Phi Thăng Chi Hậu
Tác giả : Hoàng Phủ Kì
Chương 154 : Thái huyền
Dịch giả : vienmobo
Nguồn: 4vn.eu
Bàn tay thật lớn này mang Phong Vân Vô Kị vào chỗ sâu trong sa mạc.
bính bính bính!!!
Bên ngoài sa mạc, hoàng sa không ngừng bay lên tạo thành một sóng cát thật lớn, cả bề ngoài giống như Bắc Hải bắt đầu sôi trào, hoàng sa cao mấy trăm trượng. Bất luận Phong Vân Vô Kị vận công chống cự như thế nào, hoàng sa dù bị đánh bay ra bốn phía, rất nhanh liền có nhiều hoàng sa tụ lại, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không dứt. Nếu là hoàng sa bình thường, căn bản không có khả năng tạo thành nguy khốn cho Phong Vân Vô Kị, nhưng rõ ràng hoàng sa này do lực lượng thần bí nào đó thao túng, hướng tới Phong Vân Vô Kị. Cơ thể Phong Vân Vô Kị xuất ra chân khí, đại bộ phận đều bị hoàng sa này hấp thu, chỉ có một bộ phận nhỏ tác động tới hoàng sa, làm cho bề ngoài sa mạc không ngừng sôi sục.
Nguyên lai lục sắc xanh biếc ở đại địa trong lúc đó đột nhiên hóa thành cát tan ra, dưới đất cát vô cùng mềm, cho dù Phong Vân Vô Kị vận chân khí che kín toàn thân, thân thể nhẹ như lông vũ, nhưng cát từ bốn phía không ngừng rơi xuống, càng giãy dụa càng bị giam hãm.
Bất đắc dĩ Phong Vân Vô Kị phải ngừng giẫy dụa, chân khí bàng bạc che phủ che kín thân thể trong phạm vi mười trượng, tại khu vực này, áp lực của sa lịch (cát) từ bốn phía thật lớn cũng không thể chen vào khu vực này. Phong Vân Vô Kị không biết rơi vào đáy sa mạc sâu bao nhiêu.
Phong Vân Vô Kị vận chân khí, nhìn thấy bốn phía sa lịch không ngừng rơi xuống, cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác thân thể cuối cùng không rơi xuống nữa. Sa lịch bốn phía cũng đều ngừng rơi.
Dưới đất tĩnh lặng, chỉ có vô tận là cát.
“Chẳng biết có vị tiền bối nào muốn gặp tại hạ nên đã đưa tại hạ đến đây” Phong Vân Vô Kị nói.
Bốn phía trung quanh vẫn lặng lẽ, không có một chút thanh âm. Phong Vân Vô Ki thấy không có ai trả lời liền hướng lên phía trên bay ra ngoài. Sa lịch vốn đang yên tĩnh lại bắt đầu điên cuồng gào thét, ở dưới sâu một cỗ hấp lực thật lớn hướng tới Phong Vân Vô Kị. Cỗ hấp lực này so với trạng thái ma hóa vận dụng hấp tinh đại pháp thì uy lực không bằng nhưng cũng không kém là mấy.
Phong Vân Vô Kị vừa mới bay lên được chừng trăm trượng, liền bị hấp lực kia hút trở lại chỗ cũ dưới đất thì sa lịch bốn phía khôi phục lại trạng thái bình thường.
Phong Vân Vô Kị không tin vào ma quỷ, một vài lần lao lên, mỗi lần lao lên đều bị hút xuống, người khác cũng có ba phần khí phách, huống hồ là Phong Vân Vô Kị.
