã từng đến nhiều lần...
 
(Vì hình úp bên photobucket bị mất nên đính lại..không đủ..)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2008 19:35:55 bởi Bụi Tím >
Attached Image(s)
#1
    tigonbuon 17.11.2008 18:15:50 (permalink)
    Khi đọc bài và xem hình tigon cũng rất muốn được giúp và chia sẻ nhưng ko biết bằng cách nào. Khi có dịp về VN nhất định tigon sẽ tới chỗ mà bà cụ ngồi bán. Mình rất cảm phục Bụi Tím và những tình nguyện viên, những tấm lòng nhân ái của mọi người. Nếu có dịp cho tigon gửi lời thăm và chúc sức khỏe tới bà cụ. 
    #2
      Ct.Ly 18.11.2008 07:43:53 (permalink)
      #3
        Bụi Tím 18.11.2008 10:39:18 (permalink)
        huhuhu....
        sis ơi hình bị photobuckep "nũng nịu" em rủi....để em xem lại...trong tuần này cũng sẽ đến lại với Cụ...chắc chụp lại á....
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2008 20:24:51 bởi Bụi Tím >
        #4
          Admin 25.11.2008 01:36:01 (permalink)
          Mấy hình này là do photobucket chặn lại đó, vì Bandwith của họ bị cạn rồi. Thế nên Tím cứ post thẳng hình lên diễn đàn nhé.
           
          Khu vực diễn đàn này đã được tăng lên 10 hình cho 1 bài viết và độ lớn maximal là 1024KB. Thế nên Tím cố gắng tạo cho hình có dung lượng nhỏ sau đó mới post lên diễn đàn thì sẽ chứa được nhiều hơn.
           
          Chúc Tím và đội Nắng ấm thành công nhé.
          #5
            Bụi Tím 26.11.2008 11:27:10 (permalink)
            Chiều hôm qua đi làm về mua vội 02 cái bánh bao nóng hổi tôi lại ghé vào nơi bán của Cụ để ngồi chơi và khuyên tiếp Cụ nên vào nơi dưỡng lão .
            Đến nơi thì Cụ nhớ tôi và cười :
            Con lại đến hả ?
            Dạ ! Con đến chơi với Cụ .
            Cụ ăn gì chưa? con mua bánh bao Cụ thích ăn nè !
            Cụ cầm lấy ánh mắt rất vui
            Và sát bên Cụ hôm nay có 02 bạn cũng đọc tin trên web hay bolg đến thăm Cụ. Ngồi được 01 tí thì trong 02 bạn có 01 bạn kêu tôi ra 01 bên kể lại chuyện vụ việc hôm qua đã xảy ra với Cụ ( bạn đó biết Tôi qua 01 bolg của người bạn do lần trước tôi đến nhà cụ được người bạn ấy chụp hình )
            Bạn ấy kể lại câu chuyện hôm qua :

            Lúc 9h tối,hôm qua có 1 phụ nữ bán bánh tráng và chuối nướng lại lấy tiền của ngoại, đây chỉ là tiền ngoại bán giúp người phụ nữ đó, vì ngoại nói là người ấy khổ lắm, nhà nó nghèo lắm, ngoại thương ngoại bán giùm thôi chứ ngoại không lấy tiền lời. Chúng tôi không tin vào tai mình khi nghe người phụ nữ đó nói tiền bánh ngoại bán giùm tổng cộng là 190k với 1 số bánh không là bao nhiêu mà lấy ngoại 190k, mà đây chỉ là bán giùm nữa, cơn bức xúc của chúng tôi chỉ biết nén lại chứ không biết làm gì hơn, thật sự, khi nghe trên blog về người phụ nữ này thoạt đầu tôi nghĩ chắc cô này cũng nghèo, cũng tội nghiệp nên được ngoại thương, ai ngờ đâu, nếu bạn gặp cách cư xử người phụ nữ này ở ngoài chắc bạn sẽ không kiềm nổi bức xúc, vì cô này đối xử với ngoại như kiểu bánh chuối nướng này là nhiệm vụ của ngoại, ngoại phải bán hết và đưa tiền cho cô ấy, bán hết cô ấy lại đưa thêm bánh cho ngoại bán tiếp mà kg 1 lời cảm ơn hay dù chỉ là 1 câu nói tình nghĩa...
            Chưa hết tức giận với 1 người không có lương tâm như vậy thì lại tiếp tục tới 1 người đàn bà khác, theo như tôi biết thì đây là con gái ruột của dì hai, mà dì hai là con nuôi của ngoại, 1 người đàn bà nhuộm tóc vàng chạy tới bằng chiếc xe Attila cùng một người đàn ông ăn mặc tươm tất đến, chỉ bấy nhiêu thôi thì bạn có thể tưởng tượng ra được đó là người ngoại bảo nó là cháu, nó khổ lắm, nó giỏi lắm không?

