BẾN SÔNG QUÊ của Trần Quang Hiển
BẾN SÔNG QUÊ Trần Quang Hiển Tôi về tắm mát sông quê, Bến xưa thuyền đậu lời thề nơi đâu. Sông sâu ai đã bắc cầu, Em về bên ấy làm dâu nhà người. Sông trong, trong cả nụ cười, Cho tôi mang suốt một thời chiến tranh. Bây giờ mây nước trong xanh, Làng quê xóm cũ vắng tanh chợ chiều. Sông ơi! chảy giữa bao điều, Trôi đi năm tháng xoá nhiều thương đau. Ngàn đời nước chảy sông sâu, Tôi về bến cũ tìm đâu bóng người. Năm 2004 BIỂN VÀ ANH Trần Quang Hiển Biển mênh mông hào phóng Cho sóng vỗ ồn ào Còn tình yêu thanh cao Lại nói điều khe khắt. Cánh buồm căng níu chặt Cho thuyền đi, sóng đi Em sẽ nói điều gì Anh giang tay biển rộng. Sóng xô tràn lên sóng Muối mặn chát lòng anh Dấu có hôn bờ cát Nơi nào em chờ anh! Tháng 5/2006 BẾN SÔNG QUÊ Trần Quang Hiển Tôi về tắm mát sông quê, Bến xưa thuyền đậu lời thề nơi đâu. Sông sâu ai đã bắc cầu, Em về bên ấy làm dâu nhà người. Sông trong, trong cả nụ cười, Cho tôi mang suốt một thời chiến tranh. Bây giờ mây nước trong xanh, Làng quê xóm cũ vắng tanh chợ chiều. Sông ơi! chảy giữa bao điều, Trôi đi năm tháng xoá nhiều thương đau. Ngàn đời nước chảy sông sâu, Tôi về bến cũ tìm đâu bóng người. Năm 2004 BIỂN VÀ ANH Trần Quang Hiển Biển mênh mông hào phóng Cho sóng vỗ ồn ào Còn tình yêu thanh cao Lại nói điều khe khắt. Cánh buồm căng níu chặt Cho thuyền đi, sóng đi Em sẽ nói điều gì Anh giang tay biển rộng. Sóng xô tràn lên sóng Muối mặn chát lòng anh Dấu có hôn bờ cát Nơi nào em chờ anh! Tháng 5/2006 EM VÀ HOA Trần Quang Hiển Anh vào Đà Lạt tìm em Muôn hoa đua sắc hờn ghen em rồi Gặp nhau anh lại rối bời Chắp tay lạy Chúa, nghìn lời xin vâng. TƠ HỒNG Trần Quang Hiển Lúng liếng đôi mắt má hồng Nên trời se sợi tơ hồng cho em Chuyện đời ngẫm nghĩ mà xem Giậu tầm bi với tơ hồng thành duyên. Tháng 5/2007 Chuyện của giần sàng Trần Quang Hiển Ngày xưa rổ, rá, giần, sàng Khéo tay người xếp dọc ngang mà thành Khó khi vào cạp tròn vanh Nan đan nống chéo mới thành nong, nia. “Lọt sàng thì mới xuống nia” Đem ra sàng sảy mới lìa trấu dăm Chuyện giần, sàng đã ngàn năm Mà sao thấm thía ướt đằm nhân gian. 8/2007 Chuyện của trời Trần Quang Hiển “Nắng mưa là chuyện của trời” Mà sao trần thế lắm lời sâu xa Nào là nắng cháy câu ca Nào là mưa đổ thấm qua lời nguyền Vui buồn thế thái nhân duyên Thương cho mặt đất truân chuyên kiếp người Không kều mà rụng mưa rơi Không khói hương lửa nóng phơi mặt người. Chuyện mưa nắng đã thế rồi Nên thân cậu cóc phổng lời kêu than. Năm 2004 Đa tình Trần Quang Hiển Lời xưa “cởi áo cho nhau”, Để bây giờ nhận nỗi đau đa tình. Giá như người ấy đừng xinh, Thì đâu trúc mọc một mình ai ơi! Giá như muối chẳng mặn mòi, Bát canh rau muống ai ngồi đợi ai. Biếc xanh là ngọn thài lài, Âm dương hoà quyện, gái trai hợp hoà. Trời cao vệt sáng ngân hà, Bắc cầu dải yếm cho qua bên này. Thẹn thùng nói ở bàn tay, Để cho rạo rực hây hây má hồng. Lửa gì đốt cả đêm đông, Năm qua tháng lại bông lông nhớ hoài. Đa tình ai đã cho ai, Để rồi muôn thuở kéo dài tình yêu. Tháng 8/2003. Đất quê tôi Trần Quang Hiển Đất quê tôi Bờ xôi ruộng mật Bao đời rồi Thao thức ông cha. Đất quê tôi Nhuộm thẫm làn da Da ngời sắc Khi mùa trĩu hạt. Đất quê tôi Ngọt ngào câu hát Lọn cơm thơm Mớm trẻ lọt lòng. Đất quê tôi Giáp hạt thong dong Ngọn gió triền đê Đi về sớm tối. Đất quê tôi Thấp cao bước vội Gầu nước lẹm bờ Khuyết cả vầng trăng. Đất quê tôi Dan díu nhập nhằng Tiễn người đi xa Níu người ở lại. Đất quê tôi Bốn mùa hoa trái Giọt mồ hôi Lăn những luống cày. Đất quê tôi Nay đã đổi thay Ruộng ít, nhà nhiều Chỉ hoài niệm... Con trâu đi trước. Tháng 9/2007 Dấu vết tình yêu Trần Quang Hiển Đi tìm dấu vết tình yêu Tìm trong ký ức một chiều nắng suông Bây giờ tóc đẫm màu sương Gót chân đã vẹt dặm đường chưa qua. Cái ngày ong đi tìm hoa Chuyện đâu đâu cũng hoá ra giận hờn Cái ngày kẻ thấp người hơn Đêm đêm mất ngủ chập chờn chiêm bao. Đi tìm ước vọng thanh cao Chìm trong tưởng tượng lẫn vào mây trôi Tìm trăng hay hỏi tìm người Trăng như cổ tích người đời quanh ta. Giá như người ấy chưa xa Thì tình yêu mới thật thà cho tôi. Năm 2007 Đêm Hà Nội Trần Quang Hiển Đêm Hà Nội Một đêm thao thức Nghĩ về em Về Phố cổ rêu phong. Thương! Thương quá Cầu Long Biên muốn gẫy Gánh hai miền Văn hoá Đông Tây. Còn em nữa Đoan trang ngày ấy Đến bây giờ Phóng khoáng chăng em? Anh nghe rõ Tiếng ngày xưa vọng lại Hát ả đào Và hát xẩm xoan. Anh nghe rõ Âm thanh mở cửa Nhạc xập xình Mấy điệu Tăng gô. Ôi! Đêm nay Thủ đô Hà Nội Khói hương trầm Chùa Quán Sứ đưa sang. Em có nhớ Ngày chỏm đào Phố chợ Áo tân thời Dáng thiếu nữ đi ngang. Nắng thu vàng Vui thế xốn xang Anh khao khát Một dáng xưa bé nhỏ . Để tình yêu Hà Nội, gió Mai về. Tháng 8/2005 Đêm Tây Bắc Trần Quang Hiển Đêm Tây Bắc bập bùng ánh lửa Và hương rừng quấn quýt bên nhau Em vít xuống uốn cong cần rượu Anh uống nhiều lảo đảo men say. Ta nhận nhau tay ở trong tay Em múa sạp váy xòe bóng tối Con gái Thái đùi cao dáng núi Làn da thơm trong suối nước lành. Đường vào bản uốn lượn quanh quanh Dốc cheo leo nối giữa trời với đất Con ong bay cho ta bọng mật Cơm nếp mềm dính chặt nơi em. Tháng 