“Kẻ nào dám cản bổn đế!” Phong Vân Vô Kị tức giận hừ một tiếng, đột nhiên tay trái vươn ra, xuyên thấu qua bức tường chân khí, chạm vào sa lịch. Một điểm lục sắc từ lòng bàn tay Phong Vân Vô Kị xuất ra, một nhánh cây nhỏ màu xanh biếc từ lòng bàn tay Phong Vân Vô Kị kéo dài ra bốn phía. Nhánh cây này bao vây chung quanh sa lịch. Nhánh cây xanh kia tại sa mạc không ngừng mở rộng, rất nhanh đã thành chui lên phía trên mặt đất nơi Phong Vân Vô Kị bị vùi xuống. Một cây lục nha nhanh chóng trưởng thành, trong nháy mắt trong phương viên vài trăm dặm trên mặt đất, cánh tay phải đã thành một gốc cây khỏe mạnh, một mảng xanh biếc che phủ kín sa mạc rồi nhanh chóng triển khai ra xung quanh.
ngao!
Một cỗ sa lãng từ bên vờ vọt lên, sa lãng từ bốn phía đánh tới. Sa mạc vừa mới yên tĩnh một chút lại bắt đầu cuồng bạo.
“A!...” một thanh âm thê lương từ bốn phương tám hướng truyền đến.
“Là ai, lại đánh thức bổn tọa!”
“Ngươi là ai, vì cái gì mà lưu bổn đế tại nơi này?”
“Không… …không phải… ….là ngươi đánh thức ta!” thanh âm kia nói có chút ngừng ngập, có chút chần chờ và nghi hoặc.
“cái… …kia gọi ta về, đó là ngươi?” Phong Vân Vô Kị nhất thời tỉnh ngộ.
“Có lẽ ngươi khiến ta cảm thấy quen thuộc, là ngươi đánh thức ta trong lúc ta đang ngủ say. Vì cái gì?... …ngươi là ai? Tựa hồ ta chưa có bao giờ gặp qua ngươi, nhưng vì cái gì lại có cảm giác quen thuộc?” thanh âm kia nghi hoặc nói.
Chung quanh tầng tầng sa lịch tản ra, hướng ra phía ngoài rút lui. Cách Phong Vân Vô Kị không xa là một gã nam tử đầu bạc, thân hình già nua đang ngồi xếp bằng ở đằng kia. Thân thể hắn gầy guộc, nhìn tới giống như có một nhánh cây từ đầu phủ xuống, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo.
“Ta hiểu được!!” người nọ đột nhiên cuồng tiếu cười một tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt từ người nọ đảo qua trên mặt. Phong Vân Vô Kị không khỏi khẩn trương, người nọ trên mặt lộ ra một khối cơ nhục, không có da mặt, hơn nữa nhiều chỗ trên cơ thể đều lộ ra xương cốt, thậm chí lộ ra cả mạch máu. Ánh mắt nhìn xuống chỉ thấy cơ thể là một khối xương cốt, từ một mặt ẩn ước có thể xuyên thấu qua thân thể hắn, nhìn thấy cát vàng lấp lánh.
Người này cơ hồ không tính là một người, nhưng thật sự hắn là một người, hơn nữa vẫn còn sống.
“Ngươi hiểu được cái gì?”
Người nọ lạnh lùng nói: “ngươi là người tu luyện cửu chuyển sanh tử huyền công?”
Phong Vân Vô Kị tâm thần chấn động, như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ bị một người xa lạ như vậy nói ra xuất xứ võ công, tuy nhiên vẻ mặt bên ngoài không hiển lộ ra sự chấn động.
“Thế nào? Không phải như thế sao?” Phong Vân Vô Kị không khẳng định cũng không phủ nhận nói.
“ha ha ha… ….” Người nọ ngửa mặt lên trời cười dài: “ngươi không cần phủ nhận, trong thiên hạ người có thể khiến ta từ trong trạng thái ngủ say thức tỉnh, chỉ có người cũng luyện cửu chuyển sanh tử huyền công!”.
“Ngươi là Thái Huyền?” Phong Vân Vô Kị hỏi: “được biết chỉ có một người duy nhất luyện cửu chuyển sanh tử huyền công đến tầng thứ 6, tung hoành hơn nửa thái cổ, sau đó biến mất tung, không còn biết đến sinh tử của Thái Huyền?”