            Đến nơi thì tôi tưởng nghĩ là như lời ngoại nói, có thể như là lại phụ ngoại xem bánh hay là hỏi han ngoại này kia, nhưng không, không hề, bà ta lại nói chuyện với ngoại chỉ duy nhất 1 điều là "tiền". Thoạt đầu bà ấy rất khó chịu, nói nặng nhẹ bóng gió gì đó mà tôi chỉ nghe được rằng: "... đồ để đó kêu mấy đứa này nó đem về giùm nè, không thì..." (có 1 cô bé kể lại rằng bà này tên Hương, là cháu nuôi của ngoại, mỗi ngày chở đồ hàng ngoại bán về nhà dùm, nhưng do dạo gần đây nhiều người đến thăm ngoại, bả ghét, đã cãi nhau với ngoại vào ngày hôm qua) ...
            Rồi bà ta tiếp tục kêu ngoại lại 1 góc chỗ bà ta đứng, "giúp" ngoại đếm tiền trả cho người phụ nữ bán chuối nướng, rồi sau đó quay lại chỗ ngoại bán, lấy tiếp số tiền lẻ ngoại để trong 1 cái ly nhựa ra "cân-đo-đong-đếm"... sau lúc đó, mặt bà ấy nở tươi như hoa chứ không đằng đằng sát khí như ban đầu, đây có gọi là con người không?

            Chưa kịp bức xúc hết chuyện này thì lại được chứng kiến cảnh bất lương khác mà cũng do chính đứa cháu gái tên Hương đó làm. Bà ta lại tiếp tục lấy tiếp 1 giỏ đồ của ngoại mà theo 1 bạn gái đã ngồi với ngoại từ 1h trưa đến bây jờ thì đó là số quần áo, chăn và sữa của những người đã đến biếu ngoại, bà lục tung giỏ đồ ra, lấy hết cái này thử rồi đến cái kia, cái nào bà không "vừa mắt" thì bà ấy đem đưa cho ng phụ nữ bán bánh chuối, ng phụ nữ bán bánh mì gần đó, vừa lục bà vừa nói: "cho đồ gì mà thấy gớm, tui thấy mặc được cái nào thì mặc, không thì quăng, đừng có nhiều chuyện", mức độ bức xúc của tôi đã lên tới đầu rồi nhưng kg làm được gì, bao nhiêu những tấm lòng dành tặng cho ngoại lại bị 1 đứa mất dạy như thế chà đạp, còn bảo chúng tôi đừng có nhiều chuyện vô chuyện của người ta, nhiều chuyện quá, v.v... bà vừa moi vừa móc vừa nói ra những lời nói mà những bạn khác đến thăm bà như chúng tôi cũng phải bức xúc, đến lúc này tôi lên tiếng.
            Tôi la lên: "chúng tôi nhiều chuyện thì chị làm đc gì chúng tôi?"
            Bà ta trả lời lại với vẻ mặt rất "hăng" nhưng câu trả lời thì rất "mềm": "tôi không nói em nhiều chuyện, em đừng có xía vô"

            Rồi bạn bè tôi cản tôi lại không cho tôi lấn tới, bà ta thấy được thế, chuyển từ nhu sang cương, chửi tiếp bằng những từ ngữ đan mạch, thô tục và vô cùng bẩn thỉu, tôi trả lời lại bà: "mày là 1 con súc vật, mày không phải là người" - bà còn bảo mời công an nói chuyện, rồi bảo vệ ở khu trung tâm ra can thiệp, nhưng khi bảo vệ ra thì bà ấy không hề hó hé, tôi có thách bà ấy mời công an ra làm việc, nhưng khi nghe tôi hăng quá bà lại kg dám nhắc đến 2 chữ "công an", tôi không sợ việc tôi lớn tiếng, tôi kg thể nào kiếm chế đc sự lưu manh và bất lương của bà ấy đối xử với ngoại, đó không gọi là con người, mà là 1 con thú, không, thua 1 con thú thì đúng hơn. Rồi khu ấy náo loạn lên vì những lời chửi rủa lớn tiếng của bà ta, ng ta đứng lại xem nhiều hơn, nhưng ai cũng đi về phía tôi, ai cũng bức xúc trước hành động vô văn hóa của bà ấy, bà ấy leo lên xe và phi thẳng cùng chiếc Attila và người đàn ông.