7/2004. Đi hội Yên Tử Trần Quang Hiển Ngày xuân đi hội Trúc Lâm Đông vui Yên Tử ướt đầm mồ hôi Chùa Đồng chót vót đỉnh trời Qua vùng khổ hạnh tới nơi niết bàn. Thương em leo núi gió ngàn Bước trên ngưỡng vọng xua tan bụi trần Thương em mỏi gối chồn chân Nam mô! Đức Phật hiện gần hiện xa Chùa Đồng mây khói nhạt nhòa Có hoa chuông thắm mây xa cõi trần Trúc Lâm rộn nẻo đường xuân Em đi lễ hội sáng ngần niềm tin. Tháng 2/2006 Điều không thể nói Trần Quang Hiển Có điều không thể nói Cứ hiện hữu quanh ta Trời thì rộng bao la Còn đất thì chật quá. Đời người bao vất vả Để thiền về tương lai. Tháng 7/2007 Đò Quan Trần Quang Hiển Dập dìu sóng nước Đò Quan Tiếng tơ trong suốt nhặt khoan nỗi niềm Câu thơ cụ Tú thanh liêm Vẫn còn nghe - Tiếng bao đêm - gọi đò. Năm 2004 Dòng sông hóa thạch Trần Quang Hiển Có con sông hoá thạch nỗi đau Sông cứ chảy âm trầm kiêu hãnh Sông với người qua bao trận đánh Thành cổ rêu phong soi đáy sông dài. Ôi nguồn nước miệt mài xứ sở Những chàng trai mười tám đôi mươi Như cột nước tung trời bom nổ Máu đỏ loang tràn cả dòng sông. Đêm bìm bịp gọi triều nước lớn Bờ bên này thao thức phía bên kia Tiếng xuồng máy xé toang mặt nước Loang loáng đèn pha chí chít đạn vồng. Đây dòng sông! Và chỉ một dòng sông Ngọt trong thi ca dạt dào tình mẹ Ôm nước vào lòng một thời trai trẻ Để hoá thành lớp lớp phù sa. Ơi con sông bao nỗi thiết tha Sông hoá thạch bồi thêm xương cốt Một dải Ngân Hà Nến cháy- Sao xa. 8/2007 EM TẮM Trần Quang Hiển Nước thiên nhiên xong xanh Em tắm trong suối lành Lá cây rừng ngơ ngác Nõn nà hơn nước trong. Em nghiêng nghiêng đường cong Toà thiên nhiên lấp lánh Ánh pha lê gợn hồng. Em khua tay nước động Sóng sánh giọt sương mai Thơm hương làn da trắng. Tôi ngắm em im lặng Tan bao điều khổ đau. Năm 2005 Ghi ở Móng Cái Trần Quang Hiển Nơi bắt đầu của Đất và Nước Tổ quốc mình hướng phía biển Đông Nơi hàng ngày mặt trời ửng đỏ Màu biển xanh biêng biếc vẫy chào. Đất địa đầu nắng gió lao xao Và vang vọng lời thơ bất hủ “Nam quốc sơn hà”(*) người Việt ở Trà Cổ đêm nay lấp lánh sao trời. Đây cột mốc ngàn năm Sa Vĩ Hàng dương reo gọi rừng đước tận cùng Đất nước mình một dải cong cong Đầu đòn gánh chốt bằng Móng Cái. Xa xa kia đường viền biên ải Ngọn nước lùa sâu lạnh đất liền Tiếng gà gáy nối cả tình duyên Để phía ấy, bên này nhập thuyền hội chợ. Ôi Móng Cái nắng vàng rực rỡ Mảnh đất địa đầu đón gió biển Đông. Tháng 9/2007 (*): Thơ của Lý Thường Kiệt Giá như Trần Quang Hiển Giá như không có nhau Thì đời thanh thản quá Giá như không có đá Thì chẳng gọi núi non Dù