Thơ của Trần Quang Hiển
Tran.Quang.Hien 24.11.2008 08:44:08 (permalink)
0
AO NHÀ
                                                          Trần Quang Hiển
 
Trước nhà có chiếc cầu ao
Dồn bao kỉ niệm đi vào trong tôi
Lung linh bóng dáng ai ngồi
Mềm tay khoả nước nhớ người đi xa.
 
Nông sâu vành vạnh ao nhà
Nước trong veo vẻo la đà cành sung
Sáng mai cá đớp vẫy vùng
Về đêm tiếng ếch bập bùng gọi mưa.
 
Bướm bay chuồn đậu buổi trưa
Bàn chân rón rén biết lừa dậu gai
Cho tôi đi suốt dặm dài
Bốn phương phiêu bạt chông gai dạn dầy.
 
Cầu ao thuở ấy còn đây
Mấp me ngấn nước đá đầy rêu xanh
Thơm mùi bồ kết hương chanh
Mỏng manh sợi tóc buộc anh nơi này.
 
Nắng mưa ao nước vơi đầy
Thời gian đằng đẵng tháng ngày gương trong
Về quê ân nghĩa mặn nồng
Áo cơm còn nợ chưa xong cuộc đời.
 
Đua chen chi lắm người ơi
Tiền tài danh vọng cuôc đời bể dâu
Lại về tắm mát ao sâu
Nước trong veo vẻo rũ màu trần gian.
                                                                     2003
 
 
 
 LỤC BÁT TÌNH YÊU
                                                          Trần Quang Hiển
 
“Yêu nhau cởi áo trao nhau
Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay”
Xa xưa chuyện ấy còn đây
Lứa đôi trai gái vẫn say men tình.
 
Cây đa bến nước sân đình
Thành nơi hò hẹn chúng mình yêu nhau
Về nhà chẳng nói mẹ đâu
Xốn xang với chiếc hôn đầu trao anh.
 
Em thường gội tóc hương chanh
Cho anh thổn thức hoá thành bơ vơ
Yêu nhau dại đến ngẩn ngơ
Bấm chân nát cỏ đợi chờ em ơi.
 
Đêm nay có ánh sao rơi
Thương nhau kín khắp bầu trời thương nhau
“Yêu nhau cởi áo trao nhau
Về nhà dối mẹ qua -cầu gió bay”.
                                                                   1996
 
 
 
 
 
 
 
 
 
CHẠM LY
                                                Trần Quang Hiển
 
 
Chạm Ly!
Anh uống cạn mắt em
Chạm Ly
Anh chao đảo ánh đèn
Chạm Ly
                             Anh căng tràn nỗi nhớ
Chạm Ly
Để rồi ai mắc nợ
Làn môi mềm
Chìm dưới men say.
 
  HOA PHONG LAN
                                                          Trần Quang Hiển
 
Dịu dàng e ấp cùng xuân
Hoa Phong Lan nói điều gần điều xa
Những gì tha thiết trong ta
Điều gì hiển hiện ngân nga núi rừng.
 
Nắng mưa sương gió bão bùng
Hoa treo vách đá dõi từng bàn chân
Bây giờ hoa nở ngày xuân
Cao sang mấy cũng rất gần nhau thôi.
 
Thanh tao hoa nói nên lời
Cành khô rễ bám Hoa ngời sức xuân
Phong Lan tươi tắn vô ngần
Những chùm hoa lá ân cần người ơi.
 
Phong lan gợi nhớ một thời
Giữa đạn bom sống qua đời chiến binh!
          GHÉT VÀ YÊU
                                                          Trần Quang Hiển
 
Bình minh lên lóng lánh sương mai
Hoàng hôn buông hạt cườm lóng lánh
Vũ trụ bao la tình yêu mỏng mảnh
Hạnh phúc con người hai nửa ghét yêu.
 
Anh say đắm vì em xinh đẹp
Anh si mê bởi nỗi dịu dàng
Anh ghét ghen như nắng chói chang
Anh cô liêu khi em lắm bạn.
 
Em lý sự nên anh chán ngán
Anh đi tìm điều dễ ghét trong em
Tìm được rồi anh càng thấy yêu thêm.
 
Em vẫn xinh lung linh như hồi ấy
Anh dại khờ cả nỗi để ngây ngô
Ngày và đêm hai miền thương nhớ
Ghét và yêu trăng tỏ lại mờ.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
TÌM LẠI TUỔI THƠ
                                                          Trần Quang Hiển
 
Tôi về tìm lại tuổi thơ
Đò ngang bóng xế ngồi chờ để sang
Đất quê xanh khóm tre làng
Còn in tiếng bạn rộn ràng ngày vui.
 
Đi qua lối cũ bùi ngùi
Cỏ gà mướt mát bạn tôi đâu rồi
Tìm đâu chỗ cũ tôi ngồi
Chơi ô đánh đáo một thời chăn trâu.
 
Trời mưa lá súng đội đầu
Mò cua bắt ốc thả câu đồng làng
Trời hè cái nắng chói chang
Nô đùa nghì ngụp ao làng học bơi.
 
Ngày về đã luống tuổi rồi
Cuộc đời theo phận lên ngôi ông bà
Tuổi thơ tôi thế là qua
Buồn vui kỷ niệm hết xa lại gần.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
THÂN GÁI NGÀY XƯA
                                                          Trần Quang Hiển
 
 
Tìm về thân gái ngày xưa
Yếm đào em thắt như vừa mới xong
Ngang lưng thắm dải lụa hồng
Da thơm hương gạo trắng không chịu già.
 
THƠ VÀ EM
                                                          Trần Quang Hiển
                                      Tặng QT
 
Anh đến với em và cả trang thơ
Vẫn điệu đam mê chuyện đời chưa kể
Em vụng về sao nụ cười duyên thế
Anh mơ màng giữa sóng nước lao xao.
 
Tìm đầu mảnh trăng khóm trúc cầu ao
Nỡ để cánh cò giăng nỗi nhớ
Câu thơ cũ vẫn nguyên hơi thở
Bao năm rồi thuyền bến cứ bâng khuâng.
 
Đời ngổn ngang thơ cứ gieo vần
Như mạch nước trong nguồn chảy mát
Như sâu thẳm mắt em và tình ái
Yêu nhau rồi chao chát nhớ mênh mông.
 
Anh lớn khôn từ hương nội gió đồng
Đêm tát nước câu ca dao sóng sánh
Em tất tả những mùa màng mỏng mảnh
Dáng lưng ong đòn gánh uốn vai ngà.
 
Trang thơ em rực cháy than hoa
Và thắp lửa cho anh tìm lẽ sống.
                                                                  

                                                Trần Quang Hiển
 
Đêm
Giấc mơ kỳ diệu
Ôm
Chặt em vào lòng
Ghì
Vòng tay trìu mến
Hôn
Cháy hồng lên môi.
 
Giấc mơ! Giấc mơ thôi!
Để lòng anh bối rối
Nỗi niềm thành xa xôi.
 
 
TUỔI XUÂN CỦA MẸ
                                                          Trần Quang Hiển
 
Trẻ trung thiếu nữ làng quê
Mẹ xinh đẹp giữa bộ bề nghề nông
Tóc dài óng mượt má hồng
Bờ vai mềm dễ gánh gồng đường xa
Lưng ong dáng mẹ nuột nà
Ngực tròn căng áo bông hoa của làng.
 
Cấy cầy mẹ sớm giỏi giang
Tuổi xuân bao gã trai làng vụng yêu
Mẹ như phận mỏng nàng Kiều
Tương tư e ấp không điều trao duyên
Vì yêu nên nỗi ưu phiền
Môn đăng hộ đối truân chuyên con người
Cuộc đời cứ thế mà trôi
Cái duyên chồng vợ mặc nơi nhà người.
 
Tuổi xuân của mẹ thế thôi
Vuông tròn hạnh phúc một đời làm dâu
Chuyện tình mẹ có gì đâu
Ngày xuân xưa ấy bắc cầu con qua!
                                                                    1995
 
 
 
 
THÁNG BA
                                                          Trần Quang Hiển
 
Tháng Ba hoa gạo đỏ cành
Trời quê rực rỡ giục anh về làng
Nắng tươi tắm ngọn rau lang
Chiều con mẹ luộc lá non để mời
Dầm tương vị tỏi quê tôi
Thơm nồng mắm cáy người ơi mặn mà.
 