“không sai, chính là ta!” Thái Huyền hưng phấn nói: “không nghĩ tới còn có người nhớ tới ta… ….tốt!! Ngươi luyện cửu chuyển sanh tử huyền công tới tầng thứ năm, tất nhiên cũng sắp đạt tới tầng thứ sáu!”
Phong Vân Vô Kị nghe thấy từ trong thanh âm của hắn có một tia sát khí, trong lòng liền đề phòng, lãnh đạm nói :”ngươi muốn cái gì ở ta?”
“ha ha ha… …có thể nói là sự oán giận, cửu chuyển sanh tử huyền công có thể đoạt thiên địa tạo hóa, vũ trụ huyền bí. Loại thần công này chỉ một người tu luyện là đủ, huống chi là hai người, mặc dù ngươi thức tỉnh ta, vốn ta cũng nên cảm kích ngươi, nhưng ngươi không nên tu luyện cửu chuyển sanh tử huyền công. Bây giờ để ta tiên ngươi một đoạn đường… …”
ngao!
Bốn phía truyền đến tiếng mãnh kêu khóc, sau đó vô số sa lịch hóa thành bàn tay khổng lồ mang theo tử vong khí tức hướng Phong Vân Vô Kị bay tới. Khi vô số bàn tay khổng lồ kia cách Phong Vân Vô Kị khoảng vài thước thì thân ảnh của Phong Vân Vô Kị trong lúc đó đột nhiên biến mất, cách đó hơn mười trượng… …thân ảnh của Phong Vân Vô Kị từ từ hiện ra trong hư không, đệ ngũ kiếm đảm trong tay đánh tới Thái Huyền với bộ dạng quái đị.
Hạ thủ phải mạnh mẽ là hoàn toàn đúng, Phong Vân Vô Kị đã sớm ngưng tụ chân khí toàn thân, khi Thái Huyền ra tay thì Phong Vân Vô Kị lập tức với tốc độ nhanh nhất lui ra, đệ ngũ kiếm đảm trong nháy mắt lúc đó đã nhắm đầu lâu kinh khủng của Thái Huyền kia đánh tới. Bất quá Thái Huyền cũng không chút kinh hoảng, khóe miệng lộ ra nụ cười khó coi, lạnh nhạt nói: “ngươi tựa hồ đã quên, nơi đây là do ta làm chủ lĩnh vực… …”
Mỗi một từ, Thái Huyền liền bay nhanh về phía sau hơn mười trượng, sau mỗi một từ tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng khi một từ “Vực” nói ra thì tốc độ đạt đến cực hạn, biến mất trước mắt Phong Vân Vô Kị trong hoàng sa cuồn cuộn kia… …
Phi Thăng Chi Hậu
Tác giả : Hoàng Phủ Kì
Chương 155 : Lĩnh vực oan hồn
Dịch giả : vienmobo
Nguồn: 4vn.eu
Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, thần thức dĩ nhiên xuất ra, trong nháy mắt đã thám xét trên mặt đất, cảm giác từ rất xa, phía bên trái có một người ngồi xếp bằng tròn, bóng người như ẩn như hiện.
“Kia” Phong Vân Vô Kị hét lớn một tiếng, thân người đột nhiên gia tốc hướng phương hướng cảm giác được có người bay nhanh tới. Đệ ngũ kiếm đảm trong tay xuất ra kiếm khí vô cùng, ngay cả sa lịch cũng bị kiếm khí hóa thành bụi phấn, bị chân khí mạnh mẽ tán xuất ra ngoài cơ thể của Phong Vân Vô Kị thổi bay.
Tiếng gió không dứt bên tai, tốc độ Phong Vân Vô Kị cơ hồ đạt tới cực hạn, thân hình hoàn toàn hóa thành một đạo bạch quang, thân thể cùng với thanh kiếm cơ hồ không có gì khác nhau, cảm giác trong không gian không ngừng lui về phía sau, trong mắt cảnh vật cũng trở nên mơ hồ, chỉ có ý thức khóa chặt vị trí Thái Huyền như cũ, không thay đổi.