nước chảy đá mòn Ta vẫn còn nhau mãi. 2003 Hẹn Trần Quang Hiển Tặng Thu. Em hẹn anh uống rượu Mà em có đến đâu Tháng Giêng sao dài thế Sợ bạc thêm mái đầu. Mùa xuân đến không lâu Còn tình yêu ở lại Hương xuân thơm mê mải Ơi rượu nồng chạm ly. 2004 Hiểu Trần Quang Hiển Phải vì quá rõ nhau thôi Cho nên tình ý lắm lời chua cay Ai lùa ngọn gió heo may Lá cây xơ xác trút đầy lòng nhau. Vì yêu quên cả nỗi đau Mùa đông lạnh giá đi mau thôi mà. Hồ Ba Bể Trần Quang Hiển Bốn bề cây đá nguyên sơ, Bơi trong Ba Bể ngẩn ngơ lòng người. Núi cao, chấp chới lưng trời, Soi chung bóng nước ngàn đời núi non. Thủy chung nhân nghĩa lòng son, Đảo Bà góa bụa vẫn còn nguyên xưa. Mây trời sóng nước đòng đưa Tình yêu muôn thuở có vừa lòng nhau?. Tháng 4/2007 Hòn Trống Mái Trần Quang Hiển Thiên nhiên cho Hòn Trống Mái Đất trời cho anh và em Dập dìu nhấp nhô sóng biển Gặp rồi như lạ như quen. Một mình ở Hạ Long Trần Quang Hiển Mùa hạ này anh đến Hạ Long Không gặp em biển cồn cào nắng gió Thương cánh buồm nho nhỏ lênh đênh Hạ Long vui! Người tắm bồng bềnh Anh mới hiểu thế nào Bãi Cháy! Ôi cái nhớ theo luồng khơi cuộn chảy Như tấm lòng anh nhớ về em. Tháng 7/2005 Nắng quê Trần Quang Hiển Men mờ da dạn ngời quê Vì yêu say nắng tràn về đồng chiêm Nắng vàng ngọt hái ngọt liềm Cắt bông lúa chín nỗi niềm no nê Nắng vàng sợi nắng của quê Nắng thơm rơm rạ nắng khê đồng làng Nắng săn trên má của nàng Môi viền hạt lúa nhẹ nhàng muốn thơm. Hoa vàng ngậm nắng ai đơm Đi xa lại nhớ nắng thơm quê nhà. Năm 2004 Ngẫm về tích chèo “Súy Vân giả dại” Trần Quang Hiển Tích chèo chuyện cổ Súy Vân Cho ta ngẫm ngợi trầm luân phận người Súy Vân giả dại, giả cười Tay cầm cành lá xua đời đấy sao? Phải vì lá ngọc cành cao Xót xa thân gái vin vào mưu sinh Nào hiếu thảo xinh càng xinh Cũng không giữ được người tình làm quan. Trống chèo khi nhặt khi khoan Lới lơ câu hát miên man sự đời Dịu dàng khôn khéo người ơi Yên bề gia thất độ người làm dâu. Thuyền trôi dời bến qua cầu Lời thề theo gió buông câu thả mồi Thôi đừng giả khóc, giả cười Nhân gian lắm chuyện nẻo đời Súy Vân. Tháng 6/2005 Nhâm nhi cà phê Trần Quang Hiển Anh nhâm nhi cà phê Thơm! Ngon! trong vị đắng Sợi tóc xoăn trời nắng Khô rang tròn hạt mưa Plâycu đong đưa Anh uống đầy cái khát Biển hồ xanh! Mắt xanh. Anh nhâm nhi cà phê Ngon! Thơm! Thơm vị khét Để cho anh mắc kẹt Ngọn lửa rừng cao nguyên. Anh nhâm nhi cà phê Chát! Cay! Cay đầu môi Dòng Sê San ngừng trôi Cho bừng lên ánh sáng Tiếng cồng chiêng âm vang. Anh nhâm nhi cà phê Có hương thơm nắng gió Có hữu hình cành khô Trưa