Về quê vui với tháng Ba
Giàn bầu trước ngõ trắng hoa đợi người
Tháng Ba bồ thóc còn vơi
Nhìn ra đồng lúa tốt tươi mà mừng
Tiếng chim nhỏng nhảnh vui cùng
Tìm sâu chim nhé để mầm bừng lên.
 
Tháng Ba lễ hội tổ tiên
Mẹ vui sắm lễ cầu yên cửa nhà
Tháng Ba lấm tấm hoa cà
Vàng nguyên hoa cải đậm đà vườn xưa
Tháng ba sợi nắng đung đưa
Tình quê tha thiết hẹn mùa vàng lên!
                                                                   1995
         
     CHÙM THƠ THÁNG BẢY
                                                          Trần Quang Hiển
 
Mưa ngâu
 
Sập sùi tháng Bẩy mưa ngâu
Mưa rơi ướt lá đẫm màu thắm hoa
Mưa rơi những lúc đi xa
Cho ngày gặp lại chan hoà nắng lên.
 
Hoa ngâu
 
Hoa ngâu nở giữa mùa ngâu
Chùm vàng lấm tấm nép màu lá xanh
Ấm trà lẽ cưới long lanh
Hương ngâu thoang thoảng trong lành
tình duyên.
                                                     1994
 
 
 
THỜI GIAN
                                                          Trần Quang Hiển
 
Thời gian ai đợi người ơi
Vòng quanh trái đất đời người mang theo
Cái vô biên cái tẻo teo
Chẳng theo ý muốn ngặt nghèo thời gian.
 
Ngày xa thương nhớ vô vàn
Khi gần chứa chất lan man sự đời
Ngày và đêm ở muôn nơi
Với bao nhiêu chuyện và lời sâu xa.
 
Thời gian đến thời gian qua
Thoắt như vụt biến hoá ra vẫn còn
Câu thơ cũ lắm ví von
Cây đa chú Cuội người còn ngồi xem.
 
 
 
 
 
HEO MAY
                                                          Trần Quang Hiển
 
 
Nắng vàng rười rượi heo may
Sắc thu bảng lảng ngất ngây trái hồng
Khí trời như đã vào đông
Thương em thương chín má hồng làn da.
 
Buồn vui thấp thoáng gần xa
Dáng ai để nhớ thiết tha lời nguyền
Heo may nối giữa tình duyên
Buồng cau đẫy quả lá trầu thêm xanh.
 
Hình em trong trái tim anh
Mà sao vẫn thấy mong manh mối tình
Trời se se gió vô tình
Heo may ơi lại giật mình heo may!
                                                1998
 
        KỶ NIỆM SÂN ĐÌNH
                                                          Trần Quang Hiển
 
Sân đình thủơ nhỏ rộng thênh thang
Chơi trò đuổi bắt trăng chênh lối tìm
Cây đa nghiêng bóng im lìm
Che bao kỉ niệm mái đình làng tôi.
 
Xôn xao tiếng trống đổ hồi
Việc làng hối hả khắp nơi tụ về
Đình làng muôn thuở đam mê
Mải chơi bố đánh bỏ bê học hành.
 
Xa làng ngày ấy tóc xanh
Bây giờ tóc bạc mái đình vẫn cong
Việc làng say chén rượu nồng
Miếng trầu ngày lễ lại hồng môi son.
 
Vệch vôi chơi đáo đâu còn
Dọc ngang hàng gạch vẹt mòn lối chân
Xa rồi nhớ lại tuổi xuân
Cổng đình vẫn đợi tần ngần chờ ai.
 
Vui buồn đâu dễ nguôi ngoai
Áo nâu mẹ nhuộm không phai nghĩa tình
Cây đa giếng nước sân đình
Vẫn nguyên vẹn khúc tự tình trong tôi.
 
Dù qua gốc biển chân trời
Đến đâu cũng có trong tôi mái đình.
                                                2001
NGHE HÁT CA TRÙ
                                                          Trần Quang Hiển
 
Vẫn là làn điệu câu ca
Mà sao tha thiết ngân nga dặm dài
Buồn nghe tiếng trống tìm ai
Ca trù em hát u hoài hồn ai.
 
Chiếu đình đâu chỗ em ngồi
Mảnh mai dáng ấy áo dài che thân
Nhặt khoan thấp thoáng xa gần
Lô xô Đàn Đáy cho gần nhau hơn.
 