“Giỏi… …” Thái Huyền phát ra một tiếng kêu kinh ngạc nghĩ: “Nếu như ngươi có thể tiến vào thần cấp, nắm giữ quy tắc, từng bước một nắm giữ pháp tắc, có thể tạo thành một kỳ tích, nhanh chóng phá vỡ điềm giới hạn … ….đáng tiếc nơi này do ta nắm giữ lĩnh vực, còn ngươi chỉ là một đế cấp cao thủ, chậc… ….đáng tiếc… …”
Phong Vân Vô Kị cảm giác tựa hồ đã trải qua một đoạn thời gian rất lâu để đạt tới tu vi kiếm đế. Trong khoảng thời gian này cũng đủ để ngạo thị hơn nửa thái cổ, nhưng thần thức cảm ứng khoảng cách đối với Thái Huyền thủy chung không rút ngắn lại.
Rốt cục Phong Vân Vô Kị cũng ngừng lại, vận chuyển chân khí giảm xuống, bởi vì di chuyển cực nhanh mà sinh ra khe hở, lập tức bị sa lịch che dấu.
Cảm ứng vị trí Thái Huyền thủy chung vẫn không thay đổi, cái loại cảm giác này vô cùng cổ quái, khó chịu. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, hướng vị trí nơi Thái Huyền ẩn nấp nói: “ngươi vừa rồi nhắc tới lĩnh vực, đó là cái gì? Là kỹ năng về sau của thần cấp? thao túng không gian?”
“Ta vì cái gì phải nói cho ngươi?” Thái Huyền lãnh đạm nói.
“Ngươi vì cái gì không thể nói cho ta biết? Thái Huyền ngươi từ khi thành danh đã tung hoành tại thái cổ hơn mười vạn năm, chẳng lẽ còn phải sợ một kiếm đế như ta? Phong Vân Vô Kị không nhân nhượng nói.
“Hắc hắc … … ngươi có phải là đang tính toán để ta nói cho ngươi biết?... … chậc chậc, dù nói cho ngươi ngươi cũng không thể nào hiểu được. Đối với ta mà nói, đó chỉ là một con kiến nho nhỏ mà thôi.
“Thái Huyền, ta chỉ là tùy ý hỏi mà thôi, không phải là muốn truy ra ngươi ở nơi nào. Không phải võ công càng cao, lá gan càng nhỏ? Ngươi không nói ta cũng biết, lĩnh vực này nhất định tương tự loại sức mạnh thiên địa nằm trong tay đế cấp, chỉ có điều nắm trong tay lĩnh vực loại này thì sức mạnh thiên địa càng mạnh hơn mà thôi.” Phong Vân Vô Kị lạnh nhạt nói.
“… …Thái Huyền trầm mặc không nói, một lát sau thản nhiên nói: “ Ngươi có duyên tu luyện cửu chuyển sanh tử huyền công, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới cao như thế, quả nhiên không phải ngẫu nhiên mà đạt được, cũng có chút bổn sựu. Chỉ là như thế càng thêm khiến ta phải trừ khử ngươi.”
“Trừ khử ta?! Bằng vào bộ dạng ngươi hiện nay?... … Cửu chuyển sanh tử huyền công quá bá đạo và huyền bí, ngươi tự nhiên trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này. Ngẫm lại thấy ngươi thật mất thể diện! Tự xưng tung hoành hơn nửa Thái cổ. Như thế nào? Chẳng lẽ nửa thái cổ còn lại đã khiến ngươi thành bộ dạng này?” Phong Vân Vô Kị hờ hững nói.
"ngươi!......"
Cảm ứng được từ vị trí Thái Huyền tản mát ra từng đạo năng lượng hỗn loạn, chuyển động xung quanh cát vàng.