nắng quăn vỏ đỗ Chiều mưa rơi, mưa rơi! Đêm về bao hào phóng Anh nghiện rồi… Cà phê! Tháng 5/2005 NHỮNG PHO TƯỢNG VÀ SUY NGẪM CỦA NHÂN GIAN Trần Quang Hiển Một khúc gỗ, muôn vàn khúc gỗ Nhờ khéo tay người tạc tượng thờ Nét trìu tượng lấy khuôn mẫu đền chùa Còn tư duy lấy hình hài cụ thể. Tạc tượng phải hình dung nhân thế Phải gửi hồn trong nét chạm, nét dao Tượng là người trí rộng tài cao Cái bình dị vượt qua ngoài khuôn thước. Cử chỉ tượng làm sao thấy được Dung nhan người cứ thế tôn linh Mong rộng phúc sớm ứng vào mình Để Quốc ấn trời trao- quyền uy phép nước. Trần thế hôm nay tượng làm sao thấy được Vào đền chùa sắm lễ, thắp hương Tượng chảy mồ hôi và độ lượng lòng thương Lại cùng từ người trần khấn vái. Đã là tượng trung thần và quốc ái Bậc vĩ nhân nét đẹp của thánh hiền Chỗ tượng ngự như thế ta thiền Còn linh thiêng bởi người yểm tượng. Ôi! Nam mô! Chắp lạy chín hương Còn một phương dồn về cho tượng Đường ta đi rộng, dài bao hướng Quẩn quanh cuộc đời vẫn nhận ra nhau… Người tạc tượng cần mẫn trước sau Ngồi bệt đất, ngắm hình thù của tượng Gỗ là gỗ kẻ nét ngài lông phượng Áo long bào và những tua vai. Kiếp luân hồi dằng dặc kéo dài Thần của tượng là ở đôi mắt sáng Cũng nhập về! ôi! trái tim đâu? Tháng 7/2007 Nỗi nhớ Thái Nguyên Tặng H Trần Quang Hiển Đằm sâu nỗi nhớ Thái Nguyên Gió reo Đèo Khế lời nguyền còn đây Bồng bềnh Hồ Cốc vơi đầy Mênh mông nước với ngàn cây đợi chờ. Đánh rơi ánh mắt câu thơ Để ai mắc nợ đôi bờ sông yêu. Nửa kia và em Trần Quang Hiển Biết em cả một thiên nhiên Nửa mưa nửa nắng, dữ hiền song đôi Khi hoang dã hoa cỏ cười Khi bão tố lại tả tơi lá cành. Em là em, anh là anh Nửa trong nửa đục nửa xanh nửa vời Năm 2005 Phan Thiết ơi! Trần Quang Hiển Phan Thiết ơi! Phan Thiết Bao ngày cách xa nay gặp lại Biển vẫn xanh màu xanh mê mải Hương biển nồng lật gió chơi vơi. Đồi cát vàng ươm thắp nắng cho trời Mây lãng đãng trôi về nơi xa vắng Người năm xưa đâu? Lòng tôi im lặng Mũi Né gợi tình neo đậu em ơi. Tháng 5 năm 2007 Tết quê hương Trần Quang Hiển Ơi gió xuân về gió xuân ơi Gió se se lạnh ở trong tôi Nhớ ngày tết ấy xa xưa lắm Nhún nhảy cây đu vệt bóng người. Cái ngày xuân ấy tuổi đôi mươi Mùa xuân chiến trận rực đất trời Tình yêu non nước bên cây súng Cành lá ngụy trang lộc sáng ngời. Mùa xuân phơi phới má hồng tươi Có bao giá rét nói lên lời Để cho mầm biếc xanh mơn mởn Hạnh phúc đầu môi những lứa đôi. Tạo hóa cho người cho cả tôi Nhân gian để lại mãi cho đời Cây thông thẳng đứng reo năm tháng Một chấm sơn lâm bởi ngói vàng. Tết xuân rong ruổi gió lang