Lời ca bay giữa dập dờn
Chát tom! Tom chát! Giang sơn vững bền
Em ngân như nước triều lên
Lạc vui tiếng phách con thuyền nổi trôi.
 
Với tom, chát chát thành lời
Nhạc theo ngọn nến cháy lời em tôi!
Thả hồn câu hát chơi vơi
Gừng cay muối mặn người đời thuỷ chung.
 
Cung đình câu hát ngập ngừng
Hoa Đào rơi xuống lại bừng dâu xoan
Ôi trời đẹp đất đa đoan
Không gian vẳng tiếng ca than tím ngần.
 
Với bao nhiêu áo tứ thân
Chít khăn mỏ quạ tảo tần sớm trưa
Ca trù em hát đòng đưa
Cho hoa thêm quả để mưa thêm chồi
Ca trù ngân mãi trong tôi
Ông bà xưa đến cuộc đời hôm nay.
                                                2002
 
           CƠM CHÁY
                                                          Trần Quang Hiển
 
Thèm hương cơm cháy quê mình
Cao lương mỹ vị cung đình Hoa Lư
Núi bốn bề với thiên thu
Đồng chiêm sóng lúa ngẩn ngơ mùa màng.
 
Gạo ngon khéo giã dần sàng
Cơm thơm bởi cháy rơm vàng nắng hanh
Hàn huyên đãi chị đãi anh
Bát cơm xôi mỡ ngày xanh ấm lòng.
 
Đất quê chín đợi mười mong
Thập phương du khách thong dong hội hè
Bữa ăn mộc mạc chân quê
Nâng niu cơm cháy hả hê bạn bè.
 
Bây giờ xuôi ngược người xe
Ngày xưa vào hội thuyền bè người đông
Miếng ngon để dạ để lòng
Vua Lê năm mới xuống đồng cày chiêm.
                                                2003
 
     HOA THIÊN LÝ
                                                          Trần Quang Hiển
 
Ơi giàn thiên lý nhà em
Chiều chiều gió mát thoảng sang bên này
Hoa vàng nắng nhạt hương bay
Thân leo dây cuốn lá dày thêm xanh
Dịu dàng con gió mong manh
Ơi giàn thiên lý trong anh nhớ thầm.
                                                2003
ĐỢI DƯỚI CƠN MƯA
                                                          Trần Quang Hiển
 
Mưa rơi tầm tã mưa rơi
Mưa bao nhiêu hạt nhớ người bấy nhiêu
Bởi vì hai chữ tin yêu
Nền trời sậm sụt mưa nhiều đấy thôi.
 
Xin đừng hẹn nữa em ơi
Kẻo mưa trắng xoá cả lời sắt son
Gió mưa biết đá có mòn
Và rồi năm tháng có còn như xưa?
 
 
 
 
LẼ ĐỜI
                                                Trần Quang Hiển
 
Lẽ đời đâu chỉ riêng tôi
Như mưa nắng của đất trời ngàn xưa
Có bao nhiêu cũng chưa vừa
Cái thiếu cái nợ dây dưa cả đời.
 
Đi tìm giây phút thảnh thơi
Lấy nơi u uất nói lời quang minh
Khói nhang đậu ở ngói đình
Sức đo đủ nặng mái đình uốn cong.
 
Lẽ đời dòng nước đục trong
Biệt khơi gạn lấy ước mong hỡi người.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
         
          HUẾ ƠI
                                                          Trần Quang Hiển
 
Có gì da điết Huế ơi
Gặp nhau không nói được lời yêu nhau
Nắng xiên nghiêng bóng hàng cau
Đìu hiu thôn Vỹ với màu Huế thương.
 
Yêu rồi nên cứ vấn vương
Đò ngang bến đợi sông Hương những chiều.
 
Anh làm một bóng cô liêu
Buồn rơi tầm tã trong chiều Huế mưa
Đi tìm câu hát ngày xưa
Để em với Huế lại vừa lòng nhau.
 
 
          LỐI XƯA
                                                Trần Quang Hiển
 
 
Đi nhiều thành lối mà thôi
Từ nhà đến ngõ nói lời sâu xa
Lời nào, lời của ông cha
Tiếng nào, của bóng tà ma nói chèn.
 
Trời đêm ngọn gió, chong đèn
Để ngày phơi nắng hoa ghen mặt người
Rào thưa cổng ngõ thảnh thơi
Con trâu cà gốc mồng tơi gọi mình.
 