“Thôi! Thái Huyền ta hôm nay mặc dù rơi vào hoàn cảnh này, nhưng tốt xấu gì cũng là một gã thần cấp cao thủ của Thái cổ… …hừ! Cái gì mà bị một nửa Thái cổ đánh thành như vậy?! Với công lực của ta, ai dám nói như vậy! Ngươi tự mình tu luyện cửu chuyển sanh tử huyền công, cho dù không biết ta sao lại thế này, chẳng lẽ còn không đoán được? Ta là kẻ bất tử, không bao giờ chết, hình dáng của ta bây giờ là hình ảnh của ngươi sau này. Hôm nay ta tiện thể siêu độ cho ngươi, cho ngươi giải thoát khỏi nỗi thống khổ này, coi như là ta đã ban ân tình cho ngươi.
Phong Vân Vô Kị nghe vậy trong lòng rùng mình, cảm thấy lạnh, quả nhiên cảm ứng được một chưởng từ trước đánh tới. Oanh! Một tiếng rung động, cả đại địa đều chấn động, ngay cả không gian cũng bị chấn động.
ô!
Từng đạo thần thức từ tứ phía truyền đến. Phong Vân Vô Kị hơi nghiêng người, thần thức xuất ra, dĩ nhiên phát hiện một cỗ khí tức quỷ dị bao phủ không gian cát này. Tứ phía xuất hiện một hư ảnh nhàn nhạt từ trong hư không bay đến, thân thể bị bóp méo dần dần hiện ra, nhất thời bốn phía đều im lặng.
“Trước đây ta tung hoành ở Thái cổ, từng giết không ít người, có một số oan hồn của cao thủ không tiêu tan. Sau khi ta tiến vào cửu chuyển sanh tử huyền công tầng thứ sáu, sau sáu lần chết đi, liền gia nhập lĩnh vực này. Hôm nay ta sẽ làm cho bọn họ sống lại thu thập ngươi, để ngươi khỏi nói ta cạy lớn hiếp nhỏ, tu luyện cửu chuyển sanh tử huyền công nhiều năm như vậy lại áp bức ngươi.”
Thanh âm Thái Huyền phảng phất, Phong Vân Vô Kị phát hiện đột nhiên thân hình Thái Huyền bắt đầu chớp lên sau đó hóa thành từng đạo thân ảnh mơ hồ. Thân hình rung động càng lúc càng lớn, rốt cục một tiếng nổ vang, thần thức Phong Vân Vô Kị vẫn tập trung trên người hắn đột nhiên trong lúc đó liền bị chấn khỏi. Thân hình Thái Huyền nhanh chóng lùi về phía sau bay đi, trong nháy mắt biến mất khỏi thần thức của Phong Vân Vô Kị.
Bốn phía cát vàng nhanh chóng chảy xuống phía dưới. Một lát sau, Phong VânVô kị phát hiện bản thân mình lại xuất hiện trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, từng đạo tia chớp nhanh như thiểm điện phóng tới.
oanh long!
Bầu trời vang lên tiếng sấm. Tiếng sấm từ bốn phía lan tới, một mảng mây đen bắt đầu bao phủ sa lịch phía dưới. Thiên địa trong lúc đó thật hôn ám, một trận âm phong từ bốn phía thổi tới, trong tiếng gió mang theo theo tiếng gào khóc.
Đột nhiên trong lúc đó, mấy thanh âm truyền đến. Phong Vân Vô Kị trong lòng vừa máy động, theo dõi một vòng, liền thấy chung quanh ngoài hai mươi trượng đột nhiên xuất hiện một khối hình thù không ngừng dâng cao. Bốn phía mặt đất, tầng tầng khói đen bay ra, tiếng kêu xào xạc vang lên không dứt bên tai.
Khối hình thù đó không ngừng tăng lên cao bằng một người bình thường thì bắt đầu biến hóa … …dần dần hình thành cánh tay, chân, đầu… …
ngao!