            Nói thật với các bạn là khi chúng tôi ngồi lại nói chuyện với ngoại thì khách đi đường đến thăm và biếu ngoại tiền không dưới 500k đâu, đa số họ cho ngoại 50-100k, nhưng rồi số tiền đó của chúng ta giúp ngoại liệu có đi đúng mục đích như chúng ta đã nghĩ hay không? Hay là đi vào túi của những kẻ bất lương như thế? Tôi viết những dòng này là để nói lên mặt trái của cuộc sống, khi mà lòng tốt của chúng ta vô tình bị những con người kg lương tâm chà đạp, viết lên để chúng ta cùng nghĩ ra 1 cách nào đó tốt hơn, khả thi hơn để giúp ngoại, để không còn những con người ăn bám, cướp tiền trên tay của ngoại như vậy nữa. Các bạn ơi, hãy tìm giúp ngoại 1 cách nào đó tốt hơn để ngoại không phải nắng mưa buôn bán từng ấy món đồ để rồi đồng tiền kg đi đúng nghĩa mà lại bị những đứa đại loại như người đàn bà tên Hương ấy ăn chặng, đừng làm mồi cho những cái bẫy xấu xa ấy nữa...


            Lần này Tím đến là lần thứ 3 với Cụ và chuyện như thế đó ...Lúc đầu qua tin tức 01 vài người bạn (cũng thiện nguyện) và trên 01 vài bolg ...
            Cụ thật là người đáng thương, chúng ta tội nghiệp thương Cụ chia sẽ giúp đỡ cho Cụ mà bị ăn chặn như thế ...Thật chua xót làm sao ?
            Tím đã có trao đổi và cùng thống nhất ý kiến với 01 số bạn hay đến vỚI Cụ là :
            - Chúng ta cố thuyết phục cho bằng được Cụ để gởi Cụ vô dưỡng lão
            - Chúng ta chỉ mua quà, bánh trái , thức ăn đến cho Cụ ăn liền hay 01 vài hộp sữa để tối về cụ uống mà thôi, không nên giúp đỡ tiền bạc như vừa qua nữa ...
            Tình thương chúng ta bị những người như thế "cướp mất " thì hỏi ai không chạnh lòng ...Mà Cụ thì cứ nghĩ mấy người kia họ nghèo khổ và tội nghiệp...cụ không biết gì cả ...

            Xin mượn hình ảnh ở 01 vài bolg gởi lên đây cho mọi người thấy cảnh những người kia ăn chăn sự giúp đỡ của mọi người với Cụ như thế nào ...




            Người phụ nữ ngồi là người mà ngoại bán bánh chuối nướng giùm đang ung dung... "thử đồ" mà người khác đã biếu ngoại cùng đứa cháu gái tên Hương (ng đứng)



            cho đồ gì mà thấy gớm, tui thấy mặc được cái nào thì mặc, không thì quăng, đừng có nhiều chuyện"



            Lục lọi túi đồ mà những ng hảo tâm đã biếu ngoại 1 cách vô tư



            Thật tội nghiệp cho ngoại vì đã tin lầm người, bán giùm cho kẻ lưu manh



            #6
              culanvn 27.11.2008 05:27:07 (permalink)
              tội nghiệp cho bà.

              CL thấy cũng không nên cho bà quá nhiều tiền, mắt bà đã kém, làm sao tự có thể dùng số tiền đó để lo chu đáo cho bản thân được, không chừng lại là mục tiêu cho bọn xấu hành hạ bà nhiều hơn. Xin các bạn có lòng hảo tâm hãy thường xuyên tới thăm, chăm sóc bà ráng khuyên bà vào trung tâm để khỏi chịu cảnh màn trời chiếu đất như thế.

              Bạn của Tím rất nghĩa hiệp và thiện tâm, VN mình cần lắm những tấm lòng như thế.

              Cứu một người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Cầu mong cho bà mau chóng thoát khỏi hoàn cảnh đáng thương này.
              #7
                viettronic 27.11.2008 13:24:11 (permalink)
                Em rất xúc động và cảm phục với Bụi tím và các bạn... Em đã ko nén được cảm xúc khi đọc những dòng này. Cầu mong mọi phước lành đến với tất cả mọi người, với người gặp cảnh sống cơ cực, với cả người đầy lòng nhân ái trên toàn nhân gian. Em ko biết nói gì nữa cả, hihi...
                #8
                  Bụi Tím 05.12.2008 23:39:21 (permalink)
                  Hôm Nay Con Lại đến....
                   