 
 
 
KHOẢNG CÁCH
                                                Trần Quang Hiển
 
Gió nơi này rét ở bên kia
Mưa bên ấy bên này dầu dãi
Gần mà xa đường đời vội vã
Khoảng cách nào chật cả không gian.
 
   
            MÀU TÍM
                                                          Trần Quang Hiển
 
Lạ kỳ màu tím người ơi
Để tôi lặng lẽ cả đời tìm em.
 
Nhớ ngày nhỏ dại nhọ nhem
Vì yêu màu tím áo hoen mực rồi.
 
Nhớ ngày hái quả mùng tơi
Bọp tan màu tím đem bôi má nàng.
 
Nhớ ngày tim đập rộn ràng
Cầm cây hoa súng tặng nàng mười lăm.
 
Nhớ đêm hôm ấy trăng rằm
Tím thơm cỏ mật hương đằm hơi nhau.
 
Ôi mầu tím của tôi đâu
Tìm trong kí ức cất sâu nỗi buồn.
 
Trời mưa ướt cánh chuồn chuồn
Mỏng tanh áo tím nước luồn đường kim.
 
Ở đâu màu tím tôi tìm
Nghe câu hò Huế lắng chìm câu thơ.
 
Tôi tìm tím cả hoang sơ
Gọi mùa sim nở đợi chờ tình yêu.
 
Mải trông tim tím chiều chiều
Vọng phu hoá đá nói điều thuỷ chung.
 
   BIỂN CHIỀU HÔM
                                                          Trần Quang Hiển
 
 
Một mình với biển chiều hôm
Mơn man nắng gió cánh buồm chơi vơi
Mênh mông nước với trùng khơi
Thương con thuyền nhỏ xa nơi bến bờ.
 
Nước xanh xanh đến ngẩn ngơ
Trong như ánh mắt đang chờ tìm kim
Chân trời góc biển kiếm tìm
Đâu rồi dáng ấy! lặng im thẫn thờ.
 
Ráng chiều biển lặng sóng bơ vơ
Ánh mây xẫm lại còn chờ ban mai.
                                                2003
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
             GIỖ MẸ
                                                          Trần Quang Hiển
 
Lặng người con thắp nén nhang
Mẹ về ẩn hiện dịu dàng trong con
Bàn thờ lấp lóa nét son
Mà sao dáng mẹ hao mòn như xưa.
 
Và rồi sợi tóc nắng mưa
Màu da mẹ sẫm ruộng chua đồng làng
Mẹ về hưởng cỗ cao sang
Bõ ngày ăn cháo rau lang cầm lòng.
 
Mẹ dành giọt sữa trắng trong
Chắt từ máu thịt long đong cuộc đời
Mẹ nuôi con lớn thành người
Đung đưa câu hát ru hời võng đay.
 
Thương sao dáng mẹ vai gầy
Mồ hôi gặm áo ken dày đường kim
Một đời bảy nổi, ba chìm
Con khôn lớn lại đi tìm lời xưa.
 
Cúng bao nhiêu biết cho vừa
Mẹ ơi! Chứng giám! Con mưa cõi lòng!
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
         TIẾNG SÁO TRÚC
                                                          Trần Quang Hiển
 
Mênh mang dưới ánh trăng thanh
Làng quê yên ả trong lành gió đưa
Vẳng nghe tiếng của người xưa
Lời cây sáo trúc có vừa lòng nhau.
 
Tình duyên nặng nghĩa trầu cau
Ái ân tiếng sáo mà đau nỗi lòng
Vút cao lơ lửng tầng không
Guồng xa, sợi rối tơ lòng ai buông?
 
Thổi gì trầm bổng vấn vươngg
Vu vơ cái nhớ để thương nhau rồi
Mênh mang sáo thổi ngang trời
Bên cầu giặt áo ướt lời thẩn thơ.
 
Nghe xa tiếng sáo vật vờ
Người đi biền biệt dại khờ cho tôi
Đêm khuya hết đứng lại ngồi
Nhìn trăng trăng khuyết ngó trời trời cao.
 
Giấu lòng khóm trúc cầu ao
Mảnh trăng rơi xuống má đào tàn phai
Thôi đừng thổi nữa chàng trai
Véo von tiếng sáo cho dài đêm trăng.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9