Từng đạo âm thanh thê lương từ bốn phía truyền đến, một luồng khói đen bao phủ cát vàng, rốt cục cũng biến thành luồng khói nhẹ bao phủ bên ngoài hình người kia. Hình người kia ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên phát ra từng tiếng rống, sau đó khói đen bốc cao lên mấy trăm trượng khiến bầu trời tối đen, khi lên tới mấy ngàn trượng liền tản ra bốn phía.
Một tràng tiếng lao xao nhẹ nhàng truyền đến, ở vị hai mắt của hình người này không ngừng thay đổi. Song nhãn dần dần hình thành, đột nhiên lưỡng đạo huyết quang chói mắt từ song nhãn phát ra, sát khí, oán khí ngập trời, trong đó còn có sự phẫn nộ, không cam lòng… …
Trong nháy mắt lúc đó, Phong Vân Vô Kị liền bị từng đạo khói đen bao phủ bên ngoài thân. Một mảng hung lệ màu đỏ vây quanh, tất cả đều là hung vật, đều tích tụ oán khí dầy đặc ,mục tiêu nhằm vào Phong Vân Vô Kị ở chính giữa.
sang sang sang!!!
Hung vật vươn bàn tay, hai tay chuyển động, nhanh chóng hình thành từng đạo đao khí…
Phi Thăng Chi Hậu
Tác giả : Hoàng Phủ Kì
Chương 156 : Thất sát đao pháp
Dịch giả : vienmobo
Nguồn: 4vn.eu
Bính!
Tiên hạ thủ vi cường, Phong Vân Vô Kị thân hình vừa động liền xuất hiện bên trái oan hồn một gã thái cổ do cát tạo thành, một quyền xuất ra đánh trúng ngực thái cổ oan hồn kia khiến ngực gã thành một cái động khẩu, cát vàng tung bay phía sau lưng mà ra. Một thái cổ oan hồn nhanh chóng nâng tay lên, cát trong tay liền hóa thành trường đao mang theo tiếng khóc, nhằm hướng đầu Phong Vân Vô Kị chém tới.
xuy!
Phong Vân Vô Kị tay phải rung lên, đệ ngũ kiếm đảm trong lòng bàn tay đảo quanh một vòng, tạo nên một tiếng kiếm kêu. Đệ ngũ kiếm đảm triển khai, hóa thành một thanh bảo kiếm vô cùng sắc nhọn chém xuống cánh tay phải hóa thành đao của thái cổ oan hồn kia. Cánh tay phải kia nhanh chóng hóa thành cát rơi xuống … ….
Thừa dịp này thái cổ oan hồn, trong đôi mắt màu đỏ có chút mờ mịt, thân thể đang huy động trong lúc đó có chút ngưng trệ. Hiển nhiên không có thích ứng với loại hình thái xuất hiện này. Phong Vân Vô Kị liền thừa cơ hội tốt này, trong lúc đó hóa thành vô số Phong Vân Vô Kị, mỗi Phong Vân Vô Kị đều bảo trì các tư thế bất đồng nhau, trong tay là đệ ngũ kiếm đảm, hoặc trảm, hoặc chém, hoặc cắt, hoặc đâm. Cơ hồ đồng thời ảo ảnh Phong Vân Vô Kị trong tay cầm đệ ngũ kiếm đảm đâm vào thân thể thái cổ oan hồn.
oanh oanh oanh!!!
Cơ hồ Phong Vân Vô Kị hiện ra đồng thời, mấy trăm đạo kiếm khí xâm nhập vào trong cơ thể thái cổ oan hồn, từng đạo kiếm khí phóng lên cao, hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh ra. Từng bóng người âm lãnh, bên ngoài thân có vô số lỗ nhỏ chằng chịt.