thang Gợi nhớ cho tôi khóm tre làng Con đường đất mịn hoa xoan rắc Ấm chân người hơn nẻo hành lang. Xuân 2006 Thăm nơi chứng tích Trần Quang Hiển Đây làng Sơn Mỹ- Tịnh Khê Vẳng nghe câu hát tôi về sông Kinh Gái trai tụ tập tỏ tình Thuyền ghe nườm nượp dập dình sông xanh. Một làng khoa bảng liệt oanh Một làng văn vật thành danh rạng ngời Cây xanh, xanh của ngàn đời Qua bao bão lửa ngút trời cây xanh. Tôi về Sơn Mỹ cùng anh Thăm khu chứng tích chiến tranh năm nào Còn đây chỉ một rặng rào Ngổn ngang trâu chết tiếng gào thảm thê. Ơi Sơn Mỹ! Ơi Tịnh Khê Cảnh xưa máu chảy đã về cõi âm Cái kèo, cái cột âm thầm Xác xơ cháy sém, lặng thầm lệ rơi. Bây giờ Sơn Mỹ khác rồi Qua bao đạn lửa chói ngời quê hương Sông Kinh mềm mại yêu thương Hội thuyền, trăng gió thập phương lại về. Ôi làng Sơn Mỹ! Tịnh Khê! Chiến tranh! Còn mất Đi về Trong tôi. Tháng 7/2007 Tháp Chàm với người Chăm Trần Quang Hiển Tôi gặp nét trầm ở thánh địa Mỹ Sơn Mới hiểu lòng người Chăm sâu sắc Quảng Nam trời trong xanh Những tháp Chàm loang lổ màu mây. Nét tài hoa từng lớp gạch xây Tôi thấy rõ từng vân tay người thợ Trời thì cao đất này duyên nợ Ngôi tháp Chàm từ đó mọc lên. Triết lý người Chăm mãi mãi vững bền Thần sắc Shi-va tình yêu vĩnh viễn Nơi bắt đầu sự sống nguyên sơ Báu vật con người thành đạo tôn thờ Hình tượng Linga sững sờ trần thế Mặc đêm ngày vũ trụ vần xoay. Tôi gặp nét trầm thoang thoảng đâu đây Múa Áp-xa-ra nhập nhòa thiếu nữ Cứ nhịp nhàng búp búp chồi cây. 7/2007. Tìm câu ví dặm Trần Quang Hiển Tìm câu ví dặm thiết tha Thèm ăn cơm, với quả cà muối khan Đất quê thương nhớ vô vàn Gió Lào nắng cháy ai quàng áo tơi. Hát lên say đắm đất trời Đi mô cũng nhớ đàng ngoài đàng trong Sông Lam đục trong xuôi dòng Thuyền anh lãng đãng ngược dòng em ngăn. Cây xanh đâu chịu đất cằn Mồ hôi chát mặn lời răn lại còn Dọc câu hát dặm ví von Lúa xanh dải lụa đầu non nắng vàng. Câu ca gói cả lời nàng Ấp iu câu hát lạc đàng em khuyên Thác cao đầu sóng ngọn thuyền Gặp cơn hoạn nạn biết liền lòng nhau. Đất trời xứ Nghệ au au Tìm câu hát Ví trước sau vẹn tình. Tháng 8/2004 Trò chuyện với con trai Trần Quang Hiển Con dẫn về nhà Nàng dâu Hà Thành ngàn năm văn hiến Con biết quê mình nắng mưa vĩnh viễn Khoai sắn nuôi người hạnh phúc trăng lên. Đất bình yên trăng sáng mọi miền Nơi xứ sở trăng trong xanh vành vạnh Nơi Hà Thành điện sáng loá ánh trăng soi. Con dẫn về nhà “gia sản” của niềm vui Bố thấy đâu đây người quê dân dã Đường làng sóng trâu, ô tô vội vã Tiếng lòng người ngày xửa, ngày xưa. Bố nói gì đây? Có thể là thừa Thời