                  Chiều nay đi làm về rủ thêm 01 đứa em nửa đến với ngoại mang mấy lốc sữa với bánh của 01 "Người Cô " gởi biếu ngoại...
                  Như mọi hôm và thật cảm động làm sao...những em Tâm ,Hưng, Thủy....v...v...vẫn ra với ngọai các em thay nhau quây quần bên ngọai...phụ giúp ngọai và ngăn ngừa...Những người ăn chặn lợi dụng lòng tốt của mọi người đối với ngọai...Như bài Tím đã nói ở trên...
                  Đó chính còn là vấn đề nhức nhối nhất....
                  Cảm ơn các em thật nhiều...cảm ơn những tấm lòng thiện nguyện...
                  Chúng ta sẽ mãi gặp nhau nơi đây...cho đến khi có 01 giải pháp thích hợp nhất cho ngoại các em nhé...
                  Một vài hình ảnh hôm nay....
                  Các em thiện nguyện thay nhau đến bên ngoại...
                   
                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/1AA0F95F625C4903856D0ECAB43C3A06.JPG[/image]


                  Ngọai ngồi lưng đã còng gần như là nằm...
                   
                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/EAD376DDAFCB446F9754F7CEDFA1302A.JPG[/image]

                   

                  Ngọai nhỏ bé wá so với Bầm....
                   
                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/73B9ECFD4F7F4A06A79834E91438E564.JPG[/image]

                   
                  Em Tâm trong những em thiện nguyện đang giúp ngọai....
                   
                   [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55690/4A603CC5383846779FC47ABB04EBC2B6.JPG[/image]
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2008 23:42:02 bởi Bụi Tím >
                  Attached Image(s)
                  #9
                    culanvn 06.12.2008 10:54:22 (permalink)
                    Tím ơi, sao không nghĩ đến việc đưa bà vào trung tâm nuôi dưỡng người gia? tuy rằng bây giờ có nhiều bạn trẻ đến giúp bà hằng ngày như nhìn hình ảnh này thấy xót xa quá. Đáng lẽ ở tuổi này bà phải được chăm sóc và sống một cách sung sướng hơn chứ đâu phải hàng ngày chịu cảnh nắng gió mưa như vầy....sức khoẻ của bà chịu đựng được bao lâu đây?

                    #10
                      Bụi Tím 06.12.2008 11:09:33 (permalink)

                      Trích đoạn: culanvn

                      Tím ơi, sao không nghĩ đến việc đưa bà vào trung tâm nuôi dưỡng người gia? tuy rằng bây giờ có nhiều bạn trẻ đến giúp bà hằng ngày như nhìn hình ảnh này thấy xót xa quá. Đáng lẽ ở tuổi này bà phải được chăm sóc và sống một cách sung sướng hơn chứ đâu phải hàng ngày chịu cảnh nắng gió mưa như vầy....sức khoẻ của bà chịu đựng được bao lâu đây?

                       
                      Hì culanvn !
                      Tím đã xin 01 nơi dưỡng lão mà Tím thường đến để đưa bà vào, thậm chí đã chỡ bà đến đó rồi nhưng bà vẫn không chịu culanvn ơi...
                      Không riêng gì mình Tím,cũng nhờ rất nhiều em thiện nguyện khuyên, năn nỉ bà...nhưng bà vẫn chưa "bị cưa đổ" hihihi...hay nghiệp cũa bà vẫn chưa hết...Tụi mình sẽ làm thêm nhiều cách nữa xem sao....
                      Tính đến cả việc nhờ công an hổng cho bà ngồi đó bán nửa á...nhưng bà lại bảo hổng cho bà ngồi nơi đó thì bà đến ngã tư khác ngồi bán...
                      #11
                        Bụi Tím 21.12.2008 23:37:39 (permalink)

                         
                              Cụ bên góc đường !
                         
                        Bên góc đường - cụ già chín mươi tuổi
                        Lưng cong quằng - ngồi bán kiếm bữa cơm
                        Người qua người - bao ánh mắt hờ hững
                        Nhìn thờ ơ - chẳng phải chuyện của mình
                         
                        Ôi cảnh đời - nhiều thương tâm khổ ải
                        Chín mươi tuổi - đói khổ vẫn triền miên
                        Hỏi cao xanh sao chẳng nhìn cho thấu
                        Tuổi trẻ sống sao - già phải hẩm hiu
                         
                        Bên góc đường - cụ co ro vì lạnh
                        Cơn mưa tuôn - nước thấm cả thân già
                        Chẳng che thân- chỉ lo chồng bánh tráng
                        Kế sinh nhai - nuôi sống cháu con bà
                         
                        Cụ ngồi đó hình hài như co rút
                        Từng giọt mưa thấm lạnh - cả tâm hồn
                        Có lạnh không? bằng cái lạnh lòng người
                        Ai có thấu? hỡi tình người nhân thế?
                         
                        Bụi Tím sg 21/12/2008
                        ( Chuyển quà của người bạn đến với cụ...cảm xúc thật khó nói...)
                         
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9