“Chậc chậc… …ngươi cũng quá nhỏ bẻ so với đám đông bị Thái Huyền ta đánh chết này, với khả năng bảo trì linh hồn bất diệt của thái cổ cao thủ. Nếu bọn họ chỉ có sức mạnh như vậy, ta đã không để họ đối phó với ngươi. Nếu cảnh giới của bọn họ chỉ dừng lại ở nơi đây, ta như thế nào có thể để bọn họ trở thành oan hồn trong một thời gian dài như vậy? Chậc chậc… …ngươi chỉ là thực phẩm cung cấp cho bọn họ!” Thanh âm Thái Huyền mơ hồ từ các phương hướng bay tới.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời. Toàn bộ tinh thần trong lòng đều cảnh giác cao độ.
sang sang sang!!!
Từng tiếng kiếm kêu từ bốn phía truyền đến, thân thể với hàng trăm ngàn lỗ hổng của thái cổ oan hồn đột nhiên đứng thẳng. Từng đạo gió xoáy từ dưới chân đẩy ra. Phong Vân Vô Kị nhìn chăm chú, vô thái cổ oan hồn bị kiếm khí của Phong Vân Vô Kị đam vào. Chỉ là trong chớp mắt này, toàn bộ oan hồn lại khôi phục như cũ, đáng sợ chính là trường đao được ngưng tụ từ cát trong tay họ, có không ít đã chuyển thành thực chất. Dĩ nhiên so với đao kiếm chân thật thì không giống, bên ngoài thân, một bộ quần áo ẩn ẩn xuất hiện.
Cổ tay vừa lật, mấy trăm thân ảnh đột nhiên tự động biến mất trong mắt Phong Vân Vô Kị.
Bốn phía đều lặng lẽ, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng. Phong Vân Vô Kị vẻ mặt trầm trọng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mấy trăm bóng đen đã trở thành hình dáng rõ ràng. Từ trên bầu trời tối đến hạ xuôngs, nhằm hướng Phong Vân Vô Kị đánh tới… …
Từng bóng đen thân ảnh như thật, như hư. Tụ lại trên bầu trời tạo thành từng đạo lưu quang. Phong Vân Vô Kị đảo mắt, trong tiếng duệ khiếu chói tai, thân hình Phong Vân Vô Kị bắn lên, hóa thành lưu quang, đệ ngũ kiếm đảm trong tay dĩ nhiên xuất ra, nhằm hướng bóng đen gần nhất đánh tới.
đinh!
Một tiếng kim thiết vang lên, thái cổ oan hồn bị đệ ngũ kiếm đảm đánh rơi xuống đất. Phong Vân Vô Kị chuẩn bị đuổi giết thì thái cổ oan hồn kia đột nhiên trong người mang theo một thái cổ oan hồn khác trên người, quỷ dị gập lại, biến mất trước người Phong Vân Vô Kị. Đồng thời nhảy ra từ bên hông, đệ ngũ kiếm đảm trong tay nhanh chóng mở rộng nhắm vào năm, sáu oan hồn phía trên đâm tới.
sang sang sang!!!
Trường kiếm chém ra, Phong Vân Vô Kị một kiếm chém vào năm, sáu thân ảnh phía trước. Bầu trời tối đen đột nhiên tan ra, sau đó nghe thấy tiếng gió sắc nhọn. Mấy trăm thân ảnh kia đột nhiên không ngừng nhanh hơn gấp đôi, từ bốn phương bay tới. Trường đao trong tay với từng đạo đao khí hướng Phong Vân Vô Kị bổ tới.
Phong Vân Vô Kị trong lòng kinh hãi, trên mặt vẫn bảo trì sự chấn định như cũ, thong dong quay về bốn phương tám hướng ứng phó công kích. Công kích kia càng lúc càng nhanh, càng ngày càng trở nên lợi hại, đệ ngũ kiếm đảm trong tay Phong Vân Vô Kị bắt buộc phải nâng cao tốc độ.
tranh!
Một tiếng kiếm kêu rõ ràng và du dương, đệ ngũ kiếm đảm trong tay Phong Vân Vô Kị đột nhiên chấn động. Sau đó về bên trái ba thước, đệ ngũ kiếm đảm thứ hai xuất hiện, ngăn trở đao cát một cách vô thanh vô tức.
tranh!
Lại một tiếng kiếm kêu, đệ ngũ kiếm đảm thứ ba lại hướng một thanh trường đao đẩy ra, đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ… …
Phong Vân Vô Kị thân hình bất động, vẻ mặt trầm trọng, trường kiếm trong tay cơ hồ đồng thời ngăn trở trên trời, dưới đất, từng đạo công kích từ bốn phương tám hướng. Một thái cổ oan hồn, thana thể bóp méo trông thật đáng sợ, rất nhiều công kích cơ hồ không phải một người có thể làm được. Góc độ công kích quỷ dị, sắc bén khiến Phong Vân Vô Kị khó lòng phòng bị. Một kích không trúng liền lập tức thối lui, không ngừng lại khiến cho Phong Vân Vô Kị không thể tiếp tục đuổi giết!
Vố số bóng đen không ngừng phiêu hốt, hợp mà như tán, tán mà như hợp, vị trí phiêu hốt không thể nắm bắt. Phong Vân Vô Kị một mình một người đối mặt sự công kích của mấy trăm oan hồn với thực lực năm trăm năm công lực, khó có thể ra tay. Mười mấy bóng đem từ bốn phương công tới, sau khi một thanh trường đao dầy đột nhiên từ của hai gã thái cổ oan hồn vươn ra. Trường đao vừa hiện ra, đao khí kinh người đã khiến trong lòng Phong Vân Vô Kị cảm thấy bất an. Kiếm quang đánh bay bốn năm oan hồn, Phong Vân Vô Kị vừa mới vòng lại liền thấy hai thái cổ oan hồn nhằm hướng mình bay tới. Phía sau hai thái cổ oan hồn kia, một gã thân hình cao lớn, cả người là ma diễm, hai tay nắm một thanh trường đao màu đen, lướt qua hai gã thái cổ oan hồn nhỏ yếu, hướng Phong Vân Vô Kị bay tới, trong mắt huyết quang đại thịnh.
“Thất sát đao pháp!” Thái cổ oan hồn kia bình tĩnh, thanh âm không chút dao động nói ra bốn chữ. Sau đó hay tay giơ lên cao, đột nhiên chém ra một đao. Trong hư không nhất thời có tiếng sấm và gió. Trong phạm vi ba trăm thước, đột nhiên biến thành tối đen, từng đạo không gian bị chấn vỡ phát ra âm thanh liên miên không dứt.
oanh!
Trong không gian tối đen kia, đao ảnh cao hơn mười trượng phá tan tầng tầng không gian đột nhiên chém ra.
xuy!!
Kiếm khí phát động, trong tay phải Phong Vân Vô Kị, một đạo kiếm khí mãnh liệt, chói mắt nhằm hướng đao ảnh màu đen kia chém tới không một tiếng động.
Không có nghĩ tới một đao này lại dễ dàng nghiền nát kiếm quang, oanh phá chân khí phòng ngự của Phong Vân Vô Kị, nặng nề bổ vào trước ngực.
oanh!
Như một phát đạn pháo! Phong Vân Vô Kị từ không trung bước ra, ngẩng đầu, trong sát na đó lướt qua ma diễm của tên thái cổ oan hồn kia. Phong Vân Vô Kị phát hiện tại bầu trời kia, phía dưới mây đen xoay quanh, ba đạo thân ảnh thần bí đang đứng đó, giống như ba vô thượng ma thần. Một đôi huyết mục lạnh lùng giương mắt nhìn Phong Vân Vô Kị, giống như một con độc xà đang rình cắn người. Ba thân ảnh bất động như núi, sau lưng ma khí cuồn cuộn. Chi tiết này cùng khí thế vô cùng kia trực tiếp khắc sâu trong lòng Phong Vân Vô Kị… ….
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2008 20:21:57 bởi AloneStar >