hiện đại các con giờ thành đạt Sóng đại dương mặn mòi và muối chát Cái ao làng loang loáng nước còn trong. Văn hoá Đông - Tây cùng chảy hai dòng Đều gom góp làm giàu người thanh lịch Chuyện hôm nay của đời 8X Có còn nghe chăng quá khứ tiếng bom rung. Con trai ơi, bố không nói thêm gì nữa Hoài niệm gì? Khi bếp lửa không rơm! Tháng 4/2007 Về ta Trần Quang Hiển Ta nhỏ bé Giữa vũ trụ bao la Rất có thể Cần Ngộ Không biến hoá Ta có tất cả Và có thể mất đi tất cả. Ta thành triệu phú Cao sang! Khi gặp kẻ ăn xin Đầu đường, xó chợ! Ngắt bông hoa Rực rỡ Tặng em! Không cầu xin Tình yêu! Không nuối tiếc Thời gian! Ta đi Trời nắng. Tháng 6/2004 Vin vào Trần Quang Hiển Trời vin vào đất để mưa Nắng vin vào lá để chừa bóng râm Hạt vin vào lõi nảy mầm Còn người xin chớ vin nhầm thời gian 2007 Vở chèo “Chinh Phụ hai chồng" Trần Quang Hiển Vở chèo "Chinh phụ hai chồng" Biết bao suy ngẫm mặn nồng phu thê Chữ tình như có bùa mê Nâng niu nhân nghĩa nhập về trong tâm. Lời ca chuyện cổ uyên thâm Nhân tình thê thái ướt đầm con tim Người xưa nói nặng không chìm Nhẹ như hơi thở phải tìm người nay. Tháng 8/2007. Xấu và tốt Trần Quang Hiển Lành đồn xa và xấu cũng đồn xa Sao níu lại dồn về trong sâu lắng Kẻ chiến bại trở thành chiến thắng Người khôn ngoan bỗng dại vô chừng. Lời nói kia chát mặn muối gừng Để khát khao dòng sông rộng lớn Sải tay bơi sóng vờn chưa tới Đắm đuối một thời chỉ cát bụi phù hoa. Ngạn ngữ rằng, nói trước không qua Ngày lấp lánh hai vùng miền sáng tối Ngược chiều nhau xấu - tốt liền kề. 2004. Xuân về Trần Quang Hiển Bâng khuâng mưa rắc trên mái tóc Hàng cây xao xuyến đứng bên đường Chim chóc tán nhau tung tăng thế Anh chợt nhận ra, xuân đã về. Đã bao lâu rồi em có nhớ Mùa đông cái rét trĩu lòng ai Để ai thổn thức đêm trăn trở Mở một mùa xuân mướt mát hoài. Chúm chím hoa đào hồng lấp lánh Nền trời bàng bạc sẫm hơi men Uyên ương đôi lứa xuân nhí nhảnh Chật ních chợ xuân đón xuân về. 2003 Ớt và măng Trần Quang Hiển Nhà anh có ớt thiếu măng, Yêu nhau em gửi đọt măng giữa rừng. Món quà mừng đến là mừng, Mà sao lại đắng vô chừng em ơi! Ớt cay bởi tắm nắng trời, Còn cây măng đắng hơn lời xa xưa. Biết ăn măng ớt cho vừa, Đừng như lửa cháy giữa trưa mùa hè. Lời ghen ghét cứ lắng nghe, Ngon sao bát phở măng tre ớt già. Cay cay đầu lưỡi xuýt xoa, Ngon ngon vị đắng mới là tình yêu. 2006 Trắng đen Trần Quang Hiển Lạ kỳ màu của trắng đen, Từ gam màu mạnh tỏ thêm đường đời. Sắc tươi bởi ánh mặt trời, Cũng từ đôi mắt nhận ngời trắng đen